Trân Quý

Chương 12



Nhiệt độ không khí có xu hướng chỉ tăng chứ không giảm, mọi người đều đang chờ đợi một cơn mưa tầm tã trút xuống, nhưng dáng vẻ của đám cỏ khô giữa những khe gạch bên ngoài tiệm mì không hề lay chuyển cho thấy thời tiết nắng nóng sẽ còn kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa.


Nhiễm Khải Minh đề xuất ý tưởng để cho cậu đi giao đồ ăn. Ban đầu Lạc Chi Dực không đồng ý, nhưng cậu rất kiên trì. Cô cũng không muốn đả kích sự nhiệt tình này của cậu, nên mới cho phép cậu đi thử một ngày trước, nhưng trong lòng thầm suy đoán, chờ cậu đi giao đồ ăn hết buổi sáng xong chắc chắn sẽ không muốn làm nữa.


Nhiễm Khải Minh không có ở tiệm mì khiến cho những cô gái nghe danh mà tới rất thất vọng. Cô phải giải thích rất nhiều lần cho các cô ấy rằng: “Cậu ấy đi ra ngoài giao thức ăn rồi.”


“Trời nóng như vậy mà cậu ấy vẫn phải ra ngoài giao thức ăn sao?” Cô gái thích mặc váy trắng, để tóc mái dài che khuất tầm mắt đau lòng đến không chịu được, giọng điệu bất giác mang theo sự chất vấn.


Lạc Chi Dực liếc mắt nhìn cô ta rồi đưa thực đơn tới, thuận miệng nói: “Người làm thuê ấy mà, chung quy vẫn phải chịu chút cực khổ.”


Cô gái mặc váy trắng còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng Lạc Chi Dực đã hô to mời người tiếp theo. Cô ta có muốn cũng không được, đành phải ỉu xìu rời đi.


Mặc dù công việc buôn bán không sôi động giống mấy ngày trước đó, nhưng Lạc Chi Dực nhìn tình hình khách xếp hàng có thứ tự, trong lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.


Lúc Nhiễm Khải Minh trở về đã qua giờ cơm trưa từ lâu, mẹ Lạc chừa cho cậu đồ ăn dư dả. Lạc Chi Dực còn bưng một bát canh mộc nhĩ táo đỏ ướp lạnh lên cho cậu, quan tâm hỏi: “Sao hả? Ngày mai còn muốn đi giao hàng nữa không?”


“Hơi mệt một chút, nhưng có thể kiên trì được.” Nhiễm Khải Minh mở cặp lấy hai chai nước uống ra: “Đây là khách hàng tặng cho tôi, cất vào tủ lạnh đi.”


“Từ từ, để sang một bên trước đã.” Lạc Chi Dực nhìn hai chai nước trước mặt mà cảm thấy buồn bực, tại sao trước giờ ra ngoài giao thức ăn cô chưa từng nhận được kiểu đãi ngộ như vậy?


Trong đầu vừa xuất hiện nghi ngờ này, cô lơ đãng nhìn thấy phần da trên mu bàn tay phải bị trầy xước của Nhiễm Khải Minh, hỏi nhiều một câu có chuyện gì xảy ra, cậu hờ hững nói: “Không có chuyện gì xảy ra cả.”


Cậu nói xong lập tức thu tay về, đặt ở dưới bàn.


Mẹ Lạc đã sang quán đồ nướng ở sát vách tán gẫu, Lạc Chi Dực thì ngồi đối diện với cậu, nhìn cậu ăn cơm.


Hôm nay mẹ Lạc làm cá hấp, củ mài xào đơn giản, còn có canh sườn nấu rong biển. Nhiễm Khải Minh im lặng ăn giống như rất đói bụng, lúc ăn cơm ngay cả điện thoại cũng không thèm nhìn.


“Đúng rồi, người tặng nước uống cho cậu là nữ phải không?” Lạc Chi Dực nhiều chuyện hỏi.


“Ừm.” Nhiễm Khải Minh đầu cũng không ngẩng lên.


“Bao nhiêu tuổi?”


“Ba mươi hoặc bốn mươi gì đó, không có nhìn kỹ.”


“…” Lạc Chi Dực không truy hỏi nữa.


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!


Cơm nước xong xuôi, Nhiễm Khải Minh tự giác bưng cả chén lẫn mâm ra sau bếp, cho dù cô đã nói là để đó cũng được, nhưng cậu vẫn cầm chén và mâm đi rửa sạch.


Chờ cậu đi ra, Lạc Chi Dực lại nói với cậu: “Ngày mai cứ để tôi đi giao đồ ăn cho, cậu ở lại trong tiệm phụ việc.”


