Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 227: Càng ngã càng khỏe mạnh



“Được!” A Thiếu không có cùng hắn khách khí.

“Tôi đoán chừng vài ngày nữa mới có thể trở về, nhà tôi nhờ cậu chiếu cố.”

“Đã biết.”

Hôm nay Bảo Châu đang đút cơm cho Kiều Kiều, chỉ thấy một nha hoàn dẫn một người đàn ông mặc quân trang đi vào, Bảo Châu nhìn thoáng qua, bộ dạng rất đẹp mắt, bất quá không có đẹp bằng Côn Sơn!

Thấy trong tay hắn cầm một rương hòm, Bảo Châu thò tay nhận lấy: “Là Mộc Đầu kêu anh đưa cho tôi à? Lần này là cái gì?”

Người nọ hơi sửng sốt một chút, nhìn rương hòm trên tay cô, thành thành thật thật mà nói: “Vị phu nhân natf, đó là rương của tôi, cũng không có gì chỉ đựng mấy bộ quần áo, tôi không biết Mộc Đầu mà cô nói.”

“Anh tìm Côn Sơn?”

Người nọ lắc đầu, lộ ra một cái tươi cười chất phác: “Tôi là tới tìm mẹ tôi.”

“Tôi không phải mẹ anh.” =))

Người đàn ông kia rất im lặng nhìn xem Bảo Châu, thật lâu về sau mới lộ ra một vòng tươi cười: “Tôi biết, cha tôi họ Thẩm trước kia bán vải. Lúc tôi trở lại Vận Thành, hàng xóm Lục gia nói, mẹ tôi đi theo các vị đến Quảng Châu, cho tôi địa chỉ.”

Hắn nói xong ngẫng đầu, Bảo Châu không nhìn hắn, sau đó chỉ thấy một bóng người rất nhanh hướng trên lầu chạy đi: “Thẩm mẹ! Con của bà đến rồi!”

“Cái gì?” Khăn lau trong tay Thẩm mẹ rơi xuống đất, chạy nhanh xuống lầu, nhìn chung quanh một lần, thấy có một người trẻ tuổi lớn lên rất đôn hậu trung thực đang hướng về phía bà cười, con trai đã rời đi lâu, vài năm không gặp, nếu hắn không mặc quân trang, bà xém nữa nhận không ra, nước mắt kích động rơi xuống, rõ bóng người trước mắt, run nhè nhẹ hỏi: “Là Trụ Tử sao?”

“Mẹ, là con.” Người đàn ông trung thực kia đột nhiên khóc một phen nước mũi nước mắt.

“Con trai a! Nhiều năm ở bên ngoài như vậy đã chịu không ít khổ đi? Có bị thương hay không?” Thẩm mẹ trìu mến nhìn con trai đã lâu không gặp, đầu năm nay hỗn loạn, bà thường lo lắng con của bà đời này còn có thể trở về bên cạnh bà hay không. Trở về là tốt rồi.

“Con không sao, chỉ bị một chút vết thương nhỏ, sớm đã khỏe rồi, trước kia con không hiểu chuyện làm mẹ thương tâm rồi.”

“Chuyện cũ không nhắc lại, tới ngồi. Trở về là tốt rồi.”

“Mẹ, đây là số tiền nhiều năm qua con tích góp được, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng là một phần tâm ý của con, mẹ cất lấy dùng đi!” Trụ Tử nói xong từ trong rương lấy ra một cái bọc giấy da trâu nhỏ, bên trong có một ít tiền, con số cũng không lớn, xem ra đều là nhiều năm ăn mặc tiết kiệm mới có được.

Thẩm mẹ nhìn đống đồ vật trước mắt, nước mắt rơi xuống: “Con của mẹ! Con đã chịu khổ, những vật này con cất đi! Cha con đi rồi, Thiếu phu nhân cho mẹ bạc trả nợ, hiện tại mẹ ở với Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân là người tốt, cho tiền có thể nhiều hơn, về sau con cần tiền có thể nói với mẹ, mẹ kiếm được tiền, đủ hai chúng ta chi tiêu.”

“Thật sự? Vậy cảm tạ thiếu phu nhân nhiều, Thiếu phu nhân cô thật sự là người tốt.” Trụ Tử nói xong hướng phía Bảo Châu đang ngồi trước bàn ăn tiếp tục cho con trai ăn cơm, dập đầu một cái.

Bảo Châu bị hù dọa: “Anh đừng dập đầu, mau đứng lên!”

Thẩm mẹ đỡ con trai đứng lên, thấy hắn vẻ mặt mỏi mệt, liền hỏi: “Con đang ở nơi nào?”

“Thời điểm chiến tranh Võ Xương, trận chiến ấy thua quá thảm, cơ hồ toàn quân bị diệt, khi con tỉnh lại, đã là vài ngày sau, con từ trong đống xác bò ra, đội ngũ đã tản, con không muốn trở về, con muốn ở lại bên mẹ, chiếu cố mẹ.”

