Giám đốc trung tâm tiến tới, nhìn chiếc Minivan Wuling Sunshine màu đen: "Của một người khách hàng!"
Ông ta biết Kỷ Nghiêu, biết anh là người thừa kế của Kỷ thị, cũng biết anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Cục Cảnh Sát nên không dám giấu diếm, nói đúng sự thật: "Chúng tôi sẽ không tiết lộ thông tin khách hàng, nhưng với đội trưởng Kỷ chúng tôi tuyệt đối trả lời sự thật, không quanh co. Hôm đó tôi đã thấy kỳ lạ, khách hàng chính là một ông già.”
Kỷ Nghiêu tựa vào cạnh xe: "Ông nói kĩ hơn một chút, kỳ lạ ở điểm nào?"
Ông giám đốc cẩn thận nhớ lại: "Vào một ngày tuần trước, mới sáng ra đã có một ông cụ lái xe tới yêu cầu sơn lại chiếc xe này. Con xe rẻ mạt này vứt đi luôn chứ sơn lại làm chi. Hơn nữa, ở đây chỉ chuyên sửa xe cao cấp, nguyên vật liệu đều là hàng tốt nhất. Ông ta nói vì muốn đồ tốt nên mới qua chỗ tôi.”
Kỷ Nghiêu trầm tư: "Nghĩa là chiếc xe này đã sơn xong rồi? Màu gốc của nó là màu trắng?”
Giám đốc gật đầu.
Kỷ Nghiêu tiếp tục: "Ông lão đó lưng gù?”
Ông ta gật đầu lia lịa: “Kỷ tổng liệu việc như thần!"
Kỷ Nghiêu tiến tới chiếc xe, kiểm tra biển số xe.
Chiếc xe Tần Chân dùng để vứt xác là chiếc Jinbei, còn chiếc này là Wuling Sunshine. Kiểu dáng hai chiếc xe này rất giống nhau. Ngày đó, camera giao thông không ghi được biển số xe.
Nếu anh đoán không sai và gặp may thì chiếc Wuling Sunshine màu đen này chính là chiếc Jinbei màu trắng kia.
Cả đội cảnh sát hình sự và đội cảnh sát giao thông luôn đi tìm chiếc Jinbei trắng, ai ngờ nó đang chễm chệ nằm ở trung tâm sửa chữa xe sang trọng. Nếu không phải Kỷ Nghiêu “mèo mù vớ cá rán” thì gã đó đã thoát thân rôi.
Kỷ Nghiêu hỏi tiếp: "Khi nào ông ta đến lấy?"
Giám đốc kiểm tra lại sổ ghi chép, trả lời: "Theo lịch là hôm trước tới lấy xe nhưng ông ta nói có việc bận nên để tạm ở đây. Ông ta sẽ chi trả tiền giữ xe.”
Kỷ Nghiêu: "Ông ta có báo bao giờ sẽ đến lấy xe không?"
Ông giám đốc ngẫm nghĩ một chút: "Cái này thì không! Tuy nhiên chúng tôi không thể để xe ở đây lâu quá được. Dù gì chiếc này cũng chẳng đáng tiền, nếu để lâu thì tiền trông xe còn quá cha tiền chiếc xe rồi. Nếu ông ta không đến lấy thì chẳng phải chúng tôi đã chịu thiệt rồi sao?”
Kỷ Nghiêu nhìn sổ ghi chép trong tay giám đốc, tên đăng kí không phải là Tần Chân. Có thể nói chiếc xe này không phải của Tần Chân, cũng có thể gã dùng tên giả.
Kỷ Nghiêu chỉ vào số điện thoại ghi trên sổ: "Số điện thoại này có gọi được không?"
Giám đốc gọi nhân viên phụ trách hỏi thêm.
Nhân viên lễ tân đáp: "Không gọi được ạ! Đều do ông lão gọi tới. Tôi có điện thử mấy lần, nhưng không kết nối được!"
Kỷ Nghiêu đã nắm được tình hình, nói với hai người bọn họ: "Những điều tôi vừa hỏi đều là vấn đề tuyệt mật, hai người phải giữ kín, cũng không được kinh động đến khách hàng này. Coi như tôi chưa từng tới cũng chưa từng hỏi qua. Cụ thể như thế nào, tôi sẽ cử người đến báo sau!"
