Từng khung cảnh vốn đã quên mất giờ lại hiện lên trong đầu nhớ lại
thời gian xa xôi bị lãng quên, khi đó, ta bị xua đuổi đến nơi thâm sâu
hắc ám trùng trùng, bưng theo một ám hồn, bạn đồng hành duy nhất của ta, nói rất nhiều chuyện với nó, lặp đi lặp lại về nỗi cô độc và thù hận
của ta. Ta hận bọn họ, hận sự bất công bọn họ đối xử với ta, hận mọi thứ của thế gian. Ý hận sinh ra, bành trướng, nổ tung trong hắc ám, xông ra khỏi sự cầm cố của xiềng xích, ta muốn hủy diệt, hận đến muốn hủy diệt
tất cả.
Nhưng vì sao? Vì sao kết quả không như trong dự liệu? Vì sao ta… ta
đã vứt bỏ? Bắt đầu từ khi nào… không còn hận nữa? Sóng lòng chưa từng
thăng trầm bất bình, hỗn loạn như thế này.
“Ca ca…”, tiếng kêu cứu non nớt của Tiểu Ly vang vọng bên tai, “Cứu
đệ, cứu đệ…”, một đứa trẻ bốn, năm tuổi bị một người đàn ông tướng mạo
uy nghiêm đưa đi.
“Tiểu Ly”, ta vô cùng kinh sợ, trong phút chốc giống như bị hút rỗng, liều mạng đuổi theo.
Một thân hình mập mạp chắn ở trước mặt ta, hắn ta giơ cao một thanh
trường kiếm thần quang màu vàng nhạt, uy hiếp ghê người: “Tiểu tử, ngươi không nên tồn tại trên thế giới này, khắp người tội nghiệt, yêu ma tà
ác nhơ bẩn nhất, ta sẽ xử lý bằng cực hình, dưới vầng hào quang xét xử
công bằng, phán ngươi tội chết, lập tức thi hành, không ân xá”.
Xung quanh sáu vị U Minh sứ giả ánh mắt lạnh lùng tàn khốc khiến người ta run rẩy.
“Trả Tiểu Ly lại cho ta, nếu không ta sẽ giết sạch tất cả các ngươi”, phẫn nộ chiếm cứ tất cả ý thức, ta quên cả bản thân mình, thậm chí
không biết đã động thủ với bọn họ thế nào, bên tai chỉ nghe thấy tiếng
khóc của Tiểu Ly, cậu ấy không ngừng hét “Ca ca, cứu đệ”, xé nát tim
gan…
Khi trường kiếm màu vàng nhạt đâm vào trong thân thể, ta không cảm
thấy đau đớn, tóm chặt lấy bàn tay đang nắm lấy chuôi kiếm, nói rành
mạch từng từ: “Trả Dạ Ly lại cho ta, trả cho ta…”, trong tiếng thét phẫn nộ, tay phải ngưng tụ ra ngân quang sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực
hắn ta, bóp nát trái tim cùng với linh hồn hắn.
Ta dùng toàn bộ sức lực còn lại rút thanh kiếm kia ra, thân kiếm đã
chuyển đỏ. Trước khi ý thức mất đi, ta nghe U Minh sứ giả nói, đó là
kiếm của Thẩm phán, thanh kiếm này chỉ nhận kẻ có năng lực làm chủ, bọn
họ chỉ nhận chủ của thanh kiếm làm chủ, kẻ có được kiếm của Thẩm phán sẽ có được thần vị của Thẩm phán, mà có thể đồng thời chiến đấu với thần
của thẩm phán và U Minh sứ giả, ta là kẻ đầu tiên.
“Tiểu Ly…”, đổ gục trong vũng máu, ta vô lực lẩm bẩm, quan tâm gì đến Thẩm phán, tội nghiệt yêu ma, thần vị chứ, ta chỉ muốn đoạt lấy Tiểu Ly duy nhất trở về…
“Đại Ca”, là tiếng gọi của Tiểu Ly, cậu ấy nhìn sang ta, biểu cảm có
chút buồn bã không rõ, không giống với cậu ấy lúc bình thường.
Vưu Ni? Không đúng, trực giác của ta không thể sai được, cậu ấy là
Tiểu Ly, Vưu Ni đâu rồi? Trong không gian trống trải thênh thang, chỉ có ta và Tiểu Ly.
“Tiểu…”, ta vừa định duỗi tay ra, cậu ấy đột nhiên lộ ra vẻ đau khổ,
tự đấm vào trước ngực của mình, phun ra ngụm máu lớn, thân thể cũng
nhuộm đầy mảng đỏ chói mắt.
