Trân Quý

Chương 32



Cuộc sống của Lạc Chi Dực vẫn giống như trước đây, mỗi ngày đều quan tâm đến Lửa Gầm, lúc mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, nghĩ xem Nhiễm Khải Minh đang làm gì, tự tìm một chút thú vui nho nhỏ.

Cô cũng không chủ động liên lạc vớianh, bởi vì có thể anh đang bề bộn nhiều việc.

Mấy ngày nay quán lẩu làm ăn không tệ, gần như mỗi ngày đều qua mười hai giờ cô mới bắt đầu ăn cơm trưa.

Lúc này Lạc Chi Dực đang ngồi trong một góc khuất ở đại sảnh ăn cơm trưa, thỉnh thoảng lại phát hiện Trình Nhiên như đặc biệt muốn xác nhận tốc độ ăn cơm của cô mà đi tới đi lui một vòng, còn giả bộ giống như đang tìm thứ gì đó.

Lạc Chi Dực không khỏi mỉm cười, nói với cậu ấy: “Cậu yên tâm đi, bây giờ chị đã biết ăn kỹ nhai chậm.”

“Hả?” Trình Nhiên đứng thẳng dậy, ngại ngùng mỉm cười, không còn giả vờ đang tìm gì đó nữa, “Vậy thì tốt rồi.”

“Cậu ăn xong chưa? Ngồi xuống tâm sự chút đi.” Lạc Chi Dực dùng tay ra hiệu cậu ấy ngồi xuống vị trí đối diện cô.

Trình Nhiên ngồi xuống, ngại ngùng mỉm cười, dường như không biết nên mở đầu chủ đề ra sao. Lạc Chi Dực tùy ý tán gẫu với cậu ấy, hỏi cậu ấy ngày nghỉ làm cái gì, có sở thích gì không, Trình Nhiên ngược lại rất nghiêm túc trả lời.

“Cậu có nghĩ tới chuyện tìm bạn gái không?” Lạc Chi Dực nhiều chuyện hỏi một câu.

“Tạm thời chưa nghĩ tới.” Trình Nhiên thành thật trả lời.

“Vậy bây giờ cậu đã có người mình thích chưa?” Lạc Chi Dực cảm thấy cậu ấy thực sự quá thành thật, không khỏi hiếu kì về thế giới nội tâm của cậu ấy.

Trình Nhiên lắc đầu, vậy mà sau đó còn hỏi ngược một câu: “Quản lý Lạc, hiện tại chị đã có người mình thích chưa?”

Lạc Chi Dực hơi bất ngờ khi cậu ấy hỏi vấn đề này, gật đầu nói: “Ừm, cũng coi như có rồi.”

“Là bạn trai cũ sao?”

“Không phải anh ấy.” Lạc Chi Dực suy nghĩ rồi nói, “Là một người khác, trước đây rất lâu đã từng quen biết, gần đây mới liên lạc trở lại.”

“Chị sẽ ở bên cạnh anh ấy sao?”

“Chắc là không thể nào đâu.” Lạc Chi Dực đặt đũa xuống, cúi đầu tự mình suy nghĩ: “Bởi vì cậu ấy làm việc ở Quảng Châu, yêu xa rất mệt.”

“Yêu xa đúng là khó giữ.” Trình Nhiên ăn nói vụng về, cũng chỉ có thể đưa ra một câu đánh giá như vậy.

“Cậu ấy là một người rất tốt, tôi nghĩ cậu ấy nên có một mối tình thoải mái hơn.” Lạc Chi Dực nói, “Tôi còn lớn cậu ấy tận hai tuổi, sau khi cân nhắc cảm thấy nên làm bạn bè thì hơn. Thật ra làm bạn bè cũng rất thoải mái, tính cách của tôi cũng không phải kiểu khăng khăng muốn có cho bằng được. Lớn tuổi rồi, không còn quá nhiều cố chấp trong chuyện tình cảm nữa, chỉ cần cậu ấy vẫn còn giữ liên lạc với tôi, ngày lễ ngày tết hỏi han là được, tôi đã cảm thấy đủ.”

