Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 210: Em đến rồi



Mục Tư Thần không lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ để tìm Tần Trụ, mà quay người lại nhanh chóng nói với nữ 2: "Chúng ta đã trải qua bao gian nan nguy hiểm trên đường này, chính là để gặp cô ấy, để cô ấy biết rằng thế giới này vẫn còn ánh sáng, vẫn còn những người tốt bụng. Cô nhất định phải khiến cô ấy cảm thấy ấm áp, khiến cô ấy nhìn thấy sự chân thành của cô, hiểu chưa?"

"Cần anh nói sao?" Nữ 2 lườm Mục Tư Thần.

Cô ấy quên mất rằng chính mình cũng rất do dự khi đến đây hôm nay, quên mất rằng cô ấy đã muốn bỏ cuộc nhiều lần trên đường đi. Cô ấy chỉ nhớ rằng cô ấy và Mục Tư Thần đã suýt mất mạng trên đường đi, chỉ để trả lại cúp cho nữ chính.

Lúc này nếu không để nữ chính nhận cúp, thì bao nhiêu khổ cực của cô ấy trên đường đi đều thành công cốc mất.

Vì vậy, nữ 2 cầm lấy chiếc cúp đã trải qua bao gian nan và bị coi như gạch đá, nói với nữ chính: "Hôm nay tôi đến để trả lại giải thưởng... Cái quần què gì thế này? Sao lại thành ra thế này? Sơn bong tróc hết rồi, đây không phải vàng à? Là đồng!"

Nữ 2 lau chỗ sơn bong tróc trên cúp, xác định đây không phải là bụi bẩn bám vào, mà là sơn bong tróc thật.

"Tôi nhớ ra cô rồi, cô là người tham gia cuộc thi tối qua," Nữ chính gọi tên nữ 2, "Cô đến tìm tôi à? Có chuyện gì sao?"

Nữ 2 nói: "Hôm qua tôi thua kém, sáng nay tôi đã yêu cầu ban tổ chức cuộc thi hủy bỏ danh hiệu vô địch, họ nói chức vô địch đã được xác định, cũng đã công bố rộng rãi, đâu phải tôi không muốn thì không được. Vì vậy tôi mặt dày mang cúp đến nhận lỗi, ai ngờ cái thứ này cùng với danh hiệu vô địch của cuộc thi kia đều là giả, thứ này không đáng để chúng ta quan tâm."

Nói xong, nữ 2 ném chiếc cúp mà mẹ nam chính xem là niềm vinh dự xuống đất, còn đá mạnh vào đó một cái.

Nữ chính tối qua gặp nữ 2 còn cảm thấy có chút ấm ức, trong lòng cũng có chút bất bình, lúc này thấy nữ 2 công kích bạn nam chính, lại khinh thường ném chiếc cúp xuống đất, nỗi buồn trong lòng giảm đi rất nhiều.

Nếu nữ 2 vênh váo căng tự đắc mang cúp đến, thì nữ chính nhạy cảm sẽ không tin lời xin lỗi của cô ta.

Nhưng nữ 2 trên đường bị Mục Tư Thần liên lụy, dáng vẻ thật sự quá thảm hại, lại còn cố tỏ ra kiêu ngạo, bùn đất và chông gai cũng không thể khiến cô mất đi vẻ kiêu hãnh của mình, chỉ làm tăng thêm một chút sức hấp dẫn, khiến nữ chính nảy sinh thiện cảm với cô ấy.

Nữ chính thấy cô ấy như vậy, trong lòng như được một luồng ánh sáng chiếu vào, toàn thân đều cảm thấy ấm áp.

Cô ấy không tự chủ được mà nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ, cảm thấy thế giới này ấm áp như khi cô ấy còn nhỏ, thần hộ mệnh của cô ấy cũng chưa bao giờ biến mất.

"Đúng vậy, loại cuộc thi bất công, xúc phạm nghệ thuật như vậy, không cần phải để tâm." Nữ chính cười khẽ, quay người đi vào phòng, học theo nữ 2 cũng đá vào chiếc cúp.

"Cô đá nhẹ quá, khí thế cũng kém quá, chẳng trách lúc nãy bị đàn em của Hạ Phi bắt nạt như vậy." Nữ 2 khinh thường nói.

