Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 13: Vạn Thử Yêu Quân (Thượng)



Chu Cảnh thấy hai nàng đi xa, liền vỗ mạnh vào vai Tần Hi: “Hòn đá như đệ đã nở hoa rồi à?”

Vừa rồi hắn có thể thấy rõ ràng, vị Cửu sư đệ này và tiểu nha đầu kia không biết đang nói thầm cái gì mà tựa vào nhau gần lắm. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Nguyên Hi không biến thành một kẻ ngốc khi nói đến mấy chuyện phong nguyệt này, không xuống tay thì thôi, nhưng một khi đã làm rồi lại thuần thục như thế.

Tần Hi hiển nhiên không hiểu: “Có ý gì?”

“Đệ đừng giả vờ không biết cái gì gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*.”

*yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu: ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh, đoan trang làm vợ, làm người bạn đời, xứng đôi vừa lứa. (theo Trang Facebook Tiếng Việt giàu đẹp)

Tần Hi ngạc nhiên: “Huynh đối với ai cũng quân tử hảo cầu sao?”

Chu Cảnh thản nhiên nói: “Ngoại hình không phải là tất cả. Nhưng xinh đẹp như thế mà đệ không cầu một chút sao?”

Tần Hi trả lời: “Ta mỗi ngày được nhìn khuôn mặt này của Thất sư huynh, nhìn ai cũng đều thấy không đẹp.”

Chu Cảnh “Xì” một tiếng, biết hắn thế nào cũng chọc ghẹo điểm này của mình. Trí thông minh của Tần Hi chỉ biết dùng vào mấy thứ bàng môn tà đạo này thôi.

Hắn dứt khoát chỉ hỏi Tần Hi sau khi rời khỏi Hành cung Tuấn Đàn đã xảy ra chuyện gì. Sau khi nghe xong liền cảm thấy không có gì hấp dẫn, ngược lại còn tràn ngập đủ loại phiền phức cần giải quyết, hắn không nhịn được mà chê bai: “Hai người các đệ ở cùng nhau ba ngày ba đêm mà chỉ có nhiêu đó để kể thôi?”

Tần Hi cảm thấy hôm nay Chu Cảnh vô cùng kỳ quái: “Vậy huynh nói xem còn có thể xảy ra gì nữa?”

Thôi, không nói nữa.

Chu Cảnh lắc đầu, là hắn đánh giá cao Tần Hi rồi.

*

Ngôi làng nhộn nhịp chỉ trở nên yên tĩnh vào canh ba. Đúng như ông chủ bán bánh ngọt nói, tất cả các ngôi nhà trong làng đều mở cửa cho khách vào nghỉ ngơi, Diệp Tiểu Uyển còn vì thế mà cảm khái một phen, phong tục dân gian thời Thượng Cổ lại giản dị đến vậy.

Lệnh Hồ Trăn Trăn không biết thời Thượng Cổ là cái gì, nàng chỉ biết nơi này rất kỳ lạ nên nàng quyết định không ngủ.

Diệp Tiểu Uyển đi ra mấy lần, nhìn thấy nàng vẫn còn đứng trong sân, không khỏi khuyên nhủ: “Lệnh Hồ cô nương, cho dù phải gác đêm thì cũng nên giao việc ấy cho các tu sĩ. Cô mau vào nghỉ ngơi đi.”

Nhưng họ Tần kia rõ ràng là người thứ nhất tắt đèn, sư huynh của hắn lúc này hẳn cũng đã ngủ rồi, như vậy thì còn gác đêm cái gì nữa?

Diệp Tiểu Uyển quyết định ngồi trên bậc cửa: “Được rồi, chúng ta cùng nhau gác. Trên đường đi nhờ có Tùng Hoa sư huynh bảo vệ mà ta mới bình an vô sự như bây giờ, ta cũng nên làm chút gì đó để đáp lễ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn âm thầm lẩm nhẩn bốn chữ “Thông Hoa sư huynh*”, sư huynh của họ Tần kia tên Thông Hoa sao? Thật là một cái tên hấp dẫn và hay.

*Thông Hoa sư huynh: bà Trăn bả lại nhầm chữ nữa đó =)))) Tùng Hoa (丛华 – cóng huá) có cách đọc giống Thông Hoa (葱花 – cōng huā) mà葱花 cũng có nghĩa là hành lá cắt nhỏ nữa ^^

Diệp Tiểu Uyển là một cô nương thích nói nhiều, ngay cả khi không có ai tiếp chuyện, nàng cũng có thể tự nói chuyện một mình rất lâu. Nàng hết kể những chuyện đã trải qua trong ba ngày chạy trốn đến nói về phong cảnh ở Linh Phong Hồ, Lệnh Hồ Trăn Trăn nghe đến ngẩn cả người.