Nhân viên lễ tân chắc cũng mê truyện trinh thám, nghe những lời này cảm thấy hưng phấn không thôi: "Chúng tôi đang phối hợp phá án sao?"
Giám đốc trung tâm cũng là người hiểu rõ thế sự: "Không được nói lung tung! Đội trưởng Kỷ nói như thế nào thì chúng ta làm như thế ấy, mau làm việc tiếp đi!"
Nhân viên lễ tân vẫn còn chưa hóng hớt đủ: "Tôi xem tin tức, cảnh sát đang điều tra một chiếc xe Jinbei màu trắng, không phải là chiếc này chứ?"
Giám đốc: "Còn hỏi nữa thì cậu mau cút xéo cho tôi!"
Nhân viên lễ tân vội vàng ngậm miệng lại.
Cậu lễ tân vừa đi, giám đốc nhỏ giọng: "Vậy đội trưởng Kỷ à, người này không phải là hung thủ sát hại nữ minh tinh Đàm Lâm đó chứ?"
Kỷ Nghiêu tựa vào cạnh cửa: "Phải bắt được người trước đã! Mọi chuyện đều có khả năng, có thể đúng mà cũng có khi không phải!"
"Đưa cho tôi một bản trích xuất camera ngày khách hàng này đưa xe tới trung tâm!" Kỷ Nghiêu nói xong, theo thói quen gọi điện tới phòng làm việc cho Hàn Tích: "Alo, người đẹp! Tan làm chưa vậy?"
Kỷ Nghiêu tiếp lời: "Chỗ tôi cần tiếp viện, kiểm tra dấu vết! Em tới được không?"
Hàn Tích đã về đến nhà, nghe giọng điệu của anh như vậy, cũng đoán được có nhiệm vụ, cô trả lời ngay: "Được, địa chỉ ở đâu?!"
Kỷ Nghiêu báo địa chỉ: "Em bắt xe tới! Tiền đó để chủ nhiệm Diệp thanh toán. Sau khi lên xe, em gửi số xe cho tôi, tôi không thể rời đi được!" Anh không thể đón cô.
Hàn Tích là một người có trách nhiệm với công việc, cô cầm thùng y cụ màu trắng bạc, bắt taxi đi ngay.
Hàn Tích gửi thông tin biển số xe cho Kỷ Nghiêu, taxi hướng về địa chỉ trung tâm sửa chữa ô tô.
Chưa đi được bao xa, phía sau đột nhiên có một chiếc xe tải chạy với tốc độ cực nhanh, nó không hề có ý định vượt lên mà tông thẳng vào đuôi xe Hàn Tích.
Cũng may kỹ thuật lái xe của tài xế khá tốt nên chỉ đụng vào dải phân cách ven đường, không xảy ra vấn đề gì.
Trán Hàn Tích chảy máu, còn những chỗ khác không có gì đáng ngại. Cô nhớ Kỷ Nghiêu đang chờ mình ở hiện trường nên không đến bệnh viện kiểm tra mà chỉ dùng cồn sát trùng vết thương, lấy băng gạc trong hòm y cụ dán lên.
Tài xế không bị thương nặng, luôn miệng khuyên cô: "Cô à… hay là cô đến bệnh viện kiểm tra một chút đi! Tôi ở đây chờ cảnh sát giao thông đến!"
Hàn Tích xử lý xong, mỉm cười: "Không sao đâu! Tôi là bác sĩ!" Cô chính là bác sĩ tốt nghiệp đại học y chính quy đó.
Cô bước khỏi xe, vẫy một chiếc taxi khác, chạy tới hiện trường.
Kỷ Nghiêu nhận được thông tin số xe thứ hai của Hàn Tích, anh vội vàng gọi điện cho cô: "Sao phải đổi xe thế?"
Hàn Tích đáp: "Xe kia gặp chút trục trặc, khoảng 15 phút nữa tôi đến nơi!"
Kỷ Nghiêu ừ một tiếng: "Em nhớ chú ý an toàn!"
Triệu Tĩnh Tĩnh và Trương Tường đã tới trước. Kỷ Nghiêu cũng dặn dò mọi người mặc thường phục để tránh đánh rắn động cỏ.
