Trân Quý

Chương 33



Lạc Chi Dực ở đại sảnh ăn cơm trưa, thuận tiện mở bức ảnh chụp cảnh đêm mà Nhiễm Khải Minh gửi vào di động ra xem.

Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, không chú ý tới có người đang đứng bên cạnh xem cùng.

“Đây không phải là cảnh đêm bên thành phố Công Nghệ sao? Đẹp thật đấy.”

Lạc Chi Dực nghe thấy tiếng nói thì nghiêng đầu nhìn sang, A Ngọc đang nhích đầu lại gần nhìn bức ảnh, cô đang định nói “Tôi cũng cảm thấy rất đẹp”, bỗng nhiên chú ý tới trọng điểm của câu nói, hỏi ngược lại: “Thành phố Công Nghệ? Là bên phía khu mới của chúng ta ấy hả?”

“Nhìn rất giống, chẳng lẽ không phải?” A Ngọc lấy ngón tay chỉ vào một tòa nhà hình vòng cung trên ảnh, “Đây không phải là nhà hát bên đó sao?”

Lạc Chi Dực lập tức phóng to ảnh chụp, nhìn chằm chằm tòa nhà hình vòng cung kia một lát, sau đó lên mạng tìm kiếm thông tin nhà hát của thành phố công nghệ, hình ảnh lập tức xuất hiện, quả nhiên từng đường nét của tòa nhà giống nhau như đúc.

Cô nhất thời hóa đá tại chỗ, biểu cảm trên mặt nhìn vô cùng đặc sắc.

Bởi vì quanh năm suốt tháng đều sinh sống trong khu thành cũ, nên hầu như cô chưa bao giờ dạo qua khu vực mới lần nào. Thậm chí ngay cả tòa nhà mang tính bước ngoặt nổi bật như vậy cũng không nhận ra nó, cô cảm thấy mình sắp thành một người già mất rồi.

Cho nên Nhiễm Khải Minh đang ở chỗ này? Những gì anh nói tối qua không phải là đùa cợt? Trái tim cô đập thình thịch loạn nhịp, rất muốn xác nhận chuyện này ngay lập tức, nhưng lại có chút sợ hãi không dám xác nhận.

Nếu như anh tới nơi này công tác, đoán chừng sau khi giải quyết xong công việc sẽ trực tiếp liên hệ với cô, trước mắt cô vẫn không nên đi quấy rầy anh thì hơn.

Cứ như vậy, Lạc Chi Dực mang theo tâm tình rối loạn bận rộn đến tận buổi tối.

Kết quả cô không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Nhiễm Khải Minh. Cô cũng bắt đầu hoài nghi có phải anh chỉ tùy tiện tải trên mạng xuống một bức hình chụp cảnh đêm của thành phố công nghệ rồi gửi cho cô hay không.

Lạc Chi Dực uể oải bước ra khỏi quán lẩu, chạy xe điện đến một con đường nhỏ có bán mì xào và đầu vịt, cô đã nói sẽ mang về cho ba một phần, cho nên ba vẫn một mực nhớ kỹ không quên.

Hôm nay rất may mắn, quán mì xào vẫn mở cửa buôn bán, phía trước có bốn người đang xếp hàng. Lạc Chi Dực vội vàng dừng xe lại, đứng ở phía sau lưng người thứ tư chờ đợi đến lượt mình.

Cô vừa đứng vào hàng xong, theo bản năng quay đầu nhìn xung quanh, phía sau không có ai.

Cô lại cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, lúc nào cũng chờ đợi tin tốt gửi đến.

Một lát sau, phía sau cô có thêm hai người, cô cảnh giác quay đầu nhìn lại hai lần người mới đến, đều là người dân ở khu vực quanh đây, mặc quần áo ngủ đi tới mua đồ ăn khuya, nhân tiện quăng cho cô một cái nhìn khó hiểu.

Cô đứng đợi gần hai mươi phút trong bầu không khí đậm đà hương vị cay nồng, rốt cuộc cũng xách một cái túi lớn trở lại bên cạnh xe điện, cầm cái túi ném vào trong giỏ xe rồi chậm rãi đẩy xe đi về phía trước.

