Lâm Tự
không biết tối hôm đó anh đã rời khỏi nhà Lạc Trần như thế nào, chỉ biết rằng
khi mở mắt ra đã thấy đang ở nhà, không phải ở một trong những căn hộ của anh
mà ở biệt thự nhà họ Lâm. Anh cố gắng nhớ lại nhưng miệng khô khốc, đầu thì đau
như bị đập vỡ vụn rồi được gắn lại vậy.
Lâm Tự
giơ tay ra định lấy cốc nước rót sẵn để trên chiếc kệ đầu giường như bàn tay đã
không còn nghe theo sự sai khiến của anh nữa, chiếc cốc rơi xuống đất phát ra
một tiếng động khô khốc, nước chảy thành vũng trên nền nhà. Lâm Tự chống người
lên, cố thế nào cũng chẳng đủ sức để ngồi dậy rót cốc khác. Anh cứ nằm ở đó, nhìn
chiếc cốc vẫn còn đang lăn tròn dưới đất, lần đầu tiên biết được cảm giác bất
lực là như thế nào.
Rất
nhanh đã có người nghe thấy tiếng động, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Phòng
của Lâm Tự là cấm địa, nếu không được sự cho phép của nah sẽ không ai dám tuỳ
tiện xông vào. Lâm Tự muốn mở miệng nói: “Mời vào”, nhưng chỉ mới nhướn người
lên một chút đã có cảm giác trời đất quay cuồng, sau đó liền vật ra giường, ngã
thẳng xuống đất. Lâm Tự nằm dưới đất rồi vẫn không ngừng cảm thấy kỳ lạ, ngã
nghe đến bịch một tiếng to như thế sao chẳng cảm thấy đau đớn gì cả. Dường như
sự đau nhức trên cơ thể bị nện cho một cú trời giáng như thế lại cảm thấy dễ
chịu hơn.
Người
đứng ngoài cửa vội xông vào, chính là bác Vương. Bác nhìn thấy Lâm Tự nằm dưới
đất liền hoảng hốt kêu kên: “Cậu chủ, cậu sao vậy?”. Bác định chạy tới đỡ Lâm
Tự dậy nhưng Bác làm sao có thể đỡ được một người cao to như Lâm Tự, đành chạy
xuống nhà gọi người. Người Lâm Tự nóng như lủa, nhất định là đang sốt rất cao.
Lâm Tự
mơ mơ màng màng cảm thấy có ai đỡ mình nằm lên giường, sau đó lại có ai đến
kiểm tra và tiêm cho anh. Mặc dù vẫn đang rất khát nhưng anh vẫn không thể
thắng được cơn buồn ngủ, cứ thế nặng nề chìm vào giấc ngủ, cứ thế mọi nỗi ưu
sầu trong thời gian gần đây đều chọn chính lúc này để ập đến.
Trong
cơn mê sảng, Lâm Tự có một giấc mơ, nhưng lại cảm thấy đó không phải mơ mà là
hiện thực. Anh mơ thấy Lạc Trần ngồi bên cạnh mình, cầm một chiếc khăn ướt
chườm trán cho anh, rồi lại bón cho anh uống mấy hớp nước, cảm giác ấm nóng khi
dòng nước chảy trong miệng thật khó dùng lời để tả được. Quan trọng là cô ấy ở
bên cạnh anh, bàn tay cô mát dịu, sự mát mẻ này khiến toàn bộ cơ thể anh thoải
mái dễ chịu hơn rất nhiều, sự đau đớn cũng giảm đi đáng kể.
Lâm Tự
rất muốn nói điều gì đó nhưng lại lo lắng nói ra sẽ phá vỡ không khí lúc này.
Trong lúc đau ốm, Lâm Tự mới nhận ra rằng anh cần và phụ thuôc vào Lạc Trần.
Vào lúc ngã xuống anh mới nhận thấy, thì ra mình lại dễ bị tổn thương đến thế.
Mấy thứ như trách nhiệm nghĩa vụ hay thành tích sự nghiệp mà anh theo đuổi thì
ra cũng chỉ là những thứ phù phiếm không thiết thực. Nhựng người thật sự quan
tâm tới anh cũng chỉ có vài người đấy thôi. Ở thế giới này, không có ai là chủ,
rời xa ai đó, thế giới vẫn sẽ chuyển động như thường. Nhưng đạo lý đó, cho đến
tận giờ phút này, Lâm Tự mới hiểu ra.
