Từ bên ngoài vọng vào giọng nói của Lệnh Hồ Trăn Trăn, không rõ đang nói chuyện với ai, nhưng giọng nói nhẹ nhàng như làn gió sớm mai.
Tần Hi lười biếng lắng nghe âm điệu lên xuống của nàng, không hề muốn ngồi dậy chút nào. Bỗng nhiên, một giọng nói thô lỗ và thiếu kiên nhẫn hét lên: “Hạn Bạt cũng đã chạy đến Bắc Chi Hoang rồi, sao lại xuất hiện thêm Tư Sĩ Tư Nữ nữa! Không biết! Đừng làm phiền ta! Hàng của lão tử còn phải đi qua hai Hoang Nam và Bắc nữa, phiền chết đi được! Mới sáng sớm đã bị ngươi kéo ra hỏi chuyện! Tránh ra!”
Thật là hung dữ.
Tần Hi trở mình, rời khỏi giường và thay y phục, nhanh chóng buộc Ngọc Thanh Hoàn lên bím tóc.
Chỉ trong chốc lát, nàng không biết lại kéo ai ra hỏi chuyện nữa, nhưng người trả lời hiển nhiên cũng chẳng đàng hoàng chút nào: “Ta không phải là Tư Sĩ cũng không phải là Tư Nữ, nhưng vẻ đẹp của cô nương lại khiến ta tương tư đấy.”
Đúng là nghe không lọt nổi vào tai mà.
Tần Hi đẩy mạnh cửa ra, liền thấy vị Trần sư huynh kia và mấy người đồng môn của y đang vây quanh Lệnh Hồ Trăn Trăn, chắp tay xin lỗi: “Hôm qua Hạn Bạt tấn công, thôn làng quá loạn nên ta không kịp cứu giúp Lệnh Hồ cô nương, trong lòng rất hổ thẹn.”
Cái gì mà không kịp? Không dám vào thì có. Tần Hi âm thầm bổ sung thêm một câu trong bụng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chẳng hề để ý: “Vương sư huynh, ta không sao.”
Trần Khắc hít vào một ngụm khí lạnh: “Ta họ Trần…”
Tần Hi không nhịn được mà phì cười một tiếng, thấy mọi người đều nhìn về phía mình, hắn liền nhún vai: “Ta đói rồi, Lệnh Hồ cô nương đưa ta đến quán ăn nhé?”
Hắn là người chi tiền, hắn nói gì thì làm nấy vậy.
Lệnh Hồ Trăn Trăn không chần chừ chút nào: “Đi.”
Có lẽ do kinh mạch bị đông cứng chưa hồi phục, không đủ sức để sử dụng chân ngôn nên nàng thay một bộ y phục mùa đông. Trên cổ áo có lông trắng, dây lưng còn đính kèm một quả cầu lông nhỏ đung đưa, trông nàng càng giống một chú hồ ly nhỏ hơn.
Tuyết nhẹ rơi trên hàng mi của nàng, không biết vì sao, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên hình ảnh một cô nương phủ đầy tuyết đang giũ xuống, khiến cho tuyết bắn tung tóe.
Giống như một chú hồ ly nhỏ bị bọc trong tuyết, bắn tung vô số bông tuyết mà lao về phía hắn.
Trong phút chốc, hắn thậm chí có thể nghe thấy mình nói: “Rượu này có tên “Nhất Túy Phương Hưu” nên trước khi uống phải có tư thế đúng, nếu không chỉ uống một ngụm là say. Khoan uống đã, ta dạy cô trước.”
Tần Hi đỡ trán, cố gắng giữ lấy hình ảnh vừa thoáng qua, nhưng dù cố thế nào cũng không tài nào làm được.
“Tần Nguyên Hi?”
Giọng nói nhẹ nhàng sát lại gần, Lệnh Hồ Trăn Trăn ngước lên lặng lẽ nhìn hắn.
Tần Hi khẽ nói: “Chúng ta trước đây có phải quen nhau không?”
Nàng ngẩn ra: “Ta chắc chắn không quen ngươi.”
Tần Hi không hiểu sao bỗng nổi chút giận dữ, rất muốn cốc đầu nàng một cái thật mạnh, nhưng tay vừa đưa lên đã lập tức thu về.
Hắn thật sự có chút kỳ quái, phần lớn có lẽ là do sinh ra Phong Lôi Ma Khí, không chăm chỉ tu Vô Vọng Pháp nên gần đây tâm tư dễ lay động. Từ việc có ý định trêu ghẹo nữ tử đến việc thực sự ra tay trêu ghẹo, thậm chí còn mơ thấy mộng xuân, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Hắn lùi ra xa nàng một chút, bỗng lại nghe nàng nói: “Nếu ngươi tính ghi nợ Thuật Trị Thương thì ta sẽ không dẫn đường nữa, tiền cũng không trả lại.”