Cô đi rất chậm, tựa hồ như đang chờ đợi một điều gì đó, nhưng trong thâm tâm cô biết rõ đó là điều gần như không thể xảy ra.

Trong lòng cô thất vọng, không còn hứng thú chạy xe như bay về nhà nữa, tốc độ bước chân còn chậm chạp hơn cả mấy người già. Khi đẩy xe đến giao lộ, cô rẽ sang trái, vừa tập tễnh đi về phía trước vừa cúi đầu suy nghĩ miên man.

Ở trạm dừng xe buýt lẻ loi vài người đang đứng, họ đang chờ chuyến xe buýt ban đêm. Có hai thanh niên vừa uống trà sữa vừa cười đùa nói mấy chuyện linh tinh về ông chủ mình, một người trong đó đặc biệt kích động, nói xong còn cao hứng nhảy lên ngay tại chỗ.

Tuổi trẻ thật tốt, mệt mỏi một ngày còn có thể nhảy nhót… Lạc Chi Dực lê tấm thân mệt mỏi rã rời cả về thể xác lẫn tinh thần bước đi, lại liếc mắt nhìn hai bóng dáng năng động kia, vừa định dời tầm mắt, đột nhiên giật mình ngẩn ra, ánh mắt lại đảo qua một lần nữa, một bóng dáng quen thuộc đang đứng cách hai người thanh niên kia vài mét.

Cô kiềm chế tâm tình muốn hét lên, sợ bản thân nhìn lầm, dừng lại nghiêm túc quan sát.

Chuyến xe buýt đêm chậm rãi chạy tới, sau khi dừng lại, mấy người ở trạm xe buýt lục tục lên xe, chỉ còn lại duy nhất người kia dường như rất nhàm chán đứng yên tại chỗ, không biết đang chờ đợi cái gì.

Lạc Chi Dực đứng đó hít vào ba hơi thật sâu, sau đó chậm rãi đẩy xe đi lên, lúc này tốc độ của cô có thể sánh ngang với tốc độ của một con ốc sên, nhưng nhịp tim thì ngược lại nhanh như tên lửa. Còn chưa tới gần, người trong mắt cô bỗng nhiên quay lại, một đôi mắt trong trẻo đối diện với đôi mắt nửa tỉnh nửa mê của cô.

“A!” Cô theo bản năng hô to một tiếng, cả người run lên một cái, “Sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này!”

Nhiễm Khải Minh đi về phía cô, im lặng cười cười với cô, cũng không lập tức giải thích, hai tay vẫn nhét trong túi quần giống như một mấy cậu thiếu niên có chút ngượng ngùng, một lát sau mới nói: “Chị đoán xem.”

“Cậu tới đây công tác?”

“Không phải.”

“Thăm người thân?”

“Không phải.”

“Vậy tại sao cậu lại quay về đây?” Lạc Chi Dực kích động nâng cao giọng hỏi anh.

“Tôi không ký hợp đồng, tôi dự định trở về đây tìm việc làm.” Nhiễm Khải Minh nhìn vào mắt của cô, nói tiếp: “Trong hai ngày nay, ban ngày thì chạy đến mấy công ty phỏng vấn, buổi tối ra ngoài đi dạo một chút, bất tri bất giác lại đi tới nơi này.”

Đầu óc Lạc Chi Dực nháy mắt hoàn toàn tĩnh lặng, ước chừng mười giây sau mới xác nhận mình không nghe lầm, anh đang nói là anh không ký hợp đồng, vì thế cô nhẹ giọng hỏi: “Vì sao cậu không ký hợp đồng? Không phải cậu đã nói là điều kiện rất tốt sao?”

Anh vẫn nói câu nói đó: “Chị đoán xem.”

“Làm sao tôi có thể đoán được!” Lạc Chi Dực bỗng nhiên rống lên, trong lòng thầm nhủ cậu nhanh nói cho tôi biết đáp án đi! Tôi không thể tin mọi thứ đang diễn ra trước mắt chính là sự thật!