“Quản lý Lạc, chị cũng là một người rất tốt.” Sau khi Trình Nhiên nghe xong, mỉm cười nói.

“Thật không? Cám ơn cậu.”

“Em nói thật mà, từ việc chị đối xử với nhân viên tốt như vậy là có thể nhìn ra.” Trình Nhiên suy nghĩ rồi nói, “Thật ra chị có thể hỏi anh ấy một chút, xem có đồng ý tới chỗ này làm việc không.”

“Điều này rất không thực tế, cậu ấy đã tìm được một công việc rất tốt, sao có thể vì chút tình cảm mà vứt bỏ sự nghiệp được chứ? Quá ngốc nghếch! Hơn nữa bây giờ chị ở trong mắt cậu ấy đã không còn quan trọng như trước nữa.” Lạc Chi Dực nửa đùa nửa thật nói, “Cậu còn trẻ, qua mấy năm nữa sẽ hiểu rõ cuộc sống mới là thứ quan trọng nhất. So với cuộc sống thì mấy thứ như tình yêu này cũng không tính là gì. Chỉ cần có thể sống thoải mái vui vẻ một chút đã là không tệ rồi.”

Một nửa câu này chính là lời trong lòng cô, một nửa là để an ủi cảm giác yêu mà không được của mình.

“Quản lý Lạc, chị cũng còn trẻ mà.” Trình Nhiên nghiêm túc nói.

“Vậy sao? So với cậu thì chị đã được tính là ‘già’ rồi.”

“Nhưng chị thử nhìn xem, có rất nhiều người lớn hơn em một tuổi vẫn chỉ là chị gái nhỏ.”

“Chị gái nhỏ gì chứ? Chị phải gọi là chị cả của cậu rồi. Ôi, ngày đó chị vừa đi ra chợ thức ăn, một dì quấn khăn lụa chạy tới hỏi đường, nhìn dáng dấp cũng xấp xỉ sáu mươi, ai ngờ dì ấy lại trực tiếp gọi chị một tiếng bà chị.” Lạc Chi Dực cười nói, “Chị nghe xong liền chỉ đường cho dì ấy đến nhà vệ sinh công cộng bên kia, dì ấy còn mặt mày vui tươi hớn hở đi qua đó nữa.”

“Sao có thể có chuyện như vậy được? Không thể nào, em không tin.” Trình Nhiên không nhịn được bật cười.

“Thật đó thật đó.” Lạc Chi Dực tích cực nói, “Không lừa cậu đâu.”

Hai người trò chuyện một hồi lâu, Trình Nhiên chờ cô ăn cơm xong mới rời đi.

Thật tình Lạc Chi Dực cảm thấy có người nghe cô tán dóc là một chuyện đặc biệt giải tỏa áp lực, tâm trạng lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô liếc mắt ngắm nhìn thời tiết bên ngoài, bầu trời quang đãng sáng sủa, cô còn định đi phơi nắng một hồi để bổ sung canxi.

Chưa đầy một lát, Lạc Chi Dực thong thả ngồi ở ghế đá trước bồn hoa phơi nắng, thuận tiện xem điện thoại. Trong vòng bạn bè của mình, cô thấy Trang Y Manh vừa đăng một chuỗi icon tức giận, mặc dù không hiểu lắm nhưng trực giác mách bảo cô là đã có chuyện gì đó xảy ra. Cô lập tức gửi tin nhắn hỏi Trang Y Manh có chuyện gì vậy. Một lát sau Trang Y Manh còn chưa hồi âm, cô đã gọi điện qua.

“Xin lỗi nha, vừa rồi tớ không xem điện thoại.” Trang Y Manh mệt mỏi nói, “Còn có thể có chuyện gì? Chính là cái thằng chết tiệt kia. Trang Tiểu Duệ mở miệng hỏi tớ đòi tiền, còn uy hiếp nếu như tớ không đưa cho nó thì mỗi ngày nó đều đến cổng công ty của tớ canh chừng.”

