Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 156: Kiềm chế



Các cậu phải học cách kiềm chế và thờ ơ, kìm nén tất cả cảm xúc trong lòng, mới có thể chiến thắng ác quỷ sinh ra từ bản thể.

Bản thể của Viên Sinh đã không thể nói chuyện nữa, vật ký sinh của anh ta thì lại rất hoạt ngôn, luôn miệng trò chuyện với Đoạn Tiểu Ngư, chủ đề là món nào trong nhà ăn ngon hơn, anh ta dường như rất thích ăn salad trái cây của nhà ăn.

Ngoài việc chào hỏi Mục Tư Thần lúc đầu, Đoạn Tiểu Ngư không mấy khi chủ động nói chuyện, anh ta nghe vật ký sinh của Viên Sinh nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu "Ừ" một cách miễn cưỡng.

Mấy người vẫn ở trong ký túc xá đến 7 giờ rưỡi, Đoạn Tiểu Ngư ngẩng đầu nói với Mục Tư Thần: "Sắp 8 giờ rồi, hai người kia chắc là không về được, chúng ta đi học thôi."

"Chết rồi," vẻ mặt Đoạn Tiểu Ngư bình thản, dường như không quan tâm đến sự sống chết của bạn cùng phòng, "Tôi đã khuyên họ nên bình tĩnh, đừng đánh giáo viên, ai bảo họ không nhịn được, bị giáo viên phạt làm một nghìn phút Plank, không chịu nổi thì..."

Ánh mắt anh ta lướt qua số km còn lại trên cổ Mục Tư Thần, nói: "90 km, tối qua cậu đi chạy bộ ở sân trường à? Cậu có thấy những người không chạy xong trong thời gian quy định không? Không plank xong cũng kết quả như vậy."

Một nghìn phút... Mục Tư Thần giật mình bởi con số này, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Bao nhiêu ngày để hoàn thành?"

"Ba ngày, một ngày có 1440 phút, thời gian rảnh rỗi không ăn không uống không nghỉ ngơi, chắc chắn có thể hoàn thành. Tiếc là Plank đòi hỏi rất khắt khe về tư thế, sai một chút là không được tính vào thời gian." Đoạn Tiểu Ngư nói.

"Hình phạt của tôi không giống vậy." Mục Tư Thần nói.

"Các mục hình phạt được tính toán dựa trên điểm yếu của chúng ta, như tôi, sẽ không bị phạt bơi lội hoặc nhảy cao, chỉ bị phạt chạy bộ." Đoạn Tiểu Ngư nói.

Mục Tư Thần và bạch tuộc nhỏ xuống giường, theo Đoạn Tiểu Ngư rời khỏi Ký túc xá, chuẩn bị cùng anh ta đi học.

Viên Sinh cũng tiến lại gần, bản thể của anh ta gần như bị vật ký sinh kéo đi, mất đi quyền tự chủ đối với cơ thể, cảm giác như sắp biến mất.

Mục Tư Thần hỏi Đoạn Tiểu Ngư: "Sao cậu và anh ta lại khác biệt nhiều như vậy?"

Đoạn Tiểu Ngư lạnh nhạt nói: "Tôi chăm chú nghe giảng, học hành nghiêm túc, mỗi ngày đều hoàn thành bài tập đúng giờ, đương nhiên sẽ nhanh chóng hồi phục. Họ không nghe giảng, không hoàn thành bài tập, còn đánh giáo viên nên bị phạt. Những người không có giá trị để cứu vớt như vậy thì hoặc là chết, hoặc là thay thế bằng một người dễ quản lý hơn, đúng không?"

Mục Tư Thần không trả lời, mà quan sát Đoạn Tiểu Ngư.

Có lẽ Đoạn Tiểu Ngư đã chứng kiến quá nhiều, nên thái độ của anh ta đối với Viên Sinh và hai người bạn cùng phòng có thể đã chết tỏ ra thờ ơ, nhưng Mục Tư Thần luôn cảm thấy cảm xúc thờ ơ của Đoạn Tiểu Ngư khác với bình thường.

Sự chết lặng do quen thuộc, không thể phản kháng mà cố ý chọn cách làm ngơ, và sự vô tình, lạnh lùng từ tận đáy lòng, hoặc có thể nói là thiếu cảm thông là hai chuyện khác nhau.

Đoạn Tiểu Ngư mang đến cho Mục Tư Thần một cảm giác đã chết lặng.

Anh ta vẫn là một con người, nhưng nụ cười khi anh ta gặp Mục Tư Thần rất giả tạo, thái độ khi nói chuyện với Viên Sinh rất giả tạo, việc nhắc đến bạn cùng phòng một cách bình thường cũng rất giả tạo.