“Tiểu Ly!”, ta vô cùng hoảng loạn, không cách nào ngụy trang được nữa.
Cậu ấy đột nhiên lại biến mất, bừng tỉnh như một cơn ác mộng.
“Dạ Lạc, biểu cảm của ngươi thật động lòng người đó! Khiến người ta
nhìn mãi không chán”, Vưu Ni ở chỗ tối từng bước đi về phía ta, liếc
nhìn thiếu niên treo trên không trung, khắp người thương tích đang hôn
mê bất tỉnh.
“Ngươi là ai?”, cảm xúc vừa quên đi lại dần hiện lên trong đầu.
“Ngươi không quen biết bản thân mình sao?”
“Vưu Ni, ngươi là ai?”
“Ngươi nghiêm túc rồi?”
“Ta hỏi lần cuối cùng, ngươi là ai?”
Khóe miệng hắn ta nhếch lên nụ cười quyến rũ: “Ý thức, ý thức của loài người, ý thức bao trùm vũ trụ”.
“Chẳng trách, hình dạng của bất cứ người nào đều là ngươi, bởi vì bản thân vô hình vô dạng, có thể tùy tiện thăm dò nội tâm của người khác,
lại không có trái tim, một sự tồn tại đáng thương, ngươi đúng ra không
nên tồn tại.”
“Đúng vậy! Sự tồn tại đáng thương, không nên tồn tại, quái vật u ám
nhất, cũng không cần tồn tại”, hắn ta cố ý ám chỉ, kiếm nhọn hướng đến
Tiểu Ly.
“Em trai ta… không phải là quái vật”, cậu ấy là khóa và xích của ta, sở dĩ có cậu ấy, hận mới có thể biến thành vô hận.
Tên khốn nạn dám tổn thương cậu ấy, ta tuyệt đối không buông tha.
Thân kiếm chảy ra ngân quang, ánh sáng rực rỡ lấp đầy hắc ám, xét xử cấp độ hai… Tuyệt Phạt, thanh trừng tội ác…
Thông đạo đóng chặt, trong Ma Vực máu tanh khắp chốn, khắp nơi không
có nổi một cái xác toàn thây, giết chóc không ngừng, chiến tranh không
nghỉ, chẳng khác gì địa ngục, có khi còn hơn cả địa ngục, dùng hắc ám
làm bức màn, lấy máu đỏ làm bối cảnh, giết chóc làm chủ đề, lấy tiếng
kêu bi thảm lúc sắp chết làm thanh hiệu, giao hòa với nhau thành một
cảnh tượng như thế này: Kinh hãi, tuyệt vọng, chém giết điên cuồng, chôn vùi lý trí.
Ảo Nguyệt kinh ngạc bởi thân thủ của Doãn Kiếm, đã qua hàng chục
chiêu, anh ta không có tính thạch lại tiếp được hết toàn bộ, thù hận có
thể khiến một con người trưởng thành đến bước này sao? Sức mạnh cũng
không mất khống chế? Chiếc nhẫn đó…
“Doãn Kiếm, cậu hận nhầm người rồi.”
“Đời này không giết Dạ Lạc, ta thề không là người.”
“Giết em gái của cậu không phải là Dạ Lạc, ngài ấy không thể nào giết cô ấy.”
“Còn muốn giảo biện, ta tận mắt nhìn thấy, chỉ có hắn ta, cho dù
không phải là hắn làm, cũng là ý của hắn. Tiểu Điệp chỉ là đã từng gặp
hắn, liền đáng chết sao?”
“Dạ Lạc tưởng rằng là đệ đệ của ngài ấy.”
“Dạ Ly?”, anh ta bỗng ngừng lưỡi kiếm đang ép đi, chớp mắt cái càng giận dữ hơn, “Hắn ta? Đều như nhau”.
“Không phải Điện hạ. Điện hạ thực sự muốn giết cô ấy, nhưng khi đến
nhà cậu, Doãn Điệp đã chết rồi, mấy con yêu quái đến trước đó, Điện hạ
đã giết bọn chúng rồi, vừa khéo Dạ Lạc chạy đến, nhầm tưởng rằng Doãn
Điệp là do Điện hạ giết, liền muốn gánh tội thay cho ngài ấy.”
“Nói lung tung, quỷ mới tin ngươi.”
