Ra khỏi
phòng, quay người lại nhẹ nhàng khép cửa xong, Lạc Trần mới bước nhanh ra phía
ngoài.
Thư ký
Đồng lập tức đi tới, nói: “Chủ tịch dặn tôi đưa cô về”.
Lạc
Trần có ấn tượng rất tốt với Thư ký Đồng, hơn nữa anh lại là một chàng trai trẻ
tuổi, vì thế Lạc Trần đứng trước anh luôn có cảm giác ngượng ngùng và bối rối
của thiếu nữ mới lớn khi phải đối mặt với người khác giới. Cô vô thức nắm chặt
vạt áo như muốn kéo thẳng nó ra, “Không cần khách sáo, tôi có thể tự về”.
Đồng
Ngỗ bị hành động của cô làm cho bật cười. Khi làm việc thực ra anh rất ít cười,
nguyên nhân bởi là vì còn ít tuổi nên lúc nào cũng cố gắng giữ vẻ nghiêm túc
nhất có thể, hơn nữa làm thế còn giúp anh nâng cao vị thế của mình.
“Cô
không để tôi đưa về, điều đó chứng tỏ tôi không có năng lực làm việc. Đi thôi.”
Giọng của Đồng Ngỗ không nặng không nhẹ, ít nhiều có chút thản nhiên, nhưng
trong sự thản nhiên đó lại có đôi chút thân thiện, khiến người khác nghe rất có
sức thuyết phục.
Lạc
Trần cúi đầu, không kiên quyết từ chối nữa.
“Nhìn
xem, là ai đây!”, một giọng nói không được hòa nhã lắm, nghe khá chói tai vang
lên.
Lạc
Trần ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm. Cô nhận ra người này. Mấy
ngày trước ở trường, chính anh ta đã giải vây giúp cô, giúp cô đưa kẻ ngang
ngược vô lý đang nhìn cô chằm chằm với nụ cười nhăn nhở kia đi.
“Cô đến
đây làm gì?”
“Anh
Lâm, anh Utah, hai anh tìm Chủ tịch phải không?”
Thấy
Lạc Trần không thèm để ý tới họ, Đồng Ngỗ giải thích thay cô: “Người nhà cô
Lăng trước đây là khách hàng của Trung tâm, Chủ tịch tìm cô ấy tới để giải
quyết một số việc”.
“Trước
đây?”, lần này người hỏi là Lâm Tự.
Đồng
Ngỗ do dự, chuyện này thật sự không tiện giải thích rõ trước mặt Lạc Trần, đây
là đạo lý thường tình ai cũng phải hiểu.
“Trước
đây là muốn nói tới quá khứ, hy vọng hai người có IQ cao như vậy có thể hiểu”,
Lạc Trần trả lời. Cô vốn không phải là người hay so đo như thế, nhưng cô thấy
không cần thiết phải giải thích với những người lạ đó.
Lạc
Trần hơi cúi người chào Đồng Ngỗ: “Tôi về trước đây, anh cứ làm việc đi!”, nói
xong liền đi ra thang máy.
Đồng
Ngỗ nói với Lâm Tự và Utah: “Chủ tịch yêu cầu tôi phải đưa cô Lăng về, hai
người cứ vào trong đi”, nói xong anh quay người định đi thì bị Lâm Tự kéo lại.
“Là
Utah tìm anh có việc, để tôi thay anh đưa cô ấy về.”
Sau đó
là tiếng người tên Utah la lối: “Ai tìm anh ta có việc… anh…”, vế tiếp theo mà
Utah định nói phải nuốt vào trong dưới ánh mắt sắc nhọn của Lâm Tự, có điều Lạc
Trần không nhìn thấy mà thôi.
Lâm Tự
vừa kịp cùng Lạc Trần đi thang máy xuống dưới. Anh không nói gì, chỉ đứng ở
giữa cửa, chắn mất đường ra của Lạc Trần. Lâm Tự cứ đứng ở đó, mãi không nhấn
nút chọn tầng.
Câu
chuyện họ vừa nói Lạc Trần đều nghe thấy cả, vì vậy lúc này cũng không biết nên
bắt đầu thế nào.
Từ chối
ư, anh ta đâu có nói muốn đưa cô về. Còn không từ chối, một người cao lớn như
vậy đứng chắn ngay trước mặt, nếu thật sự cứ thế mà cùng nhau đi xuống, cùng
nhau ra khỏi thang máy, e sẽ khiến anh ta hiểu lầm rằng cô đã ngầm đồng ý.
Lạc
Trần đành tỏ thái độ vừa tôn trọng vừa xa cách, nói: “Phiền anh ấn tầng một
giúp tôi, cảm ơn”.
Nghe cô
lên tiếng, anh mới chủ động ấn nút xuống tầng hầm thứ hai. Ở tòa Trung tâm
Thương mại này, hầm một chính là kho chứa hàng, hầm hai là bãi đỗ xe.