Đợi sau
khi anh khỏi bệnh, việc đầu tiên anh làm sẽ là giữ Lạc Trần lại cho bằng được,
họ sẽ ở bên nhau vĩnh viễn. Mặc dù chưa thật sự hiểu thế nào là tình yêu nhưng
anh chắc chắn việc mình muốn được sống với cô, như thế chắc là đủ rồi phải
không? Lâm Tự nghĩ đến đây, lại nặng nề thiếp đi.
Khi
tỉnh lại lần nữa, Lâm Tự cố gắng mở mắt ra nhìn,
thấy người ngồi bên cạnh không phải là Lạc Trần. Anh nhắm mắt lại, rồi lại mở
mắt ra, vẫn là Từ Man Chi. Lâm Tự cười khổ một tiếng, anh trở nên ấu trĩ như
thế này từ lúc nào không biết, còn nghi ngờ cả mắt của mình. Xem ra, ngày hôm
qua đúng là một giấc mơ. Lạc Trần đang ốm, sức khoẻ cô giờ còn không biết thế
nào. Nghĩ đến đây, Lâm Tự lập tức ngồi dậy.
“Tỉnh
rồi sao? Đã bớt sốt rồi nhưng con vẫn còn yếu lắm. Đừng cử động nhanh quá, sẽ
chóng mặt đấy.” Từ Man Chi vội nói.
Lâm Tự
đúng là có chóng mặt một chút nhưng vẫn kiên quyết đứng dậy mặc áo khoác vào.
“Ai đưa con về đây?”
“Lạc
Trần điện thoại tới, gọi chúng ta đến đón con.” Từ Man Chi rất muốn hỏi anh
chuyện của Lạc Trần nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, dù sao giờ anh cũng đang bệnh
thế này, từ từ rồi nói cũng không muộn, “Nào, ăn ít cháo đi.”.
Lâm Tự
có thể cảm thấy bụng mình đang réo nhưng lại không có cảm giác thèm ăn chút nào,
tuy vậy vẫn đón lấy chiếc bát từ tay Từ Man Chi: “Cảm ơn dì.”
Từ Man
Chi bắt đầu rơm rớm nước mắt, “Con thật là, sao
lại khách sáo với ta như thế. Con rất ngoan ngoãn nghe lời kết quả là việc gì
con cũng tự gánh lấy một mình”. Nhìn Lâm Tự hôn mê trên giường cũng không yên,
cứ lật qua lật lại nhưng đang mơ thấy ác mộng, Từ Man Chi cũng giống như tất cả
các bà mẹ khác, đều lo lắng vô
cùng. Lâm Tự vừa đổ bệnh, Từ Man Chi mới
phát hiện mình đã già rồi, con cái mới là trụ cột của cuộc sống. Chỉ khi anh
sống tốt, bà mới cảm thấy thoải mái, mới yên tâm mà
sống. Mặc dù Lâm Tự lúc nào cũng khách sáo và xa cách với bà nhưng
bà đã chứng kiến anh lớn lên từng ngày một, coi anh như con đẻ của chính mình,
chỉ là phải tiếp xúc với anh theo cách anh muốn mà thôi.
Từ Man
Chi do dự một lát rồi không kìm nén được, bà dang hai cánh tay ra, ôm chặt anh
vào lòng, “Con à, con không phải lo lắng điều gì cả, mọi việc đã có ta, có cha
con, có ông nội giải quyết rồi.”
Lâm Tự
một tay vẫn cầm bát cháo nóng ấm. Đối với thứ tình cảm ấm áp đột nhiên xuất
hiện này, anh khó mà thích ứng ngay được, anh đã quen tiếp xúc với người nhà
theo một phương thức cố định rồi, mỗi người đều tương ứng với một sự việc liên
quan. Ví dụ như ông thì tương ứng với học tập, tập đoàn, sự nghiệp; cha thì
tương ứng với học tập, thành tích; dì thì tương ứng với những việc lặt vặt
trong nhà; cô thì tương ứng với sự dạy bảo và phiền phức; Utah thì tương ứng
với sự thoải mái và vui vẻ… Một cái ôm chứa đựng tình cảm ấm áp như thế này đã
xa như chưa từng tồn tại trong trí nhớ của anh từ lâu rồi.