Trung Thổ hóa ra lại thú vị như thế. Sau khi làm đủ mười năm quan môn đệ tử cho sư phụ, nàng nhất định phải đi xem một lần.

“Trung Thổ còn có cái gì hay nữa?” Nàng hỏi một câu, nhưng đợi hồi lâu cũng chẳng nhận được câu trả lời nào, khi quay đầu nhìn lại thì Diệp Tiểu Uyển đang tựa vào lan can mà ngủ.

… Thật may đã không để nàng một mình gác đêm.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đi vòng quanh sân hai vòng, khắp nơi đều cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ những tiếng xào xạc trong rừng cây. Nàng nhặt một hòn đá ném vào, lập tức một loạt tiếng “Chít chít” nháo nhào vang lên, từ trên thân cây có rất nhiều con chuột to mập đang chen chúc chạy xuống.

Lại là chuột nữa. Tại sao chuột ở nơi này không chui vào nhà mà cứ ở trên cây thế?

Bọn chúng tập trung ở cổng sân rồi dùng đôi mắt ti hí màu xanh nhạt nhìn chằm chằm nàng, vậy mà không hề sợ người chút nào. Nàng lại nhặt mấy viên đá vụn, đang muốn ném đi thì chợt cảm thấy ánh đèn trong nhà tựa như bị dập tắt trong nháy mắt. Trong bóng tối dày đặc đen thăm thẳm, chỉ có những đôi mắt của đám chuột kia tựa như ma trơi vẫn dày đặc tụ tập trên mặt đất, càng ngày càng nhiều, như thủy triều mà ùn ùn kéo đến.

Lệnh Hồ Trăn Trăn chợt thấy đột nhiên cảm giác được váy của mình nặng hơn, mấy con chuột kêu chít chít đang túm lấy y phục nàng vội vàng bò lên.

Nàng kéo váy lên giũ thật mạnh một cái, vừa xoay người bỏ chạy, vừa ném bừa đá vụn trong tay ra, không biết mình đã đập vỡ cửa sổ của ai, vội vàng la lên: “Mau dậy đi!”

Lũ chuột vẫn lần lượt bò lên váy áo của nàng càng ngày càng nhiều hơn, đến mức nàng không thể giũ chúng ra được nữa. Thình lình, căn phòng ở đối diện đột nhiên mở ra khiến nàng không kịp phản ứng, cả đầu nàng đập vào cằm của người nọ, đau đến mức hoa cả mắt.

Trong bóng tối, cả người lảo đảo của nàng đang bị hắn giữ lại, nhưng có thể nghe thấy tiếng chuột kêu ré lên khắp mặt đất và chạy về phía hai người họ như điên.

Lệnh Hồ Trăn Trăn rõ ràng cảm giác được hắn run lên một cái rất kịch liệt, ngay sau đó là tiếng nổ tung như sét đánh vang lên —— là tên họ Tần. Phong Lôi Thuật của hắn chưa bao giờ hung hãn như vậy, trong nháy mắt lan ra thật xa khiến lũ chuột đang ùn ùn kéo đến lập tức bị nổ thành khói đen.

Tuy nhiên, không biết từ khi nào trên bầu trời đã bị bao phủ bởi một làn yêu khí đen như mực, nháo nhào tụ lại thành từng cụm như những sinh vật sống. Khi rơi xuống đất, chúng nhanh chóng biến thành những con chuột mới to lớn lần lượt chui vào nhà dân, rất nhanh sau đó liền có tiếng la hét truyền đến.

“Tùng Hoa! Đừng để bọn họ bị kéo đi!”

Giọng nói của Tần Hi vang lên vô cùng rõ ràng trong tiếng sấm nổ, vào lúc này hắn không buồn gọi Thất sư huynh giống ngày thường nữa.

Chu Cảnh đã nhảy lên mái nhà, lòng bàn tay đầy kim quang sáng chói, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một thanh trường đao phát ra vô số kim quang. Hắn vung đao lên và biến nó thành một làn sóng vàng rực rỡ, ngay lập tức tất cả lũ chuột trên mặt đất đều biến mất.

Kim quang một lần nữa lại lan ra, mở ra một con đường vàng rực thẳng tắp trên mặt đất, dẫn ra ngoài ngôi làng, hắn hét lên: “Nếu không muốn chết thì mau rời khỏi nơi này!”

Được, nàng lập tức rời đi!

Lệnh Hồ Trăn Trăn co chân muốn chạy, bỗng nhiên Tần Hi tóm lấy nàng hỏi: “Lệnh Hồ cô nương nếu có thể đoán trước được vận rủi, vậy cô có thể nói cho ta biết tại sao bên trong làng này không có yêu khí hay không?”