Nữ chính có giọng nói rất êm ái: "Hạ Phi? Cái tên này nghe quen quá."

Hai người bắt đầu trò chuyện về Hạ Phi, trong khi đó Mục Tư Thần đã nhảy ra khỏi cửa sổ từ khi họ bắt đầu nói chuyện.

Tối qua, Mục Tư Thần chờ đến sáng, lật đi lật lại cuốn tiểu thuyết chỉ có 20 vạn chữ đó nhiều lần, tìm kiếm thân phận của Tần Trụ trong từng câu chữ, cuối cùng cậu đã suy luận ra một khả năng.

Tần Trụ trong bộ phim này thực sự không phải là người, Ngài là ảo giác của nữ chính.

Kết thúc của cuốn tiểu thuyết này, nữ chính chết không chỉ vì nam chính qua đời, mà còn bởi vì cô ấy bị trầm cảm.

Năm xưa, gia đình nữ chính rất giàu có, nếu không thì cô cũng không có điều kiện học đàn piano. Sau đó, bố cô trở thành người thực vật, để chữa trị cho bố và cũng để chi trả cho chi phí điều dưỡng cao, hoàn cảnh sống của nữ chính đã thay đổi lớn, áp lực cuộc sống tăng cao, sự lo âu quá mức đã khiến cô mắc chứng trầm cảm.

Trong sách cũng nhiều lần đề cập đến việc, khi gặp khó khăn, nữ chính luôn tưởng tượng có một Thần hộ mệnh đang bảo vệ mình.

Cái chết của bố cô ấy đã gây ra một cú sốc rất lớn, khiến bệnh tình của cô ấy nặng thêm. Sau đó, cô ấy phát hiện mình mang thai, trong một khoảnh khắc, cô ấy đã coi đứa bé này như là bố mình chuyển kiếp, tinh thần của cô ấy mới dần dần tốt lên, và cũng quyết định sinh đứa bé này.

Sau khi nam chính qua đời, bệnh tình của cô ấy lại nặng thêm, trước khi qua đời, cô ấy đứng trước cửa sổ, nói với bên ngoài "Anh ấy đến đón tôi rồi".

Độc giả và khán giả đều cho rằng "anh ấy" mà nữ chính nói đến là nam chính, nhưng Mục Tư Thần sau khi đọc kỹ tiểu thuyết, cho rằng "anh ấy" này rất có thể là ảo giác của nữ chính, là thần hộ mệnh mà nữ chính luôn tưởng tượng ra.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô ấy đã xuất hiện ảo giác, coi những gì mình tưởng tượng bấy lâu nay là thật, cũng khiến cho sự xuất hiện của "thần hộ mệnh" phù hợp với "logic" của cốt truyện.

Mà với địa vị, sức mạnh của Tần Trụ, thân phận phù hợp nhất với Ngài, chính là vị "thần hộ mệnh" hư ảo, không tồn tại này.

Như vậy, cho dù Tần Trụ làm những việc phi lý và cường điệu đến mức nào trong phim, thì điều đó cũng phù hợp với "logic".

"Định số" có một sự ám ảnh khó hiểu đối với "việc đã định trước".

Tối qua, nữ chính rất mong chờ kết quả cuộc thi, cô ấy cần số tiền thưởng đó để tiếp tục thanh toán viện phí điều dưỡng cho của bố mình, lúc đó, cô ấy không tự chủ được mà cầu nguyện với Thần hộ mệnh. Vị thần trong lòng cô ấy chắc chắn đang ở một nơi cao hơn, có thể nhìn thấy cô ấy và âm thầm bảo vệ cô ấy, vì vậy, Tần Trụ đã xuất hiện trên sân thượng lúc đó.

Khi MC công bố kết quả cuộc thi, nữ chính phát hiện ra mình không đoạt giải, trong lòng vô cùng thất vọng, cảm thấy chẳng có Thần hộ mệnh nào bảo vệ mình, ảo tưởng tan vỡ, Tần Trụ cũng biến mất không dấu vết.