Cái ôm
của Từ Man Chi khiến Lâm Tự ngửi thấy một mùi thơm, đó là loại hương thơm rất
mềm mại và dịu nhẹ. Anh có cảm giác như từng lỗ chân lông của mình đều đang nở
ra để hút lấy hương thơm đó và mùi hương đó cũng làm mềm đi sống lưng cứng ngắc
của anh. Mùi của mẹ, chắc là như thế này.
Nằm gọn
trong vòng tay của Từ Man Chi, nước mắt cứ thế lăn dài xuống má Lâm Tự, mặc dù
chỉ có vài giọt. “Con sai rồi, con đột nhiên nhận ra là mình đã sai rồi.” Những
giọt nước mắt của anh rơi xuống vai của Từ Man Chi, thấm qua lớp vải áo, xuyên
vào tim bà. Đứa con mạnh mẽ này của bà đã bao giờ khóc, đã bao giờ nhận thua,
đã bao giờ đã nhận là mình đã sai chứ?
“Không
sao, không sao rồi. Biết sai thì sửa lại là được thôi, không gì là không thể
làm lại được cả.” Từ Man Chi cũng khóc, thì thầm an ủi Lâm Tự. Bà cũng không
biết tình hình cụ thể thế nào nhưng chỉ cần Lâm Tự muốn, Từ Man Chi sẽ quyết
tâm làm bằng được cho anh.
Lâm Tự
khỏi ốm cũng không đi tìm Lạc Trần nữa. sau khi sự đau đớn rời xa, Lâm Tự cũng
dần dần tỉnh táo lại, vẻ mặt kiên quyết và giọng điệu lạnh lùng của Lạc Trần xé
nát tim anh. Mỗi lần nghĩ đến Lạc Trần, sự ám ảnh đó lại hiện ra, lấy đi toàn
bộ dũng khí anh tích luỹ được từ nỗi nhớ nhung. Lúc này anh mới nhận ra bản thân
vẫn luôn dựa dẫm vào tình yêu của Lạc Trần với mình. Nếu cô ấy không còn yêu
anh nữa, vậy thì anh đối với cô đã chẳng còn là gì cả. Điều này càng khiến anh
khẳng định một điều: tình yêu là thứ không đáng tin.
Lâm Tự
hoàn toàn mất hứng thú với tất cả những gì không liên quan tới công việc. Anh
chuyển về ở hẳn trong khu biệt thự của ông nội, tập trung toàn bộ thời gian
mình có vào việc công ty. Anh làm việc quên ăn quên ngủ, đến nỗi ông nội Lâm
Chiêu cũng thấy không thuận mắt, thỉnh thoảng phải ra lệnh cho anh ở nhà nghỉ
ngơi, anh cũng nghe lời ở lại nhà, cùng ngồi uống trà với mọi người. Càng ngày
anh càng suy nhược. Không ai biết anh đang nghĩ gì, thái độ của anh cũng khiến
người khác khó mở miệng hỏi thăm. Việc hôn sự của anh với nhà họ Hứa cũng đang
trong quá trình thảo luận, chỉ có điều đều do Từ Man Chi ra mặt bàn bạc, Lâm Tự
không bao giờ hỏi lại, cứ như việc đó chẳng liên quan gì tới anh vậy.
Sự bất
thường của Lâm Tự khiến người nhà họ Lâm cảm thấy rất lo lắng, bọn họ cũng
không biết rốt cuộc thì vấn đề nằm ở đâu, chuyện gì đã khiến anh có sự thay đổi
lớn như thế. Mặc dù mọi người đều đoán là do anh không nỡ rời xa Lạc Trần nhưng
với tính cách của anh, đã thích thì sẽ hành động, sao có thể làm khó bản thân
mình như thế chứ? Cho dù là vậy, Lâm Chí Đông và Từ Man Chi cũng đã lần lượt
tới tìm gặp Lạc Trần.