“Tin hay không tùy cậu, vốn dĩ ta không muốn giải thích với cậu,
nhưng mà Dạ Lạc, ngài ấy gánh vác đủ nhiều rồi, từ xưa đến nay, không
được người đời thấu hiểu, luôn trút thêm cho ngài ấy hết tội lỗi này đến tội lỗi khác không đáng có, người chịu trách nhiệm luôn luôn là ngài
ấy, nhưng không có ai nhớ đến những gì ngài ấy đã làm. Một vị thần bị
quên lãng, bản thân đã rất bi ai rồi, sau khi bị quên lãng, vẫn không
thoát được khỏi số mệnh phải chịu tội nghiệt nguyền rủa, thì càng bi ai
hơn. Doãn Kiếm, ngài ấy và cậu huyết giao, đồng nghĩa với việc giao mạng của mình vào tay cậu, ngài ấy tín nhiệm cậu. Người khác có thể không
hiểu ngài ấy, cậu thì không thể”.
“Nói linh tinh, thêu dệt lý do đáng cười thế này, để ta đồng cảm với
hắn sao? Hừ, ngươi vọng tưởng quá”, Doãn Kiếm mãnh liệt khua chuyển Long Uyên, không biết là do nhất thời khó tiếp nhận chân tướng của hiểu nhầm mà kích động, hay là thật sự vì những lời đáng cười của Ảo Nguyệt mà
phẫn nộ.
“Lừa cậu? Là bản thân cậu không muốn thừa nhận thôi! Bởi vì trừ thù
hận ra, cậu chẳng còn cái gì nữa cả”, Ảo Nguyệt nói trúng tim đen, “Thứ
Dạ Lạc cần rất nhiều, thứ không cần nhất là cảm thông”, cùng lúc đó,
quanh người anh ta có một tầng ánh sáng trong nhạt quấn quanh, Tinh Hà ở gần đó tình hình cũng giống như vậy.
Doãn Kiếm không nghe lọt tai một câu nào, xuống tay càng lúc càng
hung dữ, thân thể thoát ly khỏi ý thức chém giết, theo quán tính, giống
như một cỗ máy giết người máu lạnh. Trên bầu trời, mây gió cuồn cuộn,
tiếng sấm kinh hãi vang lên, kinh trời động đất, đột nhiên đánh thức
thần trí của anh ta.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”, một trận chiến hỗn
loạn đột nhiên ngừng lại, mọi người ngừng chiến, lần lượt nhìn sang đám
mây ngân quang cuồn cuộn, sấm vang chớp giật giao nhau, giống như có vật đáng sợ không biết là thứ gì sắp sửa đến, mây đen khủng khiếp che phủ
trên đỉnh đầu mỗi người.
Trong khơảng trống của dị thứ nguyên, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước,
Huyên Vũ gắng hết toàn lực để ổn định sự chấn động kịch liệt. Bên trong
Cục đặc phái, nghịch ma trượng kề ngang vào cổ cô gái có đôi mắt đẹp
đang giận dữ, trên mặt Hú duy trì sự ôn hòa bất biến: “Iris, tạm biệt”.
Cô ta không cam tâm, nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái chết, nhưng phát
giác ra Hú chần chừ không động thủ, đột nhiên lại mở mắt ra, thấy người
đàn ông hòa dịu trước mắt, quanh người tán phát ra xích quang nhàn nhạt, mỹ lệ, ma quỷ, như thể trong tiên cảnh hư ảo, dần dần đi xa rồi tan
biến…
Ba người bị vây trong Trận Tuyệt, “Dạ Lạc đại nhân?”, Diệu Âm giật mình, quầng sáng màu vàng nhạt quẩn quanh thân thể.
“Dạ Lạc!”, A Mục và Toàn Cơ cũng biến thành hai đạo lưu quang ẩn đi.
Tuyệt Phạt chém ra một khe nứt thời gian và không gian, đưa ta và Vưu Ni về đến Ma Vực…
“Có hai Dạ Lạc?”
“Có một người hình như không đỡ được rồi.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lòng bàn tay Ảo Nguyệt hiện ra hai viên tinh thạch một đen một trắng: “Dạ Lạc, tôi lại một lần nữa nhìn thấy sự phẫn nộ của ngài, nguyên nhân vẫn là ngài ấy phải không?”.
Tinh thạch bay vào trong cơ thể, kịp thời khôi phục linh lực mà Tuyệt Phạt tiêu hao, ta định thần, đứng thẳng dậy, nhìn sang dung nhan tuyệt
mỹ quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn ở đối diện những người
bên dưới đều đang chăm chú nhìn, chứng kiến trận chiến cuối cùng của
người và yêu ma này, quyết chiến giữa Dạ Lạc.
