Trăng Đêm

Quyển 2 - Chương 1: Nỗi bi thương mơ hồ



Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào chiếc giường bệnh trắng muốt. Ta đứng bên cửa sổ nhìn khuôn mặt xanh xao. Phong Linh đeo chiếc chụp dưỡng khí, trải qua một đêm cấp cứu, cũng coi như tai qua nạn khỏi, nếu không thì nơi trú ẩn của ta…

Đỗ An Trác nằm bò bên giường bệnh ngủ say, túc trực cả đêm không ngủ, buổi sáng mới chợp mắt được một chút. Cậu ta chắc lại hiểu nhầm rồi.

Âu Ngưng xách cặp lồng giữ nhiệt đi vào, rón rén đặt ở tủ đầu giường. Cô ấy có vẻ rất đau lòng, từ từ ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vào người đàn ông đang ngủ say, ánh mắt chứa đầy nỗi chua xót, không kìm được lại đưa tay ra muốn vuốt ve bên má trên khuôn mặt đang ngủ an lành của anh ta…

“Tiểu Ngưng?”, Đỗ An Trác cặp mắt mệt mỏi, nhìn thấy bạn gái thấy có chút ngạc nhiên.

“Anh tỉnh rồi…”, cô ấy vội vàng rụt tay về, quay mặt đi, nhìn sang Phong Linh, “An Trác, anh mệt rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi! Em sẽ trông nom cô ấy”, ngữ khí dịu dàng, có chút tổn thương.

“Tiểu Ngưng, anh xin lỗi”, anh ta nhọc nhằn nói ra ba chữ đó.

“Không sao cả, em biết…”, cô ngẩng đầu, cố ngăn nước mắt rơi, ra sức chớp chớp, “Em biết anh không quên được cô ấy, nhìn thấy sự chung tình của anh, em lại càng thích anh đến không còn thuốc chữa”, cô muốn bình ổn lại cảm xúc, nhưng àng lúc càng nghẹn ngào, “Bây giờ, bây giờ cô ấy quay lại rồi, anh… em nghĩ…”.

“Tiểu Ngưng”, Đỗ An Trác kéo cô, mang theo nỗi áy náy và tội lỗi sâu sắc.

Ta từ từ gỡ chụp dưỡng khí ra, hít sâu một hơi, cơn đau nơi trái tim cho ta biết cảm giác chân thực của việc mình còn sống.

“Linh Linh…”, Đỗ An Trác buông Âu Ngưng ra, căng thẳng túm lấy bàn tay đang cầm chụp dưỡng khí của ta, ấn lại chỗ cũ, “Linh Linh, đừng làm bừa”.

Ta lắc đầu, muốn gạt tay anh ta ra: “Tôi là Phong Linh, không phải Đinh Linh”.

“Linh Linh?”, anh ta ý thức được điều gì đó, quay đầu nhìn sang Âu Ngưng, vô cùng bất lực, “Em đang bận tâm đến Tiểu Ngưng phải không? Linh Linh, Tiểu Ngưng là cô gái tốt, cô ấy hiểu rõ, nếu như em sợ anh khó xử, thì cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ xử lý tốt.”

“Phải làm thế nào cậu mới chịu tin tôi không phải là Đinh Linh?”, chẳng nhẽ buộc ta phải hiện thân?

“Linh Linh, em đang trách anh không nên đem em giao cho Hạ Đinh, trách anh không nên dễ dàng tin tưởng cô ta như vậy phải không? Linh Linh, anh đã sai rồi, đều là lỗi của anh, em cho anh thêm một cơ hội nữa đi, anh nhất định sẽ không rời xa em nửa bước”, trong đôi mắt ấy, có một tình yêu đau đớn nát lòng, “Linh Linh, anh không thể mất em được, thật sự không thể…”.

Nếu là Đinh Linh, chắc chắn sẽ rất cảm động! Đáng tiếc ta không phải là cô ấy, chỉ cảm thấy anh ta thật đáng thương. Đối với vết thương lòng của người khác tuy rằng ta không cảm thấy gì, nhưng mà thấp thoáng vẫn như có cùng tiếng than.

