Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 13: Trụ cột



Mục Tư thần không nhịn được mà nảy sinh suy nghĩ khinh nhờn quái vật cấp Thần, bỗng ngực cậu nhói một cái. Cũng không đau lắm, giống như là có ai đập nhẹ ngực cậu một cái.

Mục Tư Thần cho rằng muốn xăm đồ đằng thì phải tiếp xúc ở cự ly gần, không ngờ rằng lại giữ khoảng cách xa hơn.

Diêu Vọng Bình bảo cậu nhắm mắt lại, là không muốn để cậu nhìn thấy chuyện gì xảy ra. Mục Tư Thần cho rằng làm như vậy cũng không hẳn là để giấu giếm, dựa theo đặc điểm "không thể nhìn thẳng" "không thể hiểu rõ" của thế giới này, đối với cậu có khi lại là một kiểu bảo hộ.

May thay mắt trái của Mục Tư Thần cũng có thể nhìn thấy đồ vật, chỉ là hình ảnh có thể nhìn thấy hơi khác so với mắt phải. Mắt phải thấy hình ảnh bình thường, mắt trái thì là một vài thứ mà người bình thường không thể thấy được.

Đây là năng lực có được từ việc thăm dò Mắt to.

Mục Tư Thần đã suy xét về quá trình có được năng lực này, đó là: sử dụng Cuốc chữ thập - kích hoạt kỹ năng "Đào góc tường" - nhận được Giấy dán bản ngã - thăm dò quái vật cấp Thần Mắt to, rồi có thể đạt được một vài năng lực từ quái vật này.

Kết hợp với tên kỹ năng "Đào góc tường" này, Mục Tư Thần cảm thấy không khéo đây mới là năng lực thực sự của cậu.

Mục Tư Thần nhịn không được nghĩ, không biết khi nhìn thẳng vào Tần Trụ thì sẽ có được năng lực gì.

Đương nhiên, cậu cũng chỉ là nghĩ vậy thôi.

Mắt to chỉ mới là quái vật Thần cấp Giấu Sao, là cấp bậc thấp nhất trong các cấp Thần, mà Tần Trụ còn đem đến cảm giác mạnh hơn nhiều. Chỉ mới liếc mắt nhìn Giấu Sao có một chút mà suýt nữa Mục Tư Thần đã bay màu, nếu không cẩn thận nhìn thấy một tồn tại có cấp bậc cao hơn, nói không chừng cậu sẽ biến thành một con quái vật ngay tại chỗ mất.

Mục Tư Thần ngoan ngoãn đứng dựa vào góc tường, nhắm mắt lại, kéo nhẹ cổ áo sơmi, lộ bả vai ra.

Lúc này, mắt trái của cậu "nhìn thấy" từ trong sương mù, bé bạch tuộc chibi ở trên vai của Diêu Vọng Bình xòe ra vô số xúc tu, vây nhốt cậu rất chặt chẽ.

Một cái xúc tu duỗi đến trước mặt, sau đó chạm vào trán của cậu một cái.

Mục Tư Thần hồi hộp nuốt nước miếng.

Cùng lúc xúc tu chạm vào, một giọng nói truyền vào trong đầu của Mục Tư Thần: "Ý tưởng của cậu có thể thực hiện được."

Câu nói này khiến cho Mục Tư Thần biết rằng chỉ cần dùng xúc tu chạm vào mi tâm, Tần Trụ liền đọc được suy nghĩ của cậu.

Mục Tư Thần lựa chọn để Diêu Vọng Bình xăm đồ đằng cho mình, là hành động bất đắc dĩ, nhưng cũng ẩn chứa mưu tính của cậu.

Đồ đằng của Tần Trụ khiến Mục Tư Thần nghĩ tới Giấy dán bản ngã của cậu.

Mục Tư Thần nảy ra suy nghĩ, đồ đằng và Giấy dán bản ngã có phải cùng thuộc về một loại năng lực?

