Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 47: Không Còn Liên Quan



Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn chằm chằm bàn tay quấn vải mùng thật dày của nàng.

Vu Yến Quân đưa tay lên: “Không sao, đã được gắn lại rồi. Tu sĩ rốt cuộc vẫn là tu sĩ, chúng ta chỉ có thể sửa được vật chết, nhưng bọn họ ngay cả vật sống cũng sửa được.”

“… Ngón tay bọn chúng chặt đứt là của Nhị sư tỷ?” Lệnh Hồ Trăn Trăn thấp giọng hỏi.

“Là ta để cho yêu binh chặt đó vì trước khi đến Trọng Âm Sơn, ta đã cảm giác có gì đó không đúng. May là trước đó ta đã mượn nhẫn của sư phụ.” Vu Yến Quân thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi nàng cảm thấy ám ảnh: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, ta cũng không muốn nhớ đến chuyện này đâu.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nói nhỏ: “Ta đã giết Thang Viên Yêu Quân rồi, tỷ đừng sợ.”

Nàng đã không nhắc đến thì thôi, nhưng Vu Yến Quân nhớ đến chuyện này lại ảo não: “Trăn Trăn, muội… Muội thật sự muốn làm tu sĩ sao?”

Làm tu sĩ? Nàng lắc đầu: “Ta không đi.”

Thần Công Quân đột nhiên lên tiếng: “Con đúng là quá nhếch nhác rồi. Lại đây, ta búi tóc lại cho con.”

Đây chính là đãi ngộ vô cùng hiếm có. Lệnh Hồ Trăn Trăn nhớ chỉ trong hai ngày đầu mới nhập môn, sư phụ mới có hứng giúp nàng búi tóc may y phục. Sau đó là tự nàng học, sư phụ chưa từng làm cho nàng nữa.

Nàng lập tức đưa tay tháo dây buộc tóc lộn xộn ra.

Thần Công Quân nhìn chiếc vòng tay chạm khắc bằng vàng trên cổ tay nàng, một nụ cười hiếm thấy xuất hiện: “Bộ y phục của nam nhân này của con đúng là chẳng ra gì. Nếu đã nhận được quà sinh thần, thì mau đổi y phục đi. Yến Quân nói con mặc màu đỏ rất đẹp, mau thay cho ta nhìn thử.”

Khi Lệnh Hồ Trăn Trăn đi ra từ phía sau tấm bình phong, nàng đã thay một bộ áo váy đỏ lộng lẫy, rực rỡ như lửa, vô cùng chói mắt.

Vu Yến Quân thẳng dậy: “Ta biết Trăn Trăn mặc màu đỏ rất đẹp mà!”

Thần Công Quân hiền hòa nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, đột nhiên vẫy tay với nữ tử xa lạ bên cạnh: “A Nghiên, là Trăn Trăn đã hái quả loan cứu mạng con. Mau nói cảm ơn đàng hoàng đi.”

Vẻ ngoài của nữ tử tên A Nghiên kia rất giống với sư phụ, chắc chắn là Đại sư tỷ rồi. Nàng ta thuận theo đi đến hành lễ với đôi mắt đỏ hoe, rồi nhẹ nhàng nói: “Tiểu sư muội, ta rất cảm kích ơn cứu mạng của muội, còn chưa kịp đáp ơn chăm sóc cho muội… Mẫu thân, người thật sự muốn…”

“A Nghiên.” Thần Công Quân cắt đứt lời của nàng. “Trước tiên chỉnh lại phấn son rồi giúp Tiểu sư muội của con ăn mặc chỉn chu một chút.”

Bà đặt Lệnh Hồ Trăn Trăn ngồi trước gương đồng, lấy chiếc lược gỗ chải thẳng mái tóc rối bù của nàng từng chút một.

Từng sợi tóc lạnh như băng mà mềm mại lướt qua kẽ ngón tay, màu sắc nhạt hơn người bình thường một chút, nhưng lại rất dày.