Mấy nghìn năm trước, trong thế giới đó, Anh Hàm Nhi dựa vào lòng ta nói: “Dạ Lạc, ta rất hạnh phúc, bởi vì ta là người phụ nữ ở bên cạnh chàng lâu nhất, yêu chàng nhất trên thế giới này, yêu chàng, chết không hối tiếc. Nhưng mà, ta sắp phải rời khỏi chàng rồi, ta không nỡ rời xa chàng, rất không nỡ bỏ rơi bóng dáng lẻ loi của chàng, ánh mắt cô đơn của chàng. Từ nay sẽ không có một người con gái nào cam tâm tình nguyện một lòng một dạ vì chàng như ta, yêu chàng sâu đậm nhất, cũng tổn thương chàng sâu sắc nhất, người không có tình cảm giống như chàng, có thể cảm nhận được không? Cho dù chẳng cách nào lay động được trái tim lạnh lẽo của chàng, ta vẫn sẽ một lòng tình nguyện, vĩnh viễn không hối hận, Dạ Lạc…”.

Nàng lấy hết dũng khí, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, hôn lên môi của Dạ Lạc, trong cảm giác ấm mềm mang theo chút vị ngọt. Dạ Lạc lần đầu tiên không cự tuyệt việc bộc lộ tình yêu của một người con gái.

Nàng thỏa mãn hóa thành vạn cánh hoa bay, lả tả một biển trời hoa trà my, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống lòng bàn tay ta, ngọc hồn tỏa ra ánh sáng lấp lánh êm dịu, thời khắc đó, Anh Hàm Nhi đã bước vào trái tim của Dạ Lạc rồi, nỗi đau đớn chẳng biết từ đâu ùa đến…

Nghĩ tới đã cảm thấy đau lòng. Bao nhiêu lần, là ta tự làm tự chịu. Huyết Cơ trước khi biến mất đã từng nói, nơi nào có Dạ Lạc ta, thì nơi đó sẽ bị bóng đen tội ác xâm chiếm.

Sinh ra trong hắc ám, số mệnh đã định ta sẽ phụ người khác.

Hai tay Âu Ngưng bịt chặt miệng, không kìm nén được nước mắt rơi như mưa, lao ra khỏi phòng bệnh.

“Đinh Linh nói, hy vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của mình”, ta nhắm mắt lại, muốn yên tĩnh một chút, Đinh Linh phải không? Hoàn toàn không tìm ra được hơi thở của cô ta, dấu vết mất tích sạch sẽ triệt để. Đó là một chuyện ngoài ý muốn như thế nào?

Sau khi ta tỉnh lại chưa được bao lâu, Giai Dĩnh cầm một bó hoa cẩm chướng lớn đẹp đẽ xuất hiện ở phòng bệnh: “Tiểu Phong, chúc cậu sớm hồi phục!”, sau đó hô một nhóm người vào.

“Á, chào mọi người!”, vẫn là con người tốt! Mấy kẻ trong nhà, ta có chết cũng chẳng thèm đến nhìn một cái.

“Tiểu Phong, cậu bị làm sao đó? Nghe nói đêm qua cậu đột nhiên phát bệnh phải vào bệnh viện cấp cứu, nha đầu thối, dọa chết người ta rồi”, Giai Dĩnh phủ đầu mắng mỏ.

“Ngoài ý muốn mà, ai mà nghĩ được nhiều như vậy chứ?”, ta thuận miệng lấp liếm.

“Còn cứng miệng, đã bảo cậu phải chú ý một chút, vào tai trái lại ra tai phải, được lắm, cuối cùng thì phải nằm viện rồi.”

“Phải, phải…”, bệnh tim, lý do rất tốt.

“An Trác, Âu Ngưng… cậu đi xem cô ấy một chút đi!”, Lương Dĩ Tiên lên tiếng, “Cô ấy không ổn lắm”.

“Cô ấy…” Đỗ An Trác nhìn nhìn ta, sắc mặt khó xử. “Tiểu Ngưng cần cậu”, ta cười nhạt.

