Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 215: Vùng bị trũng được phong ấn



Bảy ngày nghỉ phép cứ thế bốc hơi mất hai ngày, những ngày còn lại Mục Tư Thần nghỉ ngơi thật tốt. Thẻ thông hành thị trấn Thiên Diễn đã đến tay, cậu cũng không cần phải điều tra những sự kiện khác liên quan đến "Định số", dứt khoát ở lại khách sạn ăn uống vui chơi ngủ nghỉ, còn tranh thủ mua một chiếc mũ len màu xanh dương.

Mục Tư Thần từng lật tung phòng chiếu phim một cách cẩn thận, nhưng vẫn không tìm thấy chiếc mũ len màu xanh dương dành cho trẻ em tặng bạch tuộc nhỏ. Nghĩ đến bạch tuộc nhỏ có năng lực mang đồ vật từ thế giới thực đến thế giới khác, Mục Tư Thần đoán rằng chiếc mũ len này có thể đã bị Tần Trụ mang đi.

Chiếc mũ len đó rất hợp với bạch tuộc nhỏ, nhưng dù là kích cỡ hay hình dáng, đều không phù hợp với Tần Trụ, có lẽ mang về cũng sẽ bị thẳng tay hủy bỏ, hoặc bị vứt bỏ ở góc cung điện mà không ai để ý.

Nhớ lại vẻ rất yêu thích nó của bạch tuộc nhỏ, Mục Tư Thần cảm thấy hơi đau lòng.

Vì vậy, cậu lại đến trung tâm thương mại đó mua một chiếc mũ len cùng loại cỡ lớn, đội nó đi về khách sạn, nhưng vì trời quá nóng nên bị nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, cảm thấy mình hơi ngốc nghếch.

Cuối cùng cậu cũng bỏ chiếc mũ vào vali, chờ đợi mùa đông đến, khi tuyết rơi, cậu sẽ đội nó.

Với tốc độ hiện tại mà thị trấn đang tiến triển, Mục Tư Thần nghi ngờ nghiêm trọng rằng trước khi mùa hè kết thúc, mọi chuyện sẽ đến hồi kết.

Có lẽ cậu sẽ không bao giờ có cơ hội đội chiếc mũ này.

Hoặc có lẽ cậu sẽ giải quyết mọi việc, rào cản của thế giới thực được thiết lập lại, cậu không thể đến thế giới trò chơi nữa, không thể gặp bạch tuộc nhỏ nữa, không thể gặp Tần Trụ nữa, không thể nhìn thấy bạch tuộc nhỏ đội chiếc mũ len nhỏ, dùng xúc tu để bắt những bông tuyết rơi xuống nữa.

Cảnh tượng đó chắc chắn rất đẹp.

Trác Phi Trì tràn đầy hy vọng đặt tên cho mình là cây tương lai, nhưng Mục Tư Thần lại có hơi không thể tưởng tượng được tương lai của mình.

Cậu vẫn lạc quan, tích cực, ôm niềm tin sẽ hy sinh, nhưng cũng sẵn sàng mơ về một tương lai hòa bình cho cả hai thế giới.

Trong tương lai đó, Mục Tư Thần biết mình sẽ sống rất tốt, cậu sẽ không cần phải lo lắng về học phí và sinh hoạt phí, không cần phải lo lắng về tương lai là đi làm hay thi nghiên cứu sinh, có thể cũng không cần phải lo lắng về vấn đề nhà ở, lựa chọn tương lai của cậu sẽ nhiều hơn rất nhiều so với trước đây.

Nhưng Mục Tư Thần không thể tưởng tượng ra được tương lai của mình sẽ có một người bạn đời như thế nào.

Đã trải qua những điều như vậy, quen biết người chân thành, kiên định và cá tính như vậy, quen biết một Tần Trụ mang sắc thái bi kịch như vậy, Mục Tư Thần không cảm thấy rằng mình sẽ còn yêu được bất kỳ ai trong xã hội hiện đại.

Có lẽ thời gian sẽ làm phai nhạt mọi thứ, biến mọi trải nghiệm thành cát bụi của quá khứ, nhưng những câu chuyện đã được khắc ghi trong tâm trí, có lẽ sẽ không bao giờ bị chính người trong cuộc lãng quên.