“Vì sao?” Nhiễm Khải Minh hỏi vặn lại: “Là do hiệu suất làm việc của tôi không cao sao? Bình thường chị giao tới trưa được mấy đơn?”


“Không phải vấn đề hiệu suất mà là tuổi của cậu còn rất trẻ, ra ngoài giao đồ ăn hơi nguy hiểm.” Lạc Chi Dực đắn đo một hồi lại phân tích cho cậu nghe: “Phụ nữ ba mươi đến bốn mươi tuổi đó… lỡ như đột nhiên kéo cậu vào phòng, lộ ra nụ cười dữ tợn, cưỡng ép cậu làm chuyện gì đó thì sao? Thật sự rất đáng sợ! Cậu chưa từng nghe nói tới sao? Nam sinh đẹp trai mà ra ngoài thì phải biết tự bảo vệ mình thật tốt.”


“Tôi nghĩ mình vẫn có năng lực tự vệ.” Nhiễm Khải Minh liếc mắt nhìn cô.


Lạc Chi Dực đương nhiên cũng có mấy phần nói giỡn, nhưng trong lòng thật sự không muốn để cậu ra ngoài giao thức ăn. Nhất là gần đây trời nóng như vậy, lỡ như cậu bị cảm nắng thì phải làm sao? So với cậu, ít ra cô còn da dày thịt béo hơn một chút, hệ số an toàn cũng cao hơn một chút, dạng công việc tiêu tốn thể lực này vẫn nên để cô đi làm thì hơn.


Nhiễm Khải Minh ngồi xuống, nói thẳng: “Dù sao chị cũng là con gái, công việc tiêu tốn thể lực này cứ giao lại cho tôi đi.”


Thì ra cậu cũng biết quan tâm đến cô, nhận được tín hiệu này, trong lòng Lạc Chi Dực bấy giờ mới có chút ấm áp, dịu dàng nói: “Không sao đâu, tôi đã sớm quen rồi, ngược lại sang năm cậu còn phải đi thi, từ bây giờ cho đến ngày thi cần phải chú ý chăm sóc cơ thể của mình thật tốt.”


Nhiễm Khải Minh không muốn cùng cô tiếp tục tranh luận đề tài “ai thích hợp đi giao cơm hơn”, thầm nghĩ tới ngày mai cậu cứ trực tiếp đi giao là được, bây giờ không cần thiết phải nhiều lời.


Lạc Chi Dực tự cho là đã thuyết phục được cậu, yên tâm đi không ít, sau đó lại liếc nhìn mu bàn tay của cậu, đứng lên đi tới một góc tìm cồn i-ốt và tăm bông y tế đã chuẩn bị sẵn mang đến đây.


Sau khi ngồi xuống, cô lại dùng tăm bông chấm cồn i-ốt, thoa một chút xíu lên chỗ mu bàn tay bị trầy xước của cậu.


“Chuyện bé xé ra to.” Nhiễm Khải Minh nhìn cô cầm tăm bông chấm từng chút từng chút một, còn vẽ một vòng lên trên mu bàn tay cậu, nghĩ thầm có cần phải vậy không?


“Dù sao cũng rảnh rỗi mà.” Lạc Chi Dực nói.


Một lát sau, tầm mắt của Nhiễm Khải Minh dừng trên hàng lông mi đang rũ xuống của cô, xuống chút nữa là chóp mũi nhỏ xinh xắn, khóe môi hơi nhếch lên.


“Tóc của chị hơi dài ra rồi đấy.” Cậu nói.


“Hửm?” Lạc Chi Dực ngước mắt lên, đối diện với cậu: “Cậu phát hiện ra rồi à? Tại tôi lười đi cắt tóc ấy mà. Đang do dự có nên cầm kéo tự xử hay không đây. Trước kia cứ lười biếng là tôi lại làm như vậy, có điều xấu quá. Ra ngoài cắt tóc thì rất phiền phức, tiệm cắt tóc ở nơi công cộng rất đông người, phải xếp hàng, còn một tiệm nữa ngược lại tương đối vắng, nhưng đường xá lại xa xôi, phải đi vòng qua hai con đường rồi thêm một con hẻm nhỏ.”


Cô nói ra một đống lời, cuối cùng tổng kết lại thành một câu “Cậu không biết vòng tới vòng lui phiền phức thế nào đâu.”


“Là phải đi một vòng quanh địa cầu đúng không?” Cậu lên tiếng xác nhận.


Cô nghe xong bật cười ha hả, cảm thấy có đôi khi cậu nói chuyện rất thú vị.