Không phải anh ta lạnh lùng, mà là dường như anh ta đã biến thành một con robot sống.

Anh ta thu hết mọi cảm xúc vào sự tuân thủ, không để lộ chút cảm xúc nào.

Ngược lại, vật ký sinh của Viên Sinh lại có tính cách rất hoạt bát, tò mò về mọi thứ, ngoại trừ vẻ ngoài thực sự quá đáng sợ ra thì lại có một cảm giác tràn đầy sức sống.

Nảy sinh, Khởi nguyên, ký sinh, các lớp học khác nhau, những người biến thành hạt giống bị hấp thụ, đồ đằng Khởi Nguyên bị chia cắt... Mặc dù đã mệt mỏi, Mục Tư Thần vẫn đang cố gắng suy nghĩ, và đã có một số phỏng đoán về "Trụ" này.

Nhưng chỉ là phỏng đoán thì không thể giải mã "Trụ", hiện tại đồ đằng chưa hoàn chỉnh, chứng minh năng lượng cảm xúc mà cậu suy đoán cũng chưa phải là hoàn chỉnh, cần thêm nhiều thông tin.

Những thông tin này, có lẽ phải thu thập từ lớp học của họ.

Đoạn Tiểu Ngư ở lớp quản lý cấp thấp, Viên Sinh ở lớp quản chế cao cấp, Mục Tư Thần và bạch tuộc nhỏ ban đầu một ở cấp thấp, một ở cấp trung, đến dưới tòa nhà giảng dạy, quản lý ở cửa nhìn thấy sự thay đổi cánh hoa trên người họ, lập tức thay đổi lớp học của họ, chuyển một người một bạch tuộc sang lớp quản chế cao cấp lớp một.

Kỷ Tiện An cũng ở lớp đó, hai người một bạch tuộc nhỏ lại tụ họp, điều này khiến Mục Tư Thần hơi an tâm.

Lớp quản chế cấp cao lớp một phần lớn chỉ là cổ hoặc trên người mọc hoa, không ai giống Viên Sinh, về mặt thị giác vẫn có thể chấp nhận được, điều này khiến Mục Tư Thần hơi thở phào.

Ba người họ ngồi ở hàng ghế cuối lớp, mỗi người một bàn, Mục Tư Thần ngồi giữa bạch tuộc nhỏ và Kỷ Tiện An.

Lúc đi bộ thì còn tạm, nhưng vừa ngồi xuống ghế, Mục Tư Thần đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Thiếu ngủ khiến mắt cậu khô, đầu óc choáng váng, ý thức mơ hồ, thái dương nhức nhối, thỉnh thoảng còn ù tai.

Bạch tuộc nhỏ và Kỷ Tiện An đều có trạng thái tốt hơn cậu.

Mục Tư Thần đưa ngón tay lên nhẹ nhàng ấn vào thái dương, lúc này một người phụ nữ có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, thân hình vô cùng nóng bỏng, ăn mặc cũng vô cùng gợi cảm bước vào phòng học.

Chỉ nhìn thoáng qua, Mục Tư Thần đã nhận ra cô ấy là người từ thế giới thực.

Người từ thế giới thực và người từ thế giới khác có sự khác biệt rõ ràng.

Thời gian trên người những người từ Thế giới khác đã dừng lại, họ sống trong môi trường này hai mươi năm, lại quên mất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong Đại thảm họa năm đó, ánh mắt của họ trống rỗng, là loại trống rỗng không nhớ quá khứ, không biết tương lai, sống một ngày hay một ngày.

Nhưng con người ở thế giới thực lại có cảm xúc.

Cho dù là bất khuất, hận thù hay tuyệt vọng, cam chịu, tất cả đều là cảm xúc.

Người chơi trước mắt chính là như vậy, cô ấy vừa bước vào cửa đã cảm nhận được ánh mắt đổ dồn về mình, trong mắt lóe lên một tia đắc ý và tự giễu.

Cô ấy dường như không thích bản thân như vậy, nhưng lại không thể không dùng cách này để đạt được sự thừa nhận của chính mình.

Từ khi Mục Tư Thần nắm giữ sức mạnh "Bản ngã" đã trở nên vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của con người. Đặc biệt là những người đang ở trong thế giới tuyệt vọng, đối mặt với ô nhiễm nhưng vẫn muốn giữ gìn "Bản ngã", cậu càng có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của những người này.

