Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 231: Bức đến tuyệt cảnh



“Cô ấy thường xuyên như vậy?” Cầm súng trong nhà, bắn chết mãnh thú?

“Đúng vậy! Tôi đi kêu người làm một ít điểm tâm cho Thiếu phu nhân, vừa lúc tôi đang bận làm phiền cậu giúp tôi bưng lên cho Thiếu phu nhân.” Cù thiếu gật đầu, Bảo Châu thường xuyên cầm súng giả đựng các loại đồ ăn bắn Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng mỗi lần nhận được đồ ăn vặt đều cao hứng gọi a gọi, hắn đã tập mãi thành thói quen rồi.

Mạng nhỏ quan trọng hơn, rời xa Bảo Châu, quý trọng tánh mạng.

Trương thiếu nói: “Tôi giúp cậu khuân đồ, cậu kêu người khác mang đồ lên cho cô ấy đi!”

Cù thiếu cảm thấy cũng được, một bên gọi người đi bưng đồ ăn lên cho Bảo Châu, một bên hướng hắn nói: “Tôi vốn cảm thấy cậu rất giảo hoạt, xem ra là tôi nhìn lầm rồi, chàng trai chịu làm việc là chuyện tốt.”

Trương thiếu một bên rất phối hợp đem đồ trong nhà mình ra ngoài xe, một bên trong lòng yên lặng tự an ủi mình: “Tôi thật là người tốt!”

Cù thiếu kêu người mang mấy thứ đó đi về sau, nhìn căn nhà trống rỗng, đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, những đồ dùng cổ xưa lại dơ dáy bẩn thỉu thậm chí mốc meo trong nhà nhìn thế nào cũng không thoải mái, hiện tại trong nhà trống rỗng ngược lại có một loại cảm giác hoàn toàn mới, tâm tình của hắn rất tốt hướng trên mặt đất ngồi xuống, nghĩ đến thời điểm Côn Sơn đi vào cái nhà này sẽ giật mình cỡ nào, đến lúc đó nhất định sẽ khen hắn làm việc đắc lực.

Thấy hắn cười ngây ngô, Trương thiếu nghĩ người này có lẽ dễ đối phó, giả vờ nói: “Tôi thấy thiếu phu nhân nhà cậu rất có quyết đoán, thiếu gia của cậu có lẽ cũng rất lợi hại a! Không biết là người nơi nào.”

“Cậu là muốn nói Thiếu phu nhân bưu hãn à? Thiếu gia nhà ta là người làm kinh doanh.”

“Ông chủ lớn?”

“Không phải, làm chút mua bán nhỏ thôi, chỉ là vận khí tốt, hơi phát tài một chút.” Cù thiếu khiêm tốn nói, Côn Sơn thường nói hắn phải khiêm tốn, lần này hắn tựa hồ rốt cục làm được.

Hắn nói khiêm tốn, Trương thiếu lại cho là thật, nghĩ thầm một tên chỉ có chút tiền thì có gì phải sợ, vừa muốn kêu người đem đồ vật bị trở đi đưa trở về, chỉ thấy mấy chiếc xe con màu đen rất xa hướng bên này chạy nhanh qua, ở trước cửa nhà dừng lại, từ trên xe đi xuống một đám người, mỗi người trên mặt mang sát khí, sau đó có người chạy bộ tới mở cửa chiếc xe chính giữa ra, trong xe một chàng trai dáng dấp cường tráng bước xuống.

Mặt không biểu cảm đi về phía bên này, Cù thiếu rất xa nghênh đón: “Thiếu gia, cậu đã đến rồi, cậu xem chúng ta mua căn nhà này có được không?”

Côn Sơn đánh giá l bốn phía, đánh giá đúng trọng tậm: “Cũng không tệ lắm, ngày mai cậu và Bảo Châu đi chọn đồ dùng trong nhà, sáng sớm tôi lại cho máy bay đi đón bọn người Thẩm mẹ đến.”

Côn Sơn nói xong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương thiếu, Trương thiếu vừa định tự giới thiệu, bị Côn Sơn cắt ngang, Côn Sơn đối với hắn nói: “Cậu là chủ nhà trước a! Tôi có lời muốn nói với cậu.”

Đến thư phòng trên lầu, Côn Sơn tươi cười thu lại, đi thẳng vào vấn đề nói: “Cậu tên Bì Thất đúng không?”

“Làm sao cậu biết?” Người từ xứ khác đến hiếm ai biết rõ tên thật của hắn, đây là tình huống gì?

“Tôi còn biết cậu chuyên môn chơi xỏ lá, bán nhà không đi, bắt nạt chủ nhà đủ loại, cuối cùng chủ phòng bị buộc bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng cầm khế ước mua bán nhà đổi một nửa số tiền mua nhà, nhưng lần này là tôi, sẽ không có chuyện đó nữa. Cậu hoặc là đem toàn bộ số tiền lừa gạt người ta nhổ ra hết, trả lại cho người bị gạt và viết thư xin lỗi từng người, hoặc là cái nhà này cậu đừng mơ tưởng trở về, Lục Côn Sơn tôi đã quyết định ở rồi.” Chơi xỏ lá, Lục Côn Sơn hắn là người trong nghề.