“Dạ Lạc, ngươi không thắng nổi ta, ta đơn giản lấy đi sự thù hận
không ai chịu được trong nội tâm của ngươi, chấp niệm của ngươi sâu bao
nhiêu, thì ta sẽ mạnh mẽ bấy nhiêu, ngươi không cách nào vượt qua ta
được, giống như ngươi không diệt trừ được tận gốc nỗi hận chôn giấu
trong ý thức thâm sâu của mình.”
Ngươi sai rồi, nỗi hận của ta, ta không có ý định diệt tận gốc nó,
nhờ phúc của ngươi, ta đã tìm lại được tình cảm khuyết thiếu của bản
thân mình. Ta có thể hận, chứng tỏ cũng có thể yêu rồi. Vưu Ni, ngươi đã lựa chọn con người, nhưng thế giới này không phải lấy con người làm chủ đạo, yêu ma cũng có quyền lợi sinh tồn, tội nghiệt nặng nề, tàn bạo độc ác gì đó, dương cao chính nghĩa, thay trời hành đạo gì đó, dùng những
từ ngữ sáo rỗng này làm lệnh tiễn, ngươi không thể thắng được ta. Tốt
xấu gì, ta là bản chính, làm sao có thể bị bản phục chế như ngươi đây
diệt được.”
Trường kiếm thẳng lên, hai ngón tay chầm chậm chà qua thân kiếm, lấy
máu để thề, ta sẽ xử lý bằng cực hình, dưới vầng hòa quang xét xử công
bằng, phán ngươi tội chết, lập tức thì hành không ân xá. Hắn và ta làm
ra cùng một hành động giống nhau, chấp hành xử phạt cao nhất đối với đối phương… Vô Xá.
Hồi Kết Ánh mặt trời rực rỡ trên cao, ánh sáng rạng rỡ như buổi ban
đầu, thành phố nhà cao san sát phát triển thịnh vượng, không có người
nào biết rằng, nó từng trải qua thảm họa khủng khiếp nhất trong các thảm họa. Trên đường lớn, xe cộ, con người qua lại, sắc thái vội vàng, dáng
vẻ bận rộn, tiết tấu cuộc sống nhanh, ngày này sang ngày khác lặp lại
không ngừng. Có người hưởng thụ trong thành phố, có người vật lộn trong
thành phố, có người vui mừng trong thành phố, có người bi thương trong
thành phố…
Trên tầng thượng cao ốc Quảng An, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa
kính, chiếu vào một căn phòng làm việc rộng rãi, sạch sẽ, sáng sủa, đứa
trẻ nhìn sang người đàn ông cúi người, chuyên chú đánh bóng bên cạnh bàn bóng, bình tĩnh như nước.
“Phi Dục, vận mệnh rất trêu đùa con người!”, Doãn Kiếm thu gậy về,
nhìn những quả bóng nhỏ tán loạn trên bàn, không có tâm tư đánh tiếp
nữa, quay người đi đến bên cạnh bức tường kính, dưới chân vẫn là thành
phố đó, dường như không chút thay đổi nào.
“Đúng.”
“Lúc đầu cậu không giết tôi, bây giờ lại không có cơ hợi nữa rồi, cậu không hối hận sao?”
“Tôi là vì Tiêu Nhiên”, cậu bé lạnh nhạt trả lời.
Doãn Kiếm nâng tay trái lên, tinh thạch màu xanh nhạt trên chiếc nhẫn tuôn ra ánh sáng xanh êm ả hòa dịu dưới ánh mặt trời, như thể ân sủng
đến từ thần, rất xứng với người đó.
Trong phòng đột nhiên xuất hiện Cửu Cung pháp trận, truyền tống một người đến.
“Hoa Liên”, ánh mắt Doãn Kiếm sáng lên mấy phần.
“Bây giờ anh là đại gia của Thu Mộc Viên, an nhàn như vậy không được đâu”, người đàn ông khí sắc yếu ớt đùa nói.
“Bác Thái vừa mới đi vào quỹ đạo, trên tay có không ít việc phải xử
lý, những ngày này, anh vất vả rồi, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Tôi có lúc nào không nghỉ ngơi, may mà có Lê Tu, Iris cũng sẽ quay
lại Thu Mộc Viên giúp đỡ. Trải qua trận chiến đó, Ma Vực cũng gần như
sụp đổ tan vỡ, chúng ta cũng chẳng tốt hơn là bao, Trịnh Khiêm, Tự Quy,
Nhi Hoa, Mạn Chỉ, Hạ tiền bối, Âu Dương tiền bối đều cùng chiến đấu đến
chết với kẻ địch, so sánh với bọn họ, tôi may mắn hơn rất nhiều rồi, chí ít, linh hồn có thể tự do đi lại. Doãn Kiếm, sau khi tôi chết, muốn trở thành linh thể của anh, như vậy có thể gần với Tiêu Nhiên hơn một
chút.”
