Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 139: Phúc Họa Khó Lường



Tần Hi cởi áo ra, nhìn vào lồng ngực đầy Phong Lôi Ma Khí cuồng bạo. Nó chạy từ vai trái đến xương sườn bên phải, sau đó lan xuống, cuối cùng ngưng tụ thành hai con hồ ly nhỏ đen ở ngón chân cái hai bên.

Hắn chừa lại một cánh tay phải, không để ma khí chạy khắp cơ thể được.

Sau khi buộc Ngọc Thanh Hoàn vào bím tóc, hình ảnh phản chiếu khuôn mặt hắn trên gương đồng trông có tinh thần hơn nhiều so với trước. Lượng Phong Lôi Ma Khí tăng lên gấp hàng chục lần cuối cùng cũng có thể kiềm chế được hàn khí từ cõi chết, không đến mức khiến hắn đêm nào cũng mất ngủ.

Lẽ ra nên làm thế từ lâu rồi, bước trên lưỡi dao vượt qua vực thẳm vẫn tốt hơn bị hàn khí hành hạ đến mức toàn thân nát bấy từng chút một.

Hắn mở cửa phòng, ánh nắng và mùi hoa tràn ngập vào lòng. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, hắn cảm nhận được Thượng Thanh Hoàn ở phía Nam, liền quay người đi tìm.

Lúc này Lệnh Hồ Trăn Trăn đang ăn cơm trong nhà bếp phía Nam, đồng thời nghe Chiết Đan Tiên Nhân bên cạnh kể những chuyện thú vị lúc nhỏ của Ký Mộng và Từ Duệ, tỷ như việc Ký Mộng rất sợ ăn cá vì luôn bị mắc xương, còn Từ Duệ rõ ràng đao pháp tốt hơn nhưng lại thích bảo kiếm.

Vừa thấy hắn, nàng như một con bướm nhanh chóng bay đến, đôi mắt hổ phách nhìn hắn từ trên xuống dưới, phần lớn không phát hiện ra thay đổi gì kinh thiên động địa. Sau đó, nàng liền tháo chiếc găng tay da báo đen bên tay trái của hắn ra, nhíu mày nói: “Rõ ràng vẫn như cũ mà.”

Tần Hi thở dài: “Lần sau sư đệ sẽ cố gắng làm cho hoành tráng hơn.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn kéo găng tay ra đến khớp ngón tay, thấy Phong Lôi Ma Khí đang ngưng tụ thành một con hồ ly trên mu bàn tay hắn, lăn qua lăn lại, trông rất đáng yêu.

“Nó cũng vẫn như cũ.” Nàng nhẹ nhàng chạm vào hồ ly: “Chẳng hề đáng sợ chút nào, sao lại phải đeo găng tay?”

Tần Hi đeo lại găng tay: “Có lẽ nó chỉ khách sáo với mỗi mình Tiểu sư tỷ thôi.”

Hắn nắm tay Lệnh Hồ Trăn Trăn vào nhà bếp, thấy người nấu cơm dâng trà bên trong không phải là dị tộc Thượng Cổ, cũng không phải yêu, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Tiên nhân cũng thu nhận người thường làm việc vặt sao?”

Chiết Đan Tiên Nhân cười nói: “Lão hủ không biết nấu cơm, di dân lại không thể đói, nên những người làm việc vặt đều là những người Đại Hoang ta tình cờ gặp được nguyện ý ở lại Cúc Lăng Vu Thiên với lão hủ.”

Vị lão tiên nhân luôn nhìn mình chăm chú, chắc hẳn lại muốn nói mấy lời như thể sắp lìa đời, thật phiền phức.

Tần Hi lặng lẽ chuyển chủ đề: “Lần trước vãn bối định thỉnh giáo tiên nhân, trên đời này có vô số thần vật, tiên nhân lẽ nào đều nhận ra và biết công dụng từng món sao?”

