Vừa vào tới giảng đường, đúng lúc chuông reo, Giai Dĩnh nhìn thấy sắc mặt của ta không tốt lắm nên quan tâm hỏi thăm một chút. Ta chỉ đáp một câu “Bụng thấy hơi khó chịu” lấp liếm cho qua chuyện. Buổi học kết
thúc, còn chưa ra khỏi phòng học, bọn ta đã bị một giọng nói phía sau
gọi lại.
“Phong Linh, cậu có rảnh không?”, Đỗ An Trác trông đã có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
“An Trác, cậu là người có bạn gái rồi, còn tìm cô gái khác bắt chuyện sao?”, Giai Dĩnh cợt nhả chế nhạo.
“Phong Linh?”, cậu ta không để ý đến hai người kia, trực tiếp hỏi ta.
“Cũng không bận, có chuyện sao?”
“Cùng tôi đi đến chỗ này.”
“Thật thẳng thắn?!”, Điền Giai Dĩnh thốt ra sự kinh ngạc.
“An Trác, chúng ta phải đi…”, Nghiêm Tuấn vội nói.
“Tôi muốn mời Phong Linh cùng qua đó”, Đỗ An Trác thần sắc bình thản.
“Được thôi, tôi đi cùng cô ấy”, không đợi ta đáp lời, Giai Dĩnh hứng
khởi nói thay, “Tôi không đi, Tiểu Phong cũng sẽ không đi, đúng không?”, nói xong mắt còn chớp chớp nhìn sang ta.
“…”, là cậu nghe ra ý tứ trong lời nói của Nghiêm Tuấn, muốn đi theo hóng hớt thì có!
“Cứ quyết định thế đi, mau đi thôi!”, cô ấy nôn nóng vội vã kéo ta
chạy ra ngoài, nhỏ tiếng giải thích, “Tiểu Phong, mình nói cho cậu biết, bọn họ có một địa điểm tụ tập bí mật, bây giờ chắc chắn sẽ đi đến đó,
chúng ta nhất định phải nắm chắc cơ hội.”
Nắm chắc cơ hội? Kỳ lạ, ta chẳng hiểu gì cả!
Một tòa kiến trúc với bốn mặt và trần nhà đều dùng kính sáng trưng
bao phủ, kính sạch sẽ, trong suốt dưới sự khúc xạ của ánh sáng, mặt trời rực rỡ chói lòa, trông cứ như vườn hoa của Thượng Đế, mỹ lệ mộng ảo.
Đứng ở cánh cửa thủy tinh rộng lớn, trong suốt sạch sẽ, khiến người ta
thấy sảng khoái tinh thần. Trong vườn trồng đầy cỏ cây hoa lá, đa số đều là tường vi hai màu đỏ trắng, sự tương phản lớn tạo nên sức hút khác
thường, không biết ai có con mắt phi phàm đến như vậy, loại màu đỏ giống như hoa bỉ ngạn rực lửa ven sông Hoàng Tuyền vong xuyên, loại màu trắng giống như hoa trà mi bạch tuyết trước điện Cảnh Lăng Hoa của cõi U
Minh, ta bất giác nảy ra cách so sánh này.
Trong vườn hoa lồng kính, Âu Ngưng và Dĩ Tiên ngồi đợi bên một chiếc
bàn tròn màu trắng sữa, trên bàn bày năm cốc trà thơm vừa pha xong, khói bay nghi ngút, định mở hội trà sao?
Dĩ Tiên nhìn thấy ta và Giai Dĩnh, điềm nhiên khách sáo hỏi: “An
Trác, Nghiêm Tuấn, tại sao lại để những người không liên quan vào đây
vậy?”
“Là tôi đưa bọn họ đến”, Đỗ An Trác nói thẳng.
Âu Ngưng kinh ngạc nhìn về phía ta, ánh mắt toát ra vẻ đau thương, Nghiêm Tuấn nhăn mặt bất mãn lẩm bẩm mấy câu.
