Doãn Kiếm và ta tay trong tay xuất hiện trước mặt ba người, bọn họ
dừng thảo luận, khuôn mặt ánh lên sự kinh ngạc cùng nghi hoặc vô cùng
lớn.
Bước vào phòng khách, phía bên trái là bàn ghế để làm việc, vài chiếc ghế quây quanh một chiếc bàn kính tròn gần cửa sổ, bên cạnh là hai
chiếc sofa gỗ dài, trong phòng có mấy chậu cây cảnh xanh tươi, cả căn
phòng sạch sẽ ấm áp thanh nhã.
Nghiêm Tuấn và Lương Dĩ Tiên mặt tối sầm, Đỗ An Trác thì càng tỏ ra
bất an hơn, vừa nhìn thấy ta, ánh mắt dời đến hai bàn tay đang nắm lấy
nhau một cách tự nhiên của ta và Doãn Kiếm, bỗng chốc giận dữ: “Doãn
Kiếm, tại sao anh lại đưa cô ấy đến?”.
“Là…”, ta tự mình muốn đến.
“Cô ấy là thành viên của Hội siêu nhiên, có quyền biết rõ sự việc”,
Doãn Kiếm bình tĩnh nói, “Lâm Hy Nhi mất tích rồi, Tiểu Phong muốn đến
nói cho cậu biết”.
“Cái gì?!” Ba người kinh ngạc.
Ta gật đầu: “Hy Nhi biến mất từ tối qua”.
“Âu Ngưng cũng vậy”, Nghiêm Tuấn giận dữ, “Bọn họ mất tích cùng một lúc, không phải trùng hợp ngẫu nhiên, đây là một âm mưu”.
Đỗ An Trác thầm thắt chặt nắm đấm, khuôn mặt lộ ra sự đau khổ không thể diễn tả thành lời.
Dĩ Tiên hỏi thăm tình hình sức khỏe của ta một chút, ta nói đã không
còn nghiêm trọng nữa, và nhấn mạnh việc phải nhanh chóng tìm ra hai nữ
sinh bị mất tích, chậm một bước sẽ thêm một phần nguy hiểm.
“Trước mắt vẫn chưa có manh mối gì, chỉ có con búp bê này, tìm thấy
trong phòng của Âu Ngưng, có chút kì quái”, Dĩ Tiên đưa ra một con búp
bê rất đẹp, mái tóc xoăn màu nâu, chiếc váy ren liền màu hồng nhạt,
khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, phối hợp với chiếc miệng nhỏ anh đào mềm
bóng và đôi mắt đẹp mê người, khiến người ta không muốn rời tay.
Ta không kìm được khen ngợi một câu: “Đẹp quá!”. Thời khắc đầu ngón
tay vừa chạm đến con búp bê, ta liền hiểu rõ, khuôn mặt tinh tế đó có
một nguồn lực hấp dẫn mãnh liệt, dụ dỗ lòng người.
“Tiểu Phong, cậu không cần bận tâm”, Đỗ An Trác đột nhiên cướp lấy con búp bê, thái độ kiên quyết, “Quay về trường học đi”.
Ta biết dụng ý của cậu ta, “Tôi cũng là một thành viên của Hội siêu nhiên, sao có thể đặt mình ngoài cuộc được?”.
“Doãn Kiếm, lập tức đưa cô ấy đi”, khẩu khí của anh ta càng nặng nề hơn.
Ta bình tĩnh ôn hòa đang định biện giải thì bị Doãn Kiếm chặn lại:
“Tiểu Phong, chúng ta đi thôi! Đừng nói An Trác không đồng ý, anh cũng
không hy vọng em gặp nguy hiểm, đối phương rất có thể không phải là
người bình thường”, rồi lại sán đến gần thấp giọng, “Nhưng mà em yên
tâm, anh sẽ bảo vệ em”.
