Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 123: Sóng To Biển Máu



Chu Cảnh lắc đầu: “Đây là việc ta nên làm. Là do lúc đó ta quá nóng vội, liên lụy đến Tam sư tỷ.”

Du Bạch nhìn ra dãy núi đã thành băng thiên tuyết địa ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Không có gì gọi là liên lụy hay không. Đối với ta, đó chỉ là chuyện đương nhiên.”

Nàng không đợi Chu Cảnh mở miệng, lại nói tiếp: “Nhất Mạch có chín tu sĩ, chỉ có đệ là luôn giấu kín quá khứ của mình, chưa bao giờ nhắc đến. Thật ra mọi người đều có thể mơ hồ đoán được. Nếu gặp phải chuyện bi thảm, thì tất nhiên sẽ có tâm bệnh. Đệ nóng vội cũng là điều dễ hiểu, nhưng nếu đã làm chuyện hối tiếc, thì ngày sau hối hận cũng là ngươi tự mình nếm trải. Nhất Mạch tu sĩ sao có thể phạm sai lầm hết lần này đến lần khác được.”

Chu Cảnh cúi đầu: “Sư đệ về tu vi và tâm cảnh đều còn kém xa.”

Ai lại không như vậy chứ? Nàng cũng vậy thôi.

Du Bạch thở dài khe khẽ: “Nhưng bây giờ khi nhìn đệ, lại thấy đệ bình tĩnh hơn trước kia nhiều. Chúng ta cũng coi như cùng nhau lớn lên, mỗi lần đệ thay đổi ta đều có thể nhìn thấy, chỉ là chưa lần nào ta tham gia vào.”

Chu Cảnh nói nhỏ: “Nhưng Tam sư tỷ vẫn là Tam sư tỷ.”

Đúng vậy, như người thân, như bạn bè, như trưởng bối. Khi tỉnh lại thấy biểu cảm của hắn, nàng liền hoàn toàn hiểu ra.

Trong lòng có chút chua xót, cũng có chút ấm áp dâng tràn. Du Bạch lắc nhẹ sợi dây đỏ mới trên cổ tay, hai quả loan phơi khô cũng đung đưa theo. Nàng hỏi một chuyện đã muốn hỏi từ lâu: “Ta bảo đệ đi hái quả loan, mà đệ thật sự chẳng phát hiện điều gì sao?”

Chu Cảnh cuối cùng ấp úng: “Chuyện này… Sư đệ, sư đệ vốn luôn ngu ngốc…”

Hắn đâu có ngu ngốc, chỉ là người có thể khiến hắn không ngu ngốc không phải là nàng mà thôi.

Du Bạch hít sâu một hơi, rồi thở ra thật mạnh, trong lòng nhẹ nhõm không ít, cười nói: “Hơn nửa năm nằm trên giường, hồn nát rồi, nên cả người cũng muốn rã rời. Ngày mai nhớ đến Cự Lộc Quán cùng ta đấu pháp, được rồi, đi đi.”

Nàng nằm xuống giường, nghe tiếng Chu Cảnh khép cửa nhẹ nhàng, rối nhớ lại giấc mộng luân hồi dài đằng đẵng của mình, liền lấy gương đồng soi thử. Du Bạch trong gương không chỉ có dung mạo tầm thường, mà còn rất tiều tụy.

Như thế vẫn thuận mắt hơn.

Du Bạch kéo chăn lên cao, vận chuyển chu thiên, nhắm mắt dưỡng thần.

*

Cuối cùng cũng đánh thức được Tam sư tỷ, trong lòng Chu Cảnh như trút được tảng đá nặng, lại cảm thấy một sự yên bình lâu nay không có, Hắn nhất thời không muốn đằng phong mà chỉ bước đi chậm rãi dọc theo dòng Linh Uẩn đóng băng.

Đi chưa được bao lâu, bỗng nghe thấy Nhị sư huynh Lâu Hạo gọi từ bờ sông: “Tùng Hoa.”

Chu Cảnh bước tới hành lễ, còn chưa kịp nói gì, Lâu Hạo đã mở miệng với vẻ mặt cân nhắc: “Trước đây đệ làm bậy công khai, giờ thì chuyển qua lén lút rồi? Tay Áo Càn Khôn là nơi để đệ giam giữ hoa yêu sao?”

