Trân Quý

Chương 6



Chuyện của Lạc Chi Dực và Trương Xuyên Khản không hề khiến ba Lạc thất vọng, dù sao con gái chỉ mới năm hai, lập gia đình thì vẫn còn sớm, nếu không phải vì nể mặt lão Trương, ông cũng không nguyện ý lên sân khấu diễn kịch chung như vậy.


Lạc Chi Dực cũng không còn khúc mắc gì về việc này, ngược lại là mấy lời nói của chưởng môn nhân phái gào thét kia lại khiến cho cô tức giận không nhẹ. Trang Y Manh nói với cô, bây giờ câu cửa miệng của Ngô Nga Liên là “sào gỗ lớn đã biết yêu rồi”, lúc không có việc gì thì lại lôi chuyện của cô ra chê cười phê bình, vui vẻ chế nhạo.


Lạc Chi Dực nghĩ thầm, dựa vào trình độ của chưởng môn nhân phái gào thét, sự lan tỏa rộng rãi của chất giọng kia ở trong không khí chắc chắn đã bị Nhiễm Khải Minh nghe thấy.


Nghĩ như vậy, cô cảm thấy có chút xấu hổ với cậu.


Vì thế, hôm nay Lạc Chi Dực giành lại việc đưa cơm, xách thêm hai chai nước có ga đến cho cậu. Đúng lúc đụng phải cậu đang lái xe đạp không biết từ đâu vội vã chạy về, cô đứng tại chỗ chờ cậu dừng lại, tự đáy lòng ca ngợi chiếc xe đạp này vừa tinh tế lại đẹp đẽ, sau đó chỉ về phía bãi đậu xe chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được ở cách đó không xa, bảo đậu xe ở chỗ đó là được rồi.


“Tôi biết rồi.” Nhiễm Khải Minh nói.


“Khóa vòng lò xo rất dễ bị cạy ra.” Lạc Chi Dực nhắc nhở cậu một câu.


“Chiếc xe này sử dụng lâu lắm rồi, các bộ phận cũng đã bị mài mòn, ở chợ secondhand còn bán không được, tôi nghĩ sẽ không có ai đến trộm nó đâu.” Sau khi cậu lý trí phân tích xong, dường như ngay cả xích cũng lười móc lên.


“Cậu đi đâu xa à?” Lạc Chi Dực hỏi cậu.


“Đi gặp dì nhỏ của tôi.” Nhiễm Khải Minh đáp qua loa cho rồi đưa tay ra: “Đưa cơm trưa cho tôi đúng không? Trời nắng nóng lắm, chị đừng đi lên lầu.”


Lạc Chi Dực đưa cơm trưa cho cậu, còn nói chờ một chút, sau đó lấy hai chai nước có ga từ trong ba lô ra đưa cho cậu.


“Tôi không thích đồ uống có ga.” Nhiễm Khải Minh nói.


“Cậu cầm đi, thỉnh thoảng uống một chút, mùi vị cũng không tệ.” Lạc Chi Dực cười nói, “Tôi vác nhiều nặng quá.”


Cô đã nói như vậy, Nhiễm Khải Minh đành phải nhận lấy.


“Đúng rồi, hai ngày nay cậu có nghe được lời bàn tán nào đó đặc biệt khó nghe không?” Lạc Chi Dực hỏi dò.


“Nhà đối diện đó sao?” Nhiễm Khải Minh nhìn thoáng qua lầu đối diện, suy nghĩ rồi nói, “Không nghe kỹ cho lắm.”


Cậu không hề nhắc tới chuyện hôm qua, lúc chạng vạng tối xuống lầu đổ rác không khéo đụng phải Ngô Nga Liên, cặp mắt kia giống hệt như chim ưng cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Mãi cho đến khi cậu đổ rác xong quay ngược trở về, bà ta vẫn còn ở sau lưng cậu cười quái đản mấy lần, mơ mơ hồ hồ gọi ra một cái tên, hỏi cậu rằng:


“Ê, có phải là cậu không?”


