Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 152: Bất Kiến Ly Nhân



16 tháng Tám, trăng sáng ngàn dặm.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lại mơ thấy giấc mơ cũ, Tần Nguyên Hi mặc vũ y trắng dính đầy máu, dùng ống tay áo nhuốm máu để lau máu trên mặt nàng.

Vì càng lau càng bẩn, hắn bật cười tự giễu, đưa tay chạm nhẹ lên má nàng, rõ ràng là lời từ biệt, nhưng hắn lại nói như thể đó là chuyện bình thường nhất: “Trăn Trăn, ta sẽ không rời đi, không được quên ta.”

Tần Nguyên Hi, đồ lừa gạt, rõ ràng đã rời đi, nhưng nàng lại không thể nào quên được, luôn nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của hắn trong giấc mơ.

Nếu nhất định phải mơ thấy, nàng muốn thấy những điều khác. Hắn kể mấy chuyện cười nhàm chán cũng được, hay cùng nàng tính toán chuyện xưa cũng tốt, dù chỉ đứng yên không nói gì, cũng còn hơn nhìn thấy hắn mặt mày nhợt nhạt, máu me đầm đìa.

Thế nhưng, hắn chưa từng chiều theo ý nàng.

Gió thổi bật mở khung cửa sổ bằng gỗ của khách điếm. Có thứ gì đó nhẹ nhàng đáp xuống bên gối, sau đó Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy có gì đè nặng lên vai, thứ đó quen thuộc đặt đầu lên vai nàng.

“…Ngươi lại trộm đồ ăn nữa phải không?”

Nàng mở bừng mắt, cúi đầu nhìn con ma khí hồ ly cuộn tròn bên cạnh gối. Nàng ngửi thấy mùi thơm vô cùng quý giá, phảng phất là mùi của món ăn đắt nhất trong quán ăn sang trọng nhất ở Đông Lai Thành, chắc chắn nó đã lén lút mò vào bếp để trộm đồ rồi. Tại sao chỉ là một luồng ma khí mà lại có thể tham ăn và kén chọn đến thế, đồ ăn đã ăn vào biến đi đâu vậy?

Ma khí hồ ly dĩ nhiên không thể nói chuyện, chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt dài xanh biếc nhìn nàng một lúc. Sau đó, nó tiến lại gần, dùng đầu mũi chạm nhẹ vào khóe mắt nàng để lau đi nước mắt còn sót lại.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ôm lấy nó, nâng lên và cảm thấy nó đã nặng hơn một chút: “Ngươi mập lên rồi.”

Ban đầu nó chỉ nhỏ xíu, gầy nhom, đôi mắt cũng chưa mở, chỉ biết cuộn tròn trong lòng nàng.

Chuyện xảy ra hôm ấy nàng không thể nhìn thấy. Sau khi Tần Nguyên Hi hóa thành Phong Lôi Ma Khí, nàng cũng mất hết tri giác. Khi tỉnh lại, đã là giữa tháng hai. Vì hai món thần vật trong người hấp dẫn lẫn nhau nên toàn bộ xương cốt nàng đều vỡ vụn, ngũ tạng lục phủ tan nát. Mặc dù được Đại Mạch Chủ chủ đích thân trị thương, nhưng nàng cũng phải ngủ liền nửa tháng mới tỉnh lại.

Nhưng nàng thì không sao, người có sao là Tần Nguyên Hi.

Để đối phó với Nhị Mạch Chủ, hắn đã nhiều lần để mặc Phong Lôi Ma Khí xâm chiếm khắp cơ thể, và kết quả là hắn hoàn toàn tan thành mây khói. Một sợi tóc cũng không để lại, thật sự biến thành một luồng ma khí, cuộn tròn dưới chân nàng thành một con hồ ly nhỏ.