Hôm nay, Mục Tư Thần dẫn nữ 2 đến nhà nữ chính, giúp cô ấy thoát khỏi nguy hiểm, cô ấy lại có cảm giác được bảo vệ, vì vậy Tần Trụ xuất hiện.

Chỉ cần nữ 2 luôn có thể mang đến sự ấm áp và ủng hộ cho nữ chính, Tần Trụ sẽ không biến mất!

Mục Tư Thần vốn định lợi dụng thể lực phi thường của mình nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác đến trước mặt Tần Trụ, nhưng vừa nhảy ra khỏi cửa sổ, cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, sau lưng mọc ra một đôi cánh trắng tinh.

Đây là hình dạng mà Hạ Phi đã dùng Thẻ Hóa thú giúp cậu biến đổi khi ở thị trấn Khởi Nguyên.

Theo lý thuyết, hiệu quả của Thẻ Hóa thú còn kéo dài một ngày, nhưng khi mọi người trở về Thế giới thực, những năng lực thu được ở Thế giới khác sẽ được thu hồi vào hệ thống trò chơi, chỉ khi gặp phải người hoặc vật cũng sở hữu sức mạnh, hệ thống mới cho phép họ sử dụng năng lực phiên bản yếu hơn.

Vì vậy, khi thoát khỏi trò chơi, cơ thể của họ sẽ trở lại bình thường, chỉ có hình ảnh nhân vật trong ứng dụng trò chơi vẫn giữ nguyên hình dạng Hóa thú, sau 7 ngày Hóa thú sẽ kết thúc.

Về lý thuyết, dưới ánh đèn, Mục Tư Thần thực sự có thể sử dụng hình dạng của Thẻ Hóa thú.

Nhưng bây giờ không có nam chính ở cạnh, lẽ ra không thể sử dụng năng lực, tại sao vẫn có thể bay?

Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng Mục Tư Thần sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, cậu giang rộng đôi cánh, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Tần Trụ.

Lần này Tần Trụ không quay lưng lại với cậu, mà vươn tay về phía cậu, tư thế cao quý không thể khinh thường, giọng nói nhẹ nhàng nhưng uy nghiêm, Ngài nói với giọng nhàn nhạt: "Em đến rồi."

Mục Tư Thần cao hơn một mét tám, đứng trong đám đông đã đủ cao rồi, nhưng cậu vẫn thấp hơn Tần Trụ cao một mét chín không ít, phải ngẩng đầu lên một chút mới có thể nhìn rõ dung mạo của Tần Trụ.

Cậu đã từng gặp Tần Trụ.

Trong cuốn sách "Ôm chầm", cậu đã từng nhìn thấy Tần Trụ từ cấp Tàng tinh vẫn còn có tình cảm biến thành Di Thiên đã vất bỏ mọi cảm xúc, cậu nhìn thấy Tần Trụ ngồi trong cung điện sâu thẳm, vẻ mặt thương xót nhìn về cả thế giới.

Trong sách, vị thần không biết cô đơn là gì, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn lên vòm trời cao, trên người tỏa ra sự cô đơn mà ngay cả Ngài cũng không thể hiểu thấu.

Mục Tư Thần có thể cảm nhận được sự cô đơn lạnh lẽo đến tận xương tủy ấy.

Nhớ lại cảm giác đó, Mục Tư Thần không tự chủ được mà đặt tay lên lòng bàn tay của Tần Trụ, nắm lấy bàn tay lạnh như đá kia.

Cậu biết, Tần Trụ đưa tay ra không phải để nắm tay mình, mà là đang làm động tác đỡ nhẹ.

Đây là hành động quen thuộc của Tần Trụ.

Mỗi khi người dân thị trấn Tường Bình muốn cúi đầu bái lạy Ngài từ bên ngoài cung điện, Ngài đều nhẹ nhàng đỡ họ từ xa, không muốn người dân thị trấn Tường Bình quỳ gối.

Hành động vô thức này khiến Mục Tư Thần nhận ra một điều, thứ xuất hiện trong phim có lẽ không chỉ là phân thân cảm xúc của Tần Trụ, Ngài có lẽ đã truyền một phần ý thức của mình vào đây.

