[Trấn Hồn - Nguy Lan] Chân Tâm

Chương 5: Biến cố



Từ sau khi Địa Tinh có ánh sáng, người dân Địa Tinh đều rất an phận, thậm chí có thể nói là an phận một cách quá đáng. Đến mức mà đã là ba tháng kể từ khi Trận Chiến Thần Ma kết thúc, người của Cục điều tra đặc biệt không hề nhận được bất cứ thông báo gì về việc có Địa Tinh Nhân xuất hiện.

Cho dù là có, cũng là được xin phép thông qua giao lộ một cách đoàng hoàng, không có chuyện lén lút xâm nhập rồi gây rối gì nữa. Điều này khiến cho người của Cục điều tra đặc biệt vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt, đang rất mệt mỏi muốn nghỉ ngơi đều hô to muôn năm, an tâm kê gối cao đầu mà ngủ. Ngày nào mọi người cũng đến chỗ làm việc như thường, nhưng mà lại trải qua một cuộc sống như heo, hết ăn lại nằm.

Nhưng mà dường như bọn họ đã yên tâm quá sớm. Sau khi trải qua chuỗi ngày thảnh thơi được khoảng nửa tháng, công việc lại không hề báo trước mà ập đến như vũ bão.

...Tại Cục điều tra đặc biệt...

Đại Khánh vốn đã béo múp giờ càng thêm béo đang nằm vắt vẻo trên thành cầu thang, chăm chỉ luyện tập miêu thức yoga. Chúc Hồng thì đang cắm đầu vào máy tính, vừa đọc đam mỹ vừa thỉnh thoảng rú lên một tiếng đầy xuýt xoa.

Thi Vương Sở Thứ Chi thì không nghi ngờ gì nữa, vẫn giữ cái mặt lạnh như băng ngồi trên ghế sô pha chăm chỉ tu luyện để nâng cao thực lực. Còn Tiểu Quách thì đang ngồi ngay ngắn trên bậc cầu thang, không ngừng hí hoáy với một cây bút và một quyển nhật kí, tỉ mỉ ghi lại từng chuyện từ lớn đến nhỏ trong suốt quãng thời gian Trảm Hồn Sứ đại nhân không có mặt ở đây. Cậu nhóc vừa chăm chú ghi chép, vừa cẩn thận liếc nhìn xung quanh, chỉ sợ lãnh đạo đang nằm ườn trong phòng làm việc đột ngột nổi hứng ra ngoài đi dạo xung quanh, rồi phát hiện ra bí mật cậu đang giấu trong quyển nhật kí.

Đã có một lần cậu nhóc không chú ý, Triệu Vân Lan bỗng nhiên xuất hiện sau lưng, vừa đọc những lời cậu nhóc vừa viết, vừa đột ngột mở miệng hỏi.

"Thầy Thẩm là ai vậy? Có phải là Thẩm Nguy không?" – Câu hỏi ấy vừa thốt ra đã làm Tiểu Quách giật thót tim, vội vàng giấu quyển sổ đi, đang lắp ba lắp bắp muốn giải thích thì bị Sở Thứ Chi xách cổ đi thẳng, để lại Triệu Vân Lan đứng đó cười đầy thâm ý.

Mà hôm nay, vẫn là một ngày như bao ngày thảnh thơi khác. Lâm Tĩnh đang ngồi hăng say đánh quái, Uông Trưng Tang Tán vẫn đang ngọt ngào với nhau trong thư viện thì đột nhiên nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp từ lãnh đạo.

Mọi người nghiêm túc ngồi vây xung quanh bàn làm việc lớn, mỗi người nhận lấy một phần báo cáo từ tay Triệu Vân Lan, cẩn thận xem xét.

Một lúc sau, Triệu Vân Lan đang ngồi ườn trên ghế mới chậm chạp lên tiếng.

– Mọi người thấy chuyện này thế nào?

Tất cả đồng loạt ngẩng đầu lên, thần sắc hơi có vẻ phức tạp. Chúc Hồng nóng nảy nhất, không kiềm được phải chửi tục một câu.

