Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 20: Cơ chế đào thải tầng lớp dưới cùng ▶



Cách để thu được những cảm xúc này trong viện điều dưỡng là, cơ chế đào thải lớp dưới cùng.

▶ Chú thích: The last-grade laid-off system/ Last one eliminated system: năm nay chắc mọi người cũng thấy cụm lay-off nhiều rồi, hiểu nôm na thì nó giống như chính sách đuổi việc, chấm dứt quan hệ lao động với nhân viên, cắt giảm số lượng nhân lực, mà thường thì hay xảy ra đối với các nhân viên ở tầng dưới)

Mục Tư Thần bước nhanh đến thì Trình Húc Bác đang bổ sung thêm trên quy định là: "Người nhà không được phép đặt bệnh nhân và giường bệnh vào xe đẩy để vận chuyển đi khắp nơi."

Mục Tư Thần: "..."

Quy tắc mà Trình Húc Bác bổ sung hình như có tính tượng hình quá mạnh rồi đó.

Những chữ mà Trình Húc Bác viết xuống tỏa ra ánh sáng đỏ, sau đó từng câu từng chữ được in ở trên trang giấy, nhìn mấy chữ này, Mục Tư Thần lập tức sinh ra cảm giác bị trói buộc.

Còn Trình Húc Bác thì nghiêng đầu như thể đang cẩn thận lắng nghe cái gì đó, sau đó hài lòng gật đầu, rồi treo bút lên trên tường.

Trên vách tường có một cái móc, cái móc này gắn với đầu của cái bút. Sau khi Trình Húc Bác thả tay ra, cái bút liền biến mất.

Sau khi làm xong tất cả, lúc này Trình Húc Bác mới nhìn thấy Mục Tư Thần đứng ở phía sau mình, anh ta vui sướng nói: "Người anh em, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi! Game này quá dị thường, chúng ta lập nhóm với nhau được không?"

Ánh mắt của Mục Tư Thần dừng ở thẻ tên trên ngực của anh ta, không ngoài dự đoán, trên đó ghi "Người nhà: Trình Húc Bác".

Đồng thời, Mục Tư Thần cũng chú ý, Trì Liên ngay từ đầu đã gọi cậu là "Ân nhân", còn Trình Húc Bác lại là "Người anh em".

Không có Giấy dán bản ngã, cho dù có đủ hảo cảm và độ tin tưởng, Trình Húc Bác cũng không phải là tín đồ của cậu.

Mục Tư Thần khẽ gật đầu, chỉ vào quy tắc bổ sung hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Trình Húc Bác tức khắc trở nên trắng bệch, hết hồn nói: "Tôi mới vừa tiến vào viện điều dưỡng, phát thanh liền bảo tôi phải đi chăm sóc bệnh nhân. Tôi đi đến phòng bệnh tìm bệnh nhân mà mình phụ trách, kết quả thấy được một... Trời ạ, quá kinh khủng, tôi không dám tưởng tượng nữa. Đáng sợ nhất là bệnh này còn là bệnh truyền nhiễm."

Trình Húc Bác vươn tay cho Mục Tư Thần xem: "Cậu xem, trên tay tôi mọc đầy bọng nước con mắt!"

Mức độ ô nhiễm của anh ta còn nghiêm trọng hơn Mục Tư Thần lúc nãy, nửa cánh tay đều là bọng nước con mắt.

"Sau đó thì sao?" Mục Tư Thần hỏi.

Trình Húc Bác nói: "Bệnh truyền nhiễm ấy! Bệnh nhân kia còn đang ngồi trên giường hét cái gì mà tôi không chữa trị, chết cũng không chữa, anh ta muốn chết, phải trở về quốc gia của Dạ Hoa Chi Chủ, vứt bỏ cơ thể ô uế này. Sau đó cũng không biết là anh ta lấy đâu ra con dao, đâm thẳng vào cổ."

"Phát thanh lập tức nhắc nhở tôi, yêu cầu tôi phải bảo vệ tính mạng của bệnh nhân, trợ giúp bác sĩ chữa trị. Tôi lập tức đá bay dao của anh ta, nhưng anh ta vẫn cứ hét ầm ĩ hết cả lên."

"Tôi có ấn chuông nhưng không ai tới. Tôi cũng không thể cứ ngồi chờ, liền nhanh chóng kích hoạt kỹ năng, để bệnh nhân và giường bệnh vào xe đẩy, muốn đẩy anh ta đi tìm bác sĩ."

"Ai biết khi vừa chạy vào thang máy thì bị tình nguyện viên có hai xúc tu mọc ra con mắt đuổi về."