Thần Công Quân ó chút mất tập trung khi chải tóc, cơn mưa ngoài cửa sổ khiến bà nhớ đến đêm mưa cách đây nửa năm, khi một thiếu nữ ướt như chuột lột đột nhiên xông vào sư môn đại trạch. Nàng xinh đẹp lạ thường và cũng lợi hại khác thường, lại có một đôi tay cực kỳ vững vàng. Theo thời gian, việc truyền lại danh hiệu Thần Công Quân cũng không phải chuyện khó gì.

Bà vẫn luôn có kỳ vọng rất lớn với nàng và Yến Quân luôn nói đùa rằng bà thật thiên vị. Nhưng quả thật đúng là có chút thiên vị, ngoài việc tán thưởng tư chất của Lệnh Hồ Trăn Trăn, bà cũng khá thích tính tình thẳng thắn và ngây thơ của nàng.

Thần Công Quân bỗng nhiên nói: “Trăn Trăn, ta đã làm thợ thủ công hơn nửa đời người rồi. Ai thấy ta cũng đều phải gọi một tiếng “Thần Công Quân.” Cho dù ở nơi Đại Hoang yêu ma quỷ quái hoành hành này, ta cũng chưa từng cảm thấy bất lực bao giờ. Nhưng lần này, ta thật sự không thể làm gì được.”

Từ lúc Lệnh Hồ Trăn Trăn bị Tam công tử bắt đi, bà mới hoảng sợ ý thức được mình đã chạm đến bức tường cao thực sự của Đại Hoang. Đó không phải là dã yêu, cũng không phải yêu thương, mà chính là Xương Nguyên Yêu Quân dùng một tay che trời ở Nam Chi Hoang.

Bà thức trắng đêm nghĩ vô số cách để tìm người có thể giúp đỡ, nhưng lại phát hiện không ai có thể giúp được.

Sau đó vẫn là Vu Yến Quân nảy ra ý tưởng, nhớ ra có thể dùng chim truyền tin bằng đồng xanh để dò xét. Thư cuối cùng cũng được gửi đi, nhưng quay về cùng chim truyền tin còn có Tam công tử của Xương Nguyên Yêu Quân.

Gã vậy mà vẫn luôn đi theo chim truyền tin để tìm ra sư môn đại trạch.

Vị Tam công tử này mời bọn họ đến Nam Chi Hoang Trọng Âm Sơn làm khách, thiệp mời chính là vòng tay bằng gỗ mà Lệnh Hồ Trăn Trăn đã đánh rơi ở Tuấn Đàn Hành Cung.

Đại Hoang đã nhe răng nanh của mình với họ mà không hề kiêng kỵ chút nào. Sau khi tấm màn ấm áp giả tạo bị xé toạc, họ mới nhận ra làm người bình thường bất lực đến nhường nào.

Thần Công Quân thở dài một tiếng: “Tuy ta được gọi là Thần Công Quân, nhưng chỉ có thể làm ra chút vật chết, còn con gái ruột thịt của mình bị thương nặng và gặp nguy hiểm như thế lại chẳng làm gì được, vẫn là nhờ con cứu mạng. Kể cả khi vì nợ ân tình cứu mạng nên không thể bỏ mặc con, cho dù ta đến Trọng Âm Sơn, cũng chẳng thể làm gì được.”

Bà lắc đầu, trong mắt hiện lên một sự đau đớn sâu thẳm: “... Nhiều năm trước, phu quân của ta đã chết trong một trận tu sĩ loạn đấu. Ông ấy chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, lại vô cớ bị liên lụy, sau đó chết không rõ ràng. Vậy nên ta đã thề cả đời này sẽ không dính líu gì đến tu sĩ. Vậy mà khi nhìn lại, sóng gió lần này nếu không có tu sĩ, chỉ sợ không cách nào cứu vãn được nữa.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn thấp giọng nói: “Ta có thể bảo vệ mọi người.”