Nhiễm Khải Minh sau khi yên lặng vài giây thì nói: “Bởi vì tôi từ nhỏ đã lớn lên ở đây, suy đi ngẫm lại vẫn không nỡ.”

Anh phát hiện mỗi lần mình trở về đứng trước mặt cô, những gì anh muốn nói khác hoàn toàn với những gì anh đã chuẩn bị sẵn sàng trước đó.

“Không nỡ rời xa quê hương cũng là việc bình thường.” Tim Lạc Chi Dực vẫn không thể đập chậm lại, ngập ngừng hỏi anh, “Chỉ là cậu chắc chắn muốn trở về đây tìm việc chứ? Cậu có hối hận không? Cậu đã từ bỏ một cơ hội cực kỳ tốt mà nhiều người mơ ước, cậu đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”

“Là cơ hội tốt đáng mơ ước sao? Cũng không đến mức đó đâu.” Anh nói, “Ước muốn giữa người với người vốn không giống nhau, tôi sẽ không hối hận.”

Lạc Chi Dực nghe anh nói như vậy, nhịp tim đập dồn dập vọt thẳng đến mức một trăm hai mươi, nhịn không được muốn đưa tay ôm ngực…

“Chị bị sao vậy?” Anh quan sát thấy mí mắt cô run rẩy, lập tức quan tâm hỏi, “Thấy không thoải mái sao?”

“Không có, tôi chỉ là bị cậu làm cho giật mình thôi. Tôi thực sự không nghĩ rằng cậu sẽ trở về.”

“Tối hôm qua tôi đã nói với chị là tôi ở chỗ này, nhưng chị lại không tin.” Anh nói xong đưa tay giữ lấy xe điện của cô, “Đi đâu vậy? Để tôi giúp chị đẩy nó.”

“Ừm, phải về nhà.” Lạc Chi Dực lại bổ sung, “Nhưng cũng không gấp.”

Nhiễm Khải Minh chờ cô đưa ra quyết định.

Lạc Chi Dực suy nghĩ một chút, quyết định đẩy xe điện về lại, đậu ở một nhà xe công cộng trong tiểu khu để sáng mai tới lấy, sau đó có thể cùng Nhiễm Khải Minh ngồi chuyến xe buýt ban đêm trở về, cũng không biết anh có thuận đường hay không.

“Bây giờ cậu đang ở khách sạn à?” Cô quay sang hỏi anh.

Anh cũng đoán cô đang muốn hỏi cái gì, nói thẳng: “Trước tiên tôi sẽ đưa chị về, sau đó quay về khách sạn.”

“Vậy tôi tìm một chỗ gửi xe nhé?”

“Được.”

Kết quả là anh cùng cô đi một đoạn đường rất dài mới tìm được một chỗ để xe công cộng, chờ cô gửi xe xong, hai người lại đi bộ về trạm xe buýt chờ chuyến xe buýt ban đêm đến.

Chạy qua chạy lại tốn không ít thời gian, nhưng Lạc Chi Dực không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh.

Đợi đến khi cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau xe buýt, Lạc Chi Dực mới có chút cảm giác chân thật rằng người bên cạnh cô lúc này chính là Nhiễm Khải Minh, từ hôm nay trở đi anh sẽ cách cô rất gần.

May mắn bất ngờ như vậy quả thực khiến cô khó có thể chấp nhận, đến giờ phút này tay cô vẫn không ngừng run rẩy.

Cô len lén liếc trộm anh một cái, anh đang mặc một chiếc áo len màu xám cùng với quần thể thao, thoạt nhìn rất nhàn nhã, nhưng cô không tin được lý do anh chỉ vô tình đi dạo đến trạm xe buýt, cô mơ hồ cảm thấy anh đang ở đó chờ cô.

“Chị đang nhìn gì vậy?” Nhiễm Khải Minh quay lại, cúi đầu hỏi cô, “Hay là chị đang muốn hỏi cái gì?”

Lạc Chi Dực thật sự rất muốn nói “Cậu mặc như vậy trông rất đẹp trai, dường như vẫn còn là cậu thiếu niên trước kia.”