Câu hỏi này tựa như gãi đúng chỗ ngứa, Chiết Đan Tiên Nhân lập tức nói không ngớt: “Lão hủ không dám nói nhận ra tất cả, nhưng trên đời này hẳn không ai nhận ra nhiều hơn lão hủ. Ví như Bàn Thần Ti này, Bàn là thần phân định thế nào là đen thế nào là trắng và tạo ra quy tắc, vì vậy Bàn Thần Ti có thể thay đổi quy tắc nhân quả. Tuy nhiên, Bàn cũng là vị thần rất công bằng, Bàn Thần Ti chỉ có thể sử dụng để trao đổi mà thôi. Nếu thiếu niên luyện hóa nó hoàn toàn, sẽ có thể tùy thời, tùy chỗ tiến hành trao đổi với nó.”

Điều này hắn đã biết không thể rõ hơn nữa. Tần Hi hỏi: “Còn có thần vật nào khiến tiên nhân ấn tượng sâu sắc không?”

Chiết Đan Tiên Nhân suy nghĩ một lúc: “Nói đến thì lão hủ nhớ có một món thần vật rất kỳ lạ, đó là một thần niệm của một vị thần thượng cổ tên là Hồng. Nếu vô tình bám vào người có duyên, cũng có thể trao đổi với nó. Nhưng vị thượng thần Hồng này có phần tinh nghịch, có khi một hạt gạo có thể đổi lấy phú quý cả đời, cũng có khi dâng cả tính mạng của người nhà, cũng chỉ đổi được một món tạp vật vô thưởng vô phạt.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nghe đến say mê: “Là hoàn toàn dựa vào may mắn sao?”

Chiết Đan Tiên Nhân cười nói: “Đúng là hoàn toàn dựa vào may mắn, nên gặp phải thần vật như thế này, đừng tranh chấp với nó là tốt nhất. Mỗi thần vật có công dụng riêng, dùng đúng sẽ là phúc, dùng sai chỉ có thể rước lấy tai họa mà thôi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn còn muốn nghe thêm, không ngờ xung quanh gió nổi lên vù vù, từng đám tụ lại. Ngay sau đó giọng nói của Quý Viễn theo gió truyền đến tai: “Ta đang mơ sao? Thật có nơi như thế này sao?! Lão Cửu và Tiểu sư tỷ vào bằng cách nào vậy? Đến tọa kỵ của ta còn không dám bay nữa!”

Chiết Đan Tiên Nhân vừa nhấc tay, mây trên đỉnh trời lập tức tan ra, hóa thành ba bóng người trên đỉnh Đông Cực Sơn, trong đó có hai người chính là Quý Viễn vàTrầm Quân.

Người còn lại là một nữ trưởng lão thân hình đẫy đà, tóc dài búi gọn trên đỉnh đầu. Gió tuyết cuồn cuộn trên đỉnh Đông Cực Sơn, nhưng y phục của bà ta chẳng lay động chút nào, cất giọng nhẹ nhàng: “Từ Hoa Quân từ Thiên Trọng Cung của Thái Thượng Mạch đến bái phỏng. Xin hỏi hai vị tu sĩ của Nhất Mạch ó ở trên tiên sơn này không?”

Lời vừa dứt, gió rít lên cuốn tuyết thành từng con rồng trắng, ba người bỗng xuất hiện trên đỉnh núi. Quý Viễn thấy thế vui mừng reo lên: “Lão Cửu! Tiểu sư tỷ! Thật sự có ở đây!”

Từ Hoa Quân nhìn y một cái đầy trách móc, rồi mới tiến lên hành lễ: “Bái kiến tiên nhân.”

Chiết Đan Tiên Nhân ngạc nhiên nói: “Làm sao mà các ngươi tìm được đến đây? Cúc Lăng Vu Thiên đâu phải nơi mà ai cũng biết.”

Từ Hoa Quân đáp: “Đại Mạch Chủ vì đệ tử bị kẹt lại Đại Hoang mãi không về, lo có chuyện xảy ra. Hơn nữa, qua tháng Giêng sẽ có đợt thực tập. Để ngăn tu sĩ trốn tránh, đã dùng thuật pháp để tính toán và biết được hai người bọn họ ở lại tiên sơn, nên phái ta đến đón.”

