Ý thức của Lệnh Hồ Trăn Trăn dần trở nên mờ mịt, trong tầm nhìn mơ hồ, nàng thấy hắn như làn khói mà tan biến đi. Sau đó, nàng lại ngã nhào xuống đất, không thể nhúc nhích.
Có một đôi tay ấm áp bế nàng lên.
“Lệnh Hồ cô nương?”
Giọng nói của Tần Nguyên Hi như vọng đến từ trên những đám mây. Lệnh Hồ Trăn Trăn rất muốn nói gì đó, nhưng không thể, rồi tầm nhìn của nàng tối sầm lại và nàng ngã xuống người hắn.
Nàng dường như đã có một giấc mơ rời rạc, trong mơ có người đang giận dữ nói với nàng: “Nàng sẽ không chết, ta cũng sẽ không quên. Nàng đừng hòng nghĩ tới điều đó!”
Giọng điệu đó, như thể nàng đã nợ hắn một món nợ cao bằng núi, sâu như biển. Nếu không trả, e rằng nàng sẽ bị hắn nhai sống mất.
Lệnh Hồ Trăn Trăn Trăn rùng mình tỉnh dậy, bối rối nhìn quanh. Đây không phải là nhà dân nơi nàng tá túc trước đó mà rộng rãi hơn nhiều. Trên tường treo những tấm thảm lông rực rỡ, trong chậu đồng than đang cháy rực.
Qua tấm bình phong, nàng có thể nhìn thấy góc áo trắng muốt của Tần Nguyên Hi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi ngồi dậy, nhưng vẫn không có chút sức lực nào. Kinh mạch của nàng như bị đóng băng, mỗi khi nàng cố gắng vận chuyển chu thiên, thì từng mảnh băng nhỏ lại rào rào rơi xuống.
Lạnh quá.
Nàng run rẩy cuốn chăn quanh người. Nghe thấy động tĩnh, Tần Nguyên Hi lịch thiệp hỏi: “Lệnh Hồ cô nương đã tỉnh rồi sao? Ta có thể vào không?”
“Được.” Nàng hắt hơi một cái.
Tần Nguyên Hi bước tới bên giường, chưa kịp nói gì thì đã thấy nàng đưa hai chiếc vỏ sò vàng hôm qua cho hắn: “Là ngươi cứu ta sao? Vậy thì trả ngươi này.”
Hắn cau mày nhìn vỏ sò, rồi nhìn nàng, tuy bối rối nhưng lại có cảm giác cảnh tượng này quen thuộc đến kỳ lạ.
“Đây là?” Hắn vẫn phải hỏi rõ.
“Tiền cứu mạng.” Lệnh Hồ Trăn Trăn lại hắt hơi.
Tần Nguyên Hi kéo chậu than lại gần hơn bằng luồng gió, ngạc nhiên nói: “Mạng của cô nương hẳn là phải đáng giá hơn hai chiếc vỏ sò vàng này nhiều chứ?”
Nàng hít một hơi: “Ta không có nhiều hơn đâu.”
“Vậy cô cứ giữ lấy, đừng nhắc đến chuyện tiền cứu mạng nữa.” Tần Nguyên Hi kéo thêm một chậu than khác lại gần. “Huống chi ta cũng không cứu cô, là con Hạn Bạt đó đột nhiên biến mất.”
Thì ra là như vậy.
Nàng đặt hai chiếc vỏ sò vàng bên gối, rồi hắt hơi thêm một lần nữa.
Tần Hi hỏi: “Khi ta đến, chỉ thấy Lệnh Hồ cô nương đang ngất xỉu. Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Hạn Bạt đã làm gì cô rồi?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn suy nghĩ hồi lâu: “Hắn… trên lưng có một lưỡi dao cắm vào, cứ ôm ta mà khóc.”
Ôm và khóc? Đây là con Hạn Bạt đa sầu đa cảm gì thế? Hơn nữa, thứ đó cũng không phải Hạn Bạt, vì kinh mạch của Lệnh Hồ bị khí lạnh làm tổn thương, làm gì có Hạn Bạt nào mang theo khí lạnh như vậy?