Cậu phớt lờ bà ta.


Lạc Chi Dực nghe vậy cũng yên tâm đi không ít, nhắc nhở cậu: “Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cậu ở chỗ này thời gian dài, không chừng sẽ có một ngày bà ta chạy tới đây tìm cậu gây sự. Người như bà ta chưa bao giờ biết nói lý lẽ. Nếu như bà ta chửi thì cậu cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu chửi lại.”


“Chị xác định là tự mình chửi bà ta được?” Nhiễm Khải Minh hỏi lại.


“Không chửi được cũng phải chửi. Cậu là khách thuê nhà của tôi, đang yên đang lành ở chỗ này, dựa vào cái gì mà phải để cho bà ta chửi chứ?” Lạc Chi Dực lời lẽ đầy chính khí nói, “Nói đi cũng phải nói lại, bà ta ở đây đã đắc tội qua không ít người, cùng lắm thì tôi tìm những người này tới, cùng nhau đứng ở dưới lầu chửi qua chửi lại, xem ai chịu thua trước. Có câu thành ngữ nói sao nhỉ? Nhất thời không nhớ ra được, ý là người không có đạo lý thì không có ai nói giúp cho bà ta được cả.”


“Thất đạo quả trợ?” (*)


(*)Thất đạo quả trợ: trích từ câu “Đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ” của Mạnh Tử – Công Tôn Sửu. Ý nói giữ được đạo thì nhiều người hỗ trợ, đánh mất đạo thì ít người hỗ trợ.


“Đúng, chính là câu này.”


Nhiễm Khải Minh cạn lời, câu thành ngữ này đâu phải chỉ loại ma yêu quỷ quái đó.


“Nói chung la cậu gặp phải phiền phức gì thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu.” Lạc Chi Dực dứt khoát nói: “Được rồi, tôi đi trước, cậu nhanh đi lên lầu ăn cơm đi.”


Nhiễm Khải Minh nhìn cô quay người, một lát sau mới gọi cô lại.


“Hả?” Lạc Chi Dực quay đầu.


Từ trước đến nay Nhiễm Khải Minh không phải là một người thích chõ miệng vào chuyện của người khác, nhưng hôm nay không biết bị làm sao, giống như đã bị lây nhiễm một chút tính cách của cô vậy, lựa chọn nói cho cô biết: “Sáng nay bạn của chị bị đánh, chị ấy có nói với chị chưa?”


Lạc Chi Dực im lặng, Trang Y Manh bị đánh ư?


“Cô ấy bị ai đánh?”


“Người nhà của cô ấy.” Nhiễm Khải Minh nói, “Nếu như tôi không nghe lầm.”


“Cám ơn cậu đã nói cho tôi biết.” Lạc Chi Dực lập tức lái xe điện, nhanh chóng rời đi.


Lạc Chi Dực nghĩ thầm, khó trách tối hôm qua gửi Wechat cho Trang Y Manh xong tới bây giờ vẫn chưa nhận được hồi âm, thì ra là đã xảy ra chuyện như vậy. Cô chạy tới cầu Hiếu Thiện tìm người trước, Trang Y Manh không có ở đây, lại đi tới gần trường trung học mà các cô từng học tìm một vòng, may mắn tìm được Trang Y Manh ở tiệm nước ép trái cây tươi quen thuộc gần đó.


Trang Y Manh gọi một ly nước ép tuyết lê, cả người nằm sấp trên cái bàn vuông nhỏ, tóc tai bù xù, nghe thấy tiếng của cô mới mệt mỏi ngẩng đầu lên.


Lạc Chi Dực nhìn mặt của cô ấy hơi sưng lên, lại nhìn tới cánh tay của cô ấy, có vài cục u và vết bầm ứ đọng rõ ràng, cuối cùng mới nhìn tới chân của cô ấy, trên chân trái cũng có một vệt bầm tím thật dài.