"Mỗi ngày đều có học sinh mới gia nhập," ánh mắt cô ta quét qua Mục Tư Thần và những người ngồi ở hàng ghế sau, nói, "Vậy thì tự giới thiệu bản thân một chút đi, tôi tên là Nghê Ức Mộng, là người hướng dẫn và quản lý môn học tinh thần của các bạn, các bạn có thể gọi tôi là quản lý Nghê, hoặc cũng có thể gọi tôi là Tiểu Mộng."

Phòng học chủ yếu là nam sinh, họ đồng loạt huýt sáo, gọi cô là Tiểu Mộng.

Một người có khuôn mặt giống cá sấu nói: "Tiểu Mộng, hôm nay giảng bài gì vậy? Có muốn làm bài tập kháng cự dục vọng cho chúng tôi nữa không, tôi rất mong chờ được làm bài tập đấy."

Huấn luyện kháng cự dục vọng... nghe cái tên thôi đã biết không phải là huấn luyện tốt đẹp gì rồi, Mục Tư Thần nhíu mày.

"Tôi vẫn chưa quyết định, hay là xem ý kiến của các bạn trước đã. Hôm nay có học sinh mới, vậy thì bắt đầu từ học sinh mới nhé." Nghê Ức Mộng đi đến bên cạnh Mục Tư Thần, chỉ vào bàn học của cậu ta nói, "Bạn học này, hãy nói xem trong thế giới này, cảm xúc nào khiến cậu khó kiểm soát nhất, ức chế nhất? Phải trả lời, và không được nói dối, nói dối sẽ bị trừng phạt."

Khi quản lý Nghê nói những lời này, Mục Tư Thần cảm thấy vòng dây gai trên cổ mình nhói lên một cái, như thể nếu cậu ta nói dối hoặc từ chối trả lời, vòng dây gai sẽ xuyên qua hàm dưới của cậu, đâm xuyên lưỡi của cậu.

Tình hình của Mục Tư Thần hiện tại đã đủ tồi tệ, cậu không muốn bị phạt thêm nữa.

Nhưng cậu thực sự không biết câu trả lời cho vấn đề này, nên cậu ấy thành thật nói: "Tôi không rõ."

"Sao lại không rõ? Cậu không hiểu bản thân mình đến vậy sao?" Quản lý Nghê đặt tay lên vai Mục Tư Thần, cơ thể rất gần, Mục Tư Thần có thể ngửi thấy mùi hương quyến rũ của mỹ nhân tỏa ra từ người cô ta.

"Không phải không hiểu, mà là chưa gặp phải trường hợp quá cực đoan, chưa rõ giới hạn của bản thân. Trong phần lớn trường hợp, tôi có thể kiểm soát tốt mọi cảm xúc." Mục Tư Thần nói.

Đúng vậy, buồn bã, bồn chồn, cô đơn, tức giận thậm chí là vui vẻ, Mục Tư Thần đều có thể kiểm soát rất tốt, cho đến nay, cậu còn chưa từng gặp phải cảm xúc nào không thể kiểm soát.

"Thật sao?" Quản lý Nghê thoáng hiện một tia thất vọng, "Vậy thì cậu sẽ tốt nghiệp sớm thôi, nhưng tôi không thích những người đàn ông lạnh lùng."

Đôi mắt hạnh quyến rũ của cô ta liếc sang một bên, nhìn thấy bạch tuộc nhỏ đang giận dữ đập bàn, bởi vì cô ta ngồi quá gần Mục Tư Thần, gần như ngồi lên người cậu.

Nghê Ức Mộng cười một tiếng đầy ác ý, hỏi Mục Tư Thần: "Đây là thứ do cậu mang đến? Nó rất thích cậu đấy."

Mục Tư Thần nhíu mày nhẹ, không khẳng định cũng không phủ nhận.

"Không được phép động đậy," bàn tay Nghê Ức Mộng đặt lên cổ Mục Tư Thần, dùng giọng điệu có chút quyến rũ nói, "Trong phòng học này, chỉ cần tôi không làm tổn thương cơ thể các cậu, các cậu không được phép từ chối mệnh lệnh và sự dạy bảo của tôi."

Nói xong, Nghê Ức Mộng ôm chặt lấy Mục Tư Thần, động tác vô cùng mập mờ thân mật.

"Này!" Mọi người trong phòng học đều phát ra tiếng phản đối, "Sao mà ôm nó không ôm tôi, tôi cũng muốn tập luyện!"

Mục Tư Thần không mấy để tâm đến điều này, cậu chỉ không hiểu Nghê Ức Mộng muốn làm gì.