“Cậu biết rõ tôi là ai, cậu còn dám kiêu ngạo như vậy? Cha tôi là anh em tốt của Hoàng gia, cậu dám không nể mặt tôi, chính là không nể mặt Hoàng gia.” Hoàng gia rất coi trọng cha hắn, sau khi cha hắn qua đời, Trương gia sa sút, nhưng bởi vì có Hoàng gia làm chỗ dựa, hắn đã cầm lấy căn nhà này đi gạt người, cũng không ai dám cùng hắn so đo, cả cục cảnh sát đều phải kính hắn ba phần, gọi hắn một tiếng Tam thiếu.

“Vậy cậu có biết Lục Côn Sơn tôi là người nào không? Dám gạt vợ tôi, cậu có tin tôi sẽ làm cho căn nhà này trong một đêm hóa thành tro.” Hắn cái khác không nhiều lắm, vũ khí thì nhiều, lần trước từ Bách Lai tiên sinh mua một tiểu pháo, còn chưa có thử qua uy lực như thế nào, có lẽ nên thử xem. Hắn chạy đến Thượng Hải đã đụng phải việc này, đang muốn giết gà dọa khỉ, nếu không Lục Côn Sơn hắn về sau như thế nào ở đây sinh sống?

Trương thiếu không tin, hắn gọi điện thoại hỏi nhà Hoàng gia gặp quản gia: “Ngài có nghe nói qua người tên Lục Côn Sơn không?”

“Cậu đã nghe qua Trí Đường chưa?”

“Bán thuốc Đông y sao?”

“Đó là một bang phái thần bí nhất trên giang hồ, Lục Côn Sơn là lão đại mới của bọn họ.”

Trương thiếu lập tức hóa đá, nhưng hắn lại mang một tia hi vọng nghĩ, có lẽ chỉ là một bang phái không lớn: “Đó là một bang phái nhỏ phải không?”

“Cũng tầm mười vạn người!”

Trương thiếu lập tức muốn khóc, hắn cư nhiên đắc tội với lão đại một bang phái lớn: “Tôi…”

“Trương thiếu còn có cái gì muốn hỏi không?”

“Chỗ nào có bán thuốc chuột?” Hắn muốn tự sát, bởi vì nhà lớn của hắn a! Đoán chừng sẽ là bánh bao đánh chó có đi không về rồi.

Quản gia: “…”

Sau khi Trương thiếu cúp điện thoại, hữu khí vô lực đi xuống lâu, đối với Côn Sơn đang đứng ở trong sân thưởng thức cảnh thu nói: “Căn nhà này tôi có thể không cần, nhưng tôi và các anh em của tôi thật sự không còn nơi để đi, cậu có thể thu lưu bọn tôi không?”

“Cậu không thể gây sự.” Côn Sơn cũng không muốn đem người bức đến tuyệt cảnh.

“Được. Không có căn nhà này, về sau tôi không biết làm gì sinh sống, tôi đi theo cậu được không?” Hắn nghĩ lão đại một bang phái lớn, nuôi mấy người có lẽ không thành vấn đề.

Côn Sơn vừa tới Thượng Hải, cũng xác thực thiếu một ít nhân thủ, có thể chiêu một ít người địa phương hắn hoan nghênh: “Cậu có thể làm được chuyện gì?”

“Trước kia cha tôi cũng là một lão đại của một bang phái có tiếng trên biển, ta có đường giao tiếp, mấy chú bác của tôi có thể giúp cậu giới thiệu, mọi người nể mặt cha tôi, đều cho tôi vài phần chút tình mọn.” Trương thiếu cà lơ phất phơ nhìn Côn Sơn, tự hào nói.

“Cái này có thể chấp nhận, nhưng cậu phải thu liễm tính tình thiếu gia của cậu lại, đừng có đi lừa người khác nữa, làm người cho tốt. Người hết ăn lại nằm, tôi không cần.”

“Cái này không có vấn đề, tôi đây là thiên lý mã lúc trước không có gặp được Bá Nhạc sao? Ta muốn vào bang phái cậu được không?” Hắn chí hướng không cao xa, có ăn có uống là được, cùng chung chí hướng với Cù thiếu.

“Đệ tử Trí Đường đều trải qua tầng tầng sàng chọn, nghiêm khắc khảo nghiệm, mới có thể vào được, nếu cậu muốn thì từ giờ trở đi chăm học khổ luyện, tôi có thể tìm người dẫn cậu đi, cậu tập luyện tốt, đại khái ba năm có thể vào nội đường.”

“A! Lâu như thế à, vậy thôi đi.” Hắn không có kiên nhẫn.

“Đương nhiên nếu như cậu vì Trí Đường lập nhiều đại công, tôi có thể cân nhắc đặc biệt cho cậu vào trong đường.”

“Cái này có thể.” Vận may của hắn có đôi khi vẫn có vài phần, hắn không muốn làm lão đại bang phái gì, có thể trở thành một thành viên của bang phái lớn, tựa hồ cũng không tệ.

“Vậy cậu đi thương lượng với người của cậu đi, các người tạm thời đi theo vợ tôi, chờ thời điểm tôi cần, sẽ tìm cậu hỗ trợ, hoặc là đem cậu điều đến bên cạnh tôi, mỗi tháng sẽ phát lương cho các cậu giống những người trong nhà, phần của cậu so với thuộc hạ của cậu sẽ nhiều hơn một chút, bằng Tiểu Cù. Người của cậu, cậu phụ trách quản lý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.