"Phát thanh nói với tôi, trước khi bệnh nhân xuất viện, nhất định phải bị trói trên giường bệnh. Tôi không có ý định làm trái quy tắc, nhưng hành vi trực tiếp đẩy giường bệnh đi ra ngoài là điều mà xưa nay chưa từng có ở trong viện điều dưỡng này."

"Phát thanh nói, đây là lỗ hổng của quy tắc, lần này có thể không xem là làm trái quy định, nhưng tôi nhất thiết phải bổ sung quy tắc, có quy tắc ràng buộc, lần sau tái phạm thì sẽ trừng phạt tôi."

"Tôi còn tưởng rằng anh vừa đến viện điều dưỡng đã có thể bổ sung quy định rồi chứ, còn đang nể anh, hóa ra là anh làm trái với quy định à!" Trì Liên sáp lại gần nói.

"Trì Liên, cô cũng ở đây? Tôi còn tưởng rằng đã lạc mất mấy người rồi." Trình Húc Bác thấy toàn là người quen, lập tức an tâm hơn hẳn, bọng nước đang không ngừng lan ra trên cánh tay cũng dừng lại.

"Đúng vậy, vận may của chúng ta tốt thật, sương mù dày như vậy mà vẫn có thể cùng đến viện điều dưỡng này." Trì Liên vui vẻ nói.

"Đúng thế, tôi còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại mọi người nữa chứ." Trình Húc Bác nói.

Mục Tư Thần nói chắc nịch: "Không phải vận may tốt, mà là viện điều dưỡng này đã triệu hồi chúng ta."

Trì Liên và Trình Húc Bác liếc nhau, trong đầu hiện lên những gì đã trải qua suốt quá trình, chợt cảm thấy Mục Tư Thần nói rất có lý.

Niềm vui gặp lại dần dần tắt, thay vào đó là sự bất an bao phủ nội tâm bọn họ lần nữa.

Nhưng trạng thái tinh thần của Trì Liên rõ ràng là tốt hơn Trình Húc Bác, cô nhìn Mục Tư Thần một cái liền yên tâm, nói với Trình Húc Bác: "Không sao, đội trưởng Mục đội rất thông minh, tin tưởng anh ấy thì nhất định sẽ ổn thôi!"

"Mục đội trưởng? Không phải họ Sa sao?" Trình Húc Bác lại không hy vọng gì nhiều.

Trì Liên giải thích cho Trình Húc Bác tên của Mục Tư Thần, Trình Húc Bác vỗ đầu một cái: "Hóa ra có thể viết tên giả, vậy mà tôi lại đi viết tên thật chứ, xui thật!"

Trì Liên thấy Trình Húc Bác không biết cái gì hết, nên liền nói toàn bộ chuyện mà trước đó Mục Tư Thần đã nói với cô cho Trình Húc Bác nghe.

Trình Húc Bác liên tục gật đầu: "Chà, hóa ra còn có thể như vậy. May mà gặp được hai người, viện điều dưỡng này thật nguy hiểm."

Trì Liên nói: "Đúng vậy, có điều anh cũng rất lợi hại, thế mà có thể bổ sung thêm quy tắc, chúng tôi đang muốn tìm manh mối về cái này đấy. Mục đội trưởng, nguyên lý bổ sung quy tắc rốt cuộc là gì thế?"

Khi hai người nói chuyện, Mục Tư Thần đã nghĩ thông suốt về cách bổ sung quy tắc rồi.

Cậu giải thích nói: "Thật ra rất đơn giản, phát thanh vừa rồi cũng đã nhắc nhở Trình Húc Bác, là lỗ hổng của quy tắc."

Sở dĩ Trình Húc Bác có thể bổ sung quy tắc là vì anh ta đã làm chuyện mà viện điều dưỡng không cho phép, nhưng lại không có văn bản quy định rõ ràng. Cái này làm cho chương trình của quy trình vận hành tự động ở viện điều dưỡng xuất hiện bug, bởi vậy cần phải bổ sung quy tắc để lấp lại lỗ hổng này.

Đơn giản mà nói, chính là bệnh nhân bị khóa ở trên giường bệnh, chứng tỏ viện điều dưỡng là không cho phép bệnh nhân rời khỏi phòng bệnh.

Nhưng dù viện điều dưỡng đã đem bệnh nhân khóa lại, nhưng lại không đề cập đến quy tắc dưới hình thức văn bản, đây chỉ là một điều mà mọi người ngầm thừa nhận trong tiềm thức

Nhưng chỉ cần không nói rõ là cấm, vậy thì có nghĩa là có thể làm.