“Tớ không về đó nữa đâu.” Trang Y Manh nghẹn ngào nói.


“Được, vậy cậu tới nhà của tớ ở đi.” Lạc Chi Dực dứt khoát nói.


Trang Y Manh không lên tiếng, cô ấy rất mệt mỏi, chẳng mấy chốc lại nằm úp xuống nghỉ ngơi.


Qua một hồi lâu, Lạc Chi Dực mới biết sáng nay Trang Y Manh bị dì Lương đánh.


Trang Tiểu Duệ vẫn nhớ nhung cái quần jean một ngàn tệ kia, nhưng ba mẹ lại không cho cậu ta tiền, ngay cả Ngô Nga Liên từ trước đến nay luôn cưng chiều cậu ta lần này cũng hiểu được một cái quần jean một ngàn tệ rất là không hợp thói thường, hiếm khi không đưa tiền cho cậu ta. Trang Tiểu Duệ suy nghĩ mấy ngày liền, ngày hôm qua sau khi ăn cơm chiều xong, nhân lúc Trang Y Manh đi tắm đã đột nhập vào ban công của cô ấy, dùng kìm trực tiếp cắt cái hộp nhỏ được khóa lại kia, lấy mất số tiền mà gần đây cô ấy mới để dành được, cả đêm không về nhà.


Mãi cho tới sáng sớm hôm nay, Trang Tiểu Duệ mặc cái quần jean len lén về nhà. Trang Y Manh đã có chuẩn bị từ sớm, vừa nghe được tiếng động đã lập tức từ ban công lao ra, cầm cây sào phơi quần áo sà xuống đánh tới tấp lên người cậu ta. Cô ấy thật sự bị tức đến bùng nổ, tâm trạng gần như sụp đổ, ra tay không nhẹ. Trang Tiểu Duệ nhanh chóng ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, liên tục la hét thảm thiết.


Lúc Dì Lương từ trong nhà vệ sinh đi ra thì nhìn thấy một màn này, thiên tính bảo vệ con khiến cho dì ấy xông thẳng lên, dồn hết sức lực đẩy Trang Y Manh ra, giải cứu con của mình.


Trang Y Manh cộng thêm cả cây sào phơi đồ trên tay cô ấy cùng lúc té ngã trên mặt đất.


Lúc Trang Tiểu Duệ khàn giọng la lên “chị muốn giết con”, dì Lương đột nhiên giống như có sức lực lớn lạ thường, bước tới dùng sức lôi Trang Y Manh lên, thẳng tay giáng xuống hai cái tát. Sở trường của Trang Y Manh là che chắn nhưng sức lực lại không bằng dì Lương, rất nhanh đã bị đẩy tới bên cạnh bể bơi, cánh tay bất ngờ không kịp phòng thủ bị nhéo mấy cái.


“Dì đánh tôi! Dì dựa vào cái gì mà đánh tôi! Là con trai của dì ăn trộm tiền của tôi!” Trang Y Manh lớn tiếng gào lên, muốn cho cả cái khu chung cư lâu năm này đều biết tới chuyện đó, “Bản thân dì không biết dạy con cho tốt thì cũng đừng trách người khác thay dì dạy nó!”


Con ngươi dì Lương đỏ ngầu, vừa dùng sức nhéo Trang Y Manh vừa run rẩy mắng cô ấy: “Con điên! Thứ quái thai! Lòng dạ đen tối! Làm gì có ai đánh em mình như mày hả? Vì mấy đồng tiền mà mày lại muốn lấy mạng của nó! Mày đã muốn giết nó từ sớm rồi đúng không!”


Trang Y Manh không ngừng lớn tiếng hét lên: “Dì dựa vào cái gì mà đánh tôi! Dì không phải là mẹ của tôi! Dì dựa vào cái gì mà ra tay với tôi!”