– Mẹ nó, không ngờ có ngày bà đây lại phải đi xử lí đám người Hải Tinh này!

Đại Khánh mập ú đang nằm trong lòng Triệu Vân Lan chờ y vuốt lông cũng phải nheo mắt lại, liếm liếm móng vuốt.

– Đám người Hải Tinh Giám này có phải là ăn no rửng mỡ quá rồi không, hay là bọn họ cho rằng chúng ta dễ bắt nạt, bày ra mấy trò lừa đảo con nít để qua mắt chúng ta!

Những người còn lại không nói gì, nhưng trên mặt cũng hiện lên vẻ đồng ý.

Lần này Hải Tinh Giám đưa đến cho bọn họ một vụ án nan giải, nghi ngờ là do Địa Tinh Nhân gây ra.

Vụ án này đã có ba nạn nhân, tử trạng vô cùng thê thảm. Thi thể đã biến thành thây khô, hai mắt xám đục trợn tròn, da bọc lấy xương. Nhân viên pháp y đã xác định rằng tất cả máu trong cơ thể nạn nhân đều bị rút ra trong khoảng hai phút, một khoảng thời gian bất khả thi. Nhưng nếu chỉ như vậy thì vụ án này chưa chắc đã được đưa đến tay Cục điều tra đặc biệt, cùng lắm chỉ được xác định là vụ án do những đối tượng đặc biệt gây ra, dù sao thì nếu là con người cũng có những cách đặc biệt có thể làm được điều đó, ví như đám nghiên cứu viên trong sở nghiên cứu của Hải Tinh Giám kia chẳng hạn.

Cho nên, lí do chân chính khiến vụ án này được liệt vào danh sách nghi ngờ là do người Địa Tinh Nhân gây ra, chính là biến cố xảy ra sau đó.

Sau khi thi thể được mang đi giám định, thì hai giờ sau, tức là sau khi tử vong khoảng 8 tiếng, xác chết kia,... đã sống dậy.

Giống hệt như zombie trong phim kinh dị Mỹ vậy.

Bọn chúng lúc này chỉ còn là những con quái vật, còn đáng sợ hơn cả lũ U Súc dưới Địa Tinh nữa. Bởi vì cho dù U Súc là tà vật, nhưng bọn chúng vẫn có thể kiềm chế ham muốn ăn uống và nghe lệnh chủ nhân của nó. Nhưng những cương thi này thì hoàn toàn không có suy nghĩ, chỉ có bản năng ăn thịt uống máu. Đã có hai nhân viên nghiên cứu chết ngay tại chỗ, thi thể bị gặm cắn đến mức không còn nguyên vẹn.

Cũng may là cả ba nạn nhân đều được đặt trong một căn phòng kín, bốn phía chỉ có vách tường, ba cái giường kim loại, ngoài ra không có vật dụng gì khác nên đã bị quân đội xử lí ngay lập tức. Lúc đầu súng đạn bắn trên thân thể bọn chúng đều vô dụng, cùng lắm chỉ là bị ghim một miếng thôi. Nhưng mà sau đó bọn họ đã nhắm thẳng vào đầu chúng nó, chỉ cần đại não bị phá hủy, con quái vật đó mới có thể chết hoàn toàn. Cuối cùng để phòng ngừa bất trắc, Hải Tinh Giám đành phải quay chụp lại một số quá trình gửi đến cho Cục điều tra đặc biệt, rồi đem thi thể đi tiêu hủy ngay lập tức.

Nói đến đây, tất cả đều nhìn nhau cười đầy thâm ý. Chuyện cười này có thể đem ra gạt mấy kẻ gà mờ, nhưng mà không qua mắt nổi thành viên của Cục điều tra đặc biệt bọn họ đâu.