“Nếu ngại phiền phức thì cứ nuôi tóc dài đi.” Nhiễm Khải Minh thuận miệng nói, rất nhanh lại nhớ ra điểm mấu chốt: “Nhưng đến lúc đó chị sẽ cảm thấy phiền phức vì gội đầu.”


“Cậu thật sự hiểu tôi đấy.” Lạc Chi Dực nhìn cậu với ánh mắt sáng rực: “Cậu cảm thấy tôi để tóc dài liệu có đẹp hơn hiện tại không?”


“Sao tôi biết.” Nhiễm Khải Minh cho cô một ánh mắt “Chị hỏi tôi còn không bằng hỏi cái menu trên tường đi.”


“Y Manh luôn đề nghị tôi nuôi tóc dài, tôi cũng có chút dao động, có điều gội đầu phiền phức quá.” Cô bôi tay cho cậu xong, vứt bỏ tăm bông đã sử dụng rồi nói tiếp: “Trước đây tôi đã từng gội đầu cho cô ấy một lần, từ lúc mở khóa vòi nước cho đến khi kết thúc tiêu mất hai tiếng đồng hồ của tôi, tưởng chừng như sắp nổi điên.”


Nhiễm Khải Minh nghe vậy mới nói: “Chị đối xử với bạn bè tốt thật.”


“Bởi vì lúc đó trên tay cô ấy nổi mụn nước lớn không thể đụng vào nước ấm.” Nhắc đến bạn tốt của mình, cô không khỏi cảm khái, nói nhiều thêm vài câu: “Thật ra cô ấy rất thảm, bởi vì bà nội của cô ấy trọng nam khinh nữ, sau khi có em trai cô ấy chỉ có thể nhường lại phòng, dọn ra ban công mà ở. Ban công rất nhỏ, hè nóng đông lạnh, cô ấy thường xuyên ngủ không ngon, còn bị suy nhược thần kinh.”


Nhiễm Khải Minh im lặng nghe cô kể chuyện.


“Sinh ra ở một gia đình như thế nên tính cách cô ấy có hơi mẫn cảm cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà con người cô ấy thật sự rất lương thiện.” Cô nói xong còn ý tứ sâu xa liếc nhìn cậu một cái.


“Vì sao phải nói những chuyện này với tôi? Tôi không hề có thành kiến gì với cô ấy.” Nhiễm Khải Minh nói.


“Đương nhiên, tôi sớm biết người như cậu rất thấu tình đạt lý.” Trong mắt Lạc Chi Dực lộ ra ý cười sáng lạn: “Từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ nhìn lầm người, thậm chí chỉ cần liếc mắt nhìn sơ đã biết đối phương là người tốt hay xấu.”


Nhìn dáng vẻ tự tin này của cô, Nhiễm Khải Minh có chút không phản bác được.


Lạc Chi Dực lại vui vẻ nói: “Đúng rồi, nửa tháng nữa sẽ phát tiền lương cho cậu, đã dự định mua gì chưa?”


“Không định mua gì cả, để dành.”


“Không tự thưởng cho bản thân một chút à?”


Nhiễm Khải Minh nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi mời gia đình cô ăn một bữa cơm có được không? Để cảm ơn.”


Cho dù cậu trước nay không thuộc dạng tính cách xởi lởi như cô, nhưng cũng hiểu được có ân thì phải báo đáp. Trong lòng cậu rất rõ ràng, từ cái ngày mà cậu dọn đến tiểu khu cũ này ba mẹ cô đã giúp đỡ cho cậu rất nhiều. Nền giáo dục mà cậu tiếp nhận từ nhỏ và nhận thức cơ bản của bản thân nói cho cậu biết những sự giúp đỡ này không phải là chuyện đương nhiên.


Cậu không phải là gì của cô, cậu chỉ là một khách thuê nhà, một người làm công, bọn họ hoàn toàn không cần phải đối xử tốt với cậu như vậy, giống như bữa cơm trưa dinh dưỡng hằng ngày đều do mẹ cô tự tay làm ra.


“Mời ăn cơm gì chứ? Cậu khách sáo quá rồi. Tôi nói cậu này, đồ ăn của nhà hàng bên ngoài còn không bằng một nửa trình độ của ba tôi làm đâu, đừng có mà lãng phí tiền.” Lạc Chi Dực nói: “Cậu mời tôi uống ly trà sữa là được rồi, trà sữa khoai môn ly lớn, thêm gấp đôi trân châu.”


“Chị không muốn thứ gì khác nữa sao?” Nhiễm Khải Minh cảm thấy yêu cầu này của cô quá đơn giản.