Chu Cảnh không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Lâu Hạo chuyên tu Mộc và Thủy hành, cảm giác đối với linh khí và yêu khí nhạy bén hơn tu sĩ bình thường nhiều, đương nhiên có thể phát hiện ra Diệp Tiểu Uyển.

Chu Cảnh lấy ra bình sứ, bên trong là một đóa Nhị Kiều Mẫu Đơn đã phục hồi đôi chút sắc hương, được ngâm trong nước trong chứa linh khí.

Lâu Hạo thấy cánh hoa mẫu đơn phần lớn đã khô héo, lá cuộn lại, nứt nẻ, cuối cùng liếc nhìn Chu Cảnh trách móc: “Sao lại thành ra như vậy?”

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết mẫu đơn đã trải qua địa hỏa hiêu đốt, điều này đối với hoa cỏ yêu gần như là trí mạng.

Lâu Hạo gọi ra Xuân Vũ Thuật hành Thủy, tỉ mỉ xua tan sức nóng của địa hỏa còn sót lại trong hoa, rồi lại dùng Xuân Hoa Thuật hành Mộc bao bọc nuôi dưỡng, sau đó dặn dò thêm: “Mỗi ngày thay nước ba lần, đừng có cả ngày nhét trong tay áo, ngày nắng nhớ mang ra phơi.”

Thấy Chu Cảnh im lặng gật đầu, Lâu Hạo thở dài: “Hôm đó dù ta bị trọng thương, nhưng vẫn còn ý thức, nên ta đã chứng kiến tất cả. Đệ cũng biết rõ nàng ấy không định giết đệ mà.”

Cử chỉ đưa tay của nàng rõ ràng là muốn kéo hắn, cứu hắn ra ngoài.

“Đệ đó, một khi xúc động là liền phát điên.” Lâu Hạo lắc đầu. “Đã đến mức này thì tiếp tục dây dưa nữa cũng vô nghĩa. Ta mong đệ hãy trả lại yêu đan của Mặc Lan cho nàng, buông tha nàng cũng buông tha chính đệ.”

Chu Cảnh ôm lấy bình sứ, giọng nhẹ nhàng: “Yêu đan đã trả rồi.”

Ngày đó khi rời khỏi Tư Sĩ Cốc, việc đầu tiên hắn làm là quay lại Ôn Nguyên Thôn tìm Vạn Thử Yêu Quân để trả lại yêu đan của Mặc Lan cho lão. Biểu cảm của Vạn Thử Yêu Quân khi ấy giống như nhìn thấy ma quỷ vậy.

Lâu Hạo thấy hắn bình tĩnh lạ thường, lại có chút kinh ngạc: “Vậy bây giờ đệ đang làm gì?”

Chu Cảnh thở dài, nhìn Nhị Kiều Mẫu Đơn được bọc trong ánh sáng nhẹ của Xuân Hoa Thuật: “Ít nhất phải chữa lành cho nàng đã, đợi khi tỉnh lại rồi nói sau.”

Lâu Hạo chăm chú nhìn hắn một lúc, rồi đan tay ra sau lưng đi dọc theo bờ sông vương chút tuyết vụn, chậm rãi nói: “Lúc nhập môn, sư tôn đã từng dạy: Rượu có thể uống nhưng không được say, tình có thể đắm nhưng đừng để lụy mê. Dù sao cũng là lần đầu tiên tới thế gian này, ai mà chẳng phãm sai lầm, chỉ là đừng để sai lầm chồng chất là được. Đôi khi, mỗi người nhường một bước là tốt nhất. Tương lai vẫn còn cơ hội, cứ cố chấp mãi, e rằng sẽ chỉ gặt quả đắng.”

Chu Cảnh nhìn Lâu Hạo đầy suy tư, vị Nhị sư huynh này từ đâu mà có được thấu hiểu sâu sắc như vậy?

