Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 46: Lão gia, không được!



Côn Sơn không nóng vội, bởi vì Bảo Châu còn nhỏ, tựa như đứa bé, chính mình còn chiếu cố không được, nhưng hắn không dám nói thẳng với nhạc phụ, chỉ nói: “Bảo Châu lúc nào muốn, đều được.”

Con gái của mình, Vạn Phú Quý còn không biết sao?

Ai! Hy vọng ôm cháu của ông sẽ không bao giờ…

Lục Côn Sơn mời cho Bảo Châu một nữ lão sư, dạy cô biết chữ là được, toán học cái gì cũng không cần, có dạy Bảo Châu cũng học không được, không phải hắn xem thường Bảo Châu, mà là hiểu rất rõ tính cô, thứ không thích khả năng cả đời đều học không được, thứ đã yêu thích thì rất nhanh sẽ hiểu được.

Thời điểm nữ lão sư nhìn thấy Lục Côn Sơn rất ngượng ngùng nhìn hắn, cam đoan có thể đem Bảo Châu dạy thành tài: “Anh cứ yên tâm đi! Vạn đồng học thoạt nhìn thật thông minh, tôi sẽ dạy thật tốt.”

Bảo Châu không thích ánh mắt nữ lão sư nhìn Côn Sơn, không biết vì cái gì, cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, cô làm nũng ôm lấy cánh tay Côn Sơn, lắc: “Em đột nhiên không muốn học nữa, được không?”

“Không được, Bảo Châu đừng cáu kỉnh, chờ anh trở lại mua cho em kẹo đường được không?” Lục Côn Sơn cười vỗ vỗ đầu của cô.

“Được rồi!” Nghe thấy kẹo đường, cô miễn cưỡng đáp ứng.

“Vậy làm phiền Trương lão sư rồi.” Côn Sơn nói xong đem cánh tay của mình từ trong tay Bảo Châu nhẹ nhàng rút ra, hướng ngoài cửa đi, hắn sắp đến muộn.

Côn Sơn vừa đi, Trương lão sư đối với tươi cười Bảo Châu lộ ra rất qua loa, cầm bảng đen vào phòng, bắt đầu dạy ghép vần: “Tập theo tôi, ah ah ah ah, phân bốn âm điệu, cô thử xem.”

“Ah ah ah ah!” Bảo Châu a theo, như heo bị mổ.

Trương lão sư thiếu chút nữa ngã xuống đất, nghĩ thầm thật không ra cái gì, cắn răng đối với cô nói: “Đọc theo tôi, ah ah ah ah! Thanh âm phải nhẹ có điểm dừng.”

“Ah! Ah!” Bảo Châu thử hô hai câu.

Trương lão sư rất hài lòng gật đầu: “Tiếp tục, chúng ta học đặt câu, đặt câu hiểu không? Chính là dùng một chữ hoặc là một cụm từ, tạo thành một câu.”

Bảo Châu gật đầu, sau đó: “Ah ah ah ah ah ah ah! Cứu mạng ah!”

“Thiếu nãi nãi cô làm sao vậy? Tôi đến bảo vệ cô!” Tiểu Đông ở trong sân sớm đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của Bảo Châu lập tức giơ cây chổi vọt vào, tro bụi lao thẳng lên bộ sườn xám màu trắng sáng của Trương lão sư.

“Cậu vào làm gì? Thật quấy rối! Lão sư chúng ta tiếp tục a! Chơi thật vui!” Bảo Châu không thèm tình liếc hắn một cái, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Trương lão sư đã hóa đá.

Khóe miệng Trương lão sư co giật, áp chế xem thường trong lòng, đối với cô cười rất giả dối, một bên nâng chén trà lên uống, vừa nói: “Cô nhìn xem có thể tạo câu cá biệt hay không, sau đó thêm một ít chữ đem câu kéo dài ra.”

Bảo Châu cảm thấy rất đơn giản, hạ bút thành văn: “Ah! Lão gia, không được!”

“PHỐC!” Trương lão sư bất hạnh phun trà ra, thật sự là những lời này cảm giác hình ảnh quá mãnh liệt rồi, Trương lão sư suy nghĩ đây là ngoài ý muốn a! Nâng chung trà lên lại uống một hớp.

Vừa muốn nuốt, chỉ nghe thấy Bảo Châu kéo dài câu: “Ah! Lão gia không được, nhẹ một chút mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.