“Những thứ khác à? Những thứ muốn mua quả thật rất nhiều, nhưng còn phải xem tâm trạng đã, mỗi ngày những thứ muốn mua đều không giống nhau.”


“Chờ chị suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói cho tôi biết.” Nhiễm Khải Minh nói: “Nếu không quá đắt thì tôi sẽ mua cho chị.”


“Chắc chắn là không đắt rồi, chúng ta đều là học sinh sinh viên, cần gì phải tiêu phí nhiều chứ?” Lạc Chi Dực nói: “Đến lúc đó tôi muốn mua cái gì sẽ nói với cậu.”


“Được.”


Nhiễm Khải Minh vừa nói xong, lập tức phát hiện biểu cảm trên mặt cô biến thành vẻ mừng thầm, thậm chí cảm xúc có vẻ hơi cường điệu hóa, giống như vừa đào được mỏ vàng vậy. Cậu có chút ngạc nhiên, bất chợt không biết nói gì tiếp với cô, suy nghĩ một chút rồi coi như không có chuyện gì, cúi đầu nhìn màn hình chủ đề trên điện thoại di động.


Cậu không hề biết điều mà trong lòng cô đang nghĩ chính là: “Đợi nhiều năm như vậy, ông trời cuối cùng cũng đã ban cho cô một cơ hội, sắp có một người khác giới tặng quà cho cô rồi.”


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Mấy ngày sau, đơn đặt hàng mà tiệm mì Hân Hân nhận được hầu như đều kèm theo dòng ghi chú: “Nhất định phải là anh trai trắng trẻo siêu cấp đẹp trai đến giao cơm, tạm thời không muốn nhận cơm từ những người khác, cám ơn.”


Lạc Chi Dực đọc xong mà không còn gì để nói, kiên trì không cho Nhiễm Khải Minh ra ngoài giao đồ ăn, rất sợ cậu gặp phải chuyện bất trắc.


Dưới sự bướng bỉnh của cô, Nhiễm Khải Minh đành phải tiếp tục đóng giữ trong tiệm, ngày càng có nhiều nữ sinh chạy đến vì cậu, một hàng dài xếp ra khỏi tiệm mì.


Bởi vì người nghe danh mà đến thật sự rất nhiều, nữ sinh nào cũng có dụng ý khác, nghĩ cách hỏi lòng vòng để có được phương thức liên lạc với cậu. Tốc độ gọi món cực kỳ chậm, gián tiếp làm cho khách quen oán giận, cậu đành phải nói dối các cô ấy.


Về phần nội dung nói dối, Lạc Chi Dực biết được là từ chỗ của mẹ cô.


Trong lúc ngâm chân, mẹ Lạc nói: “Có một cô gái hỏi cậu ấy có phải còn độc thân không, cậu ấy nói dối năm nay mình hai mươi lăm tuổi rồi, trong nhà đã có vợ, là một người phụ nữ rất xinh đẹp và hiền lành, tiền mà cậu ấy kiếm được đều giao hết cho vợ, đời này cũng không có ý định ly hôn.”


“…” Lạc Chi Dực nghe xong, cằm xém chút nữa rớt hẳn xuống đất.


“Nói dối cũng là vì không còn cách nào khác, bộ con không thấy tình hình trong tiệm sao? Ngày nào cũng líu ríu giống như là tới chợ chim hoa.” Mẹ Lạc vừa nói vừa liếc mắt nhìn chồng mình đang nằm trên ghế sofa xoa xoa thắt lưng, tiện đà cảm thán: “Người có dáng dấp ưa nhìn đúng là rất có giá trị thị trường, chắc chắn sẽ không bị chôn vùi ở tiệm mì nhỏ của mẹ.”


Ba Lạc mỉm cười, nhân cơ hội khoe khoang bản thân: “Lúc ba còn trẻ cũng rất anh tuấn, có nhiều chị gái và dì thích ba lắm đấy.”


“Đúng vậy, ảnh chụp lúc ba còn trẻ rất là đẹp trai luôn, không thua gì idol bây giờ.” Lạc Chi Dực tự giễu: “Đáng tiếc con không thể kế thừa được.”


Lời vừa thốt ra, không ai nói tiếp, cả ba Lạc và mẹ Lạc đều nhìn về phía con gái của họ.


“Sao thế?” Lạc Chi Dực cảm thấy mình không có nói gì sai.


“Con gái à, ba mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi, dáng vẻ của con rất ưa nhìn.” Ba Lạc nhắc lại: “Con nhớ lại mà xem, từ nhỏ đến lớn có ai chê con xấu không? Con không có duyên khác phái là bởi vì dáng dấp quá cao, không phù hợp với gu thẩm mỹ của đàn ông Châu Á. Nếu như ở Siberia thì chắc chắn là mặt hàng quý hiếm. Nhưng cho dù như thế nào thì con cũng không thể chối bỏ dung mạo của mình, như vậy chẳng khác nào phủ nhận giá trị nhan sắc của ba và mẹ con cả.”