Ta thấy bản thân mình nên có đôi lời, không khí đang tốt đẹp chỉ vì
sự có mặt của ta mà rơi vào cục diện bế tắc gượng gạo như vậy, ngay cả
Giai Dĩnh miệng không bao giờ ngừng giờ cũng im lặng.
“Mình đi pha thêm hai cốc trà nữa…”, Âu Ngưng lên tiếng mở lời đứng dậy đi đến chiếc bàn nhỏ gần khóm hoa.
“Không phải đã có năm cốc rồi sao? Chúng ta có sáu người, pha thêm
một cốc nữa là được rồi!”, Giai Dĩnh nhỏ tiếng nói với ta, “Cô ấy tại
sao nói hai cốc? Còn người nào chưa đến ư?”
“Ừ, có thể”, ta trả lời.
“Phong Linh, Giai Dĩnh, ngồi tự nhiên đi!”, Đỗ An Trác nhìn sang Âu Ngưng ở bên kia, tỏ ra có chút áy náy.
Ta cùng Giai Dĩnh biết ý lịch sự ngồi xuống, Nghiêm Tuấn và Lương Dĩ
Tiên chẳng nói năng gì cả, nhưng dường như không mấy chào đón bọn ta.
Âu Ngưng bưng hai cốc trà nóng đến, khóe mắt toát lên vẻ ưu sầu nhàn
nhạt rồi quay lại chỗ ngồi của mình, bên cạnh Đỗ An Trác, theo thức tự
là Giai Dĩnh, ta, Nghiêm Tuấn, Dĩ Tiên. Giữa Dĩ Tiên và Đỗ An Trác trống ra một vị trí, chiếc cốc sứ hoa tường vi bốc hơi nghi ngút kia đang
lặng lẽ đợi hầu chủ nhân củ a n ó .
“Người đến đủ rồi”, ngoài cửa truyền đến một giọng nam lười nhác.
Một nam sinh mặc bộ trang phục thường nhật gọn gàng sạch sẽ bên ngoài khoác áo khoác màu đen đang bước tới, chiều cao xấp xỉ với Đỗ An Trác,
ngũ quan đẹp đẽ lôi cuốn, khuôn mặt toát lên vẻ phong lưu mà sâu sắc, bờ môi ẩn hiện nụ cười như có như không, tone màu đen lại tôn thêm cho anh ta vài phần cá tính. Nam sinh ấy một tay xách túi, chậm rãi thong dong
bước đến rồi quăng chiếc túi lên bàn, động tác vô cùng nho nhã, sau đó
ngồi vào chỗ.
Giai Dĩnh vừa nhìn thấy anh ta liền lộ ra ánh mắt đa tình, chằm chằm
nhìn thẳng vào nam sinh đó, hai tay tì lên má, vô cùng say sưa.
“Doãn Kiếm, có thể bắt đầu rồi”, Đỗ An Trác lên tiếng, khuôn mặt đẹp
trai sáng sủa toát lên vẻ kiên nghị rất phù hợp với tính cách của anh
ta, nhưng vẫn còn vương chút buồn bã không nên có.
“Bọn họ là ai?”, Doãn Kiếm liếc ta và Giai Dĩnh ngồi đối diện, lúc
ánh mắt của hắn liếc đến chỗ của ta liền kinh ngạc, nghi hoặc nói, “Đinh Linh?”.
“Cô ấy không phải là Đinh Linh, là Phong Linh, bạn học mới chuyển đến của lớp chúng tôi”, Nghiêm Tuấn trả lời.
“Phong Linh?”, ngón tay nam sinh ngoắc vào quai cốc, giọng có vẻ trầm ngâm.
“Chào anh, tôi là Phong Linh”, ta chủ động bắt chuyện.
“Tôi là Điền Giai Dĩnh, rất vui được gặp anh, Doãn Kiếm”, Giai Dĩnh nhanh mồm nhanh miệng.
“Chào cô”, Doãn Kiếm cử chỉ ung dung, “Hai người là thành viên mới sao?”
“Vẫn chưa phải”, Dĩ Tiên thản nhiên phủ định.