Trừ khi gặp tình huống đặc biệt, Triệu Tĩnh Tĩnh rất ít khi mặc thường phục, anh ấy đi đến đâu cũng đều mặc đồng phục công an chỉnh tề. Hôm nay anh ấy mặc một chiếc áo phông màu xanh da trời, quần đen, giày thể thao cũng màu đen.
Kỷ Nghiêu tựa người vào cửa xe, trêu ghẹo Triệu Tĩnh Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, trông cậu rất đẹp trai. Mấy nhân viên nữ ở đây đều đang nhìn lén cậu đó!"
Triệu Tĩnh Tĩnh chẳng cảm thấy buồn cười, "Nghiêm túc phá án, có gì nói sau có được chứ?"
Kỷ Nghiêu cười đểu: "Không được!"
Triệu Tĩnh Tĩnh: "..." Anh ấy mặc kệ “người đàn ông hâm hấp”này, tập trung đi về phía chiếc xe Wuling Sunshine.
Kỷ Nghiêu bật cười, lấy điện thoại ra nhìn, tầm năm phút nữa Hàn Tích sẽ đến.
Năm phút sau, một chiếc taxi màu đen đỗ lại trước cửa trung tâm, Hàn Tích bước xuống.
Cô xách hòm y cụ đến bên cạnh Kỷ Nghiêu, nhìn chiếc xe đằng sau anh: "Cần kiểm nghiệm chiếc xe này sao?"
Từ khi Hàn Tích vừa xuống xe, Kỷ Nghiêu đã nhìn thấy miếng băng gạc trên trán cô, anh giơ tay, chạm nhẹ vào đó, nhíu mày hỏi: "Sao lại bị thương?"
Hàn Tích đặt hòm y cụ xuống đất, đeo găng tay và bọc giày, lấy dụng cụ, ngẩng đầu nhìn Kỷ Nghiêu đáp: "Không sao cả!"
Kỷ Nghiêu mở cửa xe, Hàn Tích bước lên, cầm theo bình Luminol phun lên. Không bao lâu sau, chỗ phía sau xe có phản ứng huỳnh quang.
Nói rõ hơn, trong xe từng dính máu người.
Hàn Tích đến vị trí ghế lái, lấy dấu vân tay trên vô lăng.
Công việc cuối cùng chính là tìm kiếm những chứng cớ còn sót lại.
Kỷ Nghiêu đứng bên cạnh cửa xe nhìn cô gái bận rộn bên trong, lại khoác lác với cấp dưới: "Nhìn xem, bạn gái tôi rất lợi hại đó!"
Hàn Tích quay đầu, trừng mắt nhìn anh.
Triệu Tĩnh Tĩnh nhìn Kỷ Nghiêu đầy bất lực: "Cậu đừng có ngày nào cũng bắt nạt người khác nữa!" Rồi nói tiếp: "Pháp y Hàn, cô đừng để ý, tính cậu ta là vậy đó!”
Kỷ Nghiêu: "Cái này thì đội phó Triệu cậu lại không hiểu rồi, đây là “tình thú”, là “tình thú” đó hiểu không?”
Triệu Tĩnh Tĩnh biểu lộ nét mặt không hiểu.
Trương Tường cầm máy chụp hình chuyên dụng tới, ở bên cạnh nịnh hót, "Đội trưởng Kỷ, em hiểu!"
Kỷ Nghiêu quay mặt: "Nhóc Tưởng, nói xem nào!"
Trương Tường xoa gáy: "Theo như internet thì cái này của đội trưởng Kỷ chính là đơn phương.”
Kỷ Nghiêu chỉnh lại: "Song phương!"
Hàn Tích kiểm tra xong phía trong xe, bước xuống, bắt đầu kiểm tra đến bùn đất dính trên bánh xe.
Trương Tường cũng ngồi xổm xuống chụp hình: "Pháp y Hàn, liệu có tìm ra được manh mối chiếc xe này đã từng đi qua chỗ nào không?"
Hàn Tích kiểm tra xong xuôi thì đứng lên: "Xe này đã được rửa qua, chỉ có thể tìm được một chút dấu vết chỗ rãnh sâu còn sót lại, không có tác dụng gì lắm!"
Kỷ Nghiêu tiến tới: "Có chứng cứ trực tiếp có thể chứng minh thi thể Đàm Lâm đã từng ở đằng sau xe không?"
Hàn Tích lắc đầu: "Không có! Bên trong xe đã dọn dẹp, dấu vết còn sót lại rất ít."