Thẩm mẹ nghe xong hỏi Bảo Châu: “Thiếu phu nhân cô có thể để nó ở lại không?”

Bảo Châu gật đầu: “Có thể!”

Lúc Bảo Nguyệt xuống lầu vừa vặn nghe được, đối với Bảo Châu nói: “Em đang muốn đi ra ngoài, tiểu tử này rất tuấn tú, để cho hắn giúp em xách đồ!”

Có thể lưu lại, Trụ Tử cảm thấy thật cao hứng, hắn đồng ý làm việc, đi theo Bảo Nguyệt đi ra ngoài.

Thẩm mẹ ở một bên nhìn con trai đau lòng: ” Nhị tiểu thư này, tôi còn chưa kịp làm bữa cơm cho con tôi, như thế nào lôi nó đi.”

“Bảo Nguyệt có thể mời hắn ăn cơm.”

Thẩm mẹ cảm thấy rất không có khả năng, Nhị tiểu thư đến tuổi lập gia đình, mắt Bảo Trân nhỏ hơn cô đều có đối tượng theo đuổi, một nửa khác của Nhị tiểu thư còn không thấy, trong lòng Vạn lão gia rất sốt ruột, thường xuyên niệm cô, cô cảm thấy phiền, dứt khoát trốn đến nhà Bảo Châu, dù sao ở nhà Bảo Châu rất thoải mái, mọi thứ đều đầy đủ.

Côn Sơn mấy ngày nay bận sứt đầu mẻ trán, trong nội đường có rất nhiều chuyện, đều cần hắn tự mình xử lý.

Tiếp tục như vậy tương lai tất phải thường ở lại Thượng Hải, sự nghiệp bên Quảng Châu hắn cũng rất khó chiếu cố tốt toàn bộ, tìm người quản lý, cũng xử lý không hết, hoặc là đem cửa hàng chuyển qua Hồng Kông, để cho lão ba và cha vợ đến hỗ trợ quản lý có lẽ không có vấn đề.

Hắn cảm thấy cho dù là Tổng đường chủ, cuối cùng có một ngày hắn cũng phải lui về, lá rụng về cội, hắn có thể đi Hồng Kông dưỡng già.

Quyết định về sau, Côn Sơn gọi điện cho cha: “Cha, con định đi Thượng Hải phát triển, một số sản nghiệp của con ở Quảng Châu, có thể tìm người quản lý, số còn lại hoặc bán hoặc chuyển trở lại Hồng Kông.”

“Cái gì? Hiện tại con đã phát triển như mặt trời giữa trưa, như thế nào đột nhiên muốn đi Thượng Hải?” Quả thực là sấm dậy đất bằng.

“Con muốn đi Thượng Hải xông xáo.”

“Vậy cũng không cần thay đổi lớn như vậy.” Xử lý toàn bộ, nếu về sau hắn muốn trở lại Quảng Châu đoán chừng sẽ không dễ dàng.

“Có lẽ con sẽ ở lại Thượng Hải vài chục năm, không cần phải giữ lại. Nếu có thể dời đến Hồng Kông, con muốn nhờ cha và cha vợ giúp con trông coi.”

“Cái này không có vấn đề, nhưng con đột nhiên muốn đi Thượng Hải, có thể hay không quá cẩu thả.”

“Cha, cha yên tâm, con đã suy nghĩ kỹ càng rồi.”

Thế nhưng trong lòng Lục lão gia vẫn có chút không yên lòng, cảm thấy hắn cứ như vậy đi Thượng Hải lưu lạc quá mạo hiểm : “Cha không đồng ý, tiểu tử con bây giờ đang ở đâu? Đến đây gặp cha.”

“Con đã ở Thượng Hải rồi, cha có nói cái gì cũng vô dụng.”

“Xú tiểu tử, con nhất định sẽ phải hối hận.” Lục lão gia thở phì phì cúp điện thoại.

Côn Sơn ở Thượng Hải hoàn thành nghi thức trở thành Tổng đường chủ, nghĩ đến tất cả đã đi vào quỹ đạo rồi, bàn giao tốt tất cả công việc, rốt cục phải về nhà rồi.

Bảo Châu đang ở trong sân hát cho Tiếu Tiếu nằm trong nôi nghe: “Mùa xuân ở nơi nào nha! Mùa xuân ở nơi nào…”

“Mùa xuân ở trong ánh mắt của anh.” Côn Sơn mang theo mỉm cười đứng ở sau lưng cô nói ra, nơi có cô và cục cưng nơi đó chính là mùa xuân.

“Côn Sơn!” Bảo Châu nghe được giọng của hắn, kinh hỉ quay đầu, sau đó nhào vào hắn.

Côn Sơn vươn tay đón, lại bị cô đè ngã vào trên cỏ, mông bị ngã đau lại không có chút cảm giác nào, chỉ là tham lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, nhiều ngày như vậy, rất nhớ cô, rốt cục gặp được: “Bảo Châu, em chậm một chút. Anh da dày thịt thô, càng ngã càng khỏe mạnh. Nhưng nếu em té thì làm sao bây giờ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.