Không thì đánh một trận, nàng không tin mình đánh không lại hắn.
Tần Hi cảm thấy mình dường như đã hiểu thấu cách giao tiếp kỳ lạ của nàng, nói tóm lại là nhất định phải làm theo quy tắc của nàng: không ai được tự tiện cho hay lấy bất cứ thứ gì.
Rốt cuộc nàng đã lớn lên thế nào vậy? Không giống người bình thường chút nào.
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, rồi quyết định thuận theo quy tắc của nàng: “Được.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm thấy đói bụng nên nàng lập tức bước vào quán ăn không do dự gọi một phần bánh khô lớn và canh, vừa ăn vừa hỏi nữ chưởng quầy: “Xin hỏi, cô có từng nghe qua truyền thuyết về Tư Sĩ Tư Nữ không?”
Nữ chưởng quầy lại tỏ ra ngạc nhiên: “Ồ? Đây là lần đầu tiên có người hỏi ta về chuyện Tư Sĩ Tư Nữ đó.”
Đôi mắt Lệnh Hồ Trăn Trăn sáng lên: “Vậy là cô có nghe qua rồi?”
Nữ chưởng quầy ngồi xuống đối diện, bắt đầu kể rất dài dòng: “Chuyện này xảy ra hơn sáu mươi năm trước rồi. Tổ mẫu của ta năm đó gặp phải một con yêu thú ăn thịt người, cứ nghĩ rằng mình không còn đường sống, thì có một người đã cứu bà. Nghe nói tổ mẫu của ta có mở một quán ăn, mỗi ngày có nhiều khách qua lại nên ông ta đã nhờ tổ mẫu ta giúp đỡ. Nếu gặp ai có gương mặt phủ sương đen hoặc đội mịch ly thì hỏi xem có phải là tộc nhân còn sót lại của Tư U Quốc không. Nếu phải thì hãy nói rằng ông ta có tin tức về hậu duệ của tộc, còn nếu không thì thôi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn hỏi: “Còn gì nữa không?”
Nữ chưởng quầy nói: “Tổ mẫu ta vì muốn trả ơn nên mỗi ngày đều chú ý xem trong làng có ai mặt phủ sương đen hay đội mịch ly không, nhưng đáng tiếc là không gặp được một di dân nào của Tư U Quốc cả. Kỳ lạ là có một lần, bà bị dã yêu trêu đùa, bắt vào núi hoang, tưởng chừng không còn mạng sống, thì vẫn là người đó cứu bà. Mười mấy năm trôi qua, ông ta trông không hề thay đổi chút nào nên tổ mẫu liền biết ông chắc chắn không phải người bình thường. Lần này, trong lòng ông ta lại còn ôm một đứa trẻ, không chỉ không vui, mà còn mang vẻ đầy tâm sự. Tổ mẫu đoán ông ta có thể chính là di dân của Tư U Quốc, luôn tìm kiếm đồng tộc của mình, nên đã hứa rằng dù mình không còn trên đời, con cháu của bà sẽ tiếp tục hỏi thăm về Tư Sĩ Tư Nữ. Nhưng người đó lại nói không cần nữa.”
Nữ chưởng quầy thở dài: “Nghe ý ông ta, có vẻ như người đồng tộc cuối cùng đã chết rồi. Tổ mẫu ta vì muốn trả ơn, liền hỏi ông có điều gì cần giúp không, nhưng ông chỉ lắc đầu, nói một câu: ‘Chuyện cũ nên trở về với bụi trần thôi, đó cũng là nguyện vọng của nàng.’ Tổ mẫu thấy đứa trẻ trong lòng ông không khóc không quấy, cứ ngủ say suốt, lo rằng ông không chăm sóc được đứa bé, nên muốn mời ông đến làng ở lại lâu dài, ít nhất nuôi lớn đứa trẻ. Thế nhưng, ông vẫn từ chối, chỉ nói: ‘Ta nên trở về Cúc Lăng Vu Thiên rồi.’ Sau đó, ông ta cứ thế rời đi. Cho đến khi tổ mẫu bệnh qua đời, cũng không gặp lại ông ấy lần nào nữa.”
Một tiếng “Cạch” vang lên, là Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng nhiên đứng dậy, vô tình làm đổ bát canh. Nàng nhìn chằm chằm vào nữ chưởng quầy: “Ông ta trông như thế nào? Tên là gì?”
Nữ chưởng quầy ngạc nhiên trước phản ứng của nàng, nhưng vẫn trả lời: “Tên thì ta không biết, nghe nói ông ta gầy yếu, mặt vàng vọt, trông chẳng giống người có sức mạnh chút nào, nhưng có thể đánh đuổi yêu thú chỉ trong nháy mắt.”