Lâu Hạo dường như có thuật đọc tâm, thoáng cười nói: “Trong thế gian có rất nhiều thoại bản đặc sắc, ta rảnh rỗi không có việc gì thì đọc thêm. Thôi, ta…”

Lời còn chưa dứt, hai chiếc chuông đồng vàng óng bỗng xuất hiện, lơ lửng trước mặt hai người, vừa rung lắc vừa phát ra tiếng thanh thúy du dương.

Triệu Hoán Thuật? Chuyện này hiếm thấy, mà nhìn tình thế có vẻ là gọi toàn bộ tu sĩ của Nhất Mạch đến. Hẳn là có chuyện lớn xảy ra rồi.

Cả hai nắm lấy chuông đồng nhỏ, lập tức ánh sáng biến ảo, bọn họ bị kéo vào Thiên Trọng Cung, nhưng không phải gian nhã mà sư tôn thường ở, mà là chính điện hùng vĩ. Trong điện, số người tụ tập đông hơn hẳn dự liệu, một bên là các Mạch Chủ, trưởng lão của Thái Thượng Mạch, bên kia lại là một đám tu sĩ ngoại lai đông nghịt.

Dẫn đầu là Tử Cực Quân của Tử Cực Động, Tử Hư Phong. Bên cạnh lão ngoài vài trưởng lão của Tử Hư Phong, còn có hai Cung Chủ của Thần Hòa Cung.

Đại Mạch Chủ sắc mặt trầm lặng, thấy phần lớn tu sĩ trong mạch đều đã được triệu đến, liền từ tốn mở lời: “Các đệ tử của lão hủ từng sớm chiều ở bên nàng, chẳng bằng hỏi họ xem nàng có phải là Lệnh Hồ Vũ không.”

Đoan Mộc Duyên phản ứng nhanh nhất, dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nhắc đến Lệnh Hồ Vũ chắc chắn là nói về Tiểu sư tỷ, y lập tức lên tiếng: “Sư tôn đang nói đến Tiểu sư tỷ đúng không? Tiểu sư tỷ ngây thơ vô tội, cử chỉ đoan trang, đệ tử luôn rất ngưỡng mộ.”

Kế đó Quý Viễn vội tiếp lời: “Đệ tử cũng rất ngưỡng mộ Tiểu sư tỷ.”

Qua hơn nửa năm rồi mà hai người này không tiến bộ chút nào. Du Bạch lặng lẽ nhéo họ một cái, bước lên hành lễ, nói: “Chúng ta đã quen biết Tiểu sư tỷ từ lúc ở Đại Hoang. Tỷ ấy luôn là người hành xử ngay thẳng, không hiểu sư tôn hỏi điều này có ý gì?”

Đại Mạch Chủ bình tĩnh nói: “Tử Cực Quân và hai vị Cung Chủ thấy thế nào?”

Hai Cung Chủ của Thần Hòa Cung ắc mặt đầy giận dữ: “Đệ tử của Mạch Chủ ngài tất nhiên phải bênh vực lẫn nhau rồi! Nếu nàng không phải là Cô Liên Thác Sinh của Lệnh Hồ Vũ, làm sao có thể thi triển Long Quần Phi Đao được? Làm sao có thể giết trưởng lão và đệ tử Thần Hòa Cung của ta!”

Giọng Đại Mạch Chủ vẫn thản nhiên: “Có thể là Độ Triều trưởng lão vì lòng hận thù quá sâu, nhất thời quên rằng oan có đầu, nợ có chủ. Khi thấy hậu nhân liền không chịu buông tha.”

Vị Tử Cực Quân với dáng người gầy gò lên tiếng: “Hai tu sĩ Thần Hòa Cung sống sót trở về nói rằng đồ đệ xuất sắc của ngài đã ra tay trước.”

Đại Mạch Chủ không chút lay chuyển: “Long Quần Phi Đao nếu đã đủ mạnh để giết trưởng lão, sao có thể để đệ tử trốn thoát được. Lời nói này e rằng không đủ tin cậy.”

Hai Cung Chủ giận đến gần như bùng nổ: “Ý của Đường Đại Mạch Chủ là Thái Thượng Mạch bảo vệ đến cùng kẻ tội đồ ma đầu Lệnh Hồ Vũ sao?”