Đều là lưu lại trên người một vài hình vẽ, mà dù là bị ô nhiễm tinh thần, giữ được sự tỉnh táo hay là trở thành tín đồ, toàn bộ đều là năng lực có thể gây ảnh hưởng nhất định đến tinh thần. Chỉ là Giấy dán bản ngã của cậu là miếng hình xăm dán, có thể trôi mất bất cứ lúc nào, còn đồ đằng của Tần Trụ là hình xăm, rất khó xóa bỏ, khác biệt có thể chỉ là chênh lệch giữa mạnh và yếu thôi.

Điều này khiến cho Mục Tư Thần nghĩ đến một cách.

Cậu cảm thấy bản thân có thể tạm thời tiếp nhận đồ đằng của Tần Trụ, sau đó lợi dụng sức mạnh của đồ đằng biến tín đồ của Mắt to thành của Tần Trụ. Trong quá trình này, chỉ cần cậu sử dụng Cuốc chữ thập thì có có thể lấy được Giấy dán bản ngã.

Vừa giúp đào tín đồ của Mắt to cho Tần Trụ, vừa kiếm được Giấy dán bản ngã. Chờ sau khi Giấy dán bản ngã mà cậu tích lũy được đạt số lượng nhất định thì dán toàn bộ lên đồ đằng của Tần Trụ, không chừng cả hai sẽ triệt tiêu lẫn nhau, xóa được đồ đằng.

Mục Tư Thần cảm thấy đây là một món hời không hề lỗ vốn.

Đáng tiếc ý tưởng thì đầy đủ da thịt, hiện thực lại là Bạch Cốt Tinh.

Sức mạnh của cậu và Tần Trụ vẫn còn chênh lệch quá lớn, bản thể của Tần Trụ còn không ở nơi này, nhưng sức mạnh thì chỉ cần tiếp xúc ngắn ngủi mà đã có thể đọc ra được kế hoạch của cậu rồi.

Thế mà Tần Trụ lại nói ý tưởng của cậu "có thể thực hiện được" ư?

Điều này khiến cho Mục Tư Thần có chút nghi hoặc.

Ở tình huống bình thường, sau khi đọc được loại ý tưởng như của cậu, không phải nên tức giận sao? Vậy mà còn đồng ý với kế hoạch của cậu?

Xúc tu như cảm nhận được sự nghi hoặc của Mục Tư Thần, giọng nói kia tiếp tục quanh quẩn ở trong đầu: "Tôi có thể cho cậu mượn sức mạnh."

Nói cách khác, Tần Trụ đồng ý để cậu mượn gió bẻ măng ư? Mục Tư Thần trầm tư.

Từ sau khi Mục Tư Thần gọi tên Tần Trụ rồi bị Tần Trụ đánh dấu, Mục Tư Thần đã biết rõ, Tần Trụ tuyệt đối không phải là người lương thiện. Có lẽ anh ta không cực đoan đáng sợ giống như Mắt to, nhưng tuyệt đối không thể dùng góc nhìn của người bình thường để phỏng đoán suy nghĩ của Tần Trụ.

Cho cậu mượn sức mạnh, tuyệt đối không phải lý do kiểu: "Nhìn thấy được tố chất của cậu nên mới quyết định bồi dưỡng cậu".

Ngẫm lại những việc đã làm khi đến thế giới này, Mục Tư Thần cảm thấy điều duy nhất đáng giá ở cậu khiến Tần Trụ chú ý chính là năng lực "Đào góc tường".

Cậu từng đào cho Tần Trụ một tín đồ của Mắt to.

Mắt to đi ca ngợi sự tích về bản thân ở khắp mọi nơi, ô nhiễm tinh thần khắp trấn Đồng Chi; còn Tần Trụ thì cho người của mình nằm vùng tại trấn Đồng Chi, âm thầm hành động.

Trước mắt xem ra, bọn họ đều cần tín đồ.

Tần Trụ hẳn là nhìn trúng năng lực có thể đào tín đồ của cậu, mặc dù biết cậu có rắp tâm không tốt nhưng vẫn sẵn sàng cho cậu mượn sức mạnh.