Dì Lương trút lửa giận xong mới ngừng tay, thở hồng hộc nhìn Trang Y Manh, trong mắt cũng dần có vẻ sợ hãi.


Đầu óc Trang Y Manh hoàn toàn mờ mịt, lỗ tai vang lên ong ong, trước mắt một mảnh tối đen. Cô ấy lảo đảo chạy ra cửa, vô ý vấp ngã một cú, lại cố sức đứng lên, cuối cùng chạy ra khỏi cửa.


Trong lúc nhất thời cô ấy không có chỗ nào để đi, đi tới đi lui bèn đi tới tiệm nước ép trái cây này.


Lạc Chi Dực ở tiệm nước ép trái cây bầu bạn với Trang Y Manh một hồi, sau đó đưa cô ấy về chung cư Gia Gia. Đến nhà, đầu tiên cô để cho Trang Y Manh đi tắm rửa sạch sẽ, rồi giúp cô ấy bôi một ít thuốc mỡ để lưu thông máu và loại bỏ máu ứ.


Sau đó trong các cô đều không ai nói chuyện, giống như rơi vào một loại cảm giác khó mà lý giải.


Chạng vạng tối, ba Lạc cầm muôi, làm một bàn cơm ngon, ý định chiêu đãi Trang Y Manh. Buổi tối, mẹ Lạc lấy nệm gấp ra trãi, sau khi lau sạch xong lại lấy ra phơi qua máy điều hòa nhiệt độ, để cho buổi tối cô ấy ngủ được thoải mái hơn một chút.


Dù sao Trang Y Manh cũng là đứa nhỏ mà bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn, hôm nay cô ấy gặp phải cảnh ngộ như thế họ cũng đau lòng


Ba Lạc vì vậy còn lặng lẽ đi ra ban công, gọi một cuốc điện thoại cho cha của Trang Y Manh. Kỳ lạ là cha Trang vậy mà ngay cả tỏ thái độ cũng lười, cũng không nói sẽ ra đón con gái về nhà, thái độ như vậy ngay cả ba Lạc cũng không còn gì để nói.


Trang Y Manh ngủ ở trên nệm gấp ở phòng khách, Lạc Chi Dực tắt đèn xong bước vào phòng.


Cô nằm xuống giường, nhẹ nhàng thở dài, nhìn một vòng những bức tượng thành phẩm điêu khắc gỗ đã hoàn thành để ở cái kệ đầy ấp trên tường, chậm rãi trở mình, khuỷu tay chống xuống giường, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, không có cảm giác buồn ngủ.


Một lát sau, cô cầm điện thoại gửi một tin nhắn wechat cho Nhiễm Khải Minh: “May mà cậu nói cho tôi biết, bây giờ cô ấy đang ở nhà của tôi.”


“Chị ấy ở nhà chị thì an toàn rồi.” Nhiễm Khải Minh hồi âm.


Từ trong câu chữ, Lạc Chi Dực ngửi được một sự ấm áp quen thuộc chỉ thuộc về Nhiễm Khải Minh, cô lại tiếp tục gõ chữ: “Trang Y Manh không có ở nhà, một lát nữa chưởng môn nhân phái gào thét không tìm được mục tiêu trút giận, ít nhất cậu có thể thanh tịnh được vài ngày.”


Nhiễm Khải Minh hồi âm: “Chị không cần lo cho tôi đâu, cứ chăm sóc tốt cho bạn của chị đi.”


Lạc Chi Dực nhìn dòng chữ này, vậy mà lại cảm nhận được một loại dịu dàng, thầm nghĩ cậu quả là một người lương thiện.


Nghĩ đến đây, tâm trạng bức bối của cô đã hồi phục lại được một chút, tiếp tục ngước mắt liếc nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, cảm thấy mình nên đi ngủ.