“Đừng nói lời xúi quẩy, anh phải tiếp tục sống, không uổng công tôi khổ tâm cứu anh.”
Hoa Liên nhìn ra ngoài cửa kính: “Tiêu Nhiên nhìn thấy tất cả những
điều này, chắc chắn sẽ rất vui mừng. Trước ngày đó, anh ấy đã tìm tôi
nói chuyện, nói mình sẽ chết trong tay của anh, còn nói, anh là tất cả
kỳ vọng của anh ấy”.
“Nhưng tôi chỉ thích hợp sống trong thù hận, cho dù phế đi Cục đặc
phái, khôi phục lại Thu Mộc Viên, đối kháng với Ma Vực, cũng là để báo
thù cho Tiểu Điệp và Nhàn Nhân”, Ma Vực tuy nguyên khí tổn hại lớn,
nhưng mà ma chủ mới sinh ra tù trong Ma Trì là đại họa, cuộc chiến của
người và yêu ma không hề cùng với sự biến mất của Dạ Lạc mà dừng lại, mà sẽ vĩnh viễn không ngừng nghỉ…
“Báo thù? Thật sự chưa chắc là chuyện vui vẻ nhất trong lòng người,
sau khi Âm Bách Sát chết, tôi phát hiện ra, trong lòng trống trải rất
nhiều, có thể giúp được anh, thật vừa khéo”, Hoa Liên khẽ thở dài, quay
lại chủ đề chính, “Dĩ Tiên khuyên không quay lại sao?”.
“Cô ấy muốn ở bên cạnh Dạ Ly, bọn họ một người mất đi anh trai, một
người mất đi sư huynh, hai người cô độc ở bên nhau, an ủi lẫn nhau, dựa
dẫm vào nhau, cũng chẳng có gì là không tốt cả.”
“Nói đến mất đi, chúng ta đều đã mất đi quá nhiều.”
“Đúng vậy! Mất đi quá nhiều…”, trong mắt Doãn Kiếm có chút đau thương.
Chiếc áo choàng màu đen vác một chiếc lưỡi hái lớn nổi giữa không
trung, kéo ra nụ cười thật lớn: “Tiểu Doãn Kiếm, cậu không mất đi tôi
đâu!”.
Trong ánh tà dương huy hoàng, trên đường lớn ở ngoại thành của khu
phố náo nhiệt xa xôi, thiếu niên đeo ống đựng bức họa trên một bên vai,
bóng lưng cô đơn lủi thủi độc hành, thê lương mà ưu thương, Lương Dĩ
Tiên ở phía sau gắng sức đuổi theo: “Dạ Ly, Dạ Ly… anh đợi đã, đợi tôi
với, đứng lại, Dạ Ly…”.
Cậu ta đột ngột dừng bước, quay người lại, Lương Dĩ Tiên không kịp
phản ứng, húc đầu vào lồng ngực của anh ta, vừa vặn rơi vào trong lòng,
“Cộc”, Dạ Ly không chút khách khí cốc một cái lên chiếc đầu bên dưới cằm mình, nghênh đón được đôi mắt oán hận của đối phương, cậu ta biểu hiện
rất vô tội, cứng như gỗ hỏi: “Cô theo đến đây làm gì?”.
“Anh biết Yến Đê cốc ở đâu không?”, Lương Dĩ Tiên xoa xoa đầu, khẩu khí rất hung dữ.
“Không biết, cho dù chân trời hay góc bể, tôi nhất định phải tìm ra được đám cương thi đó, báo thù cho đại ca.”
Cô ấy ngơ ngác, cụp mắt xuống: “Đây không phải là hy vọng của đại ca
anh! Anh ta đem tinh thạch cho bọn họ, tức là đã sắp xếp xong rồi, dự
định hy sinh bản thân mình, thành toàn cho tất cả mọi người”.
Trận quyết chiến giống như ngày tận thế, xử phạt cao nhất giữa Dạ Lạc đủ để hủy trời diệt đất, trong Ma Vực vốn không một người nào có thể
sống sót trở về. Người đàn ông mỹ lệ mà độc đoán bao trùm lên tất thảy
chúng sinh, tuyên đọc bản phán quyết tử hình của mỗi con người, khoảnh
khắc tử vong thi hành liền bị một viên tinh thể tím nhỏ bé ngừng lại,
kết thúc mây đen đáng sợ và sự hủy diệt kinh thiên động địa, phong ấn
tất cả thù hận, gộp lại cả Dạ Lạc…
“Lương nha đầu, cô không hiểu đại ca có ý nghĩa thế nào đối với tôi đâu”, Dạ Ly nặng nề nói, tay đút túi quần, lặng lẽ rời đi.