Trình Húc Bác khiêng cả giường bệnh và bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh cũng không có làm trái với quy định, nhưng là hành vi này viện điều dưỡng không cho phép.

Bởi vì hành vi này của Trình Húc Bác đã làm cho lỗ hổng bị lộ ra, nên anh ta có tư cách bổ sung quy tắc.

Nghe xong Mục Tư Thần giải thích, Trình Húc Bác gãi đầu hỏi: "Vậy tại sao phải là tôi bổ sung quy tắc chứ? Tôi chỉ là người nhà, lãnh đạo của viện điều dưỡng đâu? Viện trưởng đâu?"

"À đúng rồi, hình như viện điều dưỡng này không có lãnh đạo." Trì Liên nói, "Hình như Thân cận Vũ Mục có lúc tạt qua viện điều dưỡng này, nhưng chúng ta không thấy được."

Lời của hai người đã nhắc nhở Mục Tư Thần.

Cậu nhớ tới Diêu Vọng Bình, trước đó Diêu Vọng Bình không kiêng nể gì mà lục lọi khắp các phòng khác nhau, hoàn toàn không quan tâm có bị người ta phát hiện hay không, trên thực tế cũng không có người đến ngăn cản hành động của bọn họ.

Dù là Trì Liên sử dụng kỹ năng đổi thẻ tên, hay là Mục Tư Thần dùng kỹ năng biến mười tình nguyện viên thành bệnh nhân, cũng chưa thấy ai quản, thậm chí còn không có cảnh cáo.

Ngược lại, Trình Húc Bác mới khiêng bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh đã có phát thanh cảnh cáo, cấm anh ta tiếp tục loại hành vi này.

Kích hoạt lỗ hổng của quy tắc, làm trái với quy tắc ngầm mới bị nhận cảnh cáo, vậy hành vi trước đó của Trì Liên không nhận được cảnh cáo, chẳng lẽ là vì những hành vi đó được cho phép sao?

"Chỉ là khiêng bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh đã bị cảnh cáo, vậy tại sao biến bác sĩ, tình nguyện viên thành bệnh nhân, lại không bị cảnh cáo nhỉ?" Mục Tư Thần hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta đâu có bị cảnh cáo nhỉ." Trì Liên cũng không hiểu, nghiêng đầu nói, "Theo lý thuyết, chuyện mà chúng ta làm còn nghiêm trọng hơn chứ?"

"Đúng rồi," Trình Húc Bác cũng nói, "Hai người gây hại nghiêm trọng đến bác sĩ và tình nguyện, tôi chỉ là giúp bệnh nhân một chút liền bị cảnh cáo, tôi còn cảm thấy bản thân đã làm cái gì đâu."

Trình Húc Bác nói khiến cho Mục Tư Thần bừng tỉnh, cậu lập tức nói: "Hai cái khác nhau, thứ nhất, Trình Húc Bác đối xử tốt với bệnh nhân, còn chúng ta đối xử tệ với bác sĩ và tình nguyện viên; thứ hai, đối tượng tác động của hành vi của Trình Húc Bác là bệnh nhân, đối tượng tác động của chúng ta là những người khác."

Trì Liên ngẫm nghĩ nói: "Nghĩa là, chúng ta không thể đối xử tốt với những người khác, hoặc là không thể đối xử tốt với bệnh nhân, cái viện điều dưỡng này thật biến thái."

"Với cả có vẻ như không được thông minh cho lắm, không có ai quản lý." Trình Húc Bác nhìn quy tắc mà mình vừa viết nói.

"Chính là điều này!" Mục Tư Thần nói, "Không đủ trí năng!"

Theo hiểu biết của cậu đối với Mắt to, nếu Mắt to biết cậu đào từ trấn Đồng Chi cho Tần Trụ mười tín đồ, Mắt to nhất định sẽ tức giận ngay, một ánh mắt như đao sẽ phóng tới khiến cho mấy người họ sụp đổ mà chết, tiện thể còn hấp thụ luôn linh hồn của bọn họ nữa.

Nhưng loại hành vi này ở trong viện điều dưỡng lại được phép.

Trình Húc Bác nói: "Tôi có hơi hiểu tại sao lại xảy ra tình huống này rồi."

Ánh mắt của Mục Tư Thần và Trì Liên liền đặt ở trên người Trình Húc Bác.

Trình Húc Bác có hơi ngượng ngùng, giấu cánh tay mọc đầy bọng nước ra sau, nói: "Như này, tôi là một lập trình viên trình độ bình thường. Có đôi khi tôi viết chương trình, kết quả chạy chương trình quả thật phù hợp với yêu cầu của tôi, nhưng bản chất quá trình chạy lại khác một trời một vực với tưởng tượng của tôi."