Thấy
anh ta phớt lờ lời mình nói, Lạc Trần đành phải bước tới trước tự mình ấn nút.
Nhưng cô vừa giơ tay ra đã bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy rồi kéo xuống: “Em
lúc nào cũng coi thường ý tốt của người khác như vậy sao?”.
“Tôi có
đầy đủ chân tay, cũng biết đường về nhà, tôi không cần ý tốt đó.”
“Nói
như em thì, ý tốt cần xem xét tình huống cụ thể, phải phân tích cụ thể, vào
đúng lúc em cần thì mới là ý tốt?” Trong giọng nói của Lâm Tự dường như có ý đe
dọa, chỉ có điều Lạc Trần không nghe ra mà thôi.
“Đấy là
điều đương nhiên. Cho có phúc hơn nhận. Người cho được hưởng niềm vui của việc
đi cho, liệu ai biết người được bố thí có cảm nhận thế nào?” Đối với việc này,
Lạc Trần hiểu rất rõ. Có lẽ những đứa trẻ khác đều quên hết mọi chuyện xảy ra
trước tuổi đi học, nhưng đối với cô mà nói, những ký ức về thời gian ở cô nhi
viện vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt.
Hoàn
toàn không phải bởi vì không có ai quan tâm tới sự phát triển của những đứa trẻ
mồ côi. Nguồn tài chính từ ngân sách nhà nước đầu tư vào cô nhi viện hằng năm
cũng không ít, xã hội cũng quyên góp rất nhiều. Nhưng vấn đề không chỉ là sự
quyên góp đó như muối bỏ bể, mà quan trọng hơn cả là có rất nhiều sự quyên góp
thừa thãi, trùng lặp gây ra lãng phí. Những vật dụng cần thiết thì rất khó tìm
thấy, nhưng những thứ vật chất thể hiện cuộc sống xa hoa đầy đủ của những người
quyên góp thì lại không ngừng có người gửi đến, hết lần này tới lần khác.
“Vậy em
cần gì?” Lâm Tự không tranh cãi với cô về vấn đề cho và nhận, anh đi thẳng vào
việc chính.
Thang
máy lúc này đã dừng ở bãi đỗ xe, Lâm Tự đợi sau khi Lạc Trần đi ra mới bước
khỏi thang máy.
Lạc
Trần đột nhiên quay người lại: “Cần gì anh đều có thể cho tôi sao?”.
“Tại
sao lại hỏi như thế?”
“Không
thể cho, thì anh hà tất phải thăm dò làm gì”, đã đoán trước được câu trả lời
của Lâm Tự, Lạc Trần phản kích. Sự quan tâm của mọi người dường như chỉ để thỏa
mãn sự hiếu kỳ nhất thời, hoặc là muốn cô phơi bày hết sự đau khổ của mình cho
họ xem mà thôi. Nhưng cô là người rất thực tế, biết là có nói ra cũng không
giải quyết được vấn đề gì, chỉ thêm một người nữa thở dài cảm thán với cô thôi.
“Không
phải là không thể cho, cũng phải xem tôi có thể cho được không chứ!” Sự hứng
thú của Lâm Tự đã bị cô khiêu khích.
“Năm
mươi vạn, anh có không?” Lạc Trần cũng chỉ là buột miệng nói ra, người gặp ở
trong ký túc xá sinh viên, sao có khả năng này?
“Nếu
tôi có, thì em có gì để đổi lại?”
“Tôi
thì có thể có cái gì? Nếu thật sự có người cho tôi vay, tôi chỉ có thể đảm bảo
là sẽ trả lại trong thời gian nhanh nhất.” Lạc Trần vẫn cho rằng bọn họ chỉ
đang nói chuyện phiếm, mặc dù vô tình để lộ hoàn cảnh hiện tại của mình, nhưng
cô cảm thấy cũng chẳng có gì phải để tâm.
“Nhanh
nhất là bao lâu?” Lâm Tự dường như càng tăng thêm hứng thú.
“Ừm”,
Lạc Trần suy nghĩ một lúc, “Nhanh nhất là nhanh nhất, có thể nhanh, cũng có thể
chậm”, cô thành thật trả lời.
“Tôi có
thể cho em vay với một điều kiện, em cứ suy nghĩ xem sao.”
“Điều
kiện gì?”
“Chúng
ta kết hôn. Thời hạn là cho tới khi em trả hết nợ thì chia tay.”
Anh nói
rất đơn giản rõ ràng, đây là một hình thức cho vay khác, chỉ có điều lãi suất
lại là chính cô mà thôi. Nhưng cô cũng cảm thấy khó hiểu, bản thân cô dung mạo
rất bình thường, cao 1m64, cũng không thể gọi là quá cao, sao có thể khiến anh
ta đưa ra lời đề nghị hoang đường bất ngờ như thế?