Dù sao thì bọn họ cũng tiếp xúc và tiếp nhận các vụ án về Địa Tinh Nhân nhiều năm như vậy, sao lại không đánh hơi ra được mùi vị khả nghi trong này chứ? Địa Tinh Nhân đúng là có dị năng thật, nhưng mà dị năng chính là dị năng, chứ không phải loại hàng rởm này! Người Địa Tinh có thể dịch chuyển tức thời, có thể sử dụng nước, lửa, gió, có thể đánh cắp năng lượng sinh mệnh,...chứ không có loại dị năng nào là ăn thịt, uống máu người cả! Người Địa Tinh thì cũng là người, chứ không phải U Súc!

Mà chuyện nực cười hơn nữa là, báo cáo mấy tháng nay không hề có Địa Tinh Nhân xâm nhập cũng là do Hải Tinh Giám gửi đến, thế mà bây giờ lại dám nói là có thể có kẻ lén lút xâm nhập! Đây không phải là bọn họ tự vả vào mặt mình hay sao! Đúng là nực cười! Bảo sao Chúc Hồng lại tức giận như vậy.

Mà không phải Địa Tinh Nhân thì còn kẻ nào khả nghi nữa đây? Đương nhiên chính là người Hải Tinh, hay nói đúng hơn là mấy sản phẩm thí nghiệm được tiêm thuốc kích thích dị năng của lũ người Hải Tinh Giám!

Vậy mà trước kia còn dám thề thốt là đã tiêu hủy toàn bộ số thuốc đó rồi!

– Con người đúng là lòng tham không đáy mà! – Đại Khánh cảm thán nói.

Triệu Vân Lan mặc kệ bọn họ thảo luận, tự mình ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật. Chúc Hồng nhìn thấy mà ngứa mắt, lay lay y.

-Lão Triệu, lúc nào rồi mà anh còn ngủ, bây giờ anh nói chuyện này phải làm sao bây giờ?

Triệu Vân Lan nhập nhèm xoa mắt, giọng ngán ngẩm.

-Còn làm sao nữa, đương nhiên là xử lí thôi, đây là trách nhiệm của chúng ta mà!

Tất cả mọi người giật mình nhìn y, ánh mắt hoài nghi. Lâm Tĩnh thì thẳng thừng nói.

-Lão Triệu, anh định bỏ qua cho đám người phía trên hả? Anh có lòng từ bi từ bao giờ thế?

Triệu Vân Lan đứng dậy từ trên ghế, vươn vai, ngáp một cái rõ to, còn không thèm che miệng. Y cũng không nói đùa với bọn họ, mà chỉ xoay lưng đi về phía phòng làm việc, để lại một câu.

-Làm nốt chuyện này, lão tử muốn nghỉ hưu!

Để lại đám người hai mặt nhìn nhau.

oOo

Mà ở trụ sở của Hải Tinh Giám, đám quản lí cấp cao cũng hai mặt nhìn nhau. Một kẻ lo sợ hỏi.

– Anh chắc là bọn họ sẽ giải quyết vụ này cho chúng ta chứ? Liệu bọn họ có đoán ra điều gì hay không?

Một người khác oán giận chen miệng.

– Ai mà biết được thứ thuốc kia khi thất bại lại gây ra tác dụng phụ lớn như vậy chứ! Bây giờ ngoài việc gửi gắm hi vọng lên người đám người của Cục điều tra đặc biệt, chúng ta còn có cách gì nữa sao? Nhưng mà tên Triệu Vân Lan kia còn cáo già hơn cả chúng ta, y chắc chắn sẽ nhìn ra điều kì lạ thôi, việc chúng ta phải làm bây giờ là quản cái miệng cho chặt, có chết cũng phải giả bộ vô tội!

Đến lúc này, người ngồi trên vị trí đầu tiên mới chậm rãi giơ tay, ra hiệu cho những người còn lại im lặng. Lão ta khẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc lóe lên vẻ giảo hoạt âm hiểm.

– Y không muốn làm cũng phải làm, nếu y dám để lộ chuyện này ra, hoặc là không làm việc cho chúng ta, cái Cục điều tra đặc biệt của y, cũng không cần phải tồn tại nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.