Đây coi như là cục diện đôi bên cùng có lợi nhỉ? Nhưng Mục Tư Thần không biết sau khi tiếp nhận đồ đằng của Tần Trụ, tinh thần của cậu có bị ô nhiễm hay không, tư tưởng của cậu có thay đổi gì hay không.

Vốn cậu không nghĩ đến điều này, nhưng hiện giờ, Tần Trụ cách xa vạn dặm nhưng chỉ dùng xúc tu của đồ đằng chạm vào mi tâm của cậu một cái liền đoán được suy nghĩ của cậu, năng lực đọc tinh thần quá mạnh, không phải thứ Mục Tư Thần có thể chống cự.

"Tôi cho phép cậu giữ lại cái tôi," Khi đọc được ý nghĩ này của cậu, giọng nói từ xúc tu lại truyền đến, "Chỉ khi bảo trì được cái tôi, cậu mới có thể phát huy năng lực kia."

Hóa ra là như vậy. Mục Tư Thần hơi yên tâm.

Cậu không nghi ngờ Tần Trụ lừa mình, dù sao sức mạnh giữa bọn họ hiện giờ cách biệt xa như vậy, Tần Trụ không cần phải lừa cậu.

"Được, tôi sẽ đào đủ tín đồ cho anh." Mục Tư Thần thầm nghĩ, truyền suy nghĩ đi.

"Không chỉ là tín đồ, trong viện điều dưỡng có một thứ còn quan trọng hơn cả tín đồ, trợ giúp Diêu Vọng Bình tìm được nó." Xúc tu truyền đạt một nhiệm vụ cho Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần chưa kịp hỏi Tần Trụ là muốn tìm cái gì, xúc tu đã rời khỏi mi tâm của cậu, vắt lên vai trái.

Mục Tư Thần đợi trong chốc lát, nhưng không thấy xúc tu để lại đồ đằng, còn đang nghi hoặc thì đã thấy xúc tu kia chui vào trong áo của cậu, bám vào ngực trái, chính là vị trí trái tim.

Cảm giác bỏng truyền tới, Mục Tư Thần chỉ cảm thấy ở ngực trái giống như có vô số mũi kim đâm chi chít vào ngực trái của mình, rất đau, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

Sau đó, cậu nghe thấy Diêu Vọng Bình nói: "Cậu có thể mở mắt ra."

Mục Tư Thần mở mắt, kéo cổ áo nhìn xuống xem thử, thấy trên ngực trái xuất hiện một hình xăm.

Hình xăm đó trông giống như một người đang dang rộng cánh tay, trong vòng tay đó đang bảo vệ một vật hình tròn, giống như một người đang dùng cánh tay của mình bảo vệ Trái đất.

Chỉ là cánh tay của người này có hơi nhiều, chi chít nhau ôm lấy địa cầu vào trong, nhìn không giống như là bảo vệ, mà càng giống như chiếm giữ hơn.

Mục Tư Thần cài áo lại, quay lại thì bắt gặp ánh mắt của Diêu Vọng Bình, thấy trong mắt người này lại xuất hiện sự ghen tị.

"Tần thượng tướng lại để đồ đằng ở ngực của cậu." Diêu Vọng Bình nói.

Mục Tư Thần mặt không cảm xúc hỏi: "Đây là chuyện tốt à? Vai với ngực thì khác nhau chỗ nào?"

"Không phải ai cũng có thể có được đồ đằng của Tần thượng tướng, người trong trấn Tường Bình phải trải qua rất nhiều sát hạch mới có thể đạt được tư cách được ban đồ đằng. Cho dù là có tư cách, thì từng vị trí cũng đại diện cho trách nhiệm khác nhau. Bả vai nối liền với cánh tay, đại diện cho trợ thủ đắc lực của Tần thượng tướng."

Sau khi Mục Tư Thần xăm đồ đằng, sự tin tưởng của Diêu Vọng Bình đối với cậu đã tăng lên không ít, cũng sẵn lòng tiết lộ một ít tin tức về trấn Tường Bình.