Gầy yếu nhưng rất mạnh, còn ôm một đứa trẻ luôn ngủ say, chắc chắn đó là đại bá, cũng là Từ Duệ thật sự.
Nữ chưởng quầy thấy nàng sững sờ, bèn cười nói: “Đã nhiều năm như vậy, nhưng ta vẫn tuân theo di nguyện của tổ mẫu. Mỗi lần gặp người đội mịch ly là lại kể câu chuyện này, nhưng đáng tiếc không ai là di dân của Tư U Quốc cả. Xem ra Tư Sĩ Tư Nữ thực sự đã không còn tồn tại trên thế gian này rồi. Tiểu cô nương là người đầu tiên chủ động hỏi ta về chuyện này nên ta mới không ngại kể nhiều như thế.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn hít sâu một hơi: “Cô có biết Cúc Lăng Vu Thiên là nơi nào không?”
Nữ chưởng quầy vừa dọn bát canh đi, vừa lắc đầu nói: “Chưa từng nghe đến nơi này, có lẽ tổ mẫu đã nhớ nhầm rồi. Ôi, đã nói nhiều như vậy rồi, cô có muốn ăn thêm gì không?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn không hề nói thêm lời nào, chỉ để lại năm lượng bạc làm phí hỏi thăm, rồi quay người bước ra ngoài.
Cúc Lăng Vu Thiên, có lẽ Tỉnh Trai Tiên Sinh sẽ biết nơi đó là đâu. Nàng phải đi đến Nam Chi Hoang tìm ông ngay.
Bỗng nhiên, cánh tay bị ai đó nhẹ nhàng kéo lại, giọng của Tần Hi vang lên trên đỉnh đầu: “Chuyện đã qua bao nhiêu năm như vậy rồi, nếu thật sự có nơi đó, cũng chẳng thể biến mất trong vài ngày được. Cô hà tất phải mang theo thương tích mà đi đường mưa nắng như thế.”
Theo lý thì đúng là thế.
“Nhưng Tỉnh Trai Tiên Sinh có thể sẽ sớm rời khỏi Đại Hoang.”
Tần Hi thấy giữa chân mày nàng đầy vẻ u sầu, bèn hỏi: “Đã làm thư đồng cho ông ấy, lẽ nào không nhận được tiền công sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn gật đầu: “Đã ứng trước một tháng rồi.”
“Vậy ít nhất ông ấy cũng sẽ ở lại một tháng. Tiền một tháng hết rồi, hẳng lẽ để cô uống gió Tây Bắc à?”
Thật là chí lý.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ngước mắt nhìn hắn, lại thấy tai hắn đỏ lên một cách kỳ lạ. Hắn liền cố làm ra vẻ bình tĩnh mà dời tầm mắt, hơi lùi lại phía sau, rồi lại nói: “Hơn nữa, nếu đã là chuyện của Đại Hoang, vậy thì hỏi người Đại Hoang là rõ nhất. Đừng vội, về nghỉ ngơi đi.”
Lại nghỉ ngơi nữa?
Nàng xoay người tiếp tục đi: “Ta đi dạo chút.”
Tần Hi đi theo sát bên nàng. Hắn chợt nhớ lại lần trước đến Đại Hoang, trên lời tiên tri có bốn chữ “Tư Nữ vô hậu” khiến hắn nghĩ mãi không hiểu ý nghĩa là gì, hôm nay nghe nàng nhắc đến Tư Sĩ Tư Nữ, trong lòng bỗng có một cảm giác cực kỳ kỳ lạ.
Hắn không hề để lộ cảm xúc gì mà chậm rãi hỏi: “Lệnh Hồ cô nương nói mình là Nhất Mạch tu sĩ, ta là tu sĩ của Tam Mạch và luôn ngưỡng mộ phong thái của tu sĩ Nhất Mạch, cô có thể giới thiệu qua cho ta được không?”
Lệnh Hồ Trân Trân cảm thấy phiền nên chỉ đáp ngắn gọn: “Họ đều là người tốt, nhất là Trầm Bất Bình.”
… Trầm Quân? Tốt sao?
Tần Hi suy nghĩ một chút: “Cô nương có biết đứng hàng thứ ba, Du tu sĩ, tại sao đã lâu không xuất hiện không?”
Nàng thở dài: “Ngư Bạch dường như hồn đã tan, không biết bao giờ mới tỉnh lại.”
Ngay cả chuyện bí mật như thế mà nàng cũng biết.
Tần Hi lúc này không thể chỉ gọi là nghi ngờ, mà nội tâm đã dậy sóng cuồn cuộn. Hắn dừng bước, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.
Họ đáng ra phải quen nhau, nếu không quen thì mới là bất bình thường.