“Tôi hiểu”, cô ấy thất thanh hét lên, cuống quýt đuổi theo Dạ Ly,
“Không phải chỉ có một mình anh buồn bã”, mất khống chế gào lên với anh
ta xong, nước mắt không kìm được lã chã rơi.
Khi Địch Siêu ngã xuống trước mặt cô ấy, một cơn đau đớn trước nay
chưa từng có, như thấu tim xuyên qua, anh ta nói: “Nha đầu, tổn thương
em là chuyện anh không muốn nhất, thật sự không nỡ…”.
Cô ấy hối hận vì sao mình phải bán mạng như vậy, nếu như kịp thời thu tay, nếu như anh ấy có thể đánh trả… nếu như anh ấy đánh trả người chết có lẽ chính là cô ấy rồi.
“Đại ca đã từng hứa, huynh ấy sẽ không rời xa tôi”, Dạ Ly nắm chặt viên pha lê xanh da trời trên sợi dây chuyền trước ngực.
“Có câu nói tôi vẫn luôn muốn nói với sư huynh, nhưng mà vĩnh viễn
không có cơ hội nữa rồi, là tôi đã tận tay hại chết anh ấy, tôi cũng
buồn bã, không phải chỉ có anh…”, trong lời của Dĩ Tiên mang theo tiếng
khóc nấc, lệ không ngừng tuôn rơi.
“Cho cô một cơ hội, coi tôi thành anh ta, nói ra đi.”
“Tôi… anh không phải anh ấy.”
“Đần độn.”
“Anh… thôi bỏ đi, tôi với sư huynh đã định là không có duyên phận,
chỉ có thể ôm nơi áy náy và nhớ nhung đối với anh ấy, nhớ anh ấy cả đời, đây là trừng phạt tôi đáng nhận.”
Dạ Ly xốc xốc ống tranh, nói: “Trong này là tranh vẽ của đại ca, buổi tối hôm đó, huynh ấy đã nói những lời tôi nghe không hiểu, ‘Đêm tràn
đầy thần bí và những điều chưa biết, có người sợ hãi, có người si mê,
mảnh trăng tàn mơ hồ giống như ngăn cách một lớp sương mù, hoang vắng, u ám, không nhìn thấu được diện mạo vốn có của nó… tương lai không thể
nói rõ, trăng đêm trở thành một câu đố’, đại ca hy vọng tôi sẽ thay
huynh ấy tìm ra đáp án”.
“Trăng đêm? Là cái gì?”
“Tôi từng lý giải là đại ca và Ảo Nguyệt, sau này nghĩ lại, nó không đơn giản như vậy, cho nên tôi muốn đi tìm.”
“Vậy… báo thù chỉ là anh tiện miệng nói ra thôi?”
“Cô rất phiền”, Dạ Ly lười nhác lườm cô ấy một cái, “Động một chút là khóc lóc, cút xa một chút cho tôi, bây giờ tôi không có hứng thú với
cô, không cần lo lắng đến Hệ Hồn Vũ”.
Cô ấy qua quýt lau mặt: “Cảm ơn, sau này anh… phải bảo trọng”, vốn có lòng tốt muốn khai thông cho cậu ta, giờ đã không có chuyện gì rồi, bản thân mình cũng yên tâm, ai biết được, chưa đi được mấy bước, lại bị cậu ta xách lại.
“Một mình đi rất buồn, cùng nhau đi.”
“Anh bảo tôi cút đi xa chút.”
“Lúc đó khác, lúc này khác.”
“Anh có biết nói đạo lý không vậy?”
“Tôi đã từng nói đạo lý với cô sao?”
“Anh…”
“64 – 53 – 72, điển hình kiểu dậy thì không tốt.”
“Cái gì? Anh, anh…”
“Tôi không ghét bỏ.”
“Anh… tôi muốn giết anh!”
“Xí.”