"Rất ít người có thể được Tần thượng tướng trực tiếp ban đồ đằng, bình thường thì Tần thượng tướng sẽ lựa chọn một số người để ngài ban đồ đằng, người nhận được đồ đằng lại lấy hình xăm của mình, sau đó ban cho những người khác."

"Cậu là do tôi dẫn vào trấn Tường Bình, theo lý thuyết, hẳn là trên vai trái của cậu phải lưu lại hình xăm cánh tay cầm kiếm của tôi mới đúng. Không ngờ vừa rồi Tần thượng tướng lại trực tiếp giao phó cho cậu đồ đằng hoàn chỉnh, còn lưu trên ngực, tại sao lại như vậy?"

Mục Tư Thần cảm thấy sơ đồ bộ máy của trấn Tường Bình này phát triển rất giống bán hàng đa cấp. Chỉ cần liên tưởng đến hình thức bán hàng đa cấp thì có thể đoán ra vì sao Tần Trụ muốn làm như vậy.

Rất đơn giản, cấp dưới mà Mục Tư Thần có thể mang lại cho Tần Trụ hiển nhiên là còn nhiều hơn cả Diêu Vọng Bình, Tần Trụ đương nhiên sẽ coi Mục Tư Thần là đối tượng bồi dưỡng quan trọng, thậm chí là sẵn sàng cho cậu tự do ở một mức độ nhất định.

Để giữ quan hệ hợp tác thân thiện với Diêu Vọng Bình, Mục Tư Thần trấn an anh ta: "Vừa nãy lúc nhận được đồ đằng, tôi nhận được mệnh lệnh của Tần thượng tướng, bảo tôi trợ giúp anh tìm một thứ rất quan trọng."

"Không sai." Vẻ mặt của Diêu Vọng Bình trở nên kiên định lại, "Vị trí đồ đằng không quan trọng, quan trọng là phải tìm ra "Trụ", giải phóng trấn Đồng Chi!"

""Trụ"?" Nghe thấy từ này, Mục Tư Thần suýt nữa kinh ngạc mà thốt lên, cậu dùng hết toàn bộ lý trí mới có thể đè lại giọng nói của mình nghe nhẹ nhàng bình thường, "Đó là cái gì? Trụ là cái cột à?"

"Đúng, "Trụ" trong cột trụ."

"Trong số các trấn nhỏ hiện giờ, trấn Tường Bình là mạnh nhất, Tần thượng tướng chắc chắn có thể chiến thắng bất kỳ quái vật nào.

Nhưng trước mắt, mỗi một trấn nhỏ đều có khu vực chống đỡ của riêng nó, không can thiệp vào chuyện của nhau. Cho dù là Tần thượng tướng cũng không thể công phá từ bên ngoài, chỉ có thể làm tan rã trụ từ bên trong trấn nhỏ, phá hỏng khu vực đó của trấn nhỏ.

Chỉ có như vậy, Tần thượng tướng mới có thể tự mình ra tay diệt trừ Mắt to, giải phóng những người còn sống sót trong trấn nhỏ này."

Cho đến giờ phút này, Mục Tư Thần mới hiểu được khái quát về tình hình ở thế giới này.

Trên bản đồ ban đầu của hệ thống có rất nhiều trấn nhỏ, mỗi trấn nhỏ đều có biên giới rõ ràng, không can thiệp vào chuyện của nhau.

Hóa ra những trấn nhỏ này không phải là thị trấn về mặt địa lý, mà là một loại không gian độc lập. Mỗi một không gian đều được chống đỡ bởi cái gọi là "Trụ", phá hư những "Trụ" này, không gian đó không thể tiếp tục duy trì.

Mà nhiệm vụ của hệ thống là yêu cầu cậu tìm được "Trụ".

Trước mắt, mục đích của cậu và Tần Trụ là nhất trí. Có điều sau khi tìm được "Trụ"...