Đại Mạch Chủ từng nói rằng, trong luồng ma khí này có chấp niệm, đó là lý do nó mãi không tan biến. Nàng hiểu ý ông, chấp niệm cuối cùng rồi sẽ biến mất, ma khí cũng sẽ rời đi. Nhưng bất kể thế nào, sự tồn tại của ma khí hồ ly đã mang lại cho nàng niềm an ủi lớn lao. Vào tháng Ba, sau khi thể lực và tinh thần hồi phục, nàng đã mang nó đi khắp chân trời góc bể, coi như đang đồng hành cùng Tần Nguyên Hi.

Ôm một tia hy vọng mơ hồ, nàng đã tìm không ít thiên tài địa bảo, linh dược quý hiếm. Con hồ ly tham ăn này chỉ chọn ăn những thứ có thể dưỡng thần hồn. Trong lòng nàng lại nhen nhóm một tia hy vọng nhỏ bé. Sau khi báo tin cho Chu Cảnh, mỗi tháng nàng đều nhận được linh dược từ Thái Thượng Mạch gửi đến, nghe nói do chính tay Đại Mạch Chủ luyện ra.

Nửa năm trôi qua, linh dược nó đã ăn rất nhiều, đồ ăn ngon cũng chẳng thiếu, không biết thần hồn có được dưỡng chút nào không, nhưng chắc chắn nó đã tang thêm nhiều cân.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn tối. Nàng ôm hồ ly vào lòng, vừa vuốt tai nó vừa thì thầm: “Hồ ly pha xanh trông kỳ lạ quá, ngươi có thể biến thành màu trắng được không? Đúng rồi, để ta đặt cho ngươi cái tên. Trong ba chữ Tần Nguyên Hi, chọn chữ ‘Nguyên’ đi, vì ngươi càng ngày càng mập. Từ giờ, ta gọi ngươi là Nguyên Hồ Ly nhé.”

Nguyên Hồ Ly rõ ràng không hài lòng với cái tên này, liền há miệng cắn nhẹ vào tay nàng.

Mùi thức ăn đắt đỏ từ miệng nó càng nồng hơn.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ôm chặt nó: “Lần sau đừng trộm thức ăn nữa, muốn ăn gì ta mua cho. Được rồi, ngủ thôi.”

Ngày hôm sau khi thức dậy, trời đã nắng chói chang. Nàng lấy chiếc áo choàng nhỏ làm từ da báo đen phơi nắng dưới cửa sổ, vẫy gọi: “Nguyên Hồ Ly, mặc áo vào đi, chúng ta sắp đến gặp Tỉnh Trai Tiên Sinh rồi.”

Lúc còn dưỡng thương ở Thái Thượng Mạch, đi đâu nàng cũng mang theo Nguyên Hồ Ly. Quả thật đúng như Tần Nguyên Hi từng nói, Phong Lôi Ma Khí chỉ đối xử nhẹ nhàng với nàng, còn đối với người khác thì không hề khách khí chút nào. Các tu sĩ Nhất Mạch bị đâm nhiều lần đến mức Lâm Anh phỉa run rẩy đưa đến cho nàng một cái áo choàng nhỏ làm từ da báo đen để Nguyên Hồ Ly mặc vào, vừa uy phong vừa không làm hại người khác.

Tuy nhiên, nó dường như không thích chiếc áo choàng này, lần nào cũng phải dụ dỗ một lúc mới chịu mặc. Lệnh Hồ Trăn Trăn gọi hai lần, quả nhiên nó vẫn cuộn tròn trên giường không động đậy. Nàng tiến đến kéo chăn ra, lần này là cái đầu trắng như tuyết chui vào lòng nàng.

Nàng hít một hơi, cúi đầu nhìn cả người trắng như tuyết của nó, bên trong còn ẩn hiện chút sắc xanh, nhìn giống như đồ giả.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ngẩn người hồi lâu: “Không thể khiến lông trở nên mềm mại hơn được sao?”