“Hửm?” Anh phát hiện tinh thần của cô có chút không tập trung.

“À, tôi muốn hỏi bây giờ cậu đã tìm được việc làm chưa?” Lạc Chi Dực miễn cưỡng chấm dứt những suy nghĩ riêng tư của mình, hỏi anh việc chính.

“Vẫn chưa.”

“Không sao cả, từ từ chọn cũng được.” Cô mỉm cười.

“Chọn? Chị nghĩ là đi mua trái cây à? Có thể tìm được một công việc đã là tốt lắm rồi.” Anh cảm thấy dáng vẻ cô ôm một cái túi lớn ngoan ngoãn ngồi nói chuyện với anh có chút đáng yêu, khác với vẻ nữ tính khi ăn cơm ở nhà hàng lần trước, dáng vẻ hiện tại là của một học sinh ngoan.

“Người khác không có cách nào chọn, nhưng cậu đương nhiên có thể, cậu ưu tú như vậy cơ mà.” Trong lòng cô rất chắc chắn điều này.

Anh nói: “Còn phải xem cách chị định nghĩa sự ưu tú là như thế nào đã.”

“Bất kể định nghĩa như thế nào, cậu đều rất ưu tú.”

Nghe vậy, ánh mắt anh từ từ trở nên dịu dàng, tựa như bóng đêm nhu hòa bên ngoài ô cửa sổ, mà trái tim anh cũng vậy. Một lúc sau anh mới lên tiếng: “Hình như trong mắt chị tôi có thế nào cũng đều tốt.”

Cô bị anh nhìn đến thẹn thùng, rũ mắt xuống, nghĩ thầm đó là đương nhiên.

“Bà chủ từng đồng ý mời khách,” Anh tán gẫu,“Bây giờ vừa đúng lúc thích hợp.”

“Đương nhiên, tôi đã nói thế nào thì chắc chắn là như thế, chỉ là cậu thật sự muốn đến quán lẩu của tôi nếm thử sao?”

“Chị sẽ tiếp khách chứ?”

“Chắc là không thể tiếp khách được rồi.” Cô trước nay luôn công tư rõ ràng.

“Vậy tôi sẽ nghĩ lại.”

“Ừm, vậy chờ cậu nghĩ kỹ thì nói cho tôi biết.”

Bây giờ đã khác trước kia, ngày tháng sau này còn dài, miễn là đối phương ở đây thì sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau. Nghĩ về thực tế này, cô một lần nữa ôm chặt túi lớn của mình, đột nhiên tự hỏi bản thân, “Mình thực sự may mắn như thế sao?”

Đã bao lâu rồi cô không còn cảm giác hạnh phúc mãnh liệt như vậy nhỉ? Vì cuộc sống luôn bận rộn, cảm xúc ít nhiều cũng có chút chai sạn, thỉnh thoảng có một may mắn nhỏ cũng đủ giúp cô chống đỡ để tiếp tục hoàn thành công việc lặp đi lặp lại trong hơn nửa tháng. Cứ cho rằng đây chính là cuộc sống hằng ngày của người trưởng thành, cũng sẽ duy trì hết ngày này qua ngày khác, không ngờ lại có một ngày có thể lần nữa trải nghiệm cảm giác ngọt ngào như vậy. Giống như lần đầu tiên nếm được kẹo xốp dẻo, cảm giác ngọt ngào cứ thế tan chảy hòa quyện trong lòng.

“Chị ôm chặt như vậy là đang bỏ một trăm vạn tiền mặt ở bên trong hả?” Người ngồi bên cạnh bỗng nhiên hỏi cô.

“……”

Lạc Chi Dực lúc này mới buông lỏng tay ra, túi xách nặng trịch trực tiếp trượt xuống dưới chân.

May mắn là chiếc túi xách đã được bàn tay của Nhiễm Khải Minh kịp thời bắt lấy, anh cầm nó lên rồi đặt xuống bên chân, nói: “Để tôi cầm giúp chị một lúc.”

“Được.” Lạc Chi Dực lại liếc anh một cái, chờ tầm mắt anh nhìn qua cô đã kịp thời quay đi chỗ khác, không cùng anh đối diện.