Cô không hề biết là, ngay trong buổi cơm chiều hôm nay, gia đình Trang Y Manh lại xảy ra chuyện. Ba của Trang Y Manh đập bể chung rượu và bát đũa, lần đầu tiên ra tay đánh vợ của ông ta. Cả người dì Lương bị kéo lê từ sàn nhà phòng khách tới trên ban công, tóc tai rối bù, mũi và khóe miệng đều là máu, khuôn mặt đã không cách nào nhìn ra được, thật vất vả mới né được một cú đấm, ló ra ban công la to cứu mạng, nhưng rất nhanh đã bị ba của Trang Y Manh nắm tóc kéo trở về. Tiếng kêu cứu không ngừng khiến cho kẻ khác nghe thấy mà hoảng loạn trong lòng, không ít hàng xóm đều đến cửa nhà khuyên nhủ, cũng có người chửi thẳng. Cuối cùng là Nhiễm Khải Minh báo cảnh sát, nói thấy có người bạo hành phụ nữ trong nhà.


Cảnh sát kịp thời tới giải cứu cho dì Lương đã bị đánh tới mức không bò dậy nổi.


Chuyện ba của Trang Y Manh bạo hành vợ bị tạm giữ hành chính mười lăm ngày đã truyền khắp tiểu khu cũ.


Ngày hôm sau, lúc Lạc Chi Dực đi đưa cơm mới biết được, những người hàng xóm còn lại trong tiểu khu cũ hiếm khi tụ tập với nhau, ngồi ở trong đình nghỉ mát bên cạnh bồn hoa thảo luận chuyện này.


Lạc Chi Dực còn nghe nói bây giờ Ngô Nga Liên giống như nổi điên, cứ gặp người là lập tức hỏi có phải mày báo cảnh sát hay không? Những người tới khuyên nhủ trong ngày hôm đó đều không thể thoát khỏi sự uy hiếp của bà ta. Bà già kia vừa mới sáng sớm đã tới cửa nhà người ta cất giọng chửi xối xả.


Trang Y Manh biết chuyện ba cô ấy bị tạm giữ, tâm trạng càng thêm nặng nề, mặc dù lý trí nói cho cô ấy biết đây là hậu quả mà ông ấy nên chịu. Tới giờ phút trọng yếu này, cô ấy thật sự không dám về nhà, dựa vào cái trạng thái điên cuồng hiện tại của Ngô Nga Liên, cô ấy mà về nhà thì không biết sẽ còn gặp phải chuyện gì nữa.


Lạc Chi Dực an ủi cô ấy: “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều cũng vô dụng, trước hết cứ yên tâm ở lại nhà của tớ đi.”


“Tớ nghĩ mãi mà không rõ.” Trang Y Manh nhỏ giọng nói.


“Không rõ cái gì?”


“Tớ nghĩ không ra là ai đã báo cảnh sát.” Trang Y Manh ngẩng đầu lên nhìn Lạc Chi Dực: “Cậu không cảm thấy lạ sao? Gia đình tớ thế nào mọi người đều đã biết từ sớm, có cãi nhau nghiêm trọng ra sao thì nhiều lắm cũng chạy qua mắng vài câu, không có khả năng đi báo cảnh sát.”


Nói đến đây, bản thân Lạc Chi Dực cũng cảm thấy kỳ lạ. Hàng xóm ở tiểu khu cũ đều là những người lớn tuổi hòa giải cho có lệ, vì bạo hành gia đình mà đi báo cảnh sát hoàn toàn không nằm trong phạm vi nhận thức của bọn họ. Dân lao động từ bên ngoài tới cơ bản sẽ không “xen vào việc của người khác”, cứ về nhà là cắm đầu ngủ.


Vậy thì sẽ là ai đây?


Sẽ không phải là…


Trong đầu Lạc Chi Dực bỗng nảy ra một đáp án, nhưng cô lại không nói cho Trang Y Manh biết.


