*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mãi đến khi được Lệnh Hồ Trăn Trăn dẫn vào phòng, Khương Thư vẫn còn đang lau nước mắt, giọng nghèn nghẹn vì khóc: “Đa tạ Lệnh Hồ sư tỷ và Tần sư huynh đã giúp ta thoát khỏi rắc rối. Thật may khi gặp được hai người ở đây.”
Tần Hi cảm thấy kỳ lạ: “Khương sư muội sao lại một mình đến Đại Hoang?”
Khương Thư khịt khịt mũi: “Ta đi cùng Hiển Chi sư huynh. Huynh ấy nói ở Đông Chi Hoang có cây Phù Tang nên dẫn ta đến xem cho biết. Nhưng vừa tới Đông Chi Hoang, huynh ấy đã biến mất, gửi thư cũng không hồi âm. Ta… ta không quen biết ai ở đây, tiền cũng tiêu hết rồi… ta còn tưởng sẽ bị kẹt lại đây không về được…”
Triệu Chấn lại có thể đồng ý cho Cố Thái dẫn nàng đến Đại Hoang sao? Vốn dĩ huynh ấy rất bảo vệ sư muội của mình cơ mà?
Tần Hi hỏi: “Vu Phi huynh không đến cùng sao?”
“Huynh ấy đang bế quan để đột phá cảnh giới.” Khương Thư cuối cùng cũng lau khô nước mắt, nói tiếp: “Hiển Chi sư huynh gửi thư mời ta đến Đại Hoang, nên ta mới đến. Nhưng lần này gặp huynh ấy, ta cảm thấy… có gì đó không ổn.”
Tần Hi liếc nhìn nàng: “Không ổn chỗ nào?”
Vẻ mặt Khương Thư nghi hoặc: “Trước đây huynh ấy không vội vàng, làm gì cũng rất điềm tĩnh. Nhưng lần này gặp, huynh ấy lại trở nên rất nóng nảy, dễ nổi giận. Nói là đi chơi, nhưng dường như huynh ấy đang có chuyện gấp phải làm, vừa đến Đông Chi Hoang đã biến mất rồi.”
Tần Hi trầm ngâm một lúc, thấy nàng có vẻ mệt mỏi nên đứng dậy: “Ta sẽ đi hỏi thêm phòng, Khương sư muội cứ nghỉ ngơi trước, đợi tinh thần thoải mái rồi nói rõ hơn.”
Khương Thư vội nói: “Không dám làm phiền Tần sư huynh, ta ở cùng phòng với Lệnh Hồ sư tỷ là được.”
Tần Hi điềm đạm nói: “Tiểu sư tỷ ở cùng ta.”
Khương Thư vội vàng che miệng lại.
Khi đưa nàng vào phòng, thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn cũng định bước vào, Tần Hi kéo nàng lại, chờ cửa phòng khép lại mới thấp giọng nói: “Đừng quá tin lời của muội ấy.”
Chợt nhớ đến lời Tùng Hoa nói rằng hắn hay đa nghi, trước đây hắn không để tâm, nhưng vừa nhắc đến là hắn thật sự cảm thấy như vậy.
Lệnh Hồ Trăn Trăn ghé sát lại hỏi nhỏ: “Ngươi phát hiện ra điều gì không ổn sao?”
Tần Hi bắt chước nàng hạ giọng: “Sư đệ cũng không rõ, cứ cho là do sư đệ đa nghi đi.”
Suy nghĩ kỹ lại, mỗi lần Trăn Trăn gặp chuyện đều có bóng dáng của nàng ta. Ở Dao Sơn cũng vậy, khi tất cả mọi người đều bị Huyễn Hương Tồi Hồn Trận đánh gục, chỉ mình nàng ta là không bị ảnh hưởng; ở Linh Phong Hồ cũng vậy, thật trùng hợp khi nàng bị Ôn Tấn bắt; tại Lãng Nguyệt Thôn thì càng kỳ lạ khi nàng bất ngờ phá hỏng mọi kế hoạch; lần này lại quá trùng hợp khi gặp nàng ở Đại Hoang.