Không còn cách nào khác, cô hiện tại quá mức thẹn thùng, cả người cứ là lạ.

Anh cũng cảm thấy biểu hiện của cô có chút kỳ quái, nhưng cũng không phải không thể lý giải. Nói đi cũng phải nói lại, trong lòng anh cũng có chút khẩn trương, chẳng qua là anh che giấu tốt hơn cô mà thôi.

Nửa tiếng trôi qua, chuyến xe buýt đêm cuối cùng cũng chạy đến khu chung cư Gia Gia, hai người cùng nhau xuống xe, Lạc Chi Dực vẫy tay chào tạm biệt anh rồi thúc giục anh bắt taxi trở về.

Nhiễm Khải Minh trở lại khách sạn, đang muốn lấy thẻ phòng ra quẹt thang máy lại nghe thấy phía sau có người vội vàng gọi tên mình. Anh có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại, trên ghế sô pha trong đại sảnh có một cô gái trẻ tuổi, tóc dài xõa ngang vai, mặc một bộ đồ vải lanh màu xanh, trên đầu gối đặt một chiếc MacBook 13 inch, đang mỉm cười với anh đầy ẩn ý.

Diêu Ứng Hân, anh biết cô ấy, cô ấy là cháu gái ruột của chủ tịch công ty anh đã thực tập lần thứ hai sau khi tốt nghiệp, làm việc ở phòng Marketing, trong mấy tháng anh thực tập cô ấy thường chạy tới chỉ bảo cho anh một số vấn đề chuyên môn.

Diêu Ứng Hân gấp chiếc laptop mỏng nhẹ xuống, vẫy vẫy tay với anh.

Nhiễm Khải Minh xoay người đi qua, bỏ qua lời chào hỏi trực tiếp hỏi cô ấy: “Sao cậu lại ở đây?”

“Chú tớ kêu tớ đến chi nhánh công ty ở đây học tập, có thể sẽ ở lại một thời gian.” Diêu Ứng Hân đơn giản nói.

Trong trường hợp chính thức, cô ấy sẽ không bao giờ vượt quá quy củ đi gọi chủ tịch là chú khi ở trong công ty, chẳng qua bây giờ ở trước mặt Nhiễm Khải Minh cô ấy cũng không muốn câu nệ, có vẻ như vô cùng tín nhiệm, ngay cả nói chuyện cũng trở nên tùy ý.

Nhiễm Khải Minh khẽ gật đầu, tỏ vẻ lịch sự.

“Kỳ thật hai ngày trước tớ đã biết cậu đang ở chỗ này, là Đại Lượng nói cho tớ biết.” Biểu cảm của Diêu Ứng Hân có chút ngượng ngùng, cũng có chút chờ mong, “Cho nên tớ cũng lựa chọn ở lại khách sạn này.”

“Điều kiện sinh hoạt ở khách sạn này quả thật không tệ.” Nhiễm Khải Minh nói xong nhìn thoáng qua chiếc bàn dài trước mặt cô ấy, có một tách cà phê cùng một nửa bánh ngọt kẹp phô mai đang ăn dở.

Diêu Ứng Hân theo tầm mắt của anh nhìn thoáng qua tách cà phê và bánh ngọt của mình, có chút xấu hổ giải thích: “Tớ vừa mới xuống máy bay cách đây hai tiếng, trên đường đi tới đây cảm thấy đói bụng, cho nên cũng mặc kệ buổi tối ăn đồ ngọt sẽ béo lên, bổ sung năng lượng quan trọng hơn, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”

“Đói bụng thì cứ ăn.” Nhiễm Khải Minh nói thẳng, “Yên tâm, cậu cũng không mập.”