Ai ngờ lúc này bạch tuộc nhỏ không thể kiềm chế được nữa, nó nhảy khỏi chỗ ngồi, vung xúc tu trói Nghê Ức Mộng lại rồi ném sang một bên, tự mình nhảy vào lòng Mục Tư Thần, ra sức lăn lộn trên người cậu, dường như muốn cọ sạch mùi của Nghê Ức Mộng.

Bị ném sang một bên, Nghê Ức Mộng xoay người một vòng đẹp mắt trong không trung, kết hợp với động tác lộn nhào ngược, hạ cánh an toàn xuống đất.

Cô ta nhìn bạch tuộc nhỏ, nở một nụ cười khá ác ý, mở miệng nói: "Cản trở quản lý, tấn công người dạy dỗ, trừng phạt."

Lời cô ta vừa dứt, một vòng dây gai xuất hiện trên cổ bạch tuộc nhỏ... không đúng, phải nói là ở giữa xúc tu và đầu, siết chặt bạch tuộc nhỏ.

Vòng dây gai phóng ra vô số gai nhọn, đâm mạnh vào đầu, mắt, xúc tu của bạch tuộc nhỏ.

Mặc dù không chảy máu cũng không kêu la, nhưng Mục Tư Thần nhìn thấy cơ thể bạch tuộc nhỏ không ngừng run rẩy, biết rằng nó nhất định rất đau đớn.

Cậu ôm lấy bạch tuộc nhỏ, đau thương trong lòng không thể kiềm chế, cậu khó lòng kìm nén cơn giận dữ, nói với Nghê Ức Mộng: "Cô đang gài bẫy chấp pháp¹, cô đang dụ dỗ chúng tôi bộc phát cảm xúc, cô muốn chúng tôi không thể kiểm soát bản thân!"

1. Gài bẫy chấp pháp: Entrapment, một thuật ngữ pháp lý dùng để chỉ việc một cá nhân bị lừa hoặc khuyến khích tham gia vào hành vi phạm tội mà họ không có ý định thực hiện trước đó. Thuật ngữ này thường được sử dụng trong luật hình sự để biện minh cho hành vi của bị cáo. (Cái này tôi không biết luật bên mình gọi là gì, ai biết thì comment phổ cập kiến thức cho tôi với nhé.)

Nói ra câu đó, Mục Tư Thần cảm thấy cổ đau nhói, cậu cảm nhận được nụ hoa ở cổ đang nhanh chóng lớn lên.

Quả nhiên, nụ hoa nở ra, duỗi ra một cánh tay giống như trẻ con, vươn ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu bạch tuộc nhỏ, bị bạch tuộc nhỏ một phát tát bay.

"Đúng thì sao?" Nghê Ức Mộng nhìn Mục Tư Thần cười đắc ý, "Hóa ra cảm xúc mà cậu không thể khống chế, là vì đau lòng cho người khác à. Chịu đựng được đau khổ và hạnh phúc trên người mình, nhưng lại không thể nhìn người mình quan tâm chịu khổ, thật là một người thú vị."

Hình phạt kết thúc, vòng dây gai thu hồi gai nhọn, bạch tuộc nhỏ nép vào lòng Mục Tư Thần không ngừng run rẩy, những chỗ bị vòng dây gai đâm xuyên trên cơ thể cũng không hồi phục, biến thành bạch tuộc thủng lỗ chỗ.

Nghê Ức Mộng đi lên bục giảng, nói với mọi người: "Học sinh có kinh nghiệm đã biết hôm nay tôi sẽ giảng gì rồi, bài học đầu tiên tôi muốn dạy hôm nay chính là kiềm chế, nhẫn nại. Mỗi ngày đến lớp đều có người quên chuyện này, mỗi ngày đều có học sinh mới không biết quy củ, vậy thì tôi sẽ nói cho các bạn biết, ở thị trấn Khởi Nguyên, trong Trường học, nếu muốn sống sót, không muốn trở thành "nguồn gốc" của người khác, thì hãy khóa hết mọi cảm xúc lại, dù thế nào cũng đừng để chúng bùng nổ.

Nếu không làm được, sẽ trở nên giống như bạn học Sa Đại Nhãn kia, dùng cảm xúc của mình nuôi dưỡng một bản thân khác đấy ~"

Bên cạnh Mục Tư Thần vang lên tiếng bàn ghế gãy vụn, cậu ta quay đầu nhìn lại, thấy Kỷ Tiện An dùng sức quá mạnh, một chưởng đánh vỡ bàn của mình.