Ta không nói gì, đối phương thực sự không phải là con người. Mấy
người bọn họ e rằng không phải là đối thủ của nó. Đúng lúc này, điện
thoại vang lên, là Tiểu Trinh gọi đến: “Tiểu Phong, mình nhớ ra rồi,
trước hôm mình về nhà, Hy Nhi nói muốn đến nhà thờ ở gần trường, có phải là có liên quan đến chuyện cô ấy mất tích không?”.
“Ừm, biết rồi”, ta an ủi mấy câu rồi ngắt cuộc gọi, nói với bốn người kia, “Tiểu Trác nói đúng, tôi tham gia vào sẽ chỉ vướng chân, cho nên,
Hy Nhi và Tiểu Ngưng đành nhờ cả vào mọi người”, ngôi nhà thờ đó sao?
“Điện thoại của ai vậy?”, Nghiêm Tuấn nghi ngờ.
“Tiểu Trinh, một người bạn, hỏi thăm sức khỏe của ti thế nào thôi”, ta trả lời tránh đi.
“Tiểu Phong, cậu có tìm hiểu được gì từ chỗ của Lâm Hy Nhi không?”, Đỗ An Trác đã bình tĩnh hơn.
“Hy Nhi…, tôi biết được không nhiều, cô ấy không muốn nhớ lại sự việc đó chỉ nói buổi tối hôm ấy, ba người còn lại trong phòng ký túc bọn họ
nghe thấy tiếng thét thảm thiết, nhưng cô ấy không nghe thấy… Ừm, buổi
tối thứ năm, mọi người… đi đến trước rừng cây đó có nghe thấy tiếng
chuông không vậy?”
“Tiếng chuông?”, bốn người phản ứng kinh ngạc giống nhau, điều này khiến ta ngạc nhiên.
“À, có thể là ảo giác của tôi”, tiếng chuông nhà thờ truyền đến, không có nghi ngờ gì, che giấu rất tốt đó!
“Ba người nghe thấy tiếng thét thảm đều đã chết, còn lại một mình Lâm Hy Nhi, bây giờ chỉ có Tiểu Phong nghe thấy tiếng chuông?”, Doãn Kiếm
phát huy sức liên tưởng của mình.
“Chắc là ảo giác thôi!”, ta nhấn mạnh lần nữa.
“Tiếng thét thảm và tiếng chuông… giống một cách dự báo”, Dĩ Tiên như đã hiểu ra, hoàn toàn phớt lờ lời nói của ta, “Có lẽ… Tiểu Phong sẽ gặp nguy hiểm…”.
“Tiểu Phong!”, Đỗ An Trác trở nên vô cùng căng thẳng, vội bước đến,
như thể ta sẽ giống như Đinh Linh, có thể mất tích không dấu vết bất cứ
lúc nào.
Doãn Kiếm đưa ta ra ngoài: “An Trác, tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ
an toàn cho cô ấy, trước mắt, tìm Âu Ngưng là quan trọng nhất.”
“Đúng, An Trác”, Nghiêm Tuấn cũng khuyên can, “Việc Tiểu Phong gặp
nguy hiểm chỉ là suy đoán, nếu chỉ dựa vào việc nghe thấy những âm thanh đó để phán đoán, vậy Âu Ngưng và Lâm Hy Nhi thì phải giải thích thế
nào? Chúng ta nhất định phải tìm được bọn”.
Trong lòng Đỗ An Trác chứa đầy đau đớn, không có chỗ nào để phát tiết đành hung dữ đấm một cú lên bàn.
“Tiểu Phong, tiếng chuông từ đâu truyền đến vậy?”, Dĩ Tiên luôn rất bình tĩnh.
“Điều này…, chắc là do tim của tôi không được khỏe, buổi tối hôm đó
suýt chút nữa phát bệnh, trong lúc mơ màng đã xuất hiện ảo giác”, ta hết dẫn dắt mọi người theo hướng đó chỉ là ảo giác.