Anh vừa nói xong, chợt thấy ánh mắt của cô ấy lóe lên một cái thì có chút hối hận. Thật ra trong lòng anh biết rõ mình không nên nói chuyện phiếm với cô ấy nữa. Kể từ lần anh giúp cô ấy uống liên tiếp ba ly rượu lớn, trên xe trở về, cô ấy đột nhiên khẩn trương thổ lộ tình cảm với anh. Sau khi cự tuyệt cô ấy, anh cố tình tránh né không để mình tiếp tục gặp gỡ hay tiếp xúc riêng tư gì cùng cô ấy nữa. Anh cũng hiểu rõ tính cách của cô ấy, đơn thuần thiện lương nhưng có chút hơi mơ mộng, có lẽ một câu nói bình thường của anh cũng sẽ khiến cô ấy hiểu lầm.

“Tớ đã 51 ký rồi, còn không mập sao? Tớ lại còn không được cao nữa.” Diêu Ứng Hân tự giễu một câu, trong mắt lại là ý cười dịu dàng trong suốt, “Cậu xem bắp chân của tớ nhìn còn thô hơn cả cậu.”

Nhiễm Khải Minh không nói thêm gì nữa.

Diêu Ứng Hân thấy anh không nói lời nào, ngồi thẳng người lên một chút, do dự hỏi: “Tớ nghe Đại Lượng nói cậu muốn tìm việc làm ở đây?”

“Đúng.” Nhiễm Khải Minh nói.

“Cậu thực sự định rời khỏi Quảng Châu sao?” Diêu Ứng Hân nghe được câu trả lời này, trên mặt rõ ràng xuất hiện biểu cảm khó chịu, “Vậy sau này nếu tớ muốn gặp cậu có lẽ sẽ rất khó khăn.”

Nụ cười trong mắt cô ấy biến mất, thay vào đó là một tầng buồn bã mỏng manh. Nhiễm Khải Minh nhìn thấy vậy, cân nhắc thật cẩn thận rồi nói: “Tớ đã nói với cậu rồi, chúng ta không thích hợp.”

Diêu Ứng Hân có chút sửng sốt, tự ti nói một câu: “Tớ biết, cậu đã sớm cự tuyệt tớ, theo lý thì tớ nên từ bỏ, nhưng trong lòng vẫn muốn thử lại một lần, tranh thủ xem thử mình còn cơ hội hay không, nhân lúc cậu vẫn còn đang độc thân.”

Chưa đợi Nhiễm Khải Minh nói câu tiếp theo, Diêu Ứng Hân vội vàng đoạt lời: “Cậu ngàn vạn lần đừng nói những lời như ‘Cậu vĩnh viễn không có cơ hội’. Cầu xin cậu nể tình tớ một đường bôn ba, phong trần mệt mỏi, hôm nay đừng đả kích tớ nữa.”

“Vậy hôm nay tớ sẽ không nói nữa.” Nhiễm Khải Minh nhàn nhạt cười, ý cười chợt biến mất bên môi.

Kỳ thật anh vẫn không biết cách để giao tiếp với người khác phái, nhất là với những cô gái đã bày tỏ tình cảm với anh, anh không biết nên nói thế nào mới có thể làm cho cả hai không cảm thấy xấu hổ.

Diêu Ứng Hân biết đây chỉ là một nụ cười an ủi, nên cô ấy cũng cười theo, nụ cười có chút chua xót.

“Tớ đi lên trước đây.” Nhiễm Khải Minh cố ý chào tạm biệt cô ấy.

“Chờ một chút, Đại Lượng hình như cũng muốn tới đây, chắc là ở đây mấy ngày.” Diêu Ứng Hân nói, “Cậu ấy nói muốn tìm một ngày nào đó để tụ tập, chỉ có ba người chúng ta, cậu thấy có được không?”

“Để nói sau đi.” Nhiễm Khải Minh nói qua loa một câu, xoay người đi về phía thang máy.

Nhiễm Khải Minh sau khi trở lại phòng lập tức gọi điện thoại cho Đại Lượng, hỏi anh ấy vì sao lại nói cho Diêu Ứng Hân biết mình đang ở chỗ này.