Thuật pháp nào mà có thề tính ra nơi Thiên Thần để lại?

Chiết Đan Tiên Nhân cau mày, nhưng cuối cùng không có lý do để giữ người lại, chỉ nói: “Tiên môn đã đến đón, lão hủ không giữ lại nữa. Ngày sau nếu có duyên, hai vị nhất định phải đến Cúc Lăng Vũ Thiên làm khách.”

Ông vừa nhấc tay, một câu mật ngữ theo gió truyền đến tai Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Tiểu cô nương, cha mẹ con chỉ mong con bình an thôi. Chuyện cũ hãy nghe rồi buông xuống đi, đừng truy cứu nữa.”

Chiết Đan Tiên Nhân có lẽ nghĩ rằng nàng sẽ đi tìm Tiên Thánh để báo thù, nhưng như vậy chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao? Nàng đâu có ngốc. Vấn đề nằm ở chỗ liệu Tiên Thánh có chịu buông tha cho nàng hay không, ngay cả trưởng lão cũng có thể tìm đến Cúc Lăng Vu Thiên rồi.

Vị nữ trưởng lão tên Từ Hoa Quân kia trông hiền lành phúc hậu. Nàng nhớ ra rồi, bà ấy từng cùng một vị nam trưởng lão khác đến Nhất Mạch Sơn để gặp nàng và lúc Đại Mạch Chủ gọi nàng Thiên Trọng Cung cũng đã gặp bà ấy, nghe nói bà từng là sư tỷ của Lệnh Hồ Vũ khi còn ở Nhị Mạch.

Lệnh Hồ Trăn Trăn khẽ hỏi: “Ta cũng nhất định phải về Thái Thượng Mạch sao?”

Từ Hoa Quân dịu dàng nói: “Đại Mạch Chủ đã giao phó nên hẳn là có nguyên do. Con sẽ không phải chịu bất cứ sự trừng phạt nào đâu.”

Nàng đâu có lo sợ bị trừng phạt.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lặng lẽ gọi Hồ Ly Giấy ra, chợt nghe Từ Hoa Quân hỏi thêm: “Các con vào Cúc Lăng Vu Thiên bằng cách nào thế?”

Nàng khéo léo giữ im lặng, Tần Hi lên tiếng: “Đệ tử cùng Tiểu sư tỷ đến chơi ở Đông Cực Sơn, tình cờ thấy có sao màu tím xuất hiện trên trời, tiên sơn cũng hiện ra theo. Lão tiên nhân bên trong nói đã lâu không gặp người trẻ tuổi, bèn gọi chúng ta vào để trò chuyện.”

Từ Hoa Quân khẽ cười: “Đó quả là cơ duyên hiếm có. Các con không biết đâu, Tử Cực Quân lại đến Thiên Trọng Cung một lần nữa, nói chuyện riêng với Đại Mạch Chủ hơn một canh giờ. Sau khi lão đi, Đại Mạch Chủ ập tức bảo ta đến Đại Hoang tìm các con, ta còn tưởng các con gặp chuyện gì rồi.”

Tần Hi đáp với vẻ khiêm tốn: “Tử Cực Quân là một lão nhân gia ất thấu tình đạt lý.”

Vừa dứt lời, Quý Viễn đã nhào tới kêu la: “Thật quá đáng! Nơi hiếm lạ như vậy mà hai người bỏ lại ta và Trầm Bất Bình để đi một mình! Lão Cửu thật ác độc, còn dụ dỗ cả Tiểu sư tỷ đi theo!”

Thấy Từ Hoa Quân bị tiếng ồn ào của y đuồi đi, y liền nháy mắt: “Thật xui xẻo khi có trưởng lão đến! Ta vốn định cùng Trầm Bất Bình đi dạo Tây Chi Hoang một chút. Đúng rồi Tiểu sư tỷ, ta ó món đồ tốt cho tỷ này!”

Nói rồi y lấy từ trong tay Áo Càn Khôn ra một thanh trường đao, vỏ đao đen đỏ xen lẫn, được tô điểm bằng ngọc sáng, một mặt là quẻ Chấn, một mặt là quẻ Ly.