“Cậu ta dựa vào đâu mà đòi tiền cậu?” Lạc Chi Dực tức giận.

“Nó nói khoảng thời gian mà bà nội bị bệnh tớ chưa từng qua bệnh viện thăm nom, một phần tiền cũng không bỏ ra. Nó mắng tớ bất hiếu, còn ném ba cho một mình nó nuôi. Nó nói bây giờ trong nhà đã sắp trụ không nổi nữa, bảo tớ trước tiên lấy năm vạn đưa cho nó.”

Lạc Chi Dực không ngờ Trang Tiểu Duệ lại vô liêm sỉ đến mức này, ngoại trừ tức giận thì không khỏi thất vọng. Thật ra tình huống của Trang Tiểu Duệ cô cũng biết một chút, Trang Tiểu Duệ ngay cả trường dạy nghề còn chưa học xong đã ra ngoài xã hội lăn lộn, sau khi thành niên cũng không có được một công việc chính thức, chỉ quen biết một số  bạn bè không ra gì, ngày nào cũng chạy ra ngoài.

“Hai năm nay sức khỏe ba tớ quả thực không được tốt, nhưng ba tớ có bảo hiểm y tế, khám bệnh uống thuốc đều không thành vấn đề. Trang Tiểu Duệ thậm chí còn không thèm ở nhà, một phân tiền cũng không kiếm ra, dùng cái gì để nuôi ba tớ đây? Thật đúng là cười chết người, rõ ràng là nó chìa tay vòi tiền tớ.” Nói đến đây, Trang Y Manh cười lạnh một tiếng.

“Vậy thái độ của ba cậu ra sao?” Lạc Chi Dực hỏi.

“Tớ lười đi hỏi, có hỏi cũng như không, ba tớ vẫn luôn dung túng cho Trang Tiểu Duệ.”

“Nếu như Trang Tiểu Duệ thật sự ngày nào cũng tới công ty canh chừng thì cậu phải làm sao bây giờ?” Lạc Chi Dực lo lắng cho cô ấy.

“Bây giờ tớ vẫn chưa nghĩ ra đối sách, nhưng tớ chắc chắn là một phân tiền cũng không cho nó. Cậu cũng biết đó, nó chính là cái động không đáy, cho một lần thì sẽ lập tức có vô số lần tiếp theo. Tớ thật vất vả mới thoát khỏi quan hệ với bọn họ, sao có thể để bọn họ ràng buộc thêm lần nữa chứ?”

“Đúng, tuyệt đối không thể cho cậu ta tiền.” Lạc Chi Dực đồng ý điểm này, sau đó hít sâu một hơi, “Nếu như cậu ta còn không chịu buông tha, chúng ta lại nghĩ cách tiếp.”

“Ừ.”

“Đúng rồi, cậu và Trâu Châu vẫn ổn chứ?” Lạc Chi Dực như thường lệ quan tâm hỏi một câu.

“Tớ và anh ấy không có vấn đề gì, anh ấy vẫn luôn hiểu cho tớ.” Trang Y Manh hỏi lại Lạc Chi Dực, “Cậu thì sao? Sau khi chia tay tâm trạng thế nào?”

“Không tệ, tớ cảm giác mình rất thích hợp với cuộc sống độc thân.” Lạc Chi Dực cười, “Tạm thời tớ không có ý định yêu đương.”

“Được rồi, cậu thích thế nào thì thế ấy vậy.” Trang Y Manh cuối cùng cũng bật cười, “Cậu vui là được rồi.”

Lạc Chi Dực cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, nghĩ thầm: Nghĩ thoáng một chút đi, trời cao đất rộng, trần gian lại lớn như thế, có bao nhiêu người có thể may mắn ở bên cạnh mối tình đầu của mình kia chứ? Một vạn? Một ngàn? Có lẽ một trăm cũng không đến nữa là.

