Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 221: Xảy ra chuyện lớn



“Em không có.” Ôn tiểu thư nói xong cũng định nhảy xuống lầu, Bảo Châu một phát bắt được tay của cô.

Ôn tiểu thư hung hăng đem cô đẩy ra, chính mình nhắm mắt lại muốn nhảy xuống, nghĩ thầm chỉ có mấy bậc thang có lẽ ngã không đau, kết quả cô đã quên ở đây còn có Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng thấy cô đẩy Bảo Châu, phẫn nộ chạy vội qua, vỗ cánh một cái, Ôn tiểu thư bị đập đầu choáng váng, khẽ ngã ở trên bậc thang, cô sợ bị người khác phát hiện ra sơ hở, chính mình tự lăn xuống cầu thang.

Bảo Châu ở bên cạnh nhìn thấy sững sờ, cô biết rõ chị dâu biết đi đường, nhưng lại không biết chị dâu còn có thể lăn đi.

Bảo Châu nhìn về phía Tiểu Hoàng: “Chị ấy lăn đẹp hơn cưng nhiều.”

Tiểu Hoàng không phục, học bộ dạng Ôn tiểu thư, từ trên lầu dùng tư thế tự cho là đẹp nhất lăn xuống, sau đó trùng trùng điệp điệp nằm trên người Ôn tiểu thư.

Ôn tiểu thư muốn hô cứu mạng, trên người đột nhiên thêm một con quái vật khổng lồ, trực tiếp nện xuống làm cô bất tỉnh.

Tiểu Hoàng thấy cô không nhúc nhích, cho rằng cô chẳng những lăn lộn còn có thể giả chết, xem đủ rồi phe phẩy cái đầu nhàn nhã bỏ đi.

Đợi lúc người hầu trong sân chạy tới, chỉ thấy Bảo Châu vẻ mặt bình tĩnh, móc một cây kẹo que ra, đối với Ôn tiểu thư nằm trên mặt đất hôn mê không tin nói: “Chị dâu đừng đùa nữa, em mời chị ăn kẹo a!”

Mọi người đem Bảo Châu kéo ra, đưa Ôn tiểu thư về phòng, không đợi hạ nhân gọi điện, Thải Vân từ trên lầu đi xuống: “Không cần, tôi đã gọi bác sĩ tới, các người đi báo cho đại thiếu gia và lão gia đi!”

Một lát sau, trong phòng khách rất nhiều người chạy đến, đại phu nhân xông lên đối với Bảo Châu làm khó dễ: “Tại sao cô ở chỗ này? Thời điểm Tiểu Ôn gặp chuyện không may, có phải cô ở đây không?”

Bảo Châu gật đầu: “Phải!”

“Là cô đẩy nó từ trên lầu xuống?” Bà đang cùng đám phu nhân ở Ôn gia chơi mạt chược, ở trong điện thoại chỉ nghe nói Tiểu Ôn ngã lầu, trước mắt hôn mê, đứa nhỏ sợ là giữ không được.

Ôn phu nhân nghe xong cũng lao đến: “Là mày hại chết cháu ngoại tao?”

Bảo Châu rất vô tội nói: “Chị ấy đột nhiên biểu diễn lăn lộn, sau đó không để ý tới con.”

Ôn phu nhân tức giận nói: “Mày đừng giả vờ vô tội, nợ máu trả bằng máu, mày hại chết cháu ngoại tao, tao muốn mày ngồi tù!”

Bảo Châu hơi sợ ánh mắt của bà, đứng dậy trốn sau lưng Tiểu Hoàng, Ôn phu nhân còn muốn tiếp cận, ánh mắt sắc bén của Tiểu Hoàng trừng qua, sau đó lộ ra cái cánh xinh đẹp.

Ôn phu nhân bị dọa lui về sau một bước, đại phu nhân lại không sợ, chỉ vào Tiểu Hoàng nói: “Súc sinh, nếu con dâu tao xảy ra chuyện gì, tao hầm cách thủy mày.”

Đang nói, Côn Sơn chạy đến, Côn Sơn vừa đến đã tranh thủ thời gian chạy tới đem Bảo Châu ôm vào trong ngực, không có hỏi chuyện xảy ra, chỉ lo lắng an nguy của cô: “Bảo Châu, em thế nào rồi?”

Bảo Châu nói khẽ: “Bác muốn ăn Tiểu Hoàng, thật xấu!”

Nhìn bộ dáng của cô, hẳn là không có việc gì, Côn Sơn đem Bảo Châu kéo vào trong ngực của mình, một bên trấn an Bảo Châu nói, có anh ở đây, không có người sẽ ăn Tiểu Hoàng , một bên ngẩng đầu nhìn mọi người: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thải Vân đứng dậy: “Là như thế này, hôm nay Nhị thiếu phu nhân không biết như thế nào chạy đến đây, đánh thức đại thiếu phu nhân đang ngủ, đại thiếu phu nhân chỉ là oán trách một câu, lúc xuống lầu, Nhị thiếu phu nhân sẽ đem đại thiếu phu nhân đẩy xuống, tôi đứng ở lầu hai tận mắt nhìn thấy.”