Vị thực thể trước mắt, không phải là bạch tuộc nhỏ tách ra từ Ngài, mà là "Thần bảo vệ nhân loại" chân chính, lãnh chúa của thị trấn Tường Bình, Tần Trụ.

Là thực thể mà cậu đã vô số lần nhìn thấy qua làn sương mù.

Ngay cả khi biết đây không đơn giản là phân thân cảm xúc bạch tuộc nhỏ, Mục Tư Thần vẫn không buông tay Tần Trụ, ngược lại còn nắm chặt hơn, dùng nhiệt độ cơ thể con người chỉ khoảng ba mươi sáu bảy độ, cố gắng sưởi ấm bàn tay lạnh như ngọc kia.

Dù sao thì cậu cũng đã từng ôm bạch tuộc nhỏ rồi, cắn bạch tuộc nhỏ rồi, bóp xúc tu mềm mại vô số lần rồi, Tần Trụ cũng đã nhìn thấy vô số lần rồi.

Xúc tu của bạch tuộc nhỏ cậu có thể bóp, tay của Tần Trụ sao lại không thể nắm?

Là Ngài tự đưa tay ra.

Biểu cảm của Tần Trụ không có gì thay đổi, ánh mắt Ngài lướt qua bàn tay hai người nắm chặt, hạ mi mắt xuống, hàng mi dài run rẩy một cái rất khẽ gần như không thể nhìn thấy.

Lòng Mục Tư Thần bỗng nhiên yên tâm, cậu càng thêm có lý chẳng sợ, nắm chặt tay Tần Trụ.

Rất muốn không làm gì cả, cứ như vậy yên lặng nhìn Ngài.

Tiếc là Mục Tư Thần lại có quá nhiều vấn đề.

"Tại sao anh lại ở đây?" Mục Tư Thần hỏi, "Không phải bạch tuộc nhỏ mới là người bước vào phim sao? Tại sao lại biến thành anh... phiên bản thật?"

"Em bị "Định số" ô nhiễm rồi." Giọng Tần Trụ rất bình tĩnh, như đang kể một chuyện bình thường nhất.

"Ừm, bị ô nhiễm từ lâu rồi, không phải một ngày hai ngày đâu." Mục Tư Thần cũng bình tĩnh nói, như thể chuyện này rất bình thường, "Chuyện này có liên quan gì đến việc ý thức của anh đến đây sao?"

"Có vài điều muốn nói với em, nhưng ô nhiễm sẽ che mờ bộ não của em, khiến em không thể nghe được những lời đó." Tần Trụ nói.

"Vậy nên anh phải đích thân đến nói với em sao? Không thể thông qua giấc mơ sao? Che mờ bộ não... Giấc mơ cũng do não tạo ra, vậy nên cho dù anh nói với em trong giấc mơ, em cũng không thể nghe được, phải không?" Mục Tư Thần tự hỏi tự trả lời.

Tần Trụ khẽ gật đầu.

Mục Tư Thần không biết Ngài muốn nói với mình điều gì, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tần Trụ, chờ Ngài lên tiếng.

Tần Trụ dùng tay còn lại che mắt Mục Tư Thần, thì thầm vào tai cậu: "Mở "Chân thực chi đồng", nó sẽ giúp em kết nối với thông tin nhận được từ di thể của "Thiên không chi đồng"."

Mục Tư Thần chỉ cảm thấy toàn thân bị một luồng khí lạnh bao phủ, lại giống như có một ngọn núi đứng bên cạnh cậu, làm một mái nhà giúp cậu chắn mưa chắn gió.

Cậu ngoan ngoãn mở "Chân thực chi đồng", cũng không biết "bàn tay" của Tần Trụ có ma lực gì, tầm nhìn của cậu lại xuyên qua lòng bàn tay của Tần Trụ, hợp nhất với một tầm nhìn khác.

Đó là một con mắt, bị một người đàn ông có thần sắc lạnh lùng như Tần Trụ cầm trong tay.

Trong tầm nhìn của con mắt đó, dường như có sáu cột sáng từ trời giáng xuống, trong đó một cột sáng đang từ từ tiêu tán.