Lạc Chi Dực không phản bác được, cũng không biết lời này là đang an ủi cô nhiều hơn hay là bảo vệ cho lòng tự trọng của ông ấy nhiều hơn nữa.


Thôi bỏ đi, để cô vào nhà vệ sinh soi gương là được rồi.


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!


Một lát sau, Lạc Chi Dực đứng trước gương, tự soi lại bản thân. Mặt trứng ngỗng, mắt to, sống mũi cao, xác thực không quá khó coi, chẳng qua gần đây cô hay phơi nắng nên có chút đen. Nguyên nhân cũng là do cô lười bôi kem chống nắng, cho nên hai bên cánh mũi lại có nhiều hơn mấy đốm nâu nhỏ.


Cô nhớ lại chuyện lúc học tiểu học, cô và Trang Y Manh được trúng tuyển vào đội văn nghệ của trường, lúc ấy cô giáo kia đã nói: “Dáng vẻ của hai cô bé này thật là xinh đẹp.”


Chẳng qua sau này cô càng ngày càng cao, hơn nữa phong cách ăn mặc cũng càng ngày càng xa rời vẻ nữ tính truyền thống, nên gần như chưa từng có ai khen ngợi cô.


“Gu thẩm mỹ của đàn ông Châu Á sao?” Lạc Chi Dực vừa nghĩ tới “trắng – trẻ – gầy” đã cảm thấy ớn lạnh buồn nôn, may là bản thân không có dính phải cái nào.


Ai mà thèm chứ? Cô bắt đầu chú ý tới mái tóc càng ngày càng dài của mình, xem ra chứng “trì hoãn cắt tóc” của cô đã rất nghiêm trọng, chớp mắt mới hơn nửa tháng mà tóc đã dài thêm rất nhiều, sắp sửa chạm tới bả vai.


“Gương ơi gương ơi, không cần mi trả lời ta cũng biết ta rất là đẹp.” Lạc Chi Dực lặp lại trước gương: “Dáng dấp của ta rất ưa nhìn.”


Một lát sau, cô lắc đầu, sờ lên mặt của mình, khe khẽ tự hỏi: “Hình như sắp dày hơn cả bức tường rồi?”



Nửa tháng sau, thông qua sự bàn bạc của ba Lạc và mẹ Lạc, hai người đã trả cho Nhiễm Khải Minh một số tiền lương cao hơn trước đó rất nhiều. Sợ cậu có gánh nặng, mẹ Lạc còn đặc biệt nói với cậu đây là phần cậu nên nhận được, bởi vì cậu tới đây nên lượng khách hàng mới tăng lên, đơn đặt hàng ở bên ngoài cũng tăng lên.


Buổi sáng khi Nhiễm Khải Minh nhận được tiền lương, rất nhanh đã phát hiện ra ánh mắt “đầy ắp mong chờ” mà Lạc Chi Dực vẫn luôn dùng nhìn cậu. Trong lòng cậu biết rõ, sau khi hết bận bịu cậu chủ động đi tới bên cạnh cô, hỏi: “Chị đã nghĩ ra muốn mua gì chưa?”


“Vẫn chưa nghĩ ra.” Lạc Chi Dực đề nghị: “Hay là chiều nay chúng ta đi dạo một vòng, xem thử có gì muốn mua không?”


“Đi dạo?” Nhiễm Khải Minh tương đối lạ lẫm với hai chữ này chứ đừng nói là đi dạo phố với một cô gái.


“Không thích đi dạo phố sao?” Lạc Chi Dực vừa nhìn nét mặt của cậu đã đoán ra được, lập tức giải thích: “Đi dạo phố với người khác và đi dạo phố với tôi không giống nhau. Tôi đi mua đồ này nọ tốc độ siêu nhanh, cậu không đến mức phải chịu tra tấn đâu.”


“Ý chị là kêu tôi đi dạo phố với chị?” Nhiễm Khải Minh nhắc lại trọng điểm cô mới nói.


“Đúng vậy, cậu cảm thấy có gì không ổn sao?”


“Chị tự mình đi dạo đi, thích cái gì thì cứ nói cho tôi biết, tôi chuyển khoản cho chị.” Nhiễm Khải Minh nói.