“Tôi ở phòng tin tức, rất có hứng thú đối với những sự việc siêu
nhiên mà các anh điều tra, nhưng vẫn chưa được gia nhập… nói ra thì thật ngại…”, Giai Dĩnh đứng lên tranh đoạt quyền phát ngôn.
“Cô muốn vào hội, tôi phản đối đầu tiên”, Nghiêm Tuấn không thèm giữ chút thể diện nào cho cô ấy.
“Giai Dĩnh, đừng kích động”, ta bị kẹt giữa hai người không dễ chịu
gì, “Tiểu Tuấn không cho cậu gia nhập chắc chắn có nguyên nhân, chúng ta không dễ dàng gì mới được cho đến đây, phải duy trì kỷ luật, ngoan
ngoãn biết điều”.
“Cô ấy nói không sai, nhóm chúng tôi là tổ chức tự phát, không có sự
phê chuẩn của trường học, cũng không thuộc phạm vi trường học. Công việc này có tính nguy hiểm, nếu như không có hiểu biết nhất định sẽ dễ xảy
ra chuyện. Tôi khuyên cô tốt nhất đừng tham gia, nếu không thì tất cả
hậu quả cô phải tự gánh chịu”, Doãn Kiếm thong thả nói, nhưng lời lẽ lại không hề e dè.
Giai Dĩnh lập tức ngậm miệng, yên lặng ngồi xuống, ánh mắt một tấc cũng không rời khỏi anh chàng đẹp trai.
“Chuyện phiếm kết thúc tại đây, Dĩ Tiên, kể lại rõ ràng tình hình đêm qua cho mọi người đi!”, Đỗ An Trác nhẹ nhàng bình thản chuyển lại chủ
đề.
“Ừm, buổi tối hôm qua tôi đã đi đến tầng bốn giảng đường Một, nhưng
rất kỳ lạ, chỗ đó hoàn toàn không có tử khí của vong linh, sau đó tôi
lại cẩn thận quan sát hiện trường…”, Dĩ Tiên rì rầm trần thuật.
Ta lặng lẽ xin lỗi trong lòng: Bạn học Tiên Tiên, thực sự là ngại
quá, thi yêu đó không cẩn thận đã bị cậu em của ta khử rồi, gây ra nhiều bất tiện cho hành động điều tra của các bạn, xin hãy lượng thứ.
“Tiểu Phong”, Giai Dĩnh kéo kéo cánh tay của ta, hiếm có giây phút cô ấy vứt vỏ anh chàng đẹp trai, để ý đến sự tồn tại của ta, “Cậu có tin
lời cô ấy nói không?”.
“Chắc là… đáng tin nhỉ!”
“Cậu có biết nội tình không? Cô ấy làm thế nào đoán định được chỗ đó
không có nữ quỷ? Tòa nhà giảng đường nửa đêm đều khóa cửa, cô ấy làm sao vào được chứ?”
“…”, ta không trả lời nổi bèn nhìn sang Doãn Kiếm ở chếch phía đối
diện, nhân cơ hội đánh lạc hướng, “So với Dĩ Tiên, mình thấy anh chàng
đẹp trai kia còn thần bí hơn”. Thực sự anh chàng đó có chút đặc biệt
khác thường, chí ít thì ta không dễ gì thăm dò được ký ức của anh ta.
“Cậu nói Doãn Kiếm à?”, mắt cô ấy ngời lên ánh sáng sùng bái rực lửa chưa được mấy giây, “Cậu quen biết nữ sinh đó?”.
“Hả, cũng hơi hơi, lần trước từng gặp mặt cả bốn người bọn họ”, tư duy của Giai Dĩnh thay đổi nhanh như phanh xe chuyển hướng.