Hàn Tiểu Trinh đi vào phòng âm nhạc, đèn sáng giàu có hoa lệ khiến cô ta lóa mắt, tay cầm chiếc vé tìm kiếm chỗ ngồi, chỗ ngồi ở giữa mấy
hàng đầu tiên, có thể nhìn thấy rõ người biểu diễn trên sân khấu, Thẩm
Kiệt Duệ. Anh ta từng mời cô ta và Phong Linh đến nghe buổi hòa nhạc
này. Phong Linh, Hàn Tiểu Trinh nhớ đến bóng hình bên cạnh giường bệnh
của mẹ mình trước khi chẹt, là cô ấy sao? Vẫn không xác định, nhưng cho
dù Phong Linh có phải là Dạ Lạc không, tất cả đều đã lùi xa rồi.
Cô ta ở bên hồ chăm chú nhìn từng đóa trà my màu trắng nở rộ, giống
như đêm Cốc Giang bị hủy đó, từng cánh hoa trắng như tuyết tung bay khắp trời, đưa người ta bước vào thế giới tiên linh thánh khiết, giữa đường
chân trời xa xa, tia nắng sớm đầu tiên hé l٬ mặt hồ gợn lên sóng sánh
lăn tăn, trời sáng rồi.
Cốc Giang đã biến thành đống đổ nát, một tầng ngân quang mờ dần đi
trong cánh hoa và nắng sớm, giống như tỉnh dậy sau một giấc mộng dài,
Cốc Giang đã thức tỉnh…
“… Chủ đề của buổi hòa nhạc này được gọi là ‘Trăng Đêm’, tặng cho
người bạn xa lạ, chúng tôi đã từng gặp nhau, những hồi ức nhỏ bé nhưng
đáng quý đó, đêm trăng này, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua…”
Hàn Tiểu Trinh bất giác run rẩy, nốt nhạc và giai điệu quen thuộc,
chính là bài hát của Phong Linh, chuyển đến những dây đàn violin của anh ta, trở nên càng đẹp đẽ hơn, càng có không khí và cảm động hơn, đoạn
đầu thì dịu dàng như tơ, quyến luyến vấn vương, giống như những mạch
nước ngọt lành tụ họp thành dòng suối nhỏ trong khe núi, lặng lẽ tuôn
chảy, mà sau đó, dần dần chuyển thành sục sôi nghĩa khí, rung động lòng
người, như dòng suối chảy gặp phải đá núi cản đường, nhưng không mất đi
khí thế, quật cường lao đến con đường mờ mịt phía trước, hoặc là tràn
qua đá, hoặc là vòng qua đá mà đi, không gì ngăn nổi quyết tâm tiến về
phía trước, cho dù gặp phải vách núi, rơi xuống hang sâu u ám, phần kết
từ từ trở về sự yên tĩnh như sông lớn cuồn cuộn hòa vào đại dương, bình
yên trải qua nguy hiểm và thăng trầm, nghênh đón sự trở lại cuối cùng…
Dưới màn đêm ấm áp, nguy hiểm nổi lên khắp chốn, người phải gánh chịu tội ác tàn phá hủy diệt, cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh,
chấp nhận mất đi tất cả, chỉ vì để mọi người không còn khóc lóc bi
thương.
Buổi hòa nhạc vừa kết thúc, Thẩm Kiệt Duệ lập tức xuyên qua đám người rời khỏi hội trường, đi đến trước mặt Hàn Tiểu Trinh: “Tiểu Trinh, cảm
ơn cô đã đến. Tôi rất vui mừng, ngày mai chúng ta cùng nhau đi Cốc Giang nhé, hỏi Phong Linh xem tại sao cô ấy không chịu nể mặt”, vừa rồi trên
sân khấu, ánh nhìn của anh ta cứ luôn dừng lại chỗ Tiểu Trinh, như thể
cô ta là nguồn suối âm nhạc của mình.
“Anh muốn uống Dạ minh châu?”
“Đúng là cô hiểu rõ tôi”, Thầm Kiệt Duệ sảng khoái thừa nhận “Ồ, đúng rồi, lần trước cô nói mẹ cô đang nằm viện, sức khỏe của bà tốt hơn chút nào chưa?”.
“Mẹ tôi không còn nữa rồi, Dạ Minh Châu không còn nữa rồi, Phong Linh cũng không còn nữa rồi”, cô ta chật vật nói, rất muốn khóc.
“Tiểu Trinh”, Thẩm Kiệt Duệ bạo dạn kéo cô ta lại, nhẹ nhàng nói, “Còn có anh”.
Khán giả nhanh chóng về hết, trong phòng nhạc trống vắng, tiếng khóc
đau thương vang vọng, thực ra, khi Hàn Tiểu Trinh yếu đuối thì không còn được chút kiên cường nào.