“Như vậy thì còn gì vui vẻ nữa.” Lạc Chi Dực rũ mắt, tâm trạng gần như tụt dốc thê thảm, giọng điệu có chút khàn khàn: “Bỏ đi, cậu giữ tiền lại mà dùng, không cần phải mua gì cho tôi đâu. Cũng không cần mời tôi uống trà sữa làm gì, mẹ tôi chê tôi mập rồi.”


Giọng điệu của cô bỗng nhiên trở nên đáng thương, Nhiễm Khải Minh phải mất vài giây mới nhận ra điểm này. Chẳng biết tại sao, nghe cô nói như vậy khiến cậu đột nhiên cảm thấy khác lạ, còn có chút không đành lòng nghe tiếp.


Ngữ khí đó khiến cậu cảm thấy cô thật sự rất đáng thương, nên bất kể cô nói cái gì cũng phải tôn trọng hoặc…bao dung.


“Thật sự không cần đâu, tôi nghiêm túc đấy. Thật ra tôi không có thiếu gì cả.” Lạc Chi Dực tiếp tục đáng thương nói: “Cậu cũng không cần phải miễn cưỡng đi cùng tôi…”


“Đi dạo ở đâu? Vậy thì xế chiều hôm nay đi.” Nhiễm Khải Minh nghĩ thầm, cùng lắm thì tốn mất thời gian một buổi chiều thôi mà.


“Được.” Lạc Chi Dực vui vẻ nói: “Chúng ta đi tới shopping mall mới mở ở con phố thời trang tầng một dưới lòng đất đi.”


Cô nói xong, quay người lại bắt đầu sửa sang ba lô của mình, gấp rút bày tỏ thái độ: “Chúng ta tới đó ăn trưa luôn, có thể gọi thêm hai người bạn của tôi được không?”


Cô muốn gọi Trang Y Manh và Hứa Lẫm cùng nhau đi dạo phố, bọn cô cũng đã lâu không ra ngoài đi chơi rồi. Cứ tưởng Nhiễm Khải Minh không có ý kiến gì, ai ngờ cô lại nghe cậu nói: “Chị có thể đừng dẫn thêm người khác được không?”


“Chỉ hai chúng ta thôi à?” Cô quay đầu lại xác nhận với cậu: “Tôi còn tưởng chỉ hai người chúng ta đi dạo phố thì cậu sẽ rất ngại.”


“Chị gọi các cô ấy tới tôi càng ngại hơn nữa.” Nhiễm Khải Minh ngồi xuống rồi nói tiếp: “Còn có một yêu cầu nhỏ nữa, đó là ăn xong cơm trưa mẹ chị làm đã, đừng phụ lòng của mẹ chị.”


Lạc Chi Dực vốn định đi ăn lẩu cay, nhưng nghe cậu nói như vậy đành phải thả ba lô xuống, ngoan ngoãn ngồi chờ mẹ cô dọn đồ ăn lên.



Ăn cơm trưa xong, hai người đi tàu điện ngầm tới cửa vào tầng một con phố thời trang shopping mall dưới lòng đất. Cô cầm điện thoại di động lên chụp ngay một bức ảnh gửi vào nhóm wechat “Ba Chị Em.”


Hứa Lẫm hồi âm: “Vụ gì đây? Cậu đang ở đâu vậy? Tớ vẫn đang ngủ.”


Trang Y Manh trả lời: “Cậu đi dạo phố à? Tới cửa hàng mới mở kia đúng không?”


Lạc Chi Dực trả lời tin nhắn: “Đúng vậy, là cửa hàng mới mở, tớ đi dạo một vòng trước, xem có chỗ nào đáng để check in không.”


Trang Y Manh hồi âm: “Cậu đi một mình à?”


Lạc Chi Dực trả lời: “Có một người nữa đi cùng tớ.”


Hứa Lẫm nhắn lại: “Ai vậy?”


Trang Y Manh gửi một cái icon “ặc”, sau đó hỏi: “Không phải là cậu ta đó chứ?”


Hứa Lẫm nhắn lại: “Cậu ta là vị nào?”


Lạc Chi Dực phản hồi tin nhắn: “Chính là khách thuê nhà của tớ, gần đây cậu ấy làm thêm ở tiệm mì nhà tớ. Hôm nay phát tiền lương, cậu ấy nói muốn mua đồ cho tớ để tỏ ý cảm ơn.”


Hứa Lẫm hồi âm: “Có cần phải phiền phức như vậy không? Nếu như muốn cảm ơn cậu thì cứ chuyển khoản thẳng cho cậu là được rồi. Cậu di dạo phố riêng với cậu ấy có chút kỳ kỳ.”


Lạc Chi Dực nhắn lại: “Là tớ muốn kéo cậu ấy đi cho bằng được.”