Đến lúc đó, có lẽ cậu sẽ nhìn một chiếc mũ len màu xanh như vậy, uống Coca-Cola, hồi tưởng lại những ngày tháng đã qua.

Sao mới 20 tuổi mà đã có tâm trạng của người già rồi? Mục Tư Thần tự giễu bản thân.

Cậu luôn suy nghĩ quá nhiều, về điểm này thì không bằng Hạ Phi.

Nhiễm Lâm Lâm đã quên hết mọi chuyện liên quan đến "Định số", cô ấy may mắn hơn giám đốc Lưu và bà chị họ Tô của công ty mà Hạ Phi thực tập rất nhiều. Mục Tư Thần đã kịp thời dọn dẹp sức mạnh còn sót lại của "Định số" trong vùng bị trũng, giúp cô ấy thanh lọc ô nhiễm trong cơ thể, Đan Kỳ lại trục xuất ký ức của cô ấy, chỉ cần cô ấy không tiếp xúc với những sự kiện liên quan đến "Định số" như giáo sư Lục, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Còn Mục Tư Thần đã quyết định đến thị trấn Thiên Diễn, triệt để loại bỏ mối nguy hiểm của "Định số", giải quyết mọi lo lắng của mọi người trong sự kiện này.

Tất nhiên, Đan Kỳ chỉ trục xuất những ký ức liên quan đến "Định số", những gì xảy ra trong cuộc sống thực vẫn được giữ nguyên.

Nhiễm Lâm Lâm vẫn nhớ Hạ Phi, cô ấy thực sự có thiện cảm với Hạ Phi, một chàng trai lạc quan và có ngoại hình khá đẹp trai.

Không ngờ ngày hôm sau khi cô ấy tỉnh dậy, Hạ Phi đã nghiêm túc đến bệnh viện, nói rằng cậu ta và Nhiễm Lâm Lâm là bạn tốt, khiến cô gái nhỏ khóc suốt nửa ngày.

Nhiễm Lâm Lâm cùng những người khác nhập viện đều là do cơ thể suy nhược, họ bị "Định số" ô nhiễm, cảm giác thời gian bị đảo lộn, lại ngủ mê man mấy ngày không ăn uống, do mất trí nhớ nên tinh thần cũng có chút hỗn loạn, cần phải điều dưỡng thật tốt.

Do tình trạng của những người này đều không nghiêm trọng, lại rất đặc biệt, không thích hợp để cùng phòng với bệnh nhân bình thường, Cục đặc biệt dứt khoát nhét họ vào hai phòng bệnh, cùng phòng với Nhiễm Lâm Lâm còn có nữ chính, nữ 2 và nữ 3 may mắn không rơi vào cái bug của kịch bản.

Mặc dù mọi người đều mất trí nhớ, nhưng những ký ức đáng nhớ vẫn khắc sâu vào tâm hồn sẽ không dễ dàng biến mất, họ đều có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ với nhau.

Nữ 2 thấy Nhiễm Lâm Lâm khóc sướt mướt, lại không biết vì sao nhìn Hạ Phi cứ thấy ghét, cô ấy chạy đến giường bệnh của Nhiễm Lâm Lâm, đối diện với Hạ Phi nói: "Anh dám bắt nạt con gái trước mặt tôi, trong mắt anh còn..."

Lời nói chưa dứt, Hạ Phi lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh hãi, chứng PTSD của cậu ta bị kích hoạt, sợ nữ 2 lúc này sẽ nói một câu "Trong mắt anh còn có tôi, hôn thê của anh không?", sợ đến mức đã chuẩn bị sẵn lời thoại từ hôn.

Không ngờ lúc này nữ chính dịu dàng ngăn nữ phụ lại, nhỏ nhẹ nói: "Tuy anh ấy nói chuyện hơi thẳng một chút, nhưng không cố ý mập mờ để lừa gạt con gái, cũng không nói lời khó nghe để bôi nhọ con gái, chỉ là không phù hợp làm người yêu, anh ấy nói rất rõ ràng, cũng không đến mức bị đánh bị mắng."