Trầm Quân đột nhiên lên tiếng: “Tiểu sư tỷ tuyệt đối không phải là Lệnh Hồ Vũ.”

Lâm Anh lặng lẽ kéo hắn một cái, nhưng cũng nói: “Đúng vậy, đệ tử cũng cho rằng Tiểu sư tỷ không thể là Lệnh Hồ Vũ được.”

Tử Cực Quân lạnh nhạt nói: “Lệnh Hồ Vũ quỷ kế đa đoan, vô cùng xảo quyệt. Các ngươi còn trẻ, tất nhiên rất dễ bị hắn lừa gạt.”

Quý Viễn không nhịn được hỏi nhỏ Lâu Hạo: “Tử Cực Quân nhảy vào chuyện này làm gì? Lệnh Hồ Vũ thì có liên quan gì đến ông ta?”

Lâu Hạo chậm rãi lắc đầu, trưởng bối ở trước mặt, hắn đương nhiên không tiện kể tường tận quá khứ của họ. Nghe nói vị Tử Cực Quân này từng có thiên phú tuyệt vời, được coi là người kế thừa của chưởng môn Tử Hư Phong, nhưng bị Lệnh Hồ Vũ đánh lén, trọng thương suýt chết. Từ đó tu vi sa sút, đương nhiên không thể trở thành người kế nhiệm, mối hận này làm sao dễ dàng bỏ qua được?

Thấy không khí căng thẳng đến mức nguy hiểm, Lâu Hạo liền nhẹ nhàng lên tiếng: “Chúng ta tuy còn trẻ nhưng tuyệt đối không ngu ngốc. Một người có giả vờ hay không, tu sĩ cùng một Mạch không thể dễ dàng nhìn lầm được. Tiểu sư tỷ trong sáng, vô tư, tuyệt đối không phải Lệnh Hồ Vũ, đệ tử nghĩ rằng có lẽ có điều hiểu lầm gì đó rồi.”

Tử Cực Quân cười lạnh: “Quả là Thái Thượng Mạch, từ trên xuống dưới đều bao che cho Cô Liên Thác Sinh của Lệnh Hồ Vũ. Các ngươi thật sự nghĩ rằng chuyện Nhị Mạch Chủ một năm trước đến Nam Chi Hoang cứu người không ai biết sao?”

Chu Cảnh nhíu mày: “Đó là để cứu ta và sư đệ, vì nhân duyên mà tình cờ gặp được Tiểu sư tỷ. Ta đã đồng hành một đường rất dài với Tiểu sư tỷ, thật sự đã tiếp xúc với tỷ ấy, đương nhiên phải đáng tin hơn so với những kẻ chưa từng gặp mặt đã phỏng đoán bừa bãi rồi.”

Trong lòng Tử Cực Quân dâng lên cơn giận dữ, nhưng với thân phận của lão, đâu thể phát tác với tiểu bối nên lập tức vung tay áo dài. Phía sau lão còn có rất nhiều tu sĩ tiên môn khác, nhìn dung mạo và tuổi tác, đều là đồng lứa với Lệnh Hồ Vũ.

“Lệnh Hồ Vũ tội ác tày trời, sau khi Cô Liên Thác Sinh còn được Thái Thượng Mạch thu nhận. Đường Đại Mạch Chủ, đây đều là những người có huyết hải thâm thù với Lệnh Hồ Vũ, ngài dù có khéo ăn khéo nói hay tìm tu sĩ trẻ tuổi che mắt đi nữa, đối mặt với biển máu mênh mông, ngài cuối cùng cũng phải cho một lời giải thích thôi.”

Đại Mạch Chủ rất điềm nhiên: “Chư vị khí thế hùng hổ đến Thiên Trọng Cung, cố tình gán cho đệ tử của lão hủ thân phận Cô Liên Thác Sinh của Lệnh Hồ Vũ, lại dựa trên một lời nói một chiều mà khẳng định nàng giết trưởng lão của Thần Hòa Cung. Lắm thầy nhiều ma, thầy bói xem voi. Lão hủ thật sự không biết phải giải thích ra sao. Tử Cực Quân là người thẳng thắn không nói lời úp mở, ngài rốt cuộc muốn lão hủ phải giải thích thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.