Trang Y Manh hồi âm: “…”


Hứa Lẫm hồi âm: “Có phải cậu đang ảo tưởng như thế này sẽ có cảm giác như đi hẹn hò với người khác giới không?”


Về điểm này, ngược lại trước đó Lạc Chi Dực không hề nghĩ tới, có điều bây giờ ngẫm lại cũng thấy có lý.


“Chị có đi hay không?” Nhiễm Khải Minh rốt cuộc cũng lên tiếng, hỏi Lạc Chi Dực nãy giờ cứ liên tục nhắn tin Wechat. Cậu cảm thấy nếu như cậu không lên tiếng thì cô vẫn sẽ tiếp tục nhắn tin cho đến khi mặt trời lặn xuống núi.


“Đi, đi liền đây.” Lạc Chi Dực thoát khỏi giao diện wechat.


Con phố thời trang hơi dài, chia ra làm hai khu vực, nếu như nghiêm túc đi dạo thì chỉ một buổi chiều là không đủ, có điều hiệu suất của Lạc Chi Dực cực cao, chỉ cần nhìn sơ là đã biết được cửa hàng nào có duyên với mình, nếu như không có duyên thì trực tiếp đi lướt qua.


Mười lăm phút sau, trên tay cô có thêm một ly trà sữa khoai môn và một bánh crepe vị trái cây bỏ thêm viên kem. Sau khi ăn gần hết, cô mới đi qua thùng rác ném giấy gói vào.


“Chân gà ngửi mùi rất thơm.” Lạc Chi Dực lại động lòng.


“Chị không nhìn thấy thứ gì khác ngoài đồ ăn à?” Nhiễm Khải Minh lơ đãng nhìn thoáng qua bụng của cô.


Vừa vặn ở phía trước bên trái có một cửa hàng quà tặng, không ít người trẻ tuổi đang đi dạo ở đó, cô nói: “Đi, qua bên kia xem thử.”


Lạc Chi Dực bước vào cửa hàng quà tặng, thuận tay đưa ly trà sữa cho cậu, sau đó đi thẳng tới khu đồ dùng hằng ngày, ở trên một loạt kệ hàng nhìn trúng một cái muỗng nhỏ, thời gian chưa đến một phút mười hai giây.


“Cái muỗng nhỏ này đáng yêu quá, được làm từ gỗ đấy.” Lạc Chi Dực cầm lên hết nhìn tới sờ, cảm nhận hoa văn chất gỗ: “Mặc dù tôi cũng làm được, nhưng vẫn nhịn không được muốn mua.”


Chỉ là vừa thấy giá lên tới tám mươi tám tệ, cô chuẩn bị buông xuống nói lời bái bai.


“Từ từ đã, là nó đúng không?” Nhiễm Khải Minh quả quyết mở miệng: “Tám mươi tám, con số rất tốt.”


“Nhưng mà hơi đắt.”


“Không đắt.”


“Thật sự có thể mua sao?”


“Hoàn toàn có thể mua.”


Lạc Chi Dực hài lòng cầm cái muỗng nhỏ lên, thuận tay lấy một cái giỏ nhỏ dùng để mua sắm ở bên cạnh, đặt cái muỗng vào trong giỏ, đồng thời đưa qua cho cậu, cười nói: “Vậy thì cái này, cậu thanh toán giúp tôi đi.”


“Thế không cần đi dạo phố tiếp nữa à?” Nhiễm Khải Minh nhắc nhở cô.


“Không cần, cậu đi thanh toán đi, tôi đi xem thêm mấy món khác, nhưng sẽ không mua.” Cô chỉ về phía quầy thu ngân đang xếp hàng dài ở bên trong: “Cậu đi nhanh đi, nếu không còn phải xếp hàng rất lâu đấy, tính tiền xong cậu cứ đứng ở cửa ra vào chờ tôi.”


Nhiễm Khải Minh đi tính tiền, cô nhân cơ hội đi tới khu chuyên quà tặng, khom người nhìn xem có thứ gì đó thích hợp làm quà tặng cho cậu hay không.


Đợi Nhiễm Khải Minh tính tiền xong, nữ nhân viên phục vụ dường như rất có thiện cảm với cậu, liên tục giới thiệu các loại hoạt động trong cửa hàng cho cậu, hao tâm tổn trí mời cậu cầm điện thoại lên quét, hơn nữa còn nói cho cậu biết hôm nay chỉ cần mua thêm mười hai tệ gì đó sẽ nhận được phiếu giảm giá một trăm tệ.