Cô ấy ngồi cạnh Nhiễm Lâm Lâm, nhẹ nhàng an ủi Nhiễm Lâm Lâm một hồi, Nhiễm Lâm Lâm cuối cùng cũng không khóc nữa.

Sau đó nữ chính cũng nghiêm túc nói với Hạ Phi: "Tôi thấy cách xử lý của anh không sai, nhưng không đồng ý với việc anh nói làm bạn. Làm bạn với người mình từng thích, không phải ai cũng có trái tim mạnh mẽ như vậy, tạm thời không gặp mặt là cách xử lý tốt nhất, anh nói có đúng không?"

Hạ Phi vô cùng đồng ý gật đầu, cậu cảm thấy không chỉ không nên gặp Nhiễm Lâm Lâm, mà tất cả những người liên quan đến bộ phim tốt nhất là không nên gặp nhau. Trong thời gian ngắn này cậu ta đã sinh ra chứng ám ảnh tâm lý rồi.

Dưới sự hòa giải của nữ chính, Hạ Phi đã xin lỗi Nhiễm Lâm Lâm một cách nghiêm túc, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Trước khi đi, cậu ta nghe thấy cuộc đối thoại giữa nữ 2 và nữ chính.

Nữ 2 nhìn nữ chính nói: "Em nói có lý, chị thấy em hơi quen mắt."

Nữ chính cười dịu dàng: "Em cũng thấy vậy."

Nữ 2 nói: "Chị luôn cảm thấy như thể... chị đã từng trải qua bao gian khổ, hết lòng hết sức để gặp em, suýt nữa mất mạng."

Nữ chính cũng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em cũng như thể... mơ hồ nhớ rằng, chị đã từng cứu em thoát khỏi nguy hiểm, kéo em ra khỏi tuyệt vọng."

"Nhưng đây không phải là giấc mơ," Nữ phụ cố gắng nghĩ, "Có cảm giác như kiếp trước."

"Kiếp nào cũng không quan trọng, bắt đầu làm bạn từ bây giờ không phải tốt hơn sao." Nữ chính đưa tay về phía nữ phụ.

Nữ 2 nói: "Em rộng lượng hơn kiếp trước nhiều, như vậy tốt hơn nhiều!"

Hai người nhìn nhau cười.

Một thảm họa như vậy đã kết thúc theo cách hoàn hảo nhất.

Điều duy nhất không hoàn hảo, có lẽ là Lâm Vệ.

Ngày hôm đó sau khi trở về từ rạp chiếu phim, Nhiễm Quốc Đống không nói gì, nhưng Lâm Vệ vô cớ cảm thấy công việc nhiều hơn.

Nhiễm Quốc Đống bổ sung phiếu phê duyệt cần cung cấp cho đồng nghiệp nước ngoài, đồng thời liên lạc với lãnh đạo bên kia, yêu cầu đồng nghiệp nước ngoài quay một đoạn video độ nét cao dưới đáy hồ gửi qua.

Do hiểu rõ mức độ khó khăn trong công việc của Lâm Vệ và những người khác, bất cứ sự kiện nào liên quan đến thế giới khác, Nhiễm Quốc Đống đều hết lòng ủng hộ Lâm Vệ và những người khác, cần tiền thì cho tiền, cần người thì cử người, thậm chí Lâm Vệ còn không cần phải viết báo cáo, anh ta có thể tự mình thuyết phục những ông lớn cấp trên.

Tất cả các trở ngại đều biến mất, nhưng Lâm Vệ lại bận rộn.

Nhiễm Quốc Đống là một lãnh đạo thông minh và xuất sắc, khi biết được Đan Kỳ gia nhập đội tiền tuyến và đặc tính của vùng bị trũng, ông ấy dứt khoát biến vùng bị trũng thành một địa điểm huấn luyện, để Đan Kỳ dẫn dắt đội ngũ thế giới khác huấn luyện.