Tối hôm
Lâm Tự gục ngã ngay bên cạnh Lạc Trần. Khi đó cô đã vô cùng hoảng sợ hét lên:
“Mọi người mau ra đây. Anh ấy làm sao rồi!”. Lạc Trần ôm lấy đầu Lâm Tự nhưng
cũng không đủ sức để ôm chặt nữa. Mặc dù Sở Kinh Dương đã khẳng định đi khẳng
định lại rằng, Lâm Tự chỉ là quá say mà thôi nhưng Lạc Trần vẫn lo lắng tới mức
phản ứng trở nên chậm chạp.
Lâm Tự
được người nhà họ Lâm đón về. Lạc Trần ngơ ngẩn ngồi trên giường nghĩ: “Anh ấy
cũng chỉ là con người, không phải thần thánh, anh ấy cũng sẽ mệt, sẽ ốm, khi
khó chịu cũng sẽ cảm thấy đau. Không thể yêu cầu quá cao với anh ấy được, sự
lựa chọn của anh ấy chỉ là bỏ qua mình mà thôi. Chỉ cần anh sống tốt, hưởng thụ
một cuộc sống mà anh cảm thấy dễ chịu thoải mái, vậy thì bản thân mình cần gì
phải đắn đo nữa?”, cho dù có trách móc anh ấy như thế nào thì vào giây phút anh
ngã xuống, cô dường như đã muốn vỡ vụn rồi. Thì ra cô vẫn luôn hy vọng anh sống
thật tốt. Lạc Trần quyết định tự mình cũng sẽ sống thật tốt, tự mình phải chịu
trách nhiệm về bản thân mình. Bất luận sau này thế nào thì thời gian cô và Lâm
Tự sống bên nhau sẽ luôn được khắc ghi ở nơi sâu nhất trong ký ức của cô.
Nghĩ
thông suốt rồi, bề ngoài trông Lạc Trần cũng khá hơn rất nhiều. Chế độ ăn uống
hàng ngày của Lạc Trần được bọn Mông Mông giám sát nghiêm ngặt, thân thể được
bồi dưỡng cũng khá lên rõ rệt, sắc mặt đã hồng hào trở lại, người trông cũng có
tinh thần hơn. Từ Man Chi và Lâm Chí Đông gặp một Lạc Trần tươi tắn, so sánh
với một Lâm Tự đang sống dở chết dở như một thây ma, họ càng thêm đau lòng.
Mục
đích và phương thức nói chuyện của Lâm Chí Đông và Từ Man Chi đối với Lạc Trần
cũng khác nhau. Lâm Chí Đông hẹn Lạc Trần đi uống trà, dường như chỉ là muốn
cùng với Lạc Trần thưởng thức thú vui tao nhã đó, ông không nhắc một từ về Lâm
Tự hay về nhà họ Lâm. Ông chỉ bàn luận về trà, về hương vị, về ngôn ngữ riêng
của mỗi loại trà, dường như Lạc Trần là người bạn lâu ngày mới gặp, cùng ông
thưởng thức thú vui của việc uống trà vậy. Nhưng trước lúc về ông đã nói một
câu có ngụ ý sâu xa: “Lạc Trần, hương vị của trà có rât nhiều loại, có loại
uống vào sẽ cảm thấy ngọt trước rồi mới đậm đà dần về sau, có loại hơi hơi chát
rồi mới thấy ngọt. Vì vậy, dù thích hay không cũng đừng vội vàng đánh giá, hãy
cho mình có thời gian để thẩm định. Hương vị nào lưu lại lâu nhất chính là loại
hợp với mình nhất”. Mặc dù Lạc Trần không có y định nghiên cứu kỹ vấn đề này
nhưng vừa nghe cũng hiểu, ý ông muốn nói là hy vọng cô hãy cho Lâm Tự một cơ
hội.
Từ Man
Chi có vẻ thẳng thắn hơn, gặp mặt là va đề luôn: “Lạc Trần, là con đã nói với
dì con yêu Lâm Tự, không muốn ly hôn với nó phải không?”
Lạc
Trần mỉm cười. Đúng vậy, việc cũng chỉ mới vừa đây thôi mà có cảm giác như đã
xảy ra từ thế kỷ trước rồi.