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mặc dù Lạc Chi Dực quyết định tạm thời không yêu đương, nhưng trước khi đi ngủ nhận được tin nhắn do Nhiễm Khải Minh gửi tới, cô vẫn cực kỳ kích động.

Anh hỏi cô hôm nay trôi qua thế nào.

Cô thuận tay gửi mấy tấm ảnh chụp lúc phơi nắng buổi chiều qua cho anh.

Nhiễm Khải Minh hồi âm: “Ánh nắng rất tốt, chụp lúc nào vậy?”

Anh biết tỏng mà còn cố hỏi, rõ ràng anh biết hôm nay thời tiết ở đây sáng sủa cỡ nào.

Lạc Chi Dực hồi âm: “Lúc giữa trưa phơi nắng.”

Nhiễm Khải Minh nhắn lại: “Bộ chị thường xuyên đi phơi nắng thế này sao?”

Lạc Chi Dực hồi âm: “Ừ, có thể đi được thì đi, vừa bổ sung canxi vừa bồi dưỡng tâm trạng.”

Nhiễm Khải Minh nhắn lại: “Gần đây tâm trạng không tốt à?”

Lạc Chi Dực đáp: “Cũng không tệ lắm, nhưng tôi muốn trở nên tốt hơn, ha ha ha.”

Cô đợi một hồi mới thấy anh hồi âm: “Vậy ngoài phơi nắng ra, chị còn thứ gì có thể khiến cho tâm trạng chuyển biến tốt nữa?”

Lạc Chi Dực trả lời: “Ăn đồ ngon, ngủ nướng, mua một đống thứ mình thích.”

Còn nói chuyện phiếm với anh nữa, đương nhiên tâm trạng đạt tới giá trị max là lúc nhìn thấy người thật của anh.

Một lát sau, Nhiễm Khải Minh hỏi cô việc kinh doanh ở quán lẩu thế nào.

Nhắc đến Lửa Gầm, tinh thần Lạc Chi Dực lập tức tỉnh táo, dùng tin nhắn thoại nói một hơi dài, sau đó thấy anh không hồi âm mới hỏi có phải anh đã ngủ quên rồi không.

Nhiễm Khải Minh đáp: “Chưa ngủ, tôi đang nghe.”

Lạc Chi Dực nhắn lại: “Hơi trễ rồi, cậu đi ngủ đi.”

Nhiễm Khải Minh phản hồi: “Tôi không buồn ngủ, chị nói tiếp đi, nếu tôi mệt sẽ bảo dừng.”

Lạc Chi Dực hồi âm: “Vậy cũng được nữa à?”

Nhiễm Khải Minh đáp: “Được chứ.”

Lạc Chi Dực hồi âm: “Vậy được.”

Thế là Lạc Chi Dực lại trò chuyện với anh thêm một hồi về món ăn đặc trưng của quán và chiến lược marketing, nói xong, cô nhận được lời khen của anh, cộng thêm một cái icon vỗ tay.

Lạc Chi Dực được anh khen ngợi thì đặc biệt vui vẻ, khiêm tốn nhắn lại: “Cũng tàm tạm, làm từng bước mới đến được ngày hôm nay.”

Nhiễm Khải Minh hỏi: “Vậy bà chủ có mời khách không?”

Lạc Chi Dực hồi âm: “Đương nhiên là có rồi, đáng tiếc cậu không có ở đây, nếu không tôi sẽ ra giá cao thuê anh shipper trong đêm bay qua giao một phần lẩu thập cẩm cho cậu.”

Nhiễm Khải Minh nói: “Thật ra cũng không xa lắm.”

Lạc Chi Dực tiếp tục nhắn: “Đúng vậy, đi máy bay qua đó cũng chỉ tốn hai đến ba tiếng thôi.”

Cô suýt chút nữa định nói: Hay là chờ tôi nghỉ rồi tới thăm cậu được không? May là cô đã kịp thời phanh lại.