Đan Kỳ đã giúp hai người đã được hệ thống cải tạo thể lực là Trì Liên, Hạ Phi trong việc huấn luyện, dạy họ các phương pháp chiến đấu. Trì Liên và Hạ Phi thì giúp Đan Kỳ thích nghi với sức mạnh.

Có ánh sáng của phòng chiếu phim, mọi người có thể phát huy sức mạnh trong thế giới khác, ngoại trừ Hạ Phi vẫn rút được một đống thẻ trắng, Đan Kỳ và Trì Liên đều có tiến bộ vượt bậc.

Đội tiền tuyến đang tiến bộ, đội hậu phương của Lâm Vệ thì bận rộn.

Đan Kỳ không còn ở đó, Lâm Vệ mất đi trợ thủ đắc lực nhất, một người làm việc của hai người, bận rộn đến mức suýt đâm vào tường.

Nhiễm Quốc Đống nhìn vào email của hệ thống, cười khẽ.

Trong khi hai người này liên tục tăng thêm khối lượng công việc cho nhau, cuối cùng video từ nước ngoài cũng được truyền đến.

Các đồng nghiệp nước ngoài đã phân tích video và cho rằng lý do xác chết không nổi trên mặt hồ là do có quá nhiều cỏ nước mọc dưới đáy hồ. Họ đã xem video và nói rằng cỏ nước dưới đáy hồ rất dày đặc, quấn lấy rất nhiều xác chết.

Lâm Vệ yêu cầu họ quay lại hình ảnh mặt trăng phản chiếu trên mặt hồ vào ban đêm, dùng máy bay không người lái để quay, bản thân anh ta không xem, nhưng các đồng nghiệp nước ngoài vẫn xem video. Họ cho biết tinh thần của họ rất tốt, không có dấu hiệu phát điên hay tấn công người khác.

Nhưng khi video được gửi về bên họ, những người liên quan đều trầm mặc.

Những gì họ nhìn thấy hoàn toàn khác với những gì đồng nghiệp nước ngoài mô tả.

Thứ mọc dưới đáy hồ không phải là những đám rong rêu dày đặc, mà là vô số dây leo.

Những dây leo này rất quen thuộc đối với những người trong đội tiền tuyến, họ đã nhìn thấy quá nhiều dây leo giống hệt chúng trong vườn hoa Buông thả.

Cái phản chiếu trên mặt hồ cũng không phải là mặt trăng, mặt hồ này không biết vì lý do gì, hoàn toàn không thể phản chiếu bất kỳ thứ gì, đến đêm thì tối đen như mực, không phản chiếu một tia sáng nào.

Mặt trăng mà đồng nghiệp nhìn thấy chỉ là ảo giác xuất hiện sau khi não bộ tự bảo vệ mà thôi, giống như Lâm Vệ và những người khác lúc đầu không thể nhìn thấy xác chết của Dương Vân Vân.

"Thảo nào hai năm gần đây hồ này không xảy ra vụ án mạng nào, hóa ra không chỉ là do chính quyền địa phương phong tỏa hồ này." Đan Kỳ nói với vẻ mặt phức tạp.

Anh ta bị ô nhiễm bởi Khởi nguyên, anh ta nhớ cảm giác tội lỗi không thể kiềm chế từ tận đáy lòng, anh ta biết rõ sức mạnh của Khởi nguyên tà ác và đáng sợ như thế nào.

Anh ta cũng không có thiện cảm gì với cây tương lai, hoàn toàn không định đến gần cái cây đó.

Nhưng anh ta không ngờ rằng, Khởi nguyên đó, lại thực sự đã làm những gì như Ngài đã nói, đang âm thầm bảo vệ thế giới này.

"Trác Phi Trì đã phong ấn vùng bị trũng này, ở đây sẽ không có nguy hiểm gì nữa." Mục Tư Thần nói.

"Người như Ngài ấy... không đúng, Ngài ấy..." Trì Liên không tìm được từ ngữ nào để miêu tả Trác Phi Trì.

Dương Vân Vân chết vì ô nhiễm Khởi nguyên, Ngài đã không phong ấn tất cả các vùng bị trũng, có lẽ Ngài chỉ phong ấn những vùng bị trũng liên quan đến bản thân và mặt trăng, và Ngài ấy cũng đã lợi dụng vùng bị trũng để ô nhiễm rất nhiều người.