Lần này Trang Y Manh ra ngoài, ngoại trừ điện thoại và chìa khóa vẫn luôn ở trong túi quần ra, những thứ khác đều không xách theo. Cô ấy định quay về một chuyến nhưng lại sợ gặp phải bà nội cô ấy. Hôm sau lúc Lạc Chi Dực đi đưa cơm đã giúp cô ấy hỏi thăm một chút, dì Lương đã thu dọn quần áo về nhà mẹ đẻ, còn dẫn theo Trang Tiểu Duệ đi, trong nhà bây giờ chỉ còn một mình Ngô Nga Liên. Bởi vì Ngô Nga Liên thường xuyên có thói quen đi ra ngoài tản bộ một vòng lúc ba giờ chiều, Lạc Chi Dực mới nhờ Nhiễm Khải Minh đến lúc đó liếc mắt nhìn xuống dưới lầu một cái, xác nhận bà nội Trang có đi ra ngoài hay không.


“Vừa ra cửa.” Nhiễm Khải Minh từ ngoài cửa sổ nhìn thấy Ngô Nga Liên đã bước ra cửa, mới dùng di động thông báo cho cô.


Lạc Chi Dực nhận được tin lập tức cùng Trang Y Manh chạy tới, các cô gần như là chạy một mạch trên đường.


Đến cổng tiểu khu cũ, Trang Y Manh kêu cô ở cửa hàng tiện lợi chờ một chút, đợi cô ấy lấy xong đồ sẽ nhanh chóng xuống lầu tìm cô.


Cô vừa mới đi tới cửa hàng tiện lợi, trùng hợp nhìn thấy Nhiễm Khải Minh đang mua kem.


Cô đi qua đó nói với cậu: “Cậu muốn ăn vị nào? Tôi mời cậu.”


“Không cần đâu.” Nhiễm Khải Minh nhìn cô tiện tay lấy thêm một cây kem, “Lần trước chị mời khách rồi, lần này tôi mua cho chị.”


Thanh toán xong, bọn họ ngồi lên ghế dựa trước cửa sổ cửa hàng tiện lợi cùng nhau ăn kem.


Hôm nay Lạc Chi Dực ra ngoài gấp gáp nên chỉ mặc một chiếc quần short, để lộ ra đôi chân dài miên man.


Nhiễm Khải Minh tùy ý nhìn cô một chút, hỏi: “Mặc ngắn như vậy, chị không sợ mời gọi muỗi sao?”


“Ra ngoài gấp quá nên quên đổi quần.” Lạc Chi Dực cảm nhận được ánh mắt của cậu dường như đang dừng ở trên đùi mình, có chút lúng túng xê dịch cơ thể.


“Làm gì vậy? Tôi cũng đâu có cố ý nhìn chị.” Sự nghi ngờ trong mắt Nhiễm Khải Minh chính là, ‘chị tưởng tôi là loại người gì?’.


Lạc Chi Dực không lên tiếng.


Nhiễm Khải Minh thu hồi ánh mắt, im lặng ăn kem.


“Tôi có một việc muốn hỏi cậu.” Lạc Chi Dực đột nhiên nhích lại gần hơn một chút, nhỏ giọng hỏi cậu: “Có phải là cậu báo cảnh sát không?”


“Là tôi.”


Lạc Chi Dực không ngờ cậu lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cũng dụng tâm dặn dò cậu: “Cậu đừng để chưởng môn nhân của phái gào thét phát hiện đấy nhé.”


“Phát hiện thì sao? Bà ta sẽ đánh tôi à?” Nhiễm Khải Minh rũ mắt, chú ý tới một chuyện khác, thế là nhắc nhở cô: “Chị, cặp chân dài của chị kề sát vào tôi rồi. Tôi cảm thấy không được thoải mái, có thể nhích ra 2cm được không? Cám ơn.”


Lúc này cô mới phát hiện chân của mình trong lúc lơ đãng đã kề sát vào quần của cậu, hơn nữa còn bị cậu ghét bỏ, đành phải cười gượng một tiếng rồi nhanh chóng tránh ra.