“Hôm đó hai người ngươi kẻ thì ngất xỉu, kẻ thì bị thương, nên ta đã lén lút giấu đao đi.” Y khoe khoang. “Nhìn quẻ Lôi Hỏa trên đó, đây chẳng phải là đao của Lệnh Hồ Vũ sao? Lần trước Lão Lục hấy còn muốn cướp, ta quyết không cho đệ ấy lấy! Trước đó bảo là đưa cho Tiểu sư tỷ, nhưng ta lại quên mất, lần này gặp liền đưa ngay!”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhận lấy trường đao. Lúc này, khi nàng nhìn thấy nó, tâm tình đã khác xưa hoàn toàn. Nàng rút đao ra ngắm, lưỡi đao sáng trong như nước mùa thu, thật sự không thua gì thanh đoản đao của Tần Nguyên Hi.

“Ngươi đã lau chùi qua à?” Nàng thấy thân đao sạch sẽ như mới, không nhịn được khẽ hỏi.

Quý Viễn cười nói: “Đương nhiên! Sư đệ ngày ngày đều lau kỹ! Đao của Tiểu sư tỷ đương nhiên sư đệ phải bảo quản thật cẩn thận rồi!”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đeo trường đao bên hông, nhẹ nhàng vuốt ve hồi lâu, chợt nở nụ cười với y: “Cảm ơn ngươi.”

Quý Viễn ha ha cười to, đang muốn nhảy lên lưng hồ ly ngồi, nhương trước mắt lại có bóng người vụt qua. Tần Hi đã nằm ngay ngắn trên đó, ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn, giọng ôn hòa: “Tiểu sư tỷ sao không nói cảm ơn sư đệ?”

Hắn còn muốn nghe cảm ơn? Nàng nhất định sẽ không nói lời tử tế với hắn, hừ, không đánh hắn một trận đã là khách khí lắm rồi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn điều khiển Hồ Ly Giấy bay vút lên cao, Trầm Quân nhanh chóng tới gần, ngắn gọn tiếp tục câu chuyện dang dở hôm trước: “Tiểu sư tỷ, lần trước ta chưa nói xong, nàng ấy tên là Lâm Anh. Hơn nữa, Long Quần Phi Đao còn lại mười sáu lần, Tiểu sư tỷ đừng quên.”

Quý Viễn tai thính, lập tức xông tới: “Lão Bát làm sao? Đệ đúng là to gan! Đệ có ý đồ gì không phải với lão Bát?! Sư huynh không cho phép đệ thất lễ!”

Một mình y nói còn hơn mười người cộng lại.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vén những lọn tóc lòa xòa trước mặt, quay đầu nhìn về phía Cúc Lăng Vu Thiên hùng vĩ đang lơ lửng.

Lần này đến Thái Thượng Mạch không biết là phúc hay họa, nhưng nàng không sợ. Nàng chạm vào thanh đao bên hông, bây giờ nàng không còn sợ gì nữa.

Một bàn tay giúp nàng vuốt lại tóc rối, Tần Hi ghé sát bên tai, giọng nhẹ như muỗi kêu: “Trăn Trăn, sau khi về đừng đến Nhị Mạch Sơn ngay.”

Hắn hoài nghi Nhị Mạch Chủ?

Giọng Tần Hi càng nhỏ hơn: “Là ai ta không biết, nhưng chúng ta không thể không quay về Mạch, nếu không rắc rối sẽ nhiều hơn. Nàng cứ ở lại Di Quang Nhai, ta muốn lúc nào cũng có thể thấy nàng.”

Lời của Từ Hoa Quân rất kỳ lạ, dường như đang cố tình dẫn dắt điều gì, mà Tần Nguyên Hi lại đa nghi.

Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn vẫn nhìn mình, hắn khẽ cười, chọc nhẹ vào má nàng: “Tất nhiên, vẫn phải về động phủ của phụ thân nàng trước đã. Ở đó vài ngày với nàng cũng không sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.