Kỷ Nghiêu gật đầu, đưa mọi người vào trong phòng làm việc của trung tâm.
"Đây chính là số điện thoại của chủ xe Wuling Sunshine sao?"
Kỷ Nghiêu kêu Tiểu Diêu cài thiết bị nghe lén vào điện thoại, rồi nói với quản lý hành chính của trung tâm: "Tôi sẽ cử hai nhân viên tới theo dõi, chỉ cần đối phương gọi điện thoại tới, mọi người làm theo chỉ thị của cảnh sát là được. Điều quan trọng là dụ hắn ta đến lấy xe!"
Nói xong anh quay đầu: "Tĩnh Tĩnh, cậu quản lý nhóm ở đây!"
Bàn về tỉ mỉ và cận thẩn, không để lại hoài nghi và sơ hở thì chính là sở trường của đội phó Triệu.
Trương Tường thắc mắc: “Lỡ như Tần Chân không cần chiếc xe này nữa, không liên lạc lại thì sao?"
Kỷ Nghiêu tựa vào cạnh bàn, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên bàn: "Không đâu. Có thể chiếc xe này có ý nghĩa quan trọng nào đó với gã. Mấy chiếc xe thế này chỉ cần bỏ lại là xong. Gã không cần để nó lại đây khiến cho mình dễ bại lộ tung tích như vậy.”
Giám đốc trung tâm gật đầu tán thành: "Lúc ông ta đưa xe tới xưởng đã nhấn mạnh phải dùng đồ tốt nhất. Sau khi tôi tính toán, phủ sơn lần này đã gần bằng giá trị chiếc xe rồi!"
Kỷ Nghiêu nói: "Mấy giờ chỗ ông đóng cửa?"
Giám đốc trung tâm đưa danh thiếp "Trên đây có viết rõ. Chúng tôi mở cửa từ 9 giờ sáng đến 11 giờ tối từ thứ hai đến chủ nhật hàng tuần!"
Kỷ Nghiêu đưa danh thiếp cho Triệu Tĩnh Tĩnh: "Tôi đưa Hàn Tích đến bệnh viện rồi về cảnh cục, Các cậu ở lại đây nhé!”
Triệu Tĩnh Tĩnh cẩn thận gật đầu: "Yên tâm!"
Đây chính là điểm đột phá có thể bắt được Tần Chân.
Trước khi ra về, Kỷ Nghiêu quay đầu đứng sát Triệu Tĩnh Tĩnh, thì thầm: "Cô nhân viên đằng kia lén nhìn cậu mãi đó, không tin cậu nhìn thử xem?"
Mặt Triệu Tĩnh Tĩnh lập tức đỏ lựng: "Cậu mau cuốn xéo đi!"
Trương Tường che miệng không dám cười ra tiếng, khi thấy ánh mắt của Triệu Tĩnh Tĩnh, vội vàng ngậm chặt miệng.
Triệu Tĩnh Tĩnh kéo Kỷ Nghiêu sang một bên, nhỏ giọng: "Cậu đừng nói lung tung! Tôi có người mình thích rồi!"
Kỷ Nghiêu cười khẩy: "Có phải em gái trong phòng làm việc của chủ nhiệm Diệp không?"
Kỷ Nghiêu: "Cậu vừa trông thấy người ta đã đỏ mặt tía tai. Sau đó thì né người ta, đi đường vòng; nói chuyện thì lắp ba lắp bắp. Đây là cái gì chứ? Là yêu đó!"
Triệu Tĩnh Tĩnh: "Cậu đối với Hàn Tích không phải như thế. Cậu thì muốn nhào đến ăn thịt người ta. Mở miệng ngậm miệng đều là lời ngon tiếng ngọt."
Kỷ Nghiêu: "Đây là một cách thể hiện khác của tình yêu thôi. Kiểu của tôi là nóng bỏng, còn của cậu là âm thầm nín nhịn!"
Mọi người đứng xa quan sát đội trưởng và đội phó thì thầm, họ không biết hai người đang nói gì nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của đội phó Triệu ai cũng nghĩ họ đang bàn về chiến lược. Vì vậy không ai dám làm phiền, cũng chẳng ai dám nghe lén.
Hàn Tích nhìn Kỷ Nghiêu, đôi môi anh khẽ nhếch, ánh mắt như phát ánh sáng. Cô vừa nhìn đã hiểu anh chẳng nói chuyện gì hay ho cả.