Quá nhiều sự trùng hợp thì khó mà không thấy kỳ lạ, nhưng Khương Thư vốn không phải loại người có mưu mô, nói chung là có chút đáng ngờ.
“Thật ra ta cũng thấy không đúng.” Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêm túc nói. “Muội ấy lại có thể phát hiện Cố Hiển Chi đã thay đổi. Trước giờ ta luôn nghĩ muội ấy là người bị lừa cũng không biết.”
Tần Hi không nhịn được cười, nhẹ nhàng vỗ má nàng một cái: “Tiểu sư tỷ thật thông minh.”
“Có thể là Khương sư muội giả, dùng thuật che mắt.” Nàng tiếp tục tỏ ra thông minh. “Hay chúng ta đuổi nàng ra ngoài?”
Cũng chưa đến mức đó.
Tần Hi trải giấy mực ra bắt đầu viết thư, vừa làm vừa nói: “Trời lạnh lẽo mà đuổi người khác ra ngoài, Tiểu sư tỷ thật nhẫn tâm. Để ta gửi thư cho Hiển Chi sư huynh vậy.”
Thư đã gửi đi, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy hồi âm. Hắn không khỏi băn khoăn: “Thư đã gửi đi rồi, chứng tỏ huynh ấy chắc chắn có mặt ở Đại Hoang, nhưng sao lại không trả lời? Thôi vậy, nếu Hiển Chi thật sự muốn xem cây Phù Tang, ngày mai chúng ta dẫn Khương sư muội đến Tang Cốc tìm thử, gặp được thì tốt.”
Ồ, được thôi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn không đóng góp thêm sự thông minh nữa, quay lại với việc gấp giấy bùa và tiếp tục nỗ lực kiếm tiền.
Lần này nàng đã vẽ đủ hai mươi lá Dẫn Hương Phù, hai mươi lá Ngưng Băng Phù, cùng một đống các loại Tị Tự Quyết Chân Ngôn khác. Nàng nắm tất cả thành một mớ, vui vẻ bước xuống lầu tìm cậu tiểu nhị nhiệt tình kia.
Vừa bước vào đại sảnh, tấm vải dày treo ở cửa khách điếm bất ngờ bị gió tuyết vén lên, một bóng người cao gầy bị gió cuốn vào, bước nhanh vào trong. Thấy nàng, người đó lập tức gọi to đến mức chấn động cả căn phòng: “Tiểu sư tỷ!”
Lệnh Hồ Trăn Trăn hơi giật mình, lại thấy người đó chạy đến như một chú ngựa nhỏ vui tươi, thì ra là Tứ sư đệ đã lâu không gặp – Quý Viễn.
“Sư đệ đã chạy đi khắp nơi, sợ rằng bỏ lỡ manh mối nào đó, không ngờ lại tìm thấy tỷ ở đây!” Y nắm tay nàng không buông, cười rạng rỡ, mắt sáng lấp lánh. “Mau! Nhanh về với sư đệ! Có nguy hiểm!”
Về đâu? Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức lùi một bước: “Về Thái Thượng Mạch? Nguy hiểm gì?”
Quý Viễn không nói thêm lời nào, kéo nàng đi ngay: “Chuyện dài lắm, sư đệ sẽ vừa đi vừa kể cho người nghe. May mà ta còn có tọa kỵ…”
Còn chưa nói xong, đã cảm thấy tay trống không. Y quay đầu lại, ngạc nhiên khi thấy Tần Hi đang đứng chắn phía trước, khoanh tay nhíu mày nhìn hắn, rồi thản nhiên chào hỏi: “Bái kiến Tứ sư huynh.”
“Lão Cửu!” Quý Viễn mừng rỡ như điên, lần này là nhảy bổ vào Tần Hi. “Ta thật may mắn! Một lúc tìm được cả hai người! Ủa? Không đúng, đệ không phải đã quên Tiểu sư tỷ rồi sao? Sao lại nhớ ra rồi? Chuyện là thế nào?”