Người đàn ông này đang nói gì, Mục Tư Thần không nghe thấy tiếng nói của anh ta, nhưng đôi mắt lại trung thực truyền tải thông tin mà nó nhìn thấy đến Mục Tư Thần, những thông tin này hội tụ thành một câu trong đầu Mục Tư Thần.

"Bẩm báo Tần thượng tướng, Lục Hành Châu đã phá hủy một "Trụ" ở thị trấn Thiên Diễn."

Cái gì đây? Tần Trụ đã phái người tên Lục Hành Châu đi tấn công thị trấn Thiên Diễn rồi sao? Người này đang cầm trong tay một con mắt của Mắt to mà Tần Trụ đã cướp đi sao?

Mục Tư Thần chưa kịp tiêu hóa hết thông tin mà cậu nhận được, trước mắt cậu lại xuất hiện một khung cảnh khác.

Đó là một thị trấn lớn, với một cung điện ở trung tâm, từ đó tám cột trụ vô hình kéo dài ra theo tám hướng, nâng đỡ lĩnh vực của thị trấn.

Cung điện có tám trụ và mái vòm tròn này, trông giống như một bạch tuộc nhỏ phiên bản phóng to.

Đây chính là thị trấn Tường Bình à... hóa ra hình ảnh bạch tuộc nhỏ của Tần Trụ là từ đây mà ra.

Tất cả cảm xúc của Ngài đều gửi gắm vào thị trấn Tường Bình, Ngài nhớ lại hành tinh màu xanh trước đại thảm họa.

Vì vậy, khi cảm xúc của Ngài có Bản ngã, nó liền được hiện thực hóa thành một hình ảnh cụ thể nào đó, nó đã trở thành một bạch tuộc xanh thu nhỏ.

Mục Tư Thần vừa định cười, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi dữ dội.

Trước mắt, một cái trụ của "bạch tuộc khổng lồ" đột nhiên sụp đổ, bảy cái trụ còn lại giải phóng thêm sức mạnh để bù đắp chỗ trống của cái trụ sụp đổ, nhưng lĩnh vực của thị trấn Tường Bình vẫn yếu đi một chút.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao trụ của thị trấn Tường Bình đột nhiên sụp đổ? Sao có thể như vậy!

"Định số" và Mặt trăng trong hệ bầu trời đang bận rộn nội chiến, Biển sâu vẫn đang liên tục thu hồi sức mạnh của biển cả, hệ mặt đất, căn bản không có quái vật cấp Thần nào có thể gây hại cho Tần Trụ.

Kết hợp hai hình ảnh mà Tần Trụ cho cậu xem, Mục Tư Thần đột nhiên đưa ra một câu trả lời đáng sợ.

Là "Định số"!

Hệ thống từng nói, "Định số" chưa bao giờ chủ động tấn công bất kỳ thị trấn nào, nhưng lĩnh vực quái vật cấp Thần mà Ngài muốn nuốt chửng luôn sụp đổ một cách bí ẩn, Ngài giống như há miệng chờ sung vậy, dễ dàng từ Tàng tinh biến thành Tế nhật.

Thị trấn Thiên Diễn không bao giờ ngăn cản những kẻ sa đọa từ các thị trấn khác, để mặc cho những kẻ sa đọa này phá hủy "Trụ" của thị trấn Thiên Diễn, "Định số" không bao giờ can thiệp, cũng không chủ động tấn công những kẻ sa đọa.

Tần Trụ buông tay, nhìn Mục Tư Thần nói: "Hiểu chưa?"

"Bất kể là người của thị trấn nào, chỉ cần phá hủy "Trụ" của thị trấn Thiên Diễn, "Trụ" của thị trấn của chính họ cũng sẽ bị phá hủy tương ứng?" Mục Tư Thần bàng hoàng hỏi.

Tần Trụ gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Mục Tư Thần nhớ lại, trong hình ảnh mà cậu vừa nhìn thấy, thị trấn Thiên Diễn có sáu "Trụ", trong khi "Trụ" của thị trấn cấp Tế nhật thường chỉ có năm!

Liệu thị trấn Thiên Diễn khi còn ở cấp Tàng tinh, đã có thêm một "Trụ" nữa bị giấu đi? "Định số" không cần chủ động tấn công các thị trấn khác, Ngài chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, sẽ có những thị trấn tự chui đầu vào rọ vì tấn công Ngài, dẫn đến "Trụ" của họ bị phá hủy.