Cô cầm thùng y cụ đi tới: "Anh đừng nói linh tinh lừa gạt đội phó Triệu nữa!"
Nói xong, cô đi ra cửa, Kỷ Nghiêu mỉm cười rồi cất bước đuổi theo.
Kỷ Nghiêu đã xong việc nhưng xe anh vẫn chưa được sửa nên anh quyết định bỏ qua, lái xe chở Hàn Tích về luôn.
Hàn Tích ngồi ở ghế phụ lái: "May nhờ Đàm Lâm phù hộ. Nếu không phải fan cô ấy làm hỏng xe anh, anh cũng không mang xe tới đây sửa và phát hiện đầu mối quan trong như vậy!"
Kỷ Nghiêu cầm USB chứa đoạn phim ghi hình mà giám đốc trung tâm vừa đưa cho anh. Anh đã xem qua, người đưa xe tới tám phần là Tần Chân. Gã cải trang thành một ông cụ gù lưng. Chờ đưa về cảnh cục nhờ cảnh viên kỹ thuật phân tích thì có thể đưa ra được kết luận chính xác.
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Nhất định phải đưa Tần Chân và Tưởng Vi ra trước vành móng ngựa, lấy lại công bằng cho người đã khuất.”
"Sau khi đưa vật chứng về phòng pháp chứng thì chờ tôi, tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra vết thương. Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?"
Hàn Tích kể lại chuyện bị xe tải đụng khi đang trên taxi đến trung tâm sửa chữa ô tô.
Kỷ Nghiêu trầm tư: "Ngày mai tôi nhờ bên đội giao thông kiểm tra. Khoảng thời gian này em đừng ra ngoài một mình, có chuyện gì thì gọi tôi!"
Hàn Tích nhìn Kỷ Nghiêu: "Anh nghi vụ tai nạn đó không phải ngẫu nhiên mà là có người cố ý sắp đặt sao?"
Kỷ Nghiêu đáp: "Cho dù thế nào đi nữa vẫn phải bảo đảm an toàn cho em trước tiên.”
Hàn Tích nhỏ giọng: "Cảm ơn!"
Kỷ Nghiêu nhìn cô: "Em nói gì vậy?"
Lúc này đã chín rưỡi tối, ánh sáng đèn đường chói lòa xen lẫn với đèn hậu xe ô tô hòa cùng đủ sắc màu neon tạo nên cảnh đêm đặc trưng của thành phố Nam Tuyền.
Kỷ Nghiêu nhận một cuộc điện thoại là của mẹ anh – bà Tô Diêu gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối đã hỏi ngay: "Tuần trước không về, vậy cuối tuần này có về không?"
Kỷ Nghiêu: "Con xem tình hình như thế nào đã ạ! Gần đây con còn bận tra án!"
Tô Diêu cố ý khích anh: "Đồng nghiệp của con gái thứ hai nhà mợ ba bên ngoại con..."
Kỷ Nghiêu: "Được rồi! Dừng lại, mẹ đừng dùng chiêu này nữa! Còn mợ ba bên ngoại nữa, con từ khi nào có mợ ba bên ngoại vậy? Mẹ muốn con dâu có phải hay không? Chờ con xong vụ án này sẽ đưa con dâu về ra mắt mẹ!"
Nói xong anh liếc nhìn Hàn Tích ngồi bên cạnh ghế lái, khóe môi khẽ cong.
Vì anh đang lái xe nên Hàn Tích chỉ có thể nhẫn nhịn chuyện muốn nhéo đùi anh.
Tô Diêu: "Vậy được. Hôm nào đi nhớ báo trước để ba mẹ chuẩn bị.”
Kỷ Nghiêu: "Vâng. Không còn chuyện gì con cúp máy đây! Yêu mẹ!"
Cúp điện thoại, Kỷ Nghiêu giải thích với Hàn Tích: "Tôi không cố ý lợi dụng em đâu. Nếu tôi không nói như vậy mẹ tôi sẽ lôi tôi đi xem mắt. Vậy thì em sẽ khó chịu chết mất, không phải ư?!”
Hàn Tích mấp máy môi: "Anh xem mắt ai, gặp ai có liên quan gì đến tôi.”