Tần Hi xoay tay túm lấy cánh tay y, rồi kéo vào phòng: “Cả khách điếm đều nghe thấy tiếng của sư huynh rồi, vào trong hãy nói.”
Quý Viễn còn chưa kịp vào phòng đã nói một tràng dài: “Sư phụ thật là, lại bảo ta đi cùng tên đáng ghét Trầm Bất Bình kia để tìm hai người, trên thuyền hắn cứ nói lời châm chọc, ta nghe đến mức muốn đánh người. Vừa xuống thuyền ta đã chuồn ngay, kết quả vẫn là ta may mắn! Chúng ta cứ về luôn, đừng nói cho Trầm Bất Bình biết, cho hắn tức chết đi!”
Cũng may là Trầm Quân, nếu là Đoan Mộc Duyên ở đây, hai người này có khi đã cãi nhau nổ tung cả mái nhà của khách điếm.
Tần Hi rót cho y chén trà, hỏi ngắn gọn: “Tứ sư huynh nhận lệnh sư phụ đến Đại Hoang tìm chúng ta? Vì chuyện gì?”
Quý Viễn vốn dĩ luôn thích xen lẫn chuyện vặt vãnh vào chuyện chính, lúc thì hỏi sao hắn lại nhớ ra, lúc thì hỏi sao Lệnh Hồ Trăn Trăn bặt vô âm tín suốt nửa năm. Đến khi y nói xong thì trời cũng đã tối đen.
Tần Hi tóm gọn lại cho Lệnh Hồ Trăn Trăn còn đang mơ hồ: “Tiểu sư tỷ trước đây đã giết hai vị trưởng lão của Thần Hòa Cung, chuyện đó đã truyền về Trung Thổ. Tử Cực Quân của Tử Hư Phong đã dẫn theo nhiều kẻ thù cũ của Lệnh Hồ Vũ đến Thái Thượng Mạch đòi công bằng. Sư phụ sợ bọn họ đến Đại Hoang tìm Tiểu sư tỷ, nên mới phái Cầu Viễn sư huynh và Bất Bình sư huynh đi tìm.”
Tử Kê Quân* lại là ai nữa? Sư phụ sợ bọn họ đến Đại Hoang tìm tiểu sư tỷ, nên mới phái Cầu Viễn sư huynh và Bất Bình sư huynh đi tìm.”
*Tử Kê Quân: bà Trăn bả nhầm chữ Cực (极 – jí) với chữ Kê (鸡- jī) cũng có nghĩa là gà đó Lệnh Hồ Trăn Trăn hật sự sắp bị đám kẻ thù của Lệnh Hồ Vũ làm phiền chết mất. Họ nên nghe lại lời của Ngư Bạch ngày đó, rằng Lệnh Hồ Vũ là Lệnh Hồ Vũ, còn nàng là nàng, là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Nhưng ta ở Đại Hoang có việc quan trọng, hơn nữa không muốn về Thái Thượng Mạch.” Nàng nói thẳng thắn.
Quý Viễn chẳng để ý đến lời nàng nói, vẫn tò mò quan sát các loại bùa chú trên bàn, miệng không tập trung đáp: “Sư đệ ra ngoài chơi cũng không muốn về, vậy để ta chơi cùng hai người ở Đại Hoang, chơi xong rồi về.”
Dứt lời, y đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hai mắt sáng rực tiến lại gần: “Tiểu sư tỷ, hai vị trưởng lão của Thần Hòa Cung thật sự bị tỷ giết sao? Dùng chiêu Long Quần Phi Đao à? Có thể cho sư đệ chiêm ngưỡng một lần không?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhắc nhở: “Một lần xem tốn hai lượng bạc, ngươi muốn xem mấy lần?”
“Rẻ vậy sao?” Quý Viễn thấy tiếc cho nàng. “Chiêu Long Quần Phi Đao lợi hại thế kia, ít nhất phải năm lượng bạc một lần. Sư đệ muốn xem mười lần!”
Nàng lần đầu phát hiện ra tứ sư đệ này thật sự rất hiểu chuyện: “Vậy ngày mai đến Tang Cốc cho ngươi xem, xem xong thì trả tiền.”