Đợi đến khi Lạc Chi Dực kết thúc cuộc trò chuyện với Nhiễm Khải Minh, cô nằm trên giường, mắt chớp chớp nhìn lên trần nhà, giống như uống phải một lít nước có ga vị quả mơ, có một mùi vị ngọt ngào, cô không khỏi mỉm cười.

Thật thần kỳ, một ngày làm việc rã rời cứ như thế đã bị quét sạch hết rồi sao? Anh quả thực là máy quét bụi của cô.

Cảm giác này và cảm giác lúc trước cô tán gẫu với Trương Xuyên Khản hoàn toàn khác nhau. Lúc ấy cô sẽ cảm thấy dễ chịu và xả stress, nhưng chưa bao giờ có cảm giác ngọt ngào như vậy, thậm chí tinh thần còn phấn chấn hẳn lên.

Hình như cô còn cảm giác mình trẻ ra thêm hai tuổi.

Hai ngày sau, đêm nào Nhiễm Khải Minh cũng đến tìm Lạc Chi Dực nói chuyện phiếm. Đối với việc này, mặc dù Lạc Chi Dực rất vui vẻ, nhưng cũng không nhịn được xuất hiện cảm giác hoang mang. Theo lý thì anh vừa mới nhận chức, lẽ ra nên bề bộn nhiều việc, về đến nhà ngủ bù còn không kịp, sao còn có thời gian rảnh đi hỏi cô mấy việc nhỏ như “Hôm nay chị phơi nắng thế nào.”

Chẳng qua cảm xúc vui vẻ rất nhanh đã vượt qua nghi ngờ, cô cũng không suy nghĩ gì sâu xa.

Bởi vì tâm trạng tốt nên Lạc Chi Dực đến Lửa Gầm cứ cười tủm tỉm, đám nhân viên nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Mặc dù không biết vì sao tâm trạng của cô lại tốt như vậy, nhưng đối với bọn họ bầu không khí mà cô mang lại rất quan trọng, cô cười nhiều thì tâm trạng của bọn họ cũng đi lên theo.

Bận rộn qua buổi trưa, cả người Lạc Chi Dực giống như rã ra thành từng mảnh, cực kỳ rã rời, còn có chút miệng đắng lưỡi khô. Cô sờ lên trán, cảm giác hơi nóng, đo nhiệt độ cơ thể thì bình thường, nghĩ thầm hay là nhịn một chút, tranh thủ thời gian về khu chung cư Gia Gia ngủ một giấc, chỉ cần chạy đến trước giờ chợ đêm là được.

Lần nay Lạc Chi Dực ngủ một giấc rất sâu, chờ đến khi cô tỉnh lại nhìn thời gian thì đã gần năm giờ, chợ đêm sắp sửa bắt đầu, bây giờ có chạy tới cũng đã trễ, thế là cô dứt khoát mơ màng đi toilet rửa mặt.

Mẹ Lạc và ba Lạc xách theo đồ ăn mua về bước vào cửa, trông thấy dáng vẻ đầu bù tóc rối của con gái, bảo cô ăn cơm trước đi rồi hẵng nói.

Thế là Lạc Chi Dực và ba mẹ cùng nhau ăn tối, chờ qua bảy giờ cô mới lái xe điện đi đến Lửa Gầm.

Đến cổng quán lẩu, cô lấy làm lạ phát hiện nhân viên tiếp khách đã đổi thành A Ngọc, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. A Ngọc giải thích rằng Trình Nhiên bị một con ma men đi ngang qua đánh một quyền, bây giờ cặp mắt sưng húp, đang ở bên trong dùng nước đá chườm lạnh.

Lạc Chi Dực đi nhanh tới khu nghỉ ngơi của nhân viên tìm Trình Nhiên xem sao, quả nhiên một bên mắt của Trình Nhiên sưng húp.