Tần Hi không hiểu nổi. Hắn vốn dĩ không hề thấy Hạn Bạt, chỉ bị đánh thức bởi tiếng la hét và nghe thấy “Trần sư huynh” hét ầm lên nói Hạn Bạt đã vào phòng Lệnh Hồ Trăn Trăn. Khi hắn chạy đến thì đã thấy nàng ngất trên đất rồi.
Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn lạnh đến run rẩy không ngừng, hắn liền trấn an: “Kinh mạch của cô nương bị khí lạnh làm tổn thương, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi. Đây là nhà ta thuê, cô cứ yên tâm ở lại.”
Nàng chỉ chậm rãi gật đầu mà không nói gì. Vẻ mặt của nàng mệt mỏi, cuộn mình trong chăn ngồi trên giường, mái tóc mềm mại rũ xuống che nửa khuôn mặt. Không biết là vì lạnh hay vì lý do gì khác, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách dường như chất chứa một nỗi u sầu.
Trông như một chú hồ ly nhỏ bị ướt mưa.
Tần Hi vô thức tiến lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhặt hai chiếc vỏ sò vàng nàng đặt bên gối lên, rồi đưa lại cho nàng, giọng hắn mềm mại hơn một chút: “Đây là thù lao ta trả cô nương để dẫn đường nên mong rằng cô hãy nhận lại. Lệnh Hồ cô nương cũng là tu sĩ của Thái Thượng Mạch nên chắc chắn hiểu rõ việc cứu giúp người khác không cần nhận thù lao.”
Thế thì không được.
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu liên tục: “Ta vẫn sẽ lấy tiền vì ta không phỉa là tu sĩ của Thái Thượng Mạch nữa.”
Vậy là nàng đã rời Mạch từ trước rồi? Thế thì việc mình chưa từng gặp nàng cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng lẽ nào nàng trông trẻ như vậy mà thật ra đã mấy chục tuổi?
“Lệnh Hồ cô nương nói rằng ở Thái Thượng Mạch, ai cũng gọi cô là Tiểu sư tỷ. Vậy ta có thể mạo muội hỏi cô nương năm nay bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Năm mươi tuổi.” Nàng đáp không hề ngập ngừng. “Ồ không đúng, năm nay phải là là năm mươi mốt rồi.”
… Thật sao?
Tần Hi nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm. Dù tu sĩ có thể khó đoán tuổi qua vẻ ngoài, nhưng ánh mắt và khí chất thì không thể lừa được người khác. Người năm mươi tuổi có thể là người như nàng sao?
Nàng dường như không còn hứng thú nói chuyện mà chỉ ôm gối ngồi trên giường, đôi môi bị lạnh đến trắng bệch.
Hắn vô thức dùng gió nóng luân chuyển trong phòng, khiến mái tóc mềm mại của nàng bay nhè nhẹ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn buồn ngủ đến nỗi mí mắt không mở nổi, nhưng vị Tần Nguyên Hi này vẫn đứng đó không chịu đi. Nàng nén cơn ngáp nhắc hắn: “Ta muốn ngủ rồi.”
Vậy thì ngủ đi.
Tần Hi vừa đi ra sau tấm bình phong, chưa bao lâu lại nghe thấy nàng khó chịu nói: “Ta buồn ngủ, ngươi phải đi ra ngoài.”
Nếu hắn ra ngoài, sẽ không có gió nóng để sưởi ấm nàng nữa.
Tần Hi do dự một lúc, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần tấm bình phong. Lệnh Hồ Trăn Trăn, người đang tóc tai bù xù và đi chân trần, nhăn mặt nhìn hắn: “Lễ nghi Trung Thổ, khi người khác muốn ngủ, người ngoài phải tránh đi.”
Chẳng biết tại sao, khi nghe mấy chữ “lễ nghi Trung Thổ” từ miệng nàng nói ra lại khiến hắn không biết phải nói gì.