Trong
lúc đợi cô trả lời, Lâm Tự đã mở cửa xe, ý bảo cô lên, sau đó mới nói: “Tôi
hiểu rất rõ mình vừa nói gì, em chỉ cần trả lời được hay không thôi. Em không
cần phải nghi ngờ về năng lực của tôi, chi phiếu tôi có thể viết cho em ngay
bây giờ”.
Lạc
Trần trả lời: “Bên cạnh chợ ở đường Minh Thủy, anh biết chỗ đó chứ?”. Hành động
bất ngờ ai chả biết làm.
Hôm đó,
cho tới lúc xuống xe, Lâm Tự và Lạc Trần không nói thêm điều gì nữa. Nếu so
sánh sự điềm tĩnh, kiên nhẫn thì hai người bọn họ một chín một mười.
Về tới
nhà, Lạc Trần hoàn toàn quên luôn sự việc xảy ra ở Trung tâm Thương mại. Em trai
cô mới là vấn đề thực tế và bức thiết cần được quan tâm. Tình trạng của Lạc Sa
dường như tốt hơn rất nhiều. Dù sao trước kia người thường xuyên ở bên cạnh cậu
nhất vẫn là Lạc Trần, chỉ cần Lạc Trần không rời đi, cậu cũng không cảm thấy
thế giới có thay đổi gì lớn lao. Sự dựa dẫm của cậu đối với Lạc Trần cũng khiến
sự dựa dẫm của Lạc Trần với cậu ngày một tăng lên. Có người thật lòng cần đến
bạn, cảm giác đó thật là thần thánh, khiến bạn bất giác muốn chăm sóc nâng niu
thứ tình cảm thuần khiết ấy.
Đợi Lạc
Sa ngủ say, Lạc Trần mới ra ngoài phòng khách đọc sách. Giờ phòng của cha mẹ
không ai ở nhưng chị em cô vẫn giữ thói quen học ở phòng khách, không muốn thay
đổi. Học là việc cô cảm thấy dễ làm nhất trong cuộc sống của mình. Lạc Trần
không phải là một học sinh quá thông minh, nhưng khả năng lý giải của cô rất
tốt, những kiến thức học được trong trường nhanh chóng được cô lý giải và tiêu
hóa hết. Huống hồ kiến thức đối với cô mà nói, là nguồn vốn để sinh tồn, cô
trân trọng cơ hội này, trân trọng việc học hơn tất cả những đứa trẻ cùng tuổi
khác. Mặc dù cô đã để lỡ thời gian vào học, việc học đại học đã trở thành giấc
mơ xa vời, nhưng sách thì có thể đọc bất cứ lúc nào.
Đọc mãi
đọc mãi, Lạc Trần như chìm đắm vào suy tư, nhớ lại chuyện hồi cô vừa mới đến ngôi
nhà này. Căn nhà nhỏ chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách, nhưng cô lại cảm
thấy mọi thời khắc đẹp đẽ nhất đều ở đây, có điều những giây phút đó đã trôi
qua trong lúc người ta không để ý nhất. Mọi đồ đạc trong nhà có hình dáng như
thế nào, được mua từ khi nào, ở đó đã xảy ra những chuyện vui gì, lúc em trai
còn nhỏ đã vịn vào góc bàn nào để đứng lên, làm hỏng những đồ vật gì… tất cả
như tái hiện lại trước mắt cô. Nụ cười đôn hậu của cha, tiếng cười giòn tan của
mẹ cũng như vọng lại bên tai.
Lạc
Trần cảm thấy như cô vẫn luôn nỗ lực lớn lên, nỗ lực rèn luyện bản lĩnh để rời
khỏi nơi mà cô đang ở tạm này. Nhưng trong tiềm thức cô đã coi họ như những
người thân thiết nhất, mặc dù chẳng có quan hệ huyết thống, nhưng sự yêu thương
chân thành của đôi bên đã biến cô trở thành một bộ phận của gia đình. Căn nhà
này không chỉ là một căn nhà mà còn là tổ ấm của cô và em trai, là nơi còn lưu
lại chút hơi ấm của cha mẹ.