Đèn đỏ, Kỷ Nghiêu dừng xe, anh giơ tay ngắt nhẹ cằm người đẹp bên cạnh, nhìn cô: "Có giỏi em lặp lại ‘không liên quan gì đến em’ xem!"
Hàn Tích cong môi định nói liền nghe Kỷ Nghiêu dọa: "Dám nói một câu, tôi sẽ hôn chết em!”
Vì vậy, cô đành ngậm miệng.
Đến Cục Cảnh Sát, Hàn Tích qua phòng lưu giữ vật chứng, Kỷ Nghiêu trở lại văn phòng đội hình sự báo cáo.
Hàn Tích xong việc trước nên xuống tầng ba chờ Kỷ Nghiêu.
Trong phòng làm việc đội hình sự chỉ còn một mình anh, Hàn Tích đi vào, ngồi xuống ghế, nhìn Kỷ Nghiêu đang đánh máy.
Trước kia, mọi báo cáo đều do đội phó Triệu cẩn thận phụ trách, hôm nay thì hết cách rồi, đội phó đang trực chiến ở trung tâm sửa chữa ô-tô.
Hàn Tích vẫn luôn cho rằng Kỷ Nghiêu giống như một đứa trẻ con tăng động, ngày nào cũng nhảy nhót tưng bừng, chưa bao giờ cô chứng kiến được cảnh tượng anh nghiêm túc như thế này.
Kỷ Nghiêu sợ Hàn Tích chán, anh lấy hai hộp sữa chuối trong ngăn kéo, đưa cho cô một hộp.
Hàn Tích cắm ống hút, hút vài ngụm, lại tiếp tục nhìn Kỷ Nghiêu gõ chữ.
Khoảng chừng 20 phút sau, Kỷ Nghiêu tắt máy tính, vươn vai: "Đi thôi, đưa em đến bệnh viện!"
Hàn Tích đứng lên, đi đến cạnh thùng rác, vứt vỏ hộp, quay đầu nói: "Không cần, tôi đã xử lý ổn rồi!"
Kỷ Nghiêu nhìn băng gạc trên trán cô: "Không được! Em phải đi chụp CT, chẳng may bị đụng hỏng đầu thì sao."
Hàn Tích bật cười: "Trán của tôi, tôi lại còn không biết sao? Không sao đâu!" Nói xong đi ra cửa.
Kỷ Nghiêu đi theo sau, hai người cùng đi thang may xuống.
Trong thang máy, anh nhìn cô: "Đừng động!"
Dứt lời, anh đưa tay giúp cô lau sạch vết sữa chuối còn dính bên khóe miệng.
Ngón tay ấm áp quét qua đường viền môi của cô, lại không nhịn được lau qua lại thêm vài cái.
Vết son dính lên đầu ngón tay anh làm tay anh có vết đỏ, cô nghiêng người qua: "Anh đừng chùi hết vết son của tôi!"
Kỷ Nghiêu nhìn ngón cái của mình, vừa có vết trắng của sữa tươi, một chút màu đỏ hòa quyện với nhau khiến anh có cảm giác không nói nên lời.
Thang máy xuống đến tầng một, Hàn Tích đi ra đầu tiên, Kỷ Nghiêu đi theo phía sau. Không hiểu sao anh bỗng chốc nghiêm túc hơn rất nhiều.
Ra đến ngoài cổng cảnh cục, Kỷ Nghiêu lên tiếng: "Không đến bệnh viện cũng được, sát đây có phòng khám, qua đó nhờ bác sĩ băng lại. Em dán cũng lệch rồi!"
Hàn Tích đồng ý. Hai người cùng nhau đi vào phòng khám ở đối diện Cục Cảnh Sát.
Bác sĩ trực ban mở lớp băng gạc trên trán Hàn Tích: "Không sao, chỉ bị xước chút da, không sâu lắm!"
Đội trưởng Kỷ đứng bên cạnh: "Như thế này còn nói không sao? Thịt cũng lộ ra rồi kìa!"
Lúc bác sĩ sát trùng, băng bó vết thương cho Hàn Tích, đội trưởng Kỷ lại lắm lời: "Ái chà, bác sĩ có thể nhẹ một chút không?"
"Ối… đau rồi, cô ấy cau mày rồi kìa!"
Bác sĩ vừa băng lại vết thương vừa nói: "Cũng có phải sanh con đâu… Đau đến thế sao?”