“Dì có
thể bảo đảm, Lâm Tự sẽ không lấy người khác đâu. Vì vậy, con hãy quay về đi”.
“Con
biết.” Lạc Trần gật đầu.
Từ Man
Chi ngạc nhiên: “Con biết gì?”.
“Anh ấy
nói, hôn sự của anh ấy sẽ không trở thành sự thực.” Lạc Trần giải thích.
Từ Man
Chi càng không hiểu rốt cuộc thì Lâm Tự đang nghĩ gì, lẽ nào vì Lâm Tự không
lấy được Hứa Quán Hoàn mà trở nên như vậy sao? Nghĩ đến đây, tự bà cũng thấy
mình thật vô lý, vội lắc đầu. Có lẽ Lâm Tự vẫn là vì Lạc Trần mới như thế.
Cố gắng
che giấu sự hoảng loạn vì không hiểu rõ nội tình của mình, Từ Man Chi lại nói:
“Nếu con đã biết mọi chuyện rồi thì còn vấn đề gì nữa? Con yêu nó, nó cũng vẫn
thương nhớ con, con hãy quay về đi!”.
Lạc
Trần suy nghĩ khá lâu, cô không biết phải giải thích với Từ Man Chi thế nào để
bà hiểu được.
Từ Man
Chi cũng không thúc giục cô, cho rằng cô đang nghiêm túc suy nghĩ.
“Chỉ
cần con đồng ý quay lại, ta sẽ nói Lâm Tự đích thân đến đón con. Hai người sống
với nhau, làm gì có cặp đôi nào là không gặp khó khăn trắc trở chứ?”
“Dì,
con không muốn quay về, cũng không thể quay về”. Lạc Trần cân nhắc hồi lâu,
quyết định sẽ nói thật, “Mặc dù việc hôn sự của hai nhà Lâm - Hứa lần này chưa
chắc đã thành nhưng cũng không có gì đảm bảo sau này chắc chắn không xảy ra
chuyện tương tự. Dù con có yêu anh ấy tới mức nào cũng sẽ không bao giờ tự đặt
mình vào vị trí khiến mình phải khó xử như thế, chỉ biết ngồi đợi anh ấy trở
thành chồng của người khác bất cứ khi nào.”
“Dì và
người nhà họ Lâm, bao gồm cả Lâm Tự đều đã đối xử rất tốt với con, con sẽ không
bao giờ quên điều đó. Con không quay về, không phải là muốn dùng chuyện này để
mưu cầu điều gì. Giữa con và Lâm Tự, chia tay đã chia tay rồi, kết thúc cũng đã
kết thúc rồi”.
“Trừ
lần con ốm đó, Lâm Tự cũng chưa từng đi tìm con, dì có chắc hắn rằng anh ấy
muốn con quay lại không? Thực ra con cũng như một trang sách anh ấy đã đọc xong
và lật sang trang mới, với sự thông minh của anh ấy chắc sẽ không cần xem lại
đâu”.
Đây là
người vợ mà Lâm Tự đã tự lựa chọn cho mình, cô ngồi đó, bình tĩnh phân tích rõ
ràng, mạch lạc. Ngày trước Từ Man Chi thích sự điềm tĩnh của cô nhưng không ngờ
rằng sự điềm tĩnh đó cũng có thể biến thành lạnh lùng, khiến con trai mình bị
tổn thương.
Kìm nén
sự giận dữ, Từ Man Chi thử khuyên nhủ thêm một lần nữa: “Lạc Trần, Lâm Tự lần
này cũng biết nó có chút khinh suất. Các con đều còn trẻ, ai mà chẳng có lúc
mắc lỗi phải không? Cơ hội phải đến từ hai phía, con thấy đúng không?”
Lạc
Trần không còn gì để nói nữa, chỉ im lặng. Mối quan hệ của bọn họ sao có thể
tuỳ ý quyết định như thế được.