Trong gian phòng bệnh nào đó của bệnh viện thành phố Cốc Giang…
“Á…, Điên Giai Đĩnh, tôi là bệnh nhân đó, có người nào đối xử với
bệnh nhân như cậu không?”, Nghiêm Tuấn nghiến răng quát lớn với cô nữ
sinh đang chọc vào cánh tay phải bị bó bột của mình.
“Thật sao, không giống giả vờ! Cậu thật sự đã bị xe đâm?” Điền Giai Đĩnh tâm vô tính vui mừng kêu lên.
“Đã gặp qua người mặt dày, nhưng chưa từng gặp người nào mặt dày như cậu.”
“Thử nói lần nữa xem?”
“An Trác, không cứu mình, không xứng làm anh em.”
“Được rồi, được rồi, hai người các cậu đừng cãi nhau nữa”, Đỗ An Trác rất đau đầu, “Giai Đĩnh, Nghiêm Tuấn không chịu nổi giày vò đâu để cậu
ấy dưỡng thương đi! Tôi đã tìm được chỗ thực tập rồi, họ thông báo chiều hôm nay đi phỏng vấn, cậu không có chuyện gì thì ở lại với cậu ấy, tôi
phải đi rồi”.
“Này, An Trác, cậu không định ném tôi lại đây không quản đấy chứ?”
“Giai Dĩnh ở đây, cô ấy sẽ chăm sóc cậu, tôi phải đi rồi, nếu không
sẽ muộn mất”, Đỗ An Trác nói xong, phong độ rút khỏi phòng bệnh, tạo ra
cơ hội cho hai người ở riêng với nhau.
Đột nhiên cậu ta cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó rất
quan trọng, nhưng không nhớ ra được, bèn vỗ vỗ vào đầu, tại sao lại trở
nên đa sầu đa cảm như vậy? Có lẽ là quên đi giấc mộng đó ai mà không nằm mơ chứ? Nghĩ xong, bước chân cậu ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Ảo Nguyệt, xin lỗi nhé, chuyện ngươi muốn làm nhất, ta không cách nào thỏa mãn được”, ta thấy hơi có lỗi.
“Không, cũng tương đối rồi, thứ tôi mong muốn sớm đã có được cho nên
nguyện trả giá vì điều này”, ngữ điệu lạnh lẽo nhất quán của anh ta đã
hòa dịu hơn.
“… Lần này, ta sẽ không nói ngươi không thẳng thắn nữa.”
“Sớm nên như vậy.”
“Dạ Lạc đại nhân”, Diệu Âm cười vui vẻ, cùng bốn người khác xuất hiện.
“Tôi đã nói mà, Ảo Nguyệt thích Dạ Lạc, quan tâm còn chẳng kịp nữa
là, làm sao nỡ lỗ mãng với ngài ấy?”, Toàn Cơ than thở, ánh mắt bỗng
thay đổi, “Ảo Nguyệt, tôi quyết định thoát khỏi ám ảnh của anh, không
cho phép tranh Dạ Lạc với tôi đó”.
“Phụ nữ điên, vô vị”, Tinh Hà không biểu cảm.
“Đại nhân chúng ta đi rồi, Điện hạ làm thế nào?”, A Mục đưa ra câu hỏi.
“Dạ Lạc đại nhân sẽ không rời xa Điện hạ, nói được làm được”, Hú thật hiểu ý ta.
“…?”
Ta bình thản cười: “Tiểu Ly chắc chắn cảm ứng được sự tồn tại của ta, đệ ấy biết ta chưa từng rời xa đệ ấy, thế là được rồi, chỉ hy vọng đệ
ấy có thể tiếp tục sống thật tốt, không cần đến tìm ta nữa”.
“Thật nhẫn tâm!”, Diệu Âm lệ tuôn rơi.
“Tiểu Ly rồi cũng phải trưởng thành mà!”
“Haizzz, không biết Diệu Âm và Tinh Hà khi nào mới trưởng thành”, A Mục mượn thế cảm khái.
“Đợi khi ông già”, Tinh Hà đốp lại một câu.
“…”, đứa trẻ này không thể động vào.
Một hàng bảy người càng đi càng xa, lần này sẽ ngủ say bao lâu đây? Có lẽ là vĩnh viễn!
Ngủ sâu trong đêm yên tĩnh dịu dàng, muốn lau đi lệ sót chưa khô nơi
khóe mắt người, ngẩng đầu nhìn trăng tàn như máu, muốn vỗ về linh hồn
run rẩy bi thương của người, màn đêm buông xuống tiếng thở than, nơi nào có thể tìm kiếm hạnh phúc chân thực và nỗi xót thương…