"Đã từng đúng đắn, đã từng sai lầm; đã từng bảo vệ, đã từng thương tổn; Ngài không cần sự tha thứ của người khác, cũng không sợ hãi lời trách móc của người khác." Mục Tư Thần đã đưa ra nhận xét như vậy về Trác Phi Trì.

Cùng lúc đó, trong thị trấn Hy Vọng, dưới chân cây tương lai xuất hiện một bia đá, khắc lời nói của Mục Tư Thần.

Lá cây xào xạc, trên cây từ từ mọc ra năm quả.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hàng ngày cầu dinh dưỡng dịch

-

Đây là hai chương kết thúc khá vụn vặt, viết thấy rất phiền (Thanh lười không thích viết cuộc sống thường ngày và những việc vụn vặt), nhưng vẫn phải giải thích, một câu chuyện luôn cần có phần kết thúc.

-

Về vấn đề lương của Mục Tư Thần, tôi có điều muốn nói

Tôi biết Thần Thần làm việc chăm chỉ như vậy để cứu thế giới, lương nhận được có hơi ít.

Nhưng về vấn đề lương bổng, tôi thực sự khá bảo thủ.

Bởi vì các loại tiền thưởng trong hệ thống không cao lắm, tôi cũng không hiểu lắm về mức lương của nhân viên đặc biệt (xét cho cùng, tôi cũng là người dân bình thường thôi mà)

Vì vậy, tôi đã đặt ra một mức lương rất bình thường, cộng thêm sự ủng hộ vô điều kiện dành cho Thần Thần và các loại bảo đảm cho cuộc sống tương lai.

Tôi khá kiềm chế trong vấn đề này, không dám viết hàng trăm nghìn, hàng triệu, cảm giác quá cường điệu.

Vậy nên, cuộc sống bình thường là đủ rồi!

Đừng bận tâm về tiền bạc, dù sao Thần Thần cũng dần dần không thiếu tiền nữa.

Yêu mọi người, ngày mai vẫn gặp nhau vào buổi tối nhé!

——by Thanh lười không thể điều chỉnh lại giờ giấc.

Bình luận trên Tấn Giang:

- Ồ, sao lại không thể tìm bạn đời trong thế giới thực, à hiểu rồi, bạn đời của bạn chỉ có thể là một người nào đó có thể tách ra những bạch tuộc nhỏ, phải không Mousse?

- Trác Phi Trì thực sự là một nhân vật rất phức tạp, anh ta giống như bất kỳ người bình thường nào khác, trong lòng có hận thù, có oán trách, cũng có lòng tốt và nhân ái. Chỉ có điều anh ta thiếu một chút may mắn, khiến anh ta gặp phải nảy sinh, cả hai mặt đều bị phóng đại. Anh ta không cầu xin sự tha thứ, cũng không cần sự biết ơn.

Editor: Coi như góc bày tỏ quan điểm đi, quan điểm của tôi về Trác Phi Trì đúng như lời Mục Tư Thần nhận xét, dù sao thì bây giờ anh ta cũng không chết nhưng cũng chẳng còn sống, tương lai vẫn quan trọng hơn. Còn về Tần Trụ và Mục Tư Thần, đột nhiên tôi nhớ lại comment nào đó: Đây là sự kính trọng, tin tưởng và tình yêu giữa hai vị cứu thế dành cho nhau. Thực ra tôi cũng không dám dùng những từ quá hoa mỹ để ca ngợi họ như kiểu đấng cứu thế này nọ, không thì sẽ bị nói là overrated mất, nhưng thật sự cái khiến tôi thích 2 người này đó là họ có một sự đồng điệu về cả tính cách, tư tưởng lẫn lý tưởng, cái mà giúp họ có thể rung động với đối phương mặc dù chưa thật sự gặp mặt lần nào. Có lẽ trước đây tôi chưa từng tiếp xúc với một cp nào như vậy nên họ thật sự khiến tôi cảm thấy rung động một cách khó hiểu... 🥺

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.