Kỷ Tiện An từng là tín đồ của Tần Trụ, cũng tận mắt chứng kiến đồ đằng bảo hộ trên người mình biến thành bạch tuộc nhỏ, cô biết bạch tuộc nhỏ là hóa thân của Tần Trụ, nhìn thấy bạch tuộc nhỏ thảm hại như vậy, Kỷ Tiện An không thể kiểm soát được cảm xúc.

"Ôi chao, bạn học này sao lại tức giận thế? Tôi đâu có làm gì bạn đâu." Nghê Ức Mộng nhìn về phía Kỷ Tiện An cười rạng rỡ, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt, "Phá hủy đồ đạc trong phòng học, sẽ bị phạt đấy."

Lời cô ta vừa dứt, vòng dây gai của Kỷ Tiện An liền mọc ra một chiếc gai dài nửa mét, đâm xuyên qua xương bả vai cô ta, từ vai đến ngón tay, cả cánh tay như vậy bị xuyên thủng, máu không chảy ra, mà bị vòng dây gai hấp thụ.

Bởi vì không thể kiểm soát được cơn giận dữ, nụ hoa trên người cô ấy cũng lớn hơn.

"Giận dữ và bốc đồng đều vô nghĩa, thương cảm, đau lòng, vui vẻ cũng vô nghĩa," Nghê Ức Mộng nhạt nhẽo nói, "Ở thị trấn Khởi Nguyên, các bạn phải học cách kiềm chế và thờ ơ, đè nén tất cả cảm xúc trong lòng, mới có thể chiến thắng ác quỷ tự sinh ra trong cơ thể."

Không ít học sinh vốn còn say mê dung nhan diễm lệ của Nghê Ức Mộng, thấy cảnh tượng thảm hại của ba người nhóm Mục Tư Thần, lập tức im lặng.

Một số người có ý đồ đen tối vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Nghê Ức Mộng, sợ mình không kiềm chế được dục vọng.

"Tiếp theo, tôi sẽ liên tục khiêu khích giới hạn tinh thần của các bạn, rèn luyện khả năng kiềm chế của các bạn," Nghê Ức Mộng nâng đầu một bạn học sinh lên, cười một cách quyến rũ, "Tại sao phải cúi đầu, tôi không đẹp sao?"

"Tôi, tôi, tôi không dám!" Người đó nói.

Nói chuyện, nụ hoa ở cổ của anh ta lại lớn hơn.

"Tôi không có ý định xấu, tôi thề!" Người đó gần như khóc, "Cô mạnh mẽ như vậy, làm sao tôi có thể có loại suy nghĩ đó?"

"Bởi vì bạn sợ hãi," Nghê Ức Mộng nở một nụ cười đầy ác ý, "Nỗi sợ hãi cũng có thể nuôi dưỡng nụ hoa, bất kỳ cảm xúc nào cũng có thể trở thành chất dinh dưỡng cho "Nảy sinh"."

"Nhưng đây đều là những cảm xúc bình thường, nếu không thể kìm nén thì sẽ thế nào?" Một học sinh hỏi.

"Vậy thì đổi người thôi, một người dù hơi ngốc nghếch, nhưng sẽ tuyệt đối trung thành, tuyệt đối tin tưởng với Khởi nguyên." Nghê Ức Mộng nhìn những nụ hoa trên cổ những người này và nói.

"Khởi nguyên chỉ muốn loại người dân này sao?" Mục Tư Thần đã bình tĩnh lại, ôm bạch tuộc nhỏ nói.

Cậu nhìn Nghê Ức Mộng, ánh mắt trong veo, đáy mắt ẩn chứa một sức mạnh bị kìm nén, chất vấn Nghê Ức Mộng.

"Dĩ nhiên là không, lớp học bình thường bên cạnh rất tốt," Nghê Ức Mộng cười nói, "Họ có cuộc sống sinh hoạt bình thường, cũng có giáo viên bình thường dạy họ từng chút một về quy định của thị trấn Khởi Nguyên. Nhưng các bạn có thể so sánh với họ được không?"

Nghê Ức Mộng đưa ngón tay nhẹ nhàng điểm vào cổ, nói với mọi người: "Các bạn là yếu tố nguy hiểm của thị trấn Khởi Nguyên, đương nhiên là phải quản thúc hoặc thay thế."

【Tác giả có lời muốn nói】

Hàng ngày cầu xin một chút dịch dinh dưỡng, hôn hôn~

Bạch tuộc nhỏ hôm nay chịu khổ chịu nạn

Mọi người tối nay khoảng 8 giờ gặp nhau, hôn hôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.