"Tôi yêu cầu chương trình là chạy từ A đến B, nhưng thực tế chương trình lại chạy từ A đến C đến D rồi mới đến B. Kết quả thì vẫn như thế, quá trình thì lại phức tạp hơn rất nhiều, bản thân tôi cũng không hiểu nó vận hành như thế nào. Nhưng tôi sẽ không sửa lại nó, dù sao thì nó vẫn chạy được."

Căn cứ vào ví dụ của Trình Húc Bác, Mục Tư Thần phát hiện, cho nên viện điều dưỡng này kỳ thật là một chương trình mà Mắt to viết ra, sẽ tự động chạy để Ngài đi ngủ cho tiện à?

Nhưng với trình độ của Mắt to, chỉ có thể viết ra loại chương trình có trí năng không cao này, còn hay xảy ra bug, bởi vậy mới có quy định phải bổ sung thêm quy tắc.

"Vậy rốt cuộc đối với viện điều dưỡng thì chương trình này có tác dụng gì?" Trì Liên hỏi.

Trì Liên và Trình Húc Bác không rõ "Trụ" là thứ chống đỡ lĩnh vực của trấn nhỏ này, Mục Tư Thần cũng không xác định được tinh thần của bọn họ có thể tiếp nhận được sự thật về "Trụ" hay không.

Vì thế cậu không chủ động giải thích với hai người họ, mà là ổn định lại tâm trí suy nghĩ về câu hỏi của Trì Liên.

Thẩm Tễ Nguyệt đã nói với cậu, "Trụ" được duy trì bằng năng lượng từ những cảm xúc tiêu cực như tuyệt vọng, bi thương. Tóm lại, viện điều dưỡng cần những cảm xúc tiêu cực.

Phương pháp để có được những cảm xúc tiêu cực này ở trong viện điều dưỡng là sử dụng cơ chế đào thải tầng lớp dưới cùng.

Tầng lớp dưới cùng đương nhiên là bệnh nhân, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy thảm trạng của bệnh nhân, không muốn bản thân trở thành bệnh nhân. Vì để tránh việc trở thành bệnh nhân, hoặc là để thoát khỏi thân phận bệnh nhân này mà cố gắng. Một khi tư duy theo logic này, tư tưởng sẽ bị ô nhiễm, sinh ra cảm xúc tiêu cực không thể kiểm soát được, cuối cùng sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho "Trụ".

Căn cứ vào cơ chế đào thải này, mọi thứ trước đây đều trở nên hợp lý.

Bệnh nhân nằm ở tầng đáy, bệnh nhân tăng lên sẽ khiến cho những người khác càng thêm khủng hoảng, từ đó càng sinh ra tuyệt vọng nhiều hơn, vậy nên viện điều dưỡng cần bệnh nhân liên tục không ngừng. Bởi vậy khi Mục Tư Thần ngang nhiên biến tình nguyện viên thành bệnh nhân, viện điều dưỡng lại mặc kệ hành động này của cậu không ngăn cản.

Bệnh nhân nhất định phải thảm nhất, không có tự do, làm cho người ta chỉ nhìn thôi đã thấy sợ, tuyệt đối không thể để bệnh nhân sống tốt được. Cho nên hành vi đẩy bệnh nhân ra ngoài của Trình Húc Bác nhất định phải cấm.

Mục Tư Thần tránh sự thật về "Trụ", cậu nói những phân tích về quy tắc của viện điều dưỡng cho hai người nghe.

"Có lẽ chỉ cần tầng lớp dưới cùng này tồn tại, viện điều dưỡng sẽ không cần ai quản lý, năng lượng của bản thân nó cũng đủ để duy trì sự vận hành, bởi vậy hành động của chúng ta sẽ tương đối được tự do." Mục Tư Thần nói.

"Cho nên mặc kệ là ai, chỉ cần người đó tiến vào trong viện điều dưỡng thì nhất định phải biến người khác thành bệnh nhân, chèn ép bệnh nhân, tẩy não bệnh nhân, để bệnh nhân thật lòng cảm thấy yêu thích và hạnh phúc thân thể mọc đầy bọng nước con mắt này?" Trình Húc Bác vén tay áo lên, chỉ cánh tay của mình nói, "Cái thứ đồ chơi này buồn nôn chết đi được, không đẹp chút nào!"

"Đối với bệnh nhân tốt một chút sẽ bị cảnh cáo, thật là tàn nhẫn." Trì Liên nhớ tới bản thân vừa vào cửa đã bị phân làm bệnh nhân, lập tức cảm thấy không rét mà run.