Thần Công Quân cười một tiếng, không nói gì, chỉ cẩn thận quấn mái tóc dài của nàng thành một búi, rồi buộc lại bằng một sợi dây bằng lụa mỏng manh. Sau đó bà lấy cây bút từ tay của A Nghiên, tự tay vẽ hoa điền* đỏ rực giữa hai hàng chân mày của nàng.

*hoa điền: một loại hoa văn trang trí được dùng để trang điểm lên trán của phụ nữ cổ đại Trung Hoa. Thông thường, hoa điền thường có 3 màu sắc chính bao gồm: đỏ, xanh và vàng, trong đó màu đỏ là màu được sử dụng phổ biến nhất. (theo kenh14)

Cô nương trước mặt khi được trang điểm và ăn mặc gọn gàng đột nhiên lớn lên thêm hai tuổi, xinh đẹp đến gần như yêu diễm*.

*yêu diễm: vẻ đẹp nhưng có phần tà mị, không phải là người chính trực gì cho lắm

Nàng tựa như chưa từng vẽ hoa điền, hai hàng mi dài và dày nâng lên rồi chớp liên tiếp hai cái. Đôi mắt màu hổ phách trong veo, trông ngây thơ đến khó hiểu.

Thấy nàng định dùng tay xoa xoa giữa trán, Thần Công Quân liền ngăn lại, nhìn nàng một hồi, mới nói: “Trăn Trăn, con đã không phải là người bình thường nữa rồi. Sư môn này của ta không có chỗ cho con nữa, đi làm tu sĩ đi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn kinh ngạc trợn tròn đôi mắt.

Tại sao đột nhiên muốn đuổi nàng đi? Bởi vì nàng biết dùng phi đao, cho nên không còn là người bình thường nữa?

“Cho dù con có biết dùng phi đao, thì con vẫn là, vẫn là người bình thường...” Nàng bắt đầu lắp bắp dưới tình thế cấp bách. “Lúc trước con không biết… Hiện giờ lại biết được thân thế, phi đao nhất định có thể bảo vệ...”

Thần Công Quân lui lại hai bước, giọng điệu lãnh đạm: “Bảo vệ mà để ngón tay cái Yến Quân bị chặt đứt sao? Con muốn ta từ giờ ăn không ngon, ngủ không yên? Trăn Trăn, ta nói thẳng luôn, thân thế của con đã địn trước sẽ mang đến gió tanh mưa máu nên chuyện tương tự sau này sẽ chỉ nhiều hơn chứ không thể ít đi. Lần này là Yêu Quân, lần sau có thể là Trung Thổ tu sĩ. Sư môn Thần Công Quân đều là người bình thường, không thể và cũng không dám dính dáng. Thêm nữa, ta tuyệt đối không nhận tu sĩ làm đệ tử.”

Những lời này nặng quá rồi, Vu Yến Quân thở dài nói: “Sư phụ, người cũng quá tuyệt tình rồi… Cho dù Trăn Trăn... nhưng muội ấy đã cứu Đại sư tỷ mà.”

Thần Công Quân dường như không nghe thấy: “Nếu con thật sự tôn trọng sư môn Thần Công Quân, vậy thì nên hiểu rằng tốt nhất không nên có quan hệ gì với chúng ta. Con khăng khăng muốn ở lại, đó không phải bảo vệ chúng ta mà là hại chúng ta.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn không khỏi trầm mặc. Sau một hồi lâu, nàng bắt đầu lục lọi túi trong tay áo, vội vàng tìm kiếm hai phong thư đựng đầy ngân phiếu.

Trước đây đã nhận năm trăm lượng bạc, đồng ý làm đệ tử quan môn mười năm, nhưng hiện giờ không làm được nữa, nàng phải trả lại tiền cho sư phụ, như vậy mới có thể thanh toán gọn gàng.