Lạc Chi Dực vừa mới ngồi thẳng dậy, đột nhiên phát hiện ở ngoài cửa sổ không xa thấp thoáng một bóng dáng bà cụ quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Nghĩ cũng không cần nghĩ, cô lập tức vươn tay tóm lấy bả vai Nhiễm Khai Minh, đồng thời dùng thêm một chút sức lực nhấn xuống, bản thân cô cũng cúi đầu.


“Chưởng môn nhân của phái gào thét tới.” Cô cúi đầu xuống, ánh mắt đối diện với Nhiễm Khải Minh cũng đang cúi thấp đầu.


Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Lạc Chi Dực hậu tri hậu giác mới cảm thấy xấu hổ lạ thường. Nhìn Nhiễm Khải Minh ở khoảng cách gần như vậy, dường như ngay cả lông mi của cậu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, cô dời tầm mắt, phát hiện chóp mũi của cậu không hề có một chút tỳ vết nào, trơn bóng sạch sẽ như một khối ngọc.


U là trời, cậu cũng quá đẹp trai rồi! Nếu như cái mũi này là của cô thì tốt biết mấy, ngày nào cô cũng sẽ đứng trước gương soi, cầm khăn nhung tơ cẩn thận từng li từng tí lau một lần.


Ở góc nhìn của Nhiễm Khải Minh, đôi mắt của Lạc Chi Dực rất sáng, giống như phát ra ánh sáng vậy. Cậu im lặng nhìn cô, đồng thời ngửi được một mùi hương ngọt ngào, giống như kem dưa hấu trộn lẫn với nước ngọt có ga, thậm chí còn có cả mùi vị chân giò đường phèn(**).


(**)Chân giò đường phèn: món ăn truyền thống nổi tiếng ở Sơn Đông – Trung Quốc.


Xem ra hàm lượng đường trong đồ ăn hằng ngày của cô đã vượt chỉ tiêu nghiêm trọng rồi.


“Người đi chưa?” Một lát sau, cậu hỏi.


Lúc này Lạc Chi Dực mới hơi dời tầm mắt, liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, xác định không còn bóng dáng của Ngô Nga Liên nữa mới gật đầu nói: “Đi rồi.”


“Có thể buông tôi ra được chưa?” Cậu bình tĩnh nói, “Tay của chị đặt trên vai tôi rất nóng.”


“À, ngại quá.” Lạc Chi Dực nhanh chóng thu bàn tay từ trên vai cậu lại, quay đầu thấy cây kem trên tay sắp sửa tan ra, cô vội vàng cắn một ngụm, tiếp theo dùng di động thông báo cho Trang Y Manh.


May là Trang Y Manh hành động nhanh nhẹn, nhét vật dụng cá nhân vào trong một cái túi lớn, mấy phút trước khi bà nội gấp gáp trở về đã chuồn theo đường mòn rời đi.


Trong thời gian chờ Trang Y Manh đến, Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh cũng không nói chuyện tiếp.


Nhiễm Khải Minh ăn kem xong, dường như ý thức được bản thân vì sao lại phải lãng phí thời gian ở trong này, cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi.


“Cậu phải về rồi sao? Về đọc sách à?” Lạc Chi Dực tùy tiện hỏi một chút.


“Đi tắm trước đã rồi nói sau.” Nhiễm Khải Minh nói.


“Cậu không mắc bệnh sạch sẽ đó chứ? Tôi vừa ấn bả vai cậu cho nên cậu muốn đi tắm liền?” Lạc Chi Dực cười hỏi cậu.


Nhiễm Khải Minh nhìn cô, sau đó nói: “Chị suy nghĩ nhiều rồi.”


Chờ Nhiễm Khải Minh đi ra ngoài rồi, cô mới nhún vai, sẵn tiện ngắm nhìn mặt trời ở bên ngoài, nghĩ thầm hôm nay thật sự rất nóng, về nhà cô cũng phải tranh thủ đi tắm mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.