Tần Trụ nhìn Mục Tư Thần với vẻ mặt có chút hoảng hốt, giơ tay lên, muốn đặt tay lên đầu cậu, giống như cậu đã làm với bạch tuộc nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu Mục Tư Thần.

Nhưng tay Ngài còn chưa kịp giơ lên, đã nghe thấy Mục Tư Thần lo lắng hỏi: ""Trụ" của thị trấn Tường Bình bị phá hủy một cái, anh còn ổn không?"

Mục Tư Thần không phải vì "Định số" rất mạnh mà hoảng sợ, mà là lo lắng cho Tần Trụ.

Tần Trụ thu tay về.

Con người này không cần Ngài an ủi, cậu vẫn đối xử như cách đối xử với bạch tuộc nhỏ, sau khi bạch tuộc nhỏ mất một xúc tu, cậu dịu dàng đưa tay xoa đầu bạch tuộc nhỏ.

Mặc dù không được tiếp xúc thực tế, nhưng Tần Trụ cảm nhận được, mình được người ta dịu dàng vuốt ve.

Ngài muốn nói: Chỉ là một "Trụ" mà thôi, tám "Trụ" của thị trấn Tường Bình được xây dựng để trấn áp sự tồn tại cấp Di Thiên, vốn dĩ đã nhiều hơn một vài "Trụ" so với các thị trấn khác, cho dù mất hai ba cái cũng không ảnh hưởng gì đến Ngài.

Nhưng đối mặt với sự quan tâm của Mục Tư Thần, trong đầu Ngài chợt nghĩ đến hình ảnh bạch tuộc nhỏ nũng nịu trong lòng Mục Tư Thần, lăn lộn đòi ôm ấp, đòi an ủi.

Ấu trĩ. Ngài thầm khinh bỉ hành động chỉ có thể được thực hiện bởi những phân thân cảm xúc yếu ớt này.

Ngài sẽ không làm như vậy, Ngài không cần cảm xúc, cũng không cần tìm kiếm sự thương hại và an ủi.

Tần Trụ cúi đầu, hàng mi rất dài khẽ hạ xuống, Ngài dùng giọng điệu thờ ơ nói: "Cũng tạm ổn, vẫn có thể gắng gượng."

Mục Tư Thần nhìn Ngài cố gắng chống đỡ, không thể kiềm chế được nỗi đau trong lòng, nắm chặt cổ tay của Tần Trụ.

"Em rất yếu đuối, em không biết làm cách nào để giúp anh, nhưng em có rất nhiều giá trị tin cậy," Mục Tư Thần nói, "Những năng lượng này có thể giúp anh không?"

Ánh mắt của Mục Tư Thần tràn đầy chân thành, cậu nhìn Tần Trụ đầy quan tâm.

Cậu không cảm thấy điều này không đáng là gì vì Tần Trụ rất mạnh mẽ, cậu muốn giúp đỡ Tần Trụ hết sức có thể.

Con người yếu đuối này, cuối cùng cũng từng bước đi đến được vị thế có thể giúp Ngài một chút.

Tần Trụ không cần, nhưng Ngài cảm thấy bản thân như hòa làm một với vô số bạch tuộc nhỏ không thể loai bỏ được, được Mục Tư Thần ôm chặt.

Ngài nâng ban tay lạnh như băng lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực Mục Tư Thần.

Nơi đây cất giấu tình cảm của Ngài, giờ đây những thứ tình cảm mầm mống ấy đang nhảy múa vui vẻ, dường như muốn truyền tải một loại tình cảm không thể phong ấn, không thể kìm nén đến Ngài.

Những cảm xúc này khiến Tần Trụ, người vốn muốn lạnh lùng trả lời "không cần", thay đổi lời nói.

"Tôi cần em, khắc "bản ngã" mạnh mẽ của em vào từng ngóc ngách của thị trấn Thiên Diễn, như vậy là đủ rồi." Tần Trụ nói.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hàng ngày cầu dinh dưỡng dịch

-

Dưới đây là bản dịch cốt lõi ——

Tần Trụ: Cũng tạm ổn, vẫn có thể gắng gượng.