“Chắc là anh ta đã uống nhiều quá, cả người lung la lung lay đi về phía cửa quán, còn chưa tới gần em đã ngửi thấy một mùi rượu rất nồng, trong chốc lát hơi bất ngờ, quên cả nói “Hoan nghênh quý khách”. Em đoán chắc là do em nhìn anh ta hơi lâu, có lẽ anh ta hiểu lầm là em đang gây hấn với anh ta, cho nên mới xông lên bậc thang đấm một phát vào mặt em, em lập tức thành ra thế này.” Trình Nhiên dường như chẳng hề để việc này trong lòng, thậm chí còn mỉm cười, sau đó cam đoan bản thân sẽ nhanh chóng hồi phục trạng thái, trở lại cương vị.

Lạc Chi Dực trích xuất camera giám sát ở cổng quán lẩu để xem xét, quả nhiên có một thanh niên đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông và quần jean xông lên bậc thang, sau khi đánh người xong thì cấp tốc bỏ chạy.

Cô kiên quyết muốn báo cảnh sát, tiếc rằng Trình Nhiên không đồng ý, cô không lay chuyển được cậu ấy nên đành phải đồng ý với cậu ấy bỏ qua lần này. Có điều trong lòng cô cứ thấy là lạ, thiết nghĩ thời gian say rượu của con ma men này có chút sớm, huống chi còn đang say xỉn, sao có thể đánh người xong lập tức nhanh chân bỏ chạy được? Không hợp lẽ thường cho lắm.

Quả thực giống như tới chỉ để đánh Trình Nhiên vậy.

“Quản lý Lạc, em không sao, chị không cần phải lo lắng.” Trình Nhiên nói xong thì cầm khăn mặt trên mắt xuống, đặt lên bàn.

Lạc Chi Dực giúp Trình Nhiên kiểm tra hốc mắt của cậu ấy, nhận thấy chỉ là bị thương ngoài da cô mới yên tâm, tiếp tục cầm một chút nước đá tới, gói ở trong khăn mặt giúp cậu ấy chườm lạnh.

Vì suy nghĩ cho Trình Nhiên, Lạc Chi Dực giúp cậu ấy chườm lạnh xong nhanh chóng bảo cậu ấy về nhà nghỉ ngơi. Mặc dù Trình Nhiên cứ khăng khăng nói mình có thể đi tàu điện ngầm trở về, Lạc Chi Dực vẫn kiên trì vẫy một chiếc xe taxi ở cổng quán lẩu đưa cậu ấy trở về, đồng thời dặn cậu ấy sáng mai đi bệnh viện khám một chút, khám xong thì về nhà nghỉ ngơi, tiền lương vẫn tính như thường lệ, kể cả phí khám bệnh gì đó cậu ấy cũng không cần bỏ tiền, có chuyện gì thì lập tức liên hệ với cô.

Trình Nhiên cảm động trong lòng, nói thật nhiều lời cảm ơn với cô.

Chờ xử lý xong chuyện ở quán lẩu, Lạc Chi Dực về đến nhà đã rất muộn, cô cũng vừa phát hiện tin nhắn Nhiễm Khải Minh gửi tới hỏi thăm cô “Hôm nay của chị thế nào?”.

Cô một hơi kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho anh nghe.

“Tiểu Trình thật sự rất đáng thương, cậu ấy là một người thành thật, nhưng đến cùng lại bị người ta bắt nạt. Tôi có thể quan tâm cậu ấy được chỗ nào thì đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn một chút, cậu nói có đúng không?” Lạc Chi Dực nhớ đến Trình Nhiên chẳng hiểu sao lại bị hứng một đấm, vẫn còn cảm thấy rất tức giận.

“Tiểu Trình?” Nhiễm Khải Minh hỏi ngược lại cô, “Tiểu Trình này bao nhiêu tuổi rồi.”

“Hai mươi mốt tuổi, dáng vẻ thoạt nhìn rất giống một học sinh cấp ba, làm việc rất nghiêm túc.” Lạc Chi Dực không chút để ý nói ra lời trong lòng, “Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy cậu ấy có chút giống cậu trước kia. Cậu ấy cũng rất chịu khó, công việc gì cũng giành làm.”