“Mời xem chỗ này một chút, đây đều là những mặt hàng có thể mua kèm với nhau.” Nhân viên phục vụ chỉ vào một loạt ngăn tủ nhỏ ở bên cạnh.


Nhiễm Khải Minh tùy ý nhìn sang, có một sợi dây buộc tóc màu đỏ rượu, giá niêm yết bốn mươi lăm tệ. Cậu lấy một cái, nói: “Vậy thì lấy cái này đi.”


Nhiễm Khải Minh thanh toán xong, cầm túi mua sắm và nửa ly trà sữa cô uống còn dư đứng ở cửa ra vào đợi một hồi lâu mới thấy cô đi ra.


“Xong rồi hả?” Lạc Chi Dực ló đầu nhìn túi mua sắm trong tay cậu.


“Ừm.”


Cô đi tới gần xem xét, ngoại trừ một cái muỗng nhỏ ra còn có một sợi dây buộc tóc màu đỏ rượu, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Mặt hàng nữ tính thế này cậu mua cho ai vậy? Lại còn là màu sắc sặc sỡ như vậy nữa chứ?”


Nhiễm Khải Minh: “…”


Xung quanh có mấy người nghe thấy giọng điệu của cô lập tức xôn xao nhìn về phía bọn họ, người không biết rõ tình huống còn lầm tưởng là cậu mua một bịch băng vệ sinh hay là một bộ nội y cho nữ gì đó.


“Mua cho tôi sao?” Lạc Chi Dực ngẩn người, sau đó lấy ra, luồn hai tay ra sau lưng buộc tóc mình lên.


Tóc của cô vừa chạm tới bả vai, chỉ có thể miễn cưỡng buộc lại một chút, rất nhanh lại tuột xuống.


“Đẹp không?” Tay cô giữ dây buộc tóc, quay người lại cho cậu thưởng thức.


“Chờ tóc chị dài thêm chút nữa rồi dùng sẽ tương đối thích hợp.” Nhiễm Khải Minh nói.


“Cậu nói vậy thì tôi sẽ không cắt tóc nữa đấy?” Cô cười hỏi: “Hay là cắt một khúc thôi?”


Nhiễm Khải Minh nói: “Chị muốn cắt thì cứ cắt đi, nếu như lười cắt tóc mà lại sợ trời nóng thì có thể sử dụng cái này.”


“Cậu suy nghĩ chu đáo thật đấy.” Lạc Chi Dực thả sợi dây buộc tóc lại: “Tôi sẽ sử dụng thật tốt.”


Cô đón lấy cái túi, lại cầm trà sữa trong tay của cậu, vui vẻ thỏa mãn uống mấy ngụm, sau đó giống như chuyện đương nhiên thả lại trong tay cậu, chạy tới một cửa hàng ở phía trước nhìn ngó.


Đi dạo ước chừng hơn nửa tiếng, hai người mới đi tàu điện ngầm trở về.


Ra khỏi cửa tàu điện ngầm, Nhiễm Khải Minh đi về phía tiểu khu cũ, Lạc Chi Dực thì đi về phía chung cư Gia Gia, vừa khéo là hai hướng.


“Từ từ đã.” Lạc Chi Dực gọi cậu lại: “Cậu đứng lại đấy, tuyệt đối không được quay đầu lại, tôi biến ảo thuật cho cậu xem.”


Cậu vốn định quay người, nhưng nghe cô nói thế thì lập tức dừng lại, nghĩ bụng đợi lát nữa nên nói “Xem xong rồi, còn gì nữa không” hay là “Wow, thật sự rất lợi hại” mới hợp lý. Có điều nếu như lực tác động vào thị giác quá mạnh thì cậu sẽ trực tiếp bỏ chạy lấy người, làm như không quen biết cô cũng là một sự lựa chọn không tệ.


Cậu còn đang tự hỏi, sau lưng đã truyền đến tiếng động ồn ào.


“Có thể quay lại được rồi.” Lạc Chi Dực thần bí nói.


Nhiễm Khải Minh quay người lại, nhìn thấy tay phải của cô đang cầm một quả cầu thủy tinh giơ lên, trong mắt tràn đầy ý cười, hỏi cậu: “Cậu thích không? Đây là quà tôi tặng cậu đấy.”


Trực giác đầu tiên mách bảo cậu rằng thứ đồ chơi này không được rẻ cho lắm, cậu đưa tay cầm cái hộp giấy trên tay trái của cô, liếc nhìn giá niêm yết, là hai trăm sáu mươi tám tệ.



Tác giả có lời muốn nói:


Đại Lạc: ‘Đây là hẹn hò đúng không? Đúng không?’


Bạn học Nhiễm: ‘…..Tôi không nghĩ vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.