Mục Tư Thần che ngực lại, cố gắng chặn suy nghĩ của mình lại, cậu cũng không biết suy nghĩ của mình có thể thông qua đồ đằng kia truyền lại cho Tần Trụ hay không, nên chỉ có thể tạm thời không nghĩ đến chuyện sau đó.

Nói chung cậu cũng không rõ hệ thống muốn cậu tìm được "Trụ" để làm gì, nên tạm thời không cần nghĩ về chuyện về sau, cứ tập trung tìm kiếm thôi.

"Anh đến Viện điều dưỡng này, có phải là "Trụ" của trấn Đồng Chi này ở đây không?" Mục Tư Thần hỏi.

"Tôi mai phục trong trấn Đồng Chi một tháng, mỗi khi đến "Đêm tối" sẽ đi ra ngoài tìm kiếm; đã tìm qua mấy nơi, cuối cùng phong tỏa viện điều dưỡng này. Nơi này hẳn là một trong những "Trụ"." Diêu Vọng Bình nói.

"Một trong?"

"Đương nhiên, một địa hạt không thể chỉ có một cột. Một cột bị phá hủy cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự vận hành của toàn bộ địa hạt, chỉ có thể gây nên sự sụp đổ ở một mức độ nhất định mà thôi." Diêu Vọng Bình nói, "Mắt to rất yếu, chúng tôi suy đoán "Trụ" của trấn Đồng Chi này đại khái chỉ có ba đến bốn cái, số lượng không nhiều lắm."

"Bao nhiêu mới là nhiều?" Mục Tư Thần hỏi.

"Trước mắt, trấn Tường Bình có ít nhất tám cái "Trụ" chống đỡ. Tần thượng tướng vô cùng hùng mạnh, cho dù bị phá hỏng mất bốn "Trụ" thì trấn nhỏ của chúng tôi vẫn có thể vận hành bình thường." Trong mắt Diêu Vọng Bình tràn ngập ước ao và sùng bái.

Tám cái "Trụ", vừa khéo bằng số xúc tu của bạch tuộc...

Mục Tư thần không nhịn được mà nảy sinh suy nghĩ khinh nhờn quái vật cấp Thần, bỗng ngực cậu nhói một cái.

Cũng không đau lắm, giống như là có ai đập nhẹ ngực cậu một cái. (Editor:? đánh yêu à pa?)

"Nếu viện điều dưỡng là một trong những "Trụ" thì chúng ta cần phải mau chóng tìm được vị trí của "Trụ" kia. Thân phận nhân viên y tế trong viện dưỡng lão có thể hoạt động khá thuận tiện, cậu mau chóng trở thành nhân viên y tế đi, để chúng ta tiện hành động." Diêu Vọng Bình nói.

Cuối cùng cũng nhắc đến điểm chính, Mục Tư Thần mừng rỡ, hỏi: "Làm thế nào mới đổi thân phận được?"

"Chữa trị cho bệnh nhân." Vẻ mặt Diêu Vọng Bình bình tĩnh, nói, "Không phải cậu đang chịu trách nhiệm với một bệnh nhân sao? Biến hắn trở thành tín đồ của Mắt to, khiến hắn được xuất viện, cậu sẽ có thể trở thành bác sĩ."

Mục Tư Thần hơi dừng lại một chút, cậu nhìn về phía Diêu Vọng Bình: "Tôi đã tiếp xúc với bệnh nhân kia, tinh thần anh ta vẫn tỉnh táo, cho dù cơ thể bị biến dị, nhưng vẫn duy trì được tâm trí của người bình thường."

"Vậy thì sao?" Diêu Vọng Bình nói.

"Anh ta cũng là người của trấn Tường Bình." Mục Tư Thần nhấn mạnh lại lần nữa.

Diêu Vọng Bình: "Vậy thì càng thuận tiện, cậu đi khuyên hắn, hắn sẽ tự hiểu."

Mục Tư Thần không khỏi nhíu mày.

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Tần Trụ: Dán sát vào ngự nè, đấm khe khẽ ngực nè!

Mục Tư thần: Ý tứ lên, tay không được đập loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.