Đuôi dài của nó dường như không kiên nhẫn, gõ nhè nhẹ trên giường, đôi mắt dài nhìn nàng vừa chán nản lại vừa trách móc.

Nó hẳn là muốn nói: Không thể.

Nàng nhanh chóng mặc áo choàng cho nó, cúi đầu ngắm thêm chút nữa: “Tốt nhất ngươi cứ trở lại màu đen đi, màu trắng khiến ngươi trông như con cáo bằng sứ, rơi xuống là vỡ tan.”

Nó trả lời bằng cách dùng đuôi gõ vào cánh tay của nàng.

*

Tỉnh Trai Tiên Sinh vẫn như xưa, sau khi nghe xong chuyện về Tiên Thánh thì nước mắt như suối chảy, ướt cả nửa tay áo. Ngay sau đó, ông giơ tay ném cuốn tiểu thuyết đang viết dở ra ngoài, cầm lên một xấp giấy khác, vừa hít mũi vừa lắc đầu nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ sửa Tần tiểu hữu thành người tốt.”

…Nói vậy là trước đây ông ấy viết Tần Nguyên Hi thành kẻ xấu?

Lệnh Hồ Trăn Trăn vội vàng bịt tai Nguyên Hồ Ly lại, không để nó nghe thấy.

Tỉnh Trai Tiên Sinh lau nước mắt một lúc, rồi nhìn Nguyên Hồ Ly thở dài, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lật lại những ghi chép vừa xong về Tiên Thánh, rồi nói: “Thần Hồn Khế nghe như là thuật pháp của thiên thần Thượng Cổ thuần phục thần thú, dùng mảnh vỡ thần hồn đưa vào trong thần hồn của thần thú. Chẳng tránh Đại Mạch Chủ lợi hại như thế mà cũng bị Thần Hồn Khế trói buộc, bị một nửa thần hồn bị cắm vào trong, ông ấy cũng không dễ dàng gì.”

Ông cảm thán một lúc, bỗng nhiên nói: “Nói như vậy, Tư Sĩ và Tư Nữ cuối cùng của Tư U Quốc đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, không còn tồn tại nữa. Lệnh Hồ cô nương, cô còn có thể sinh ra ý niệm nữa không?”

Nàng chạm vào trán mình: “Chỉ có những ý niệm vụn vặt của người bình thường.”

Những ý niệm vụn vặt trong Thức hải của nàng không còn có thể kết tụ thành phi đao, cũng không thể xâm nhập vào Thức hải của người khác. Ngày đó, nàng đã chọn dùng toàn bộ ý niệm để mang hàn khí đi, ý niệm thuộc về Tư Sĩ Tư Nữ cũng từ đó mà biến mất. Đối mặt với Thức Hải trống rỗng, giống như cha mẹ nàng đang từ biệt nàng, cuối cùng nàng cũng phải nói lời từ biệt với họ. Lệnh Hồ Trăn Trăn sau này sẽ có tuyệt học của riêng mình.

Tỉnh Trai Tiên Sinh đa sầu đa cảm lại bắt đầu đỏ mắt, đứng dậy lau hàng lệ đang chảy dài nói: “Cô vẫn muốn tìm những thiên tài địa bảo có công dụng dưỡng thần hồn phải không? Ở đây ta có một cuốn sách đã thất truyền, do một thầy thuốc hái thuốc để lại hơn hai trăm năm trước, ta sẽ sao chép lại cho cô.”

Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn rút tiền bạc ra, ông vội vàng xua tay, chưa kịp nói gì thì nàng đã nói: “Đây là tiền lương một năm trước mà Tỉnh Trai Tiên Sinh đã đưa cho ta, nhưng ta đã không thể ở lại Đại Hoang một năm, nên bây giờ trả lại tiền cho ông.”