“Cô ấy đến tìm cậu rồi à? Tớ thấy cô ấy thực sự có chút đáng thương, cậu cũng đừng phớt lờ cô ấy quá, cho dù không làm bạn gái thì cũng có thể làm bạn bè bình thường mà. Cậu không hồi âm tin nhắn của cô ấy, tớ thực sự không nỡ nhìn. Nhiễm Khải Minh, rõ ràng cậu vẫn còn độc thân, tại sao phải lo tránh hiềm khích? Vội vàng nhảy dựng lên làm cái gì thế?” Sau vài câu nói đùa, thái độ của Đại Lượng tiết chế lại một chút, thành khẩn nói, “Tớ cảm thấy cậu nên cân nhắc về mối quan hệ với cô ấy, tớ đang nói thật đấy. Rõ ràng là thiên kim nhà giàu lại không có một chút kiêu ngạo nào, cô gái như vậy hiện tại còn có được mấy người? Huống chi trong công việc cô ấy luôn cố gắng chăm chỉ, làm việc đến nơi đến chốn. Nói thật lòng, cậu có thích nghe hay không thì tùy, nhưng trong hôn nhân bất kể là nam hay nữ, nếu tìm được chỗ ngon lành thì cứ thế mà bám vào. Cậu chỉ cần dựa vào cô ấy là có thể vượt lên một tầng cao mới rồi, cậu hiểu không? Bản thân cậu có thực lực, cũng không phải cái loại chỉ biết bám váy vợ, cần gì phải sợ người ta nói này nói nọ? Lòng tự trọng cũng quá cao rồi đấy.”

“Không liên quan gì đến lòng tự trọng.” Nhiễm Khải Minh nghe bạn thân nói xong câu này, đầu quả thực có chút đau, giọng nói lạnh đi rất nhiều, “Tớ không lựa chọn cô ấy chỉ có một nguyên nhân, đó là tớ không có cảm giác với cô ấy.”

“Loại cảm giác này có thể từ từ bồi đắp, cô ấy cũng đâu đến nỗi khó coi…”

Nhiễm Khải Minh hạ cánh tay xuống, đặt điện thoại lên giường, tùy ý để cho đầu dây bên kia tiếp tục thao thao bất tuyệt, một mình đi tới trước cửa sổ nghỉ ngơi.

Không cần bạn bè phải hết lời khuyên bảo, anh đâu phải kẻ ngốc, anh biết rất rõ  sau khi mình lựa chọn một cô gái như Diêu Ứng Hân thì cuộc sống sẽ có biến hóa như thế nào. Thứ tiền tài danh vọng mà vô số đàn ông luôn nóng lòng theo đuổi đối với anh mà nói lại không quá xa xôi, ở trong khu rừng danh lợi đầy phức tạp này luôn có một con đường tắt để cho anh có thể thoải mái đi thẳng đến phòng khách quý.

Nhưng từ đầu đến cuối anh không có một chút cảm giác gì với Diêu Ứng Hân, mặc dù cô ấy là một cô gái rất tốt, nhưng ở bên cạnh cô ấy anh không cảm nhận được cảm giác ấm áp từng có trước đây.

Anh lưu luyến không muốn rời xa cảm giác này, cái loại cảm giác ấm áp có thể phó thác bản thân mà không cần phải nghĩ ngợi gì. Giống như lúc mệt mỏi được nằm trên bãi cỏ phơi nắng, mở mắt ra bỗng nhiên phát hiện hoàng hôn đã đến, mùi cơm canh thoang thoảng cách đó không xa.

Đó là hơi thở của gia đình, đại đa số mọi người bởi vì dễ dàng có được mà xem thường điều đó, nhưng cho đến nay anh chưa được cảm nhận qua cảm giác ấy mấy lần, vì thế loại hạnh phúc này đối với anh đặc biệt đáng quý.

Chờ đến khi anh trở lại giường, cầm điện thoại lên nhìn thì Đại Lượng đã cúp máy từ lúc nào, chắc đã phát hiện anh vốn không nghe máy. Anh mở mục album ảnh ra, nhìn thấy tấm hình mới nhất, là bức ảnh chính tay anh chụp bóng lưng cô lúc đưa cô trở về khu chung cư Gia Gia.

Anh ngồi nhìn ngắm thật lâu, hiểu được trong lòng mình muốn theo đuổi cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.