Tần Hi khéo léo đáp: “Cô nương là người dẫn đường cho ta, lại đang bị bệnh, nên tất nhiên là ngoại lệ. Nếu cô nương bị bệnh nặng thì biết làm sao bây giờ?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Ta chưa bao giờ bệnh, và cũng sẽ không bị bệnh.”
Thấy hắn vẫn không chịu động đậy, nàng liền nổi giận mà tiến đến túm lấy áo hắn. Không ngờ hắn đột nhiên đứng lên, khiến nàng đạp trúng đôi giày mềm của hắn và ngã ngửa ra sau.
Tần Hi đỡ lấy eo nàng để ngăn nàng ngã xuống, rồi vô thức nhìn lại giày của mình. Giày thì không sao, nhưng chân nàng bị va vào giường, đỏ ửng lên và đau đến mức khiến nàng hít mạnh một hơi.
“Buông ta ra!” Lệnh Hồ Trăn Trăn đau đến nỗi không còn buồn ngủ nữa, ngồi trên giường ôm chân, cắn răng chịu đựng.
Tần Hi bỗng cảm thấy có chút bất lực. Ánh mắt hắn lướt qua đôi chân trắng ngần của nàng, cảm thấy hơi xấu hổ. Sau một lúc do dự, cuối cùng hắn cúi xuống: “Để ta, sẽ ổn ngay thôi.”
Hắn dùng ánh sáng bạc của Thuật Trị Thương chỉ chạm vào vết thương một chút rồi rời đi, sau đó đứng lên mở cửa, nói: “Vậy Lệnh Hồ cô nương nghỉ ngơi sớm đi, ta không quấy rầy nữa.”
Bất ngờ, hắn lại nghe nàng nói với giọng căng thẳng: “Ta không bảo ngươi trị thương, không có tiền trả.”
Thật quen thuộc.
Tần Hi quay đầu nhìn nàng. Nàng như thể muốn khắc ba chữ “không có tiền” lên trán.
Có một cảm giác thôi thúc khiến hắn muốn chọc tức hoặc trêu đùa nàng một chút. Hắn nhẹ nhàng nói: “Lệnh Hồ cô nương luôn tính toán rõ ràng, việc này sao có thể ngoại lệ được? Ta sẽ ghi nợ cho cô nương.”
“Ngươi…”
Lệnh Hồ Trăn Trăn tức giận, vừa định túm lấy hắn để lý luận một trận thì hắn đã bước vào phòng của mình và đóng kín cửa lại.
Tần Hi lại bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ, dường như hắn đã biến thành một con hồ ly chạy ngược chiều gió với niềm vui sướng và tự do vô hạn. Bộ lông mềm mại như lụa nhấp nhô theo từng bước chạy, trong lòng ngập tràn niềm hạnh phúc và mãn nguyện khó tả, thậm chí nỗi đau nhói ở tim cũng trở nên không đáng kể.
Giữa thế gian bao la và u ám, hắn lao về phía một người, là người đó, người luôn ám ảnh trong tâm trí hắn.
Số phận là một sa mạc đầy cạm bẫy, nhưng hắn vẫn cố chấp lao về phía nàng, bướng bỉnh không chịu quay đầu. Họ sẽ mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi không chia lìa.
Hắn sắp nhìn thấy nàng rồi. Mái tóc dày mượt mà của nàng đột nhiên khẽ lướt qua một bên trong tay hắn, để lộ chiếc cổ mảnh mai, trắng muốt như tuyết trong bóng tối. Tựa như tuyết trắng rực rỡ, hắn ôm nàng vào lòng, tay siết chặt, đôi môi chạm vào sự mát lạnh thơm ngát. Còn có đôi chân trắng ngần, nhỏ nhắn, hoàn hảo không chút tì vết như ngọc ấm áp rơi vào lòng bàn tay hắn.
Ánh mắt của nàng như làn khói, mơ hồ vây quanh hắn. Hắn chỉ muốn ôm chặt lấy nàng, quấn quýt không rời, mãi mãi cùng nhau đến tận cùng thời gian.
Khi Tần Hi tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. Hắn vỗ tay lên trán.