Tỉnh Trai Tiên Sinh lại đẩy trở về, không chỉ thế, ông còn lấy từ trong tay áo ra một gói vàng nén để lên: “Câu chuyện hôm nay cô kể cho ta trị giá ngàn vàng. Cô vẫn cứ làm thư đồng, không quan trọng ở đâu, nếu còn có những câu chuyện hay như vậy, nhất định phải cho ta biết.”

*

Khi trở lại Đông Lai Thành, bầu trời đã phủ kín ánh hoàng hôn.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ôm Nguyên Hồ Ly ngồi trên mái nhà của khách điếm thưởng thức bầu trời rực rỡ sắc màu, nơi xa đường chân trời hòa cùng biển cả. Nàng khẽ nói: “Chờ chúng ta tìm hết mọi nơi ở Trung Thổ, sẽ đến Đại Hoang, ở đó có rất nhiều thiên tài địa bảo. Còn có Vân Vũ Sơn... Chúng ta sẽ đến Vân Vũ Sơn lần nữa, thế nào?”

Cái đuôi của Nguyên Hồ Ly quấn quanh cổ tay nàng, đầu tai nhọn cọ vào cằm nàng hai cái, hẳn là đồng ý rồi.

“Lão Ngũ còn nói ta ít nói.” Nàng dụi cằm vào đầu hồ ly. “Bây giờ vì chàng không thể nói nên lời của ta đã nhiều hơn trước rất nhiều.”

Nguyên Hồ Ly nhảy từ lòng nàng xuống đất, ánh hoàng hôn phủ lên thân thể trắng muốt óng ánh của nó, phản chiếu ra một lớp đỏ nhạt rất đẹp. Đôi mắt xanh biếc của nó lặng lẽ nhìn nàng, nàng cảm thấy bên trong cất giấu ngàn lời muốn nói, nhưng khi nhìn kỹ lại, chỉ còn một mảng trống rỗng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nói nhỏ: “Chàng thật sự là Tần Nguyên Hi sao? Chàng nên đến trong mộng để nói chuyện cùng ta, để ta nhìn thấy dáng vẻ khỏe mạnh của chàng. Nếu trong mộng không thể nói, chàng chỉ cần nhảy lên hai lần, ta sẽ coi như chàng thật sự chưa từng rời đi.”

Nó dường như không nghe thấy, tự mình nhảy nhót trên mái nhà một lúc, rồi lại chui vào lòng nàng.

Đêm hôm đó, Tần Nguyên Hi vẫn không xuất hiện trong giấc mơ của nàng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn một mình đến Vân Vũ Sơn, đối diện với ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc của núi non, nàng ngắm nhìn rất lâu, rất lâu.

Những chiếc lá non màu xanh của cây loan bị gió thổi lật qua lật lại, phát ra tiếng xào xạc như cơn mưa. Nàng quay đầu lại nhiều lần, nhưng không lần nào nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên trên tảng đá trắng bên vách đá.

Khi tỉnh dậy, chỉ thấy ánh ban mai chiếu vào đôi mắt xanh biếc của Nguyên Hồ Ly, nó lại đưa đầu mũi lại gần, nhẹ nhàng chạm vào lông mi của nàng.

Dường như đang nói lời xin lỗi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhắm chặt mắt, khẽ nói: “Ta sẽ không khóc, chàng đừng nghĩ đến việc làm ta khóc. Ta nhất định sẽ tìm thuốc cho chàng, bây giờ ta không sợ phiền phức nữa rồi.”

Nàng nhất quyết coi nó là Tần Nguyên Hi, mang nó đi khắp nơi.

Còn rất nhiều nơi có thể cùng nhau đi, mỗi ngày sẽ nhìn thấy những phong cảnh khác nhau, cưỡi gió xuân, tắm mưa hạ, ngắm trăng thu, thưởng tuyết đông. Cuộc đời của tu sĩ rất dài, bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau, sớm chiều có nhau, năm này qua năm khác.

Số phận có bao nhiêu cạm bẫy, vượt qua từng cái một để đi đến đây, nàng cũng sẽ không chết không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.