Lại
thêm mấy ngày bận rộn. Thư ký Đồng cũng xuất hiện vài lần, giúp cô giải quyết
những thủ tục sau khi cha mẹ qua đời: đổi sở hữu nhà đất và sổ tài khoản sang
tên của Lăng Lạc Trần, báo tử cho cha mẹ rồi xóa tên trong hộ khẩu, đồng thời
đến nghĩa trang mua cho cha mẹ một mảnh đất đẹp để chôn cất. Khi anh làm tất cả
những việc đó đều nhấn mạnh, đây là một phần hỗ trợ của Trung tâm Thương mại,
Lạc Trần hiểu việc không đơn giản như thế nhưng cô vẫn nhận. Bất luận là có một
thế giới khác hay không, cô vẫn muốn cha mẹ được thoải mái, ít nhất là khi Lạc
Sa đến thăm viếng họ cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Đồng
Ngỗ đưa cho cô số điện thoại của Lâm Tự, bảo cô sau khi quyết định xong thì gọi
cho anh ta. Thông qua Đồng Ngỗ, cô cũng biết Lâm Tự là con trai của Từ Man Chi,
là ông chủ nhỏ của tập đoàn Hoa Lâm nổi tiếng mà cô đã nghe tới mòn cả lỗ tai.
Không nghi ngờ gì, anh ta hoàn toàn có thể chi ra năm mươi vạn.
Lúc
Lăng Lạc Trần tìm việc có đi ngang qua trường đại học C, nhìn thấy các bạn sinh
viên mặt mày hớn hở, khoác tay nhau ra vào trường, Lạc Trần đột nhiên nhận ra,
cho dù cô vẫn còn cha mẹ, vẫn còn một gia đình hoàn chỉnh thì cô và họ cũng
không thể giống nhau được. Sự khác biệt đó không nằm ở thân thế mà ở tính cách
của cô, cho dù có ép buộc bản thân một cách nghiêm khắc nhất, cô cũng không thể
trở thành người có nụ cười thoải mái, vô lo vô nghĩ mà cô ngưỡng mộ kia, cô chỉ
có thể lớn lên buồn bã như cây cỏ ven đường. Người đáng ra nên quan tâm cô nhất
trên thế giới này, nên chứng kiến cô khẳng định bản thân trong cuộc đời đã sớm
vứt bỏ quyền được chia sẻ niềm vui ấy với cô, cô đành phải lặng lẽ mà trưởng
thành, mình khổ mình tự biết thôi.
Trong
giây phút ấy, Lạc Trần cảm thấy đầu óc mình như được khai sáng. Tại sao lại
phải dùng những tiêu chuẩn khắt khe để làm khó bản thân chứ? Trước mắt có cách
để giải quyết vấn đề, người ta đã đưa ra đề nghị rất rõ ràng, một cơ hội như
thế bày ra trước mắt, sao cô còn phải chấp nhất? Quan trọng hơn cả là ai thèm
quan tâm? Ngoài bản thân cô ra, có ai để ý tới cô? Nghĩ như thế tuy có chút tủi
thân, nhưng thực ra cách suy nghĩ của Lạc Trần vô cùng đơn giản: nếu làm thế có
thể giúp cô và em trai ổn định, dù cái giá phải trả là chính mình thì cô cũng
chẳng lo lắng hay sợ hãi nữa.
Lạc
Trần lấy số điện thoại kia ra. Từ sau khi Đồng Ngỗ đưa cho, cô vẫn để nó trong
ngăn phụ của túi xách, dường như lúc đó đã dự cảm là mình sẽ phải dùng đến. Bên
trên mảnh giấy chỉ viết hai từ “Lâm Tự”, phía sau là một dãy số điện thoại.
Điện
thoại đổ chuông một lúc lâu mới có người nhấc máy: “Lăng Lạc Trần?”.
Nghe
anh ta vừa nhận điện đã gọi đúng tên cô, Lạc Trần có chút hối hận. Cô đưa ra quyết
định là một chuyện, nhưng việc đó lại hoàn toàn nằm trong dự liệu của người
khác, cảm giác thật không dễ chịu chút nào.
“Tôi
đang họp, phải ra ngoài để nghe điện thoại của em mà em lại định không nói gì
sao?” Mặc dù cuộc họp rất khẩn cấp nhưng giọng Lâm Tự như có ý đùa.
“Anh
họp đi, tôi sẽ gọi lại sau.”
“Nói
đi.” Lâm Tự nói như ra lệnh.
“Việc
anh cho tôi vay tiền, anh chưa đổi ý chứ?”
“Tôi
đang đợi em trả lời.”
“Điều
kiện không thể thay đổi sao? Ví dụ như ký hợp đồng với công ty anh, hợp đồng có
thời hạn chẳng hạn?” Lạc Trần đề nghị như thế, là hy vọng với tư cách ông chủ
của Hoa Lâm, anh ta cũng có thể coi cô như một hạng mục đầu tư mạo hiểm. Nhưng
cô tin, với khả năng và sự chăm chỉ của mình, chắc chắn sẽ hoàn trả trước thời
hạn.
“Người cần
phục vụ là tôi, không phải công ty.”
Lâm Tự
thẳng thắn, Lạc Trần cũng dứt khoát không kém, mặc dù sự dứt khoát của cô như
một nhát dao chặt đứt dây neo thuyền vậy, “Được!”.