“Dĩ Tiên, tôi đưa Tiểu Phong về trường, chuyện còn lại đợi tôi quay
về nói tiếp”, Doãn Kiếm ngăn chặn cô ấy tiếp tục hỏi, “Trông chừng An
Trác, đừng để cậu ấy thẫn thờ mãi”.
Dưới lầu ký túc xá, bởi vì có hotboy của trường đến nên cả tòa nhà
rực sáng hẳn lên, muôn vàn trái tim sáng lấp lánh đầy màu sắc!
“A Kiếm, lần tới, tôi mời anh uống trà hoa tường vy”, ta cười nói
theo thói quen. Đôi đồng tử trong suốt sâu không thấy đáy kia ẩn giấu
một câu chuyện như thế nào đây?
“Không biết là vì sao, anh luôn cảm thấy ở em có thứ gì đó mà người
khác không có. Rõ ràng đã biết tường tận về em rồi, nhưng vẫn có cảm
giác thần bí, giống như cách một tầng sương mù”, khóe mắt anh ta lướt
qua ý cười không rõ, “Tiểu Phong, em là cô gái kỳ lạ nhất mà anh đã từng gặp”.
Trong biết bao ánh mắt nóng bỏng của những nữ sinh xung quanh, anh ta giống như người chẳng liên quan, ta mang theo áp lực vô cùng lớn, run
rẩy bước vào tòa nhà, hiểu nhầm lớn lại được đồn thổi rồi.
Tiểu Trinh không ở ký túc. Ta đóng cửa lại, trái tim thấp thoáng
những cơn đau, cơ thể như muốn đổ xuống. Sàn nhà lạnh băng, hơi lạnh xâm chiếm toàn thân thể, việc phong ấn sức mạnh tuy có thể giảm nhẹ đau đớn của Dạ Lạc, thậm chí ẩn giấu sinh khí tốt hơn, nhưng sức mạnh suy yếu
khiến thân thể người bình thường của Phong Linh khó chịu đựng được nỗi
đau lớn như vậy.
Bên ngoài tòa nhà ký túc, Doãn Kiếm nhìn tin nhắn hồi âm của Hàn Tiểu Trinh, đôi mắt tràn đầy ánh sáng lạnh.
Nhà thờ yên tĩnh lạnh lẽo, không chút hơi người, bên trong bên ngoài đều mang đến cảm giác kỳ dị.
“Sau khi vào trong không được quá kích động, chúng ta chỉ đến thăm dò rõ thực hư, cẩn thận một chút”, Doãn Kiếm duỗi cánh tay ra ngăn cản Đỗ
An Trác nôn nóng đang định xông vào.
“Trước khi hỏi ra tin tức của Tiểu Ngưng, tôi sẽ khắc chế bản thân”,
Đỗ An Trác ấn xuống tay của Doãn Kiếm, hít sâu, định thần lại, kiên
quyết nhảy vào cánh cổng sắt u ám mở rộng…
Sắc mặt Doãn Kiếm trầm xuống, không nói gì nữa, bám sát phía sau.
Nghiêm Tuấn và Lương Dĩ Tiên theo đuôi, khi nữ sinh cuối cùng bước qua
cánh cổng, trái tim đột nhiên run lên: Gay rồi.
Trong nhà thờ không một bóng người…
Nữ sinh thở gấp, mấy lọn tóc trước trán theo những giọt mồ hôi lấm
tấm dính lên trên gò má xinh đẹp, cô ta tiện tay gạt đi, không kịp nghỉ
ngơi, một khắc cũng không dám dừng lại, chạy thẳng vào nhà thờ…
Trong ánh tà dương, trên đỉnh tháp nhà thờ, một chiếc chuông lớn nặng nề yên lặng nằm đó.
Trong tòa tháp, bên cửa sổ kính dài sát đất, ánh hoàng hôn xiên xiên
kéo dài bóng dáng trong chiếc xe lăn, trong đôi mắt của cô gái xinh đẹp
lóe lên một ánh sáng kỳ quái, phía sau, một bóng đen khổng lồ đang nổi
lên.