Rõ ràng muốn giải quyết rõ ràng, nhưng nàng không vui chút nào.

Khoảng sân nhỏ kia, ánh nắng rực rỡ phản chiếu trên thỏi bạc khiến nàng vui mừng, những món đồ thủ công kỳ lạ cổ quái, còn có sự yêu thích mơ hồ của nàng dành cho nghề thủ công này —— tất cả đều là những điều nàng thích. Thế nhưng nàng nàng không giữ được, lần này thật sự không giữ được.

Cho dù làm đệ tử của Thần Công Quân, hay làm tu sĩ của Thái Thượng Mạch, kể cả thân phận con gái Lệnh Hồ Vũ, đều là những điều không đáng nàng để nàng quan tâm. Có thể làm, cũng có thể không làm, những thứ kia chỉ là thân phận ở thế giới bên ngoài, nhưng nàng chỉ quan tâm đến “Lệnh Hồ Trăn Trăn” thích gì thôi.

Nhưng nàng không quan tâm cũng chẳng có ích gì.

Nàng là con gái của Lệnh Hồ Vũ nên có rất nhiều người muốn gây phiền phức cho nàng. Nàng không còn là đệ tử của Thần Công Quân nữa, không thể giữ được thứ mình thích, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ tan biến.

Nàng hoảng sợ không thể giải thích được, có tìm cách mấy cũng không tìm ra phong thư, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi

“Ta không cần con trả lại tiền.” Thần Công Quân lắc đầu ngăn cản. “Lần này con một mình đến Trung Thổ, tiền cứ giữ lại từ từ dùng.”

Dứt lời, bà cẩn thận quan sát bộ váy áo màu đỏ trên người Lệnh Hồ Trăn Trăn, rồi lại nhìn vòng tay trên tay nàng, ánh mắt trở nên dịu dàng.

“Yến Quân nói đúng, con mặc màu đỏ trông rất đẹp, đeo chiếc vòng tay này còn đẹp hơn nữa. Còn nhớ những lời ta nói với con trước kia không? Trên đời này không có nhân tình gì có thể thanh toán toàn bộ được. Vòng tay này, còn có đồ trong vòng tay đều là quà sinh thần sư đồ Thần Công Quân tặng cho con, không cần đáp lễ.”

Mùng 3 tháng Chạp, mưa đông xào xạc.

Trước sinh thần một ngày, Lệnh Hồ Trăn Trăn và sư môn Thần Công Quân từ nay không còn quan hệ gì với nhau.

Nàng đi vòng quanh hành lang quán trọ nhiều lần một mình, không thể đi ra ngoài được.

Sắc trời dần dần tối đi, mưa phùn biến thành tuyết nhẹ.

Lệnh Hồ Trăn Trăn cuối cùng cũng từ hành lang đi ra ngoài, đi vòng quanh khách điếm mà không có mục đích nào.

Có lẽ bởi vì Triển Nguyên Trấn cách Trọng Âm Sơn quá gần, nên khách điếm này mặc dù lớn, nhưng dường như không có khách nào, ngay cả tiểu nhị cũng rất ít. Sân sau đầy cành lá khô, vô cùng lôi thôi, nhìn như chưa được chăm sóc trong một khoảng thời gian dài.

Có một người đứng bên hồ nước đóng băng, xiêm áo trắng như tuyết, vô cùng nổi bật trong trời đêm u tối.

Tuyết nhẹ dày đặc rơi xung quanh người hắn, tựa như có bụi mù bảo vệ. Hắn đã nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, nhưng anh không quay lại mà chỉ hơi nghiêng người, ánh mắt vẫn nhìn vụn băng trên mặt nước.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhẹ nhàng hỏi: “Tần Nguyên Hi, ngươi không vui sao?”

Thật trùng hợp, nàng cũng đang không vui. Hai người không vui mà ở cùng nhau thì có thể khá hơn được chút nào hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.