“Ồ”, Giai Dĩnh tỏ vẻ lĩnh hội, sau đó rất phấn khởi kề đầu sát tai
với ta, “Mình nói cho cậu nhé, Doãn Kiếm là đại công tử của thị trưởng
thành phố Cốc Giang, Doãn đại thiếu gia, thành tích đứng số một ở trong
trường chúng ta, tướng mạo số một, phẩm hạnh số một, tóm lại là thiên
tài cái gì cũng đều số một, là hotboy số một được toàn trường tôn vinh,
là người tình lý tưởng trong lòng tất cả các nữ sinh”. Đúng lúc khi ta
tưởng rằng cô ấy “hạnh phúc” đến sắp ngất đi rồi thì ngữ khí cô ấy lại
đột ngột thay đổi, “Haizzz, đáng tiếc anh ấy đã có vị hôn thê, là thiên
kim Hoắc Nhàn Nhân của Tập đoàn Tài chính Hoắc Thị lớn nhất Cốc Giang
này, khí chất, xinh đẹp, hiện tại đang ở nước ngoài, chẳng bao lâu nữa
sẽ về nước. Hoàng tử trong mơ của mình, ôi! Mình sắp vĩnh viễn mất đi
anh ấy rồi, Tiểu Phong…”, cô ấy đau lòng nắm lấy tay ta, ánh mắt ai oán, “Mình phải làm thế nào đây?”.
“Đừng, đừng” có vẻ như cô ấy chưa từng có được anh ta, làm sao mà mất đi được? Thấy cô ấy càng sán đến gần, ta vội rút tay ra, lùi lại phía
sau. Bạn học Giai Dĩnh, cậu cứ như thế này sẽ khiến người khác hiểu nhầm hai chúng ta có gì đó.
“Hai người làm gì vậy?”, Nghiêm Tuấn nhíu mày lại hỏi.
“À ha ha… không, không có gì, không có gì, mọi người tiếp tục thảo luận đi, thảo luận…” ta ngượng ngùng tỏ ra vui vẻ.
“Dĩ Tiên vừa mới bắt đầu nói, hai người đã lén lút nói chuyện riêng,
nếu như không có hứng thú nghe thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng, hai
người có thể tùy ý đi bất cứ khi nào”, Nghiêm Tuấn cố gắng kiềm chế cho
ngữ khí bình ổn.
“Chúng tôi trêu chọc gì cậu à? Nghiêm Tuấn, tôi phát hiện mấy ngày này cậu nói chuyện…”, Giai Dĩnh không chịu yếu thế.
“Giai Dĩnh”, cô ấy đang định đứng dậy thì ta vội vàng ấn xuống, “Yên
lặng, bớt ồn ào chút đi…”, sau đó chuyển hướng sang những người khác,
“Mọi người thông cảm! Chúng tôi biết sai rồi, xin lỗi xin lỗi” rồi lại
quay đầu trầm giọng, “Giai Dĩnh, hoàng tử của cậu ở đây, chú ý hình
tượng, hình tượng…”.
Quả nhiên, cơn giận của cô ấy bỗng chốc tan thành mây khói, nhìn sang Doãn Kiếm rồi cười ngốc nghếch.
Thật linh! Ta âm thầm lau mồ hôi.
“Nghiêm Tuấn, tôi nghĩ bọn họ không phải cố ý đâu”, Âu Ngưng giọng nói nhẹ nhàng nghe rất dễ chịu, rất lọt tai.
“Bây giờ phải giải quyết sự việc quỷ ăn đầu trước, những vấn đề khác
để sau hẵng nói”, Đỗ An Trác nãy giờ luôn bình tĩnh, nhìn ta và hỏi,
“Phong Linh, chúng tôi tìm hiểu được rằng Lâm Hy Nhi từng sống chung với ba người bị hại hiện đang ở cùng phòng ký túc xá với cậu, cậu có đồng ý giúp tìm đầu mối từ chỗ cô ấy không?”.
“Mọi người biết tôi sống cùng ký túc xá với cô ấy, chắc là cũng có
thể tự tìm được cô ấy nói chuyện chứ!”, ta không ngần ngại biểu đạt thái độ.
“Chúng tôi đã tìm rồi, nhưng… cô ấy rất bài xích sự việc đó.”
“Đúng vậy! Con người thường không muốn nhắc đến những chuyện bất
hạnh”, huống hồ lại còn là sự việc quái dị như vậy, ta có thể hiểu được
tâm trạng của Hy i.
“Cho nên, chúng tôi hy vọng có được sự giúp đỡ của cậu”, Âu Ngưng thái độ thành khẩn.