Bạch tuộc nhỏ: Đau! Phải để Thần Thần ôm mới hết đau cơ.

Tần Trụ: Khắc "bản ngã" mạnh mẽ của em vào từng ngóc ngách của thị trấn Thiên Diễn.

Bạch tuộc nhỏ: Thần Thần thay tôi báo thù nhé!

Bình luận trên Tấn Giang:

- 210 chương rồi, cuối cùng họ cũng đã gặp nhau, tôi cảm động đến mức nước mắt sắp rơi ra rồi

→ Haha, cp thật tội nghiệp

- Tới đây tôi mới nhận ra, công chính là bá chủ vô địch, là con bài tẩy của thế giới và là thần bảo vệ vĩnh cửu. Dù bị hiểu lầm cũng không sao, nhưng khi đối diện với thụ lại bộc lộ mặt người bình thường. Yêu chiều thụ, bảo vệ thụ. Thụ tuy còn khá yếu nhưng luôn cố gắng trở nên mạnh mẽ, đánh thức những cảm xúc vui giận của công, chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của công. Yêu chiều công, thừa nhận và quan tâm đến cảm xúc của công. Không lạ gì khi tôi lại thích cách tương tác của cặp này đến vậy. Đây không phải là kiểu cp mà tôi đã "đẩy thuyền" trong 7 năm qua sao! Thật đúng với khẩu vị của tôi, không quên lý tưởng ban đầu. Cười khóc.jpg

- Hu hu hu hu!! Một bên trong lòng điên cuồng tự nhủ rằng mình là người lớn trưởng thành, không được nũng nịu, một bên "miễn cưỡng" "giả vờ như không quan tâm" nói rằng mình vẫn có thể chịu đựng, ôi, đây là một điều cực kỳ dễ thương!! Thần Thần báo thù cho hoàng tử bạch tuộc của chúng ta nào!

- Cứu tôi với!! Câu nói "như thể vô số bạch tuộc nhỏ được cậu ôm chặt trong lòng" khiến đầu tôi ngay lập tức xuất hiện một hình ảnh 【Trong một khoảng không gian trống rỗng, gương mặt với nụ cười dịu dàng và yêu chiều của Thần Thần, anh dang tay ra ôm một đám bạch tuộc nhỏ trong suốt mềm mại, lòng anh phát ra ánh sáng, có gió, có biển cả, có bầu trời】

→ Ôi ôi ôi thím này tưởng tượng tình ghê!

→ Mấy thím ạ, tôi đã tỉnh lại từ cơn phấn khích khi hai người họ gặp nhau, hiện tôi chỉ có một câu hỏi, hai người đó khi nào mới @#¥%&*?

- Haha, hóa ra bạch tuộc lớn đang âm thầm làm nũng thật ( ̄▽ ̄) Nên là nếu không trở thành người hoàn toàn lý trí, thì Tần Trụ sẽ là một người đẹp trai, đáng yêu như thế nào nhỉ? Nghĩ đến đây thấy thật đau lòng, nhưng nếu không có ô nhiễm, thì Thần Thần và Tần Trụ cũng sẽ không gặp nhau. Nhưng không sao, họ chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng.

- Chúc mừng hai vị khách mời đã nắm tay thành công!!

Đến chương 210 rồi! Mới chỉ chạm tay thôi!

Gào thét.jpg

Editor: 210 chương rồi họ mới coi như gặp nhau chính thức lần đầu... Tôi quyết định đổi xưng hô cho họ từ đây, không biết các bạn có cảm thấy bị bất ngờ không, nhưng bây giờ mà không đổi thì thật tiếc cho cái lần gặp mặt khó khăn lắm mới có này, đây là cái thứ nhất. Không đổi ở đây thì sau này sẽ khó mà tìm được lúc thích hợp hơn để đổi, đây là cái thứ hai. Cuối cùng là, những chương sau sẽ có một đoạn độc thoại nội tâm của Tiểu Mục, khi đọc đến đó chắc mọi người cũng hiểu được, và tôi nghĩ thôi đổi ở đây là hợp lý nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.