Cô ôm vai rùng mình, hơi nghẹn ngào nói: "Tôi muốn về nhà, tôi còn có thể về nhà không?"

"Tôi cũng vậy, dù là trở về phải tăng ca đến mức hói đầu cũng được." Trình Húc Bác cũng gục đầu xuống.

"Tôi cũng không biết chúng ta còn có thể trở về hay không." Mục Tư Thần cười khổ nói.

Ba người bị bao trùm bởi tâm trạng sa sút, sự tuyệt vọng dần dần bủa vây lấy họ.

Đột nhiên, Mục Tư Thần bỗng nhiên cảm thấy hình như bị ai đó liếc nhìn một cái.

Cậu lập tức đứng dậy quan sát, nhưng không phát hiện ra cái gì.

"Hai người có cảm thấy có người đang nhìn chúng ta không?" Mục Tư Thần hỏi.

"Có! Từ lúc bắt đầu vào trò chơi, tôi cứ cảm thấy có người đang nhìn tôi." Trì Liên nói, "Cảm giác này lúc "Ban ngày" vô cùng rõ ràng, đến "Đêm tối" thì giảm đi không ít. Nhưng vừa rồi, đúng là có người mới nhìn chúng ta."

Trình Húc Bác gật gật đầu: "Tôi cũng cảm nhận được. Ngày thường tôi không nhạy cảm với ánh mắt của người khác như vậy, sau khi vào nơi này thì lại trở nên vô cùng nhạy cảm."

"Hẳn là sức mạnh của Mắt to đã làm cho cơ thể chúng ta tại trấn Đồng Chi có được năng lực này, dù sao thì đây cũng là một trấn nhỏ coi trọng con mắt thái quá." Mục Tư Thần nói.

Cậu chợt nhớ tới Tần Trụ, nếu như không phải bản thân đang ở trấn Đồng Chi, có lẽ dù cho Tần Trụ có nhìn cậu bao nhiêu lần, cậu cũng sẽ không thể phát hiện được.

"Thế tại sao vừa rồi lại có người liếc nhìn chúng ta?" Trì Liên vô cùng sợ hãi, đau lòng mà ôm lấy hai cánh tay của mình.

"Chưa hẳn đã là người." Mục Tư Thần phân tích nói, "Mắt to đang nhắm mắt, trong "Đêm tối" sẽ không nhìn thấy chúng ta. Chẳng lẽ thứ nhìn chúng ta là viện điều dưỡng?"

"Chúng ta làm gì đáng để chương trình chú ý đến chứ?" Trình Húc Bác hỏi.

Mục Tư Thần nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của ba người, tỉnh ngộ nói: "Là tuyệt vọng!"

Ba người đồng thời sinh ra cảm xúc tiêu cực, đã thu hút sự chú ý.

Nhưng bởi vì cảm xúc của ba người không tính là quá tệ, chỉ là sa sút nhất thời nên mới không bị để ý quá nhiều, chỉ là liếc nhìn một cái rồi thôi.

"Vậy tôi nhất định phải phấn chấn lên," Trì Liên vỗ vỗ ngực mình, "Trì Liên, mày là bệnh nhân xinh đẹp nhất trong cái viện điều dưỡng này!"

Trình Húc Bác: "... Nếu so như vậy, thì cô đúng là đẹp đến lấn át tất cả."

Hai người nỗ lực trêu chọc đối phương, vực dậy tinh thần, khiến cho bản thân mau chóng thoát khỏi vòng xoáy của cảm xúc tiêu cực.

Mục Tư Thần thì đột nhiên nảy ra một suy nghĩ to gan.

Không cần biết là suy nghĩ lục tung toàn bộ viện điều dưỡng của Diêu Vọng Bình, hay suy nghĩ khi bệnh nhân xuất viện mới có thể nhìn thấy "Trụ" của Thẩm Tễ Nguyệt, hoặc là suy nghĩ tìm một căn phòng chung có tập hợp đủ cách xuất viện của 4 thân phận, tất cả đều sai!

Chẳng nhẽ, "Trụ" thật sự không hề tồn tại ở trong bất kỳ một căn phòng nào của viện điều dưỡng này?

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Tần Trụ: Nói linh gì thế, cảm giác tồn tại của tôi mạnh như vậy, cứ cho là không có Mắt to, tôi cũng là người nổi bật nhất trong cả đám, Thần Thần chỉ cần hơi để ý một chút là có thể nhìn thấy tôi.

Mắt to: Không có tôi, Mục Tư thần căn bản không hề biết ông tồn tại!

Mục Tư Thần: Mắt to nói rất đúng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.