Sự im
lặng của Lạc Trần khiến cho Từ Man Chi cho rằng cô đã quyết tâm, bà cũng không
còn giữ ý nữa: “Lạc Trần, ta thật không hiểu, nếu hai đứa đã yêu nhau như thế
thì còn vấn đề gì nữa chứ? Con cũng đừng giận dỗi Lâm Tự nữa, con nói một đằng
nhưng trái tim lại nghĩ một nẻo, như thế chẳng phải đang mang hạnh phúc của
chính mình ra làm trò đùa hay sao?”
“Con
xin lỗi.” Lạc Trần cũng không biết vì sao mình lại phải xin lỗi, nhưng cô cảm
thấy ngoài câu xin lỗi ra, cô nói gì cũng vô ích.”
Sắc mặt
của Từ Man Chi liên tục biến đổi. Người con gái này đã không còn dễ dàng bị
thuyết phục nữa. Lúc trước chín chắn như thế, giờ đây lại càng khó bị lay
chuyển hơn. Từ Man Chi không biết phải khuyên nhủ sao cho hợp tình hợp lý. Cô
như thế lại càng khiến bà không biết nói gì hơn.
Từ Man
Chi thở dài: “Lạc Trần, ta thật không hiểu bọn trẻ các con đang nghĩ gì nữa.
Sao hai đứa cứ phải khiến sự việc trờ nên bế tắc thế này, làm cả hai đều đau
khổ?”
“Nếu
thật sự yêu một ai đó thì sẽ cam tâm tình nguyên giữ bằng được người ấy, mới
chỉ một chút đau khổ thế này con đã không chị được rồi sao?”
“Lạc
Trần, con thật sự yêu Lâm Tự phải không? Tình yêu thật sự đâu có dễ dàng từ bỏ
như thế?” Từ Man Chi nhìn Lạc Trần, “Tình yêu thật sự cũng bao gồm cả sự chờ
đợi. Đợi người con yêu có thể quay lại nhìn con, đợi người con yêu nhận ra con
vẫn luôn ở bên cạnh, đợi người con yêu cuối cùng cũng cần đến sự đồng hành của
con, đợi người con yêu yêu con, dù chỉ là một chút. Tình yêu lẽ nào không phải
như thế sao?”
Lạc
Trần cũng lộ vẻ xúc động, dì nói như thế khiến người ta cảm thấy thât tuyệt
vọng. “Tình yêu lẽ nào là sự chờ đợi vô điều kiện như thế sao? Chờ đợi sự hồi
đáp của anh ấy, già đi rồi chết trong sự chờ đợi.” Lạc Trần cúi đầu, cô đã đợi
lâu như thế, hương vị của sự chờ đợi rất đắng, dường như một tình yêu như thế
đã vỡ vụn trong giấc mơ do chính cô dệt nên rồi. Nếu đã thoát ra khỏi tấm lưới
đó, Lạc Trần cho rằng không cần phải quay lại đó nữa.
“Tình
yêu mà ta nói khiến con cảm thấy bi ai sao?” Từ Man Chi như chìm đắm vào trong
tâm trạng của chính mình, “Lạc Trần, chỉ cần trái tim nó ở bên cạnh con, chỉ
cần con người nó luôn đồng hành cùng con, con còn cần gì nữa?”
Lạc
Trần cũng bị ảnh hưởng bởi sự bi thương của Từ Man Chi, “Dì, con có gì? Con
không có cha, không có mẹ, không có gia đình. Khi con ở cô nhi viện, con còn
không dám để mình bị ốm vì không có điều kiện chữa trị tốt. Có một người bạn
của con ốm rồi chết. Lúc đó con đã rất sợ hãi, sợ rằng mình còn chưa kịp gặp
được cha mẹ, chưa kịp nhìn thế giới bên ngoài kia thì đã chết rồi.”
“Con
muốn có một gia đình hoàn chỉnh, một gia đình bình thường, nguyện vọng của con
chỉ đơn giản thế thôi. Nếu tình yêu khiến người ta phải đau khổ, phải mệt mỏi
thế này thì con không cần”.
Từ Man
Chi bần thần một lúc, đối với những gì Lạc Trần nói chẳng biết có nghe rõ hay
không, cuối cùng cũng chỉ vỗ vỗ tay cô, “Đâu ai sống dễ dàng chứ?”, rồi không
đợi Lạc Trần trả lời, bà đứng dậy bỏ đi.