Làm sao nàng biết được? Nàng muốn sống, mau buông tay để cho nàng đi!

Lệnh Hồ Trăn Trăn ra sức giãy dụa, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trên con đường kim quang truyền đến, lại có rất nhiều yêu binh hung hăng đuổi theo bắt người. Nhìn phục sức của bọn họ hẳn là những người chủ của mấy quầy hàng kia —— nàng đã nói nơi này kỳ quái rồi mà?! Yêu binh giả mạo hậu duệ Thiết Dân! Chắc chắn là cái bẫy do Thang Viên Yêu Quân giăng ra!

Tần Hi giữ chặt nàng, mở ra tay áo dài, vô số đốm sáng giống như đom đóm nhanh chóng bay ra, lấp lánh nhẹ nhàng rơi xuống tựa tuyết, chạm vào người thì không sao, nhưng khi chạm vào yêu sẽ lập tức biến thành trường kiếm ghim chúng xuống đất.

Bên kia Chu Cảnh đang dùng đao phá vỡ sương mù yêu khí trên bầu trời, kim quang ngưng tụ thành từng đoàn, trong nháy mắt chiếu sáng khắp mọi nơi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn thoáng nhìn thấy một cái cây rất cao lớn trên bậc đài khổng lồ ở cuối đại lộ bạch thạch, toàn thân đỏ thẫm, là thần thụ hiếm thấy Nhược Mộc. Thời điểm bọn họ vào làng thì trời đã tối, đèn trong làng quá sáng nên nàng không hề để ý đến bảo bối này.

“Đó là Nhược Mộc!” Nàng lập tức hiểu ra. “Chẳng trách lại không có yêu khí!”

Cây có thể dùng làm giấy bùa rất hiếm, đa số là linh vật của trời đất, nếu không thì không thể sinh ra cảm ứng với phù văn, cũng vì thế mà dưới sự trấn áp của linh vật trời đất rất khó cảm nhận được yêu khí. Trong số các loại giấy vỏ cây, giấy từ vỏ Nhược Mộc là quý nhất, cũng nhất hiếm thấy, bởi vì Nhược Mộc là thần thụ.

Nhược Mộc này cao đến mức phải cả nghìn năm tuổi, mà con yêu ẩn nấp sau nó có thể tạo ra chiến trận lớn như thế, nhất định là vô cùng lợi hại.

Có thể là chính Thang Viên Yêu Quân đang ở đây!

Lệnh Hồ Trăn Trăn lại lần nữa muốn thoát khỏi tay của Tần Hi, nhưng bàn tay đang giữ lấy nàng đã buông lỏng một chút, đột nhiên có một phi kiếm nhỏ màu xanh như kim châm bay ra khỏi tay áo hắn, giống như một luồng thanh quanh đang bay lượn, chớp mắt đã đâm vào thân cây đỏ như máu.

Hai yếu tố sấm và gió luôn hung hãn khiến linh tính của Nhược Mộc bị nhiễu loạn và mặt đất bắt đầu rung chuyển. Một khắc sau, yêu khí dày đặc không thể che giấu được nữa tựa như băng mà ùn ùn đâm lên từ mặt đất, vẻ mặt của mọi người đột ngột thay đổi.

Bỗng nhiên từ dưới đất truyền đến một thanh âm khàn khàn trầm thấp, mang theo sự tức giận: “Lại dám đả thương thần thụ của ta!”

Lời còn chưa dứt, từng đám mây đen như mực đã sà xuống làm đổ vô số ngôi nhà, trong lúc nhất thời khói bụi bây mù mịt. Lệnh Hồ Trăn Trăn tìm kiếm chính xác khe hở rồi vội vàng chạy về phía con đường có kim quang rực rỡ, không ngờ lần này là Chu Cảnh kéo nàng lại, cả giận nói: “Chạy lung tung cái gì! Đi theo!”

Nàng bị kéo về bậc đài cao như một cơn gió —— chờ đã, nơi đó không phải là nơi dành cho “những người không muốn chết”!

Tuy nhiên, có nói gì cũng vô ích, Chu Cảnh một tay kéo nàng, tay còn lại kéo Diệp Tiểu Uyển, chạy thật nhanh.

Tần Hi bay nhanh một đường tới, trầm giọng nói: “Chẳng trách phải trồng cây trong sân, hóa ra là là muốn mượn mắt của chuột Yêu Vân để dòm ngó con mồi. Ẩn nấp trong lòng đất, lại thích ăn thịt người —— các hạ không phải là Vạn Thử Yêu Quân bị tước đoạt phong hiệu đó chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.