Cô gái cử động đôi chân, từ từ đứng dậy, bờ môi cong lên lộ ra một nụ cười đen tối: “Đến rồi?”. Bóng đen sau lưng lay động cùng với sự hưng
phấn, chờ đợi đồ ăn ngon.
Sắc đêm lặng lẽ giáng xuống. Ta đứng ở trước nhà thờ, tử khí nặng nề
bị bao trùm trong một tầng kết giới u ám, nhìn sang hướng chiếc chuông
lớn sừng sững đó, khóe miệng ta khẽ nhếch lên: “Đến rồi?”.
“A n Trác, tìm hết rồi, khắp nơi đều không thấy ai”, bốn người tụ tập ở sảnh đường trống trải, Nghiêm Tuấn báo cáo.
“Chỗ tôi cũng giống vậy, sân sau trống không”, Lương Dĩ Tiên nói tiếp.
“Ngoại trừ chúng ta, quả nhiên không hề có ai”, ngữ khí của Doãn Kiếm không có chút biến động nào.
“Chắc chắn là chỗ này, không sai”, Đỗ An Trác lo lắng bất an, gần
ngay trước mắt nhưng lại chẳng thấy tung tích là điều giày vò người ta
nhất, “Đáng ghét, Tiểu Ngưng rốt cuộc bị giấu ở chỗ nào rồi?”.
“Doãn Kiếm!”, cửa nhà thờ truyền đến một tiếng kinh ngạc, sau đó cánh cửa lớn bị đóng chặt.
“Tiểu Trinh?”, khuôn mặt Doãn Kiếm hơi đổi sắc, “Sao cô lại đến chỗ này?”.
“Tôi lo lắng cho Hy Nhi, muốn đến tìm cô ấy”, Hàn Tiểu Trinh men theo lối đi ở giữa bước đến, tay vịn lên một hàng lưng ghế, gạt đi mồ hôi
trên trán.
“Chúng ta bị nhốt trong kết giới của đối phương, cô đột ngột xông vào trong như thế này, chẳng khác nào dê vào miệng hổ”, Lương Dĩ Tiên bình
thản nói rõ tình hình hiện tại cho Tiểu Trinh.
“Ý của cô là, tình hình của chúng ta bây giờ rất nguy hiểm?”, Hàn Tiểu Trinh hiểu ý Lương Dĩ Tiên đang trách mình.
“Vào cũng vào rồi, chẳng còn cách nào khác, bất luận thế nào cũng phải bảo đảm sự an toàn của cô ấy”, Doãn Kiếm chậm rãi nói.
“Trước khi ra ngoài, cô ấy giao cho anh”, Lương Dĩ Tiên thuận nước đẩy thuyền.
“Được, Doãn Kiếm lo cho cô ấy, Dĩ Tiên nghĩ cách phá hỏng kết giới,
Nghiêm Tuấn cùng tôi đi tìm Tiểu Ngưng và Lâm Hy Nhi”, Đỗ An Trác nhanh
chóng đưa ra chỉ thị.
“Chúng ta chẳng phải đã tìm khắp một lượt rồi sao?”, Nghiêm Tuấn thắc mắc.
“Còn một chỗ”, Đỗ An Trác ngẩng đầu nhìn lên trần nhà cao vợi.
“Coong, coong, coong…”, trong nhà thờ đột nhiên vang lên tiếng chuông khàn đục, liên tục không ngừng, vang đến mức lòng người có thể nảy sinh nỗi lo lắng, từng hình ảnh kỳ quái lóe lên, bóp méo cả không gian.
Lương Dĩ Tiên ném ra một tờ giấy bùa, nhẩm đọc: “Phá”. Bùa giấy hóa
thành một bó ánh sáng vàng chói lao thẳng lên trần nhà, bắn ra tứ phía,
tiếng chuông ngưng lại, không gian đột nhiên khôi phục như bình thường.