Hai chữ ‘sanh con’ đã thành công khiến Kỷ Nghiêu ngậm miệng. Đầu óc anh đang mải miết nhiều thứ, trong đầu là hình ảnh sinh con như thế nào và làm sao để sinh con.
Bác sĩ xử lý xong vết thương, Kỷ Nghiêu dẫn Hàn Tích ra ngoài: "Đi thôi, về nhà sinh con đi!"
Hàn Tích đạp anh một cái.
Kỷ Nghiêu quay đầu cười: "Chọc em thôi!"
Lúc lên xe về nhà, Hàn Tích khen: "Hôm nay anh có vẻ rất vui!”
Kỷ Nghiêu nhìn đường, "Thật sao? Có thể do mấy ngày trước quá áp lực. Đến hôm nay vụ án đã có bước đột phá!"
"Tóm lại, cho dù như thế nào! Con người chỉ có mấy chục năm thôi, cố gắng sống vui vẻ một chút!"
Hàn Tích gật đầu, cô đồng tình với anh.
Kỷ Nghiêu: "Cho nên… con người phải sống thật với trái tim mình!"
Hàn Tích lại gật đầu một cái, anh nói cực kỳ hợp lý.
Kỷ Nghiêu: "Phải nghe lời mách bảo của trái tim!"
Hàn Tích: "Ừ!"
Cô nghiêng mặt nhìn anh, anh vẫn nhìn về phía trước nên cô chỉ trông thấy một bên sườn mặt.
Từ lâu cô đã biết anh rất anh tuấn. Cặp mắt đen láy trong vắt, đôi mắt hoa đào ấy đầy cương nghị nhưng cực kỳ dịu dàng. Hai đặc điểm mâu thuẫn nhưng sao lại hòa hợp anh đến vậy. Sóng mũi cao, đôi môi hồng hào, tươi trẻ, tựa như cánh hoa sau mưa mang theo vẻ ướt át rất dịu dàng.
Kỷ Nghiêu: "Muốn hôn tôi thì trực tiếp nhào tới đi! Sống không cần kiềm chế như vậy! Nhịn rất khó chịu!"
Hàn Tích lập tức đỏ mặt, giống như trẻ con trộm kẹo bị phát hiện vậy!
Cô nghiêng mặt đi: "Anh đừng nói linh tinh!"
Kỷ Nghiêu bật cười: "Được, tôi không nói linh tinh nữa. Chờ khi nào em kìm nén không chịu nổi, cầu xin tôi, tôi sẽ thỏa mãn cho em!"
Hàn Tích: "Anh như vậy còn không phải nói linh tinh à?"
Xe đến tiểu khu, Kỷ Nghiêu đỗ xe, đưa Hàn Tích lên lầu. Anh đưa chìa khóa nhà mình cho Hàn Tích: "Tôi phải mang xe đi sửa, rồi xem tình huống bên đó thế nào! Em coi Ashe giúp tôi!"
Hàn Tích cầm chìa khóa nhà Kỷ Nghiêu: "Ừm, anh về sớm một chút!"
Thang máy dừng lại, hai người đi đến trước cửa nhà Hàn Tích, Kỷ Nghiêu nhìn Hàn Tích mở cửa: "Em ngủ sớm một chút, không cần chờ tôi… Không biết mấy giờ về được!"
Hàn Tích khẽ gật đầu.
Kỷ Nghiêu xoa tóc cô: "Ngoan!"
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Hàn Tích chạy ra ban công, nhìn chiếc xe Kỷ Nghiêu biến mất ở cuối đường. Lúc này, cô mới nhận ra mình còn chưa mở đèn.
Từ trước đến nay, cô phải mở tất cả các đèn rồi mới bước vào nhà. Chuyện xảy ra ở cô nhi viện khiến cô không thể chịu được việc bản thân phải ở trong bóng tối.
Bởi vì trong lòng có anh nên không thấy sợ nữa sao?
Hay bởi vì trong lòng có anh nên không sợ gì nữa?
Hàn Tích cầm di động ra, soạn tin nhắn gửi cho Kỷ Nghiêu: "Đi đường cẩn thận, nhớ về sớm!"
- - -
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Nghiêu: Cảm tình tiến triển tốt đẹp quá mà. Bước kế tiếp sinh con luôn!