Đại phu nhân nghe vậy, một bàn tay hướng mặt Bảo Châu bay qua, lại bị Côn Sơn nửa đường cản lại, ánh mắt của hắn lạnh lùng : “Dám động Bảo Châu, bà thử xem. Chuyện này có lẽ còn có hiểu lầm, Bảo Châu nhiên hồ đồ, nhưng sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Những người khác còn muốn nói cái gì?”

Hắn không tin Bảo Châu sẽ hại người, Bảo Châu chính mình là mẫu thân, yêu thương Tiếu Tiếu và Kiều Kiều bao nhiêu, hắn nhìn ở trong mắt. Như vậy Bảo Châu làm sao sẽ đi tổn thương đứa nhỏ của chị dâu?

Những người khác đều thống nhất ý kiến nói: “Lúc chúng tôi tiến vào, đại thiếu phu nhân đã nằm dưới lầu, ngất đi. Nhị thiếu phu nhân ở một bên làm bộ trêu chọc đại thiếu phu nhân.”

Côn Sơn nghe vậy nhìn về phía Bảo Châu: “Em nói đi?”

“Chính cô ta chơi trò lăn lộn, còn không để ý tới em.” Bảo Châu canh cánh trong lòng, chị dâu thật nhàm chán ah! Rõ ràng giả chết.

Đại phu nhân châm chọc nhìn về phía Côn Sơn: “Cậu tin tưởng?”

Côn Sơn gật đầu: “Tôi tin, chỉ cần là Bảo Châu nói tôi đều tin. Bảo Châu không phải sợ, anh sẽ làm chủ cho em, ai vu oan em, nhất định sẽ được phơi bày.”

“Ừm.” Bảo Châu tựa ở trong ngực của hắn, có loại cảm giác rất an tâm.

Côn Sơn yên tâm, bởi vì nếu cô làm đã không nhàn hạ thoải mái như vậy.

Nếu như Bảo Châu không có nói dối, vậy chính là có người nói dối, hắn nhìn về phía nha hoàn kia: “Cô nói cô thấy được, có phải là cô nhìn lầm không?”

“Tôi…”

“Nếu cô vu oan Bảo Châu, cô đừng mơ tưởng ở lại Lục gia, tôi sẽ tống cô vào ngục. Thủ đoạn của Lục Côn Sơn tôi có lẽ cô đã từng nghe qua.”

Nha hoàn kia bị ánh mắt mang theo sát khí của hắn xem xét, bị dọa lạnh cả người, bắt đầu do dự, cô không biết mình nên nói hay là không nên nói.

Đột nhiên cửa phòng trên lầu mở ra, bác sỉnh gia đình nhà Ôn tiểu thư đi ra, đại phu nhân và Ôn phu nhân lập tức vây quanh: “Nó thế nào rồi?”

Bác sĩ tiếc hận nói: “Thực xin lỗi, đứa nhỏ không thể giữ được.”

Ôn phu nhân nghe vậy ngã ngồi trên mặt đất, đại phu nhân chân chính hiểu rõ sự thật giả vờ như đau khổ, gạt nước mắt.

Bà vốn định đâm lao phải theo lao để cho Tiểu Ôn giả vờ mang thai, đợi mười tháng sau, từ bên ngoài ôm một bé trai trở về, nói là con trai Tiểu Ôn sinh, như vậy lão gia sẽ càng hài lòng về Hoài Ninh, kế hoạch này ngâm nước nóng rồi.

Thế nhưng có thể mượn cơ hội này đem Bảo Châu kéo xuống nước, tựa hồ cũng đáng giá.

Ôn phu nhân khóc ngồi dưới đất mắng Bảo Châu: “Đều là mày! Mày hại chết cháu ngoại của tao, mày trả cháu lại cho tao!”

“Con không có.”

“Mày có! Tao phải gọi điện thoại cho lão gia, tao muốn cho lão gia đến chủ trì công đạo, mày không xứng làm con dâu Lục gia.” Đại phu nhân nói xong gọi một cú điện thoại sang Hồng Kông, hơn một giờ sau, Lục lão gia mang theo cả nhà chạy tới. Lục Hoài Ninh cũng trở về, sau khi tất cả mọi người trong phòng khách ngồi xuống, Lục lão gia lên tiếng, ông không tin Bảo Châu sẽ cố ý tổn thương Tiểu Ôn, nhưng Tiểu Ôn ngã xuống lầu đã mất đi đứa nhỏ, lại là sự thật, Lục lão gia thử hỏi Bảo Châu: “Có phải con không cẩn thận đẩy ngã chị dâu không, con nói cho cha biết, cha sẽ không trách con.”

Bảo Châu lắc đầu: “Con không có đẩy chị ấy.”

“Chẳng lẽ nó tự mình té xuống sao?” Đại phu nhân ở bên cạnh châm ngòi thổi gió nói.

Vẻ mặt Lục Hoài Ninh đau xót đối với Lục lão gia gây áp lực: “Cha, đây là đứa con đầu tiên của con, xin cha chủ trì công đạo cho bọn con. Bình thường lúc cha thiên vị em dâu, Tiểu Ôn đã mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này cha không thể lại thiên vị em dâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.