“Sư đệ là xin chiêm ngưỡng, không phải xem tạp kỹ. Ta sẽ trả tiền ngay bây giờ.”
Sau khi trả tiền xong, sự chú ý của Quý Viễn đã bị đống bùa trên bàn thu hút. Y cầm lên một lá, xoay qua xoay lại trên tay, hỏi: “Ta nghe Tam sư tỷ nói Tiểu sư tỷ trước đây từng làm thợ thủ công, đây là bùa chú do thợ thủ công vẽ sao? Dùng để làm gì?”
“Đây là Tị Cấu Phù.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn quan sát y một lúc, không thấy có vết bẩn gì, bèn dùng bút vẽ một đường nhẹ trên vai áo y. Mực lập tức thấm vào lớp vải xanh đậm. Nàng gấp tờ bùa lại, dán lên, mực nhanh chóng nổi lên như bụi và bị nàng thổi bay sạch sẽ.
Hai mắt Quý Viễn sáng rực: “Để ta thử.”
Y cầm bút lên, nhưng lại vẽ một đường lên trán Lệnh Hồ Trăn Trăn. Đang định dán bùa và thổi, thì đã có người nhanh chóng thổi giúp y. Một bàn tay thon dài áp lên trán nàng, sau đó Tần Hi nhẹ nhàng ngồi xuống giữa hai người.
“Tứ sư huynh, đùa giỡn cũng phải có lễ nghĩa.” Hắn mỉm cười ôn hòa. “Tỷ ấy là Tiểu sư tỷ.”
Quý Viễn nghi ngờ nhìn cách hắn như muốn che giấu cả khuôn mặt của Lệnh Hồ Trăn Trăn trong bàn tay mình. Đây mà gọi là lễ nghĩa sao?
Tiểu sư tỷ rõ ràng cũng không thoải mái, cố gắng giãy khỏi tay hắn, nhưng lại bị hắn giữ vai kéo về. Hắn vẫn nói chuyện một cách tao nhã: “Tứ sư huynh, tối nay huynh ở đâu?”
Quý Viễn nhìn quanh căn phòng khách rộng rãi xa hoa: “Phòng này khá rộng, hai ta ở chung nhé. Đệ có mang rượu đến không?”
Tần Hi lấy từ tay áo ra một bình “Nhất Túy Phương Hưu”, nói điềm đạm: “Rượu cho huynh, ta ở với Tiểu sư tỷ.”
Quý Viễn phun một ngụm trà ra thật xa, ho sặc sụa đến đỏ mặt, tức giận đứng dậy nói lớn: “Sư huynh không cho phép đệ làm thế!”
Không phải ngẫu nhiên mà mọi người đều nói Lão Cửu điên rồi. Trước đây y không hiểu, giờ thì đã hiểu. Sư phụ thậm chí từng cấm toàn bộ Nhất Mạch nhắc đến Tiểu sư tỷ. Việc Lão Cửu quên Tiểu sư tỷ chắc chắn là do sư phụ đã can thiệp, để đệ ấy không tiếp tục điên rồ nữa. Tiểu sư tỷ đã nửa năm không gặp đệ ấy, chắc chắn đã bị đệ ấy dọa sợ đến mức chạy đến Đại Hoang, vậy mà Lão Cửu không biết xấu hổ mà vẫn đeo bám!
Tần Hi có chút ấm ức: “Nhưng sư đệ không thể ngủ nếu không có Tiểu sư tỷ.”
“Đệ…”
Quý Viễn chỉ tay vào hắn, nghiêm nghị ra dáng sư huynh: “Không ngủ được thì càng có cơ hội luyện Vô Vọng Pháp. Ta sẽ ở chung với đệ và ta sẽ ngay lập tức đặt cho Tiểu sư tỷ một phòng khác. Nguyên Hi, đệ không thể làm thế này, sư huynh sẽ trông chừng đệ cẩn thận, đệ thật sự cần phải suy nghĩ lại.”