Thời gian không còn sớm, Nhiễm Khải Minh dặn dò cô nhanh đi nghỉ ngơi, anh không quấy rầy cô nữa.

“Ừm, ngủ ngon.” Lạc Chi Dực thuận tay gửi tới một cái icon ngủ ngon.

Nhiễm Khải Minh cũng nhắn lại một tin “Ngủ ngon, mơ đẹp” cho cô.

Chờ sau khi Lạc Chi Dực rửa mặt xong vừa nằm xuống, lại một lần nữa nghe thấy điện thoại truyền đến âm báo tin nhắn mới. Cô nghiêng đầu liếc nhìn, là một bức ảnh do anh gửi tới.

Một bức ảnh chụp cảnh đêm, muôn vàn ánh đèn lấp lánh giữa đám kiến trúc, vừa rực rỡ lại có cảm giác vắng lặng xa cách.

“Không phải nói đi ngủ à?” Lạc Chi Dực cười trả lời anh, “Sao lại gửi cho tôi? Cậu đang trêu ngươi tôi đúng không?”

Nhiễm Khải Minh nhắn lại: “Tiện tay chụp, đẹp không?”

“Đẹp vô cùng, cậu vừa mới chụp sao? Bây giờ cậu thuê phòng ở cao như vậy à?” Lạc Chi Dực lập tức không còn cảm giác buồn ngủ, tinh thần phấn chấn hỏi anh.

Nhiễm Khải Minh trả lời: “Không phải thuê phòng, tôi ở trong khách sạn.”

Lạc Chi Dực nhắn lại hỏi: “Cậu đi công tác sao? Ở thành phố nào thế?”

Nhiễm Khải Minh hồi âm lại: “Nếu tôi nói tôi đang ở thành phố của chị thì chị có tin không?”

Lạc Chi Dực nhắn: “Đương nhiên là không tin rồi, nhìn không giống lắm.”

Cô chỉ đơn thuần coi là anh đang nói đùa, mắt lại nhìn bức ảnh thêm một lúc, lần nữa hồi âm: “Hay là cậu không hề đi công tác gì? Chẳng qua là đang ở khách sạn bên cạnh công ty, sẵn tiện tăng ca luôn? Không cần trả phí gì đúng không? Đáp án đúng rồi chứ gì? Vẫn là tôi thông minh.”

Nhiễm Khải Minh nhắn lại: “Chị có thể đừng thông minh quá mức được không?”

Lúc đang gõ chữ, trong lòng anh còn nhanh chóng lẩm bẩm ba chữ “Cô bé ngốc.”

Lạc Chi Dực dùng ngón tay phóng hình ảnh đến mức to nhất, thật sự vui vẻ cho rằng chỉ có khách sạn cao cấp mới có thể ngắm nhìn cảnh đêm rực rỡ như thế. Cho dù thế nào, cô đều vì anh có được cuộc sống hiện tại tốt đẹp mà kiêu ngạo.

Một lát sau, Lạc Chi Dực lại gửi một tin nhắn: “Càng nhìn càng thích, tôi cũng rất muốn ngắm cảnh đêm như vậy, một buổi tối thôi cũng được.”

Nhiễm Khải Minh nhắn: “Được chứ, bất kỳ lúc nào chị cũng có thể tới, cứ đứng ở chỗ của tôi mà ngắm.”

Lạc Chi Dực: “Vậy thì phải đợi tôi nghỉ mới được, đến lúc đó tôi sẽ đi máy bay tới thăm cậu được không? Hoặc là đợi đến mùa ít khách, hay lúc giá vé máy bay rẻ tôi sẽ tới, cậu lại dẫn tôi tới cái khách sạn này, tôi có thể ngắm cả cậu và cảnh đêm. Ha ha, thật ra nghĩ lại cũng rất nhanh, qua nửa năm nữa là tôi có thể đến đó rồi.”

Nhiễm Khải Minh: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.