“An Trác, mau quay về xem cô ấy thế nào đi! Chỉ có cậu mới có thể an ủi cô ấy”, Nghiêm Tuấn khuyên nhủ.

“Chúng tôi sẽ chăm sóc Tiểu Phong, cậu không cần lo lắng”, Doãn Kiếm cất l ời .

Giữa không nỡ và bất lực, Đỗ An Trác không cố chấp nữa, lúc đi qua bên cạnh Doãn Kiếm, không khí giữa hai người đột nhiên có một chút thay đổi rất nhỏ.

“Phong Linh, có thể hỏi cô mấy câu hỏi không?”, bạn học Dĩ Tiên bắt đầu “thẩm vấn”.

“Câu hỏi gì vậy?”, Giai Dĩnh thái độ không vui lắm.

“Không liên quan đến cô.”

“Tiểu Phong là bạn tôi, bệnh nặng vừa mới tỉnh, cô đã làm khó cô ấy, lấy đâu ra mà nhiều câu hỏi như vậy? Tôi thấy là cô bất bình cho Âu Ngưng, cố ý nhằm vào cô ấy đó!”

“Tùy cô nói sao thì nói”, Dĩ Tiên nhã nhặn trả lời, “Người ngoài cuộc không cần phải dính líu vào, thăm hỏi cô ấy xong, cô có thể đi rồi.”

“Hừ, người gì mà lại như vậy?”, mắt Giai Dĩnh sắp nổ tung.

“Mọi người ra ngoài đi, tôi ở lại với cô ấy”, Doãn Kiếm ngữ điệu bình thường lịch sự, xua tan mồi lửa sắp cháy bùng.

“Vậy tôi cũng ở lại, tôi và Doãn Kiếm cùng nhau ở lại với Tiểu Phong”, Giai Dĩnh vui mừng, nhân cơ hội sán đến, vừa đến gần phía giường bệnh được một bước lại bị đẩy ra.

Cô ấy bộ dạng ủ dột cúi đầu khiến người ta không nhịn được cười.

“Không cần, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô ấy”, Doãn Kiếm khẩu khí trở nên lạnh lùng.

Sự ảo não của Giai Dĩnh liền biến thành tuyệt vọng, giận dỗi, bĩu môi lườm nguýt với ta rồi lại đột nhiên bày ra một khuôn mặt quỷ mờ ám, một giây sau đó liền biến mất. Công phu tránh người vượt trội!

“Có lẽ anh không nên hoài nghi em lần nữa”, phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại hai người. Doãn Kiếm ngồi ở bên giường, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ta, nhìn chăm chú đến mức khiến ta thấy ngượng ngập, anh ta nói tiếp, “Nhưng anh thật sự rất muốn làm cho rõ ràng, thân phận thật sự của em”.

“Hả?”

“Rốt cuộc em có phải là Đinh Linh không?”, anh ta hỏi rành rọt từng chữ.

“Không phải”, ta khẳng định chắc chắn.

“Vậy thì tốt”, anh ta như thở phào, “Anh tạm tin em một lần”.

“Vì sao tôi lại xuất hiện trong tháp chuông của nhà thờ càng đáng để người ta hoài nghi đúng không?”, ta chủ động nói ra vấn đề Dĩ Tiên muốn hỏi.

“Vậy thì em giải thích thế nào?”, anh ta một tay chống bên gối, khuôn mặt anh tuấn sán gần đến phía ta.

Bỗng chốc ta phát hiện, mê lực của tiểu tử này rất lớn.

“Giải thích chính là lấp liếm, lấp liếm chính là kể chuyện, nếu như anh không bận tâm phải nghe kể chuyện, tôi sẽ nói cho anh nghe”, ta tự nêu ra gợi mở, giải thích không hợp lý, nói gì cũng đều bị nghi ngờ, chẳng bằng cứ tiêm mũi dự phòng trước.

“Anh không ngại”, anh ta đáp rất dứt khoát.

“Tiếng chuông tôi nghe thấy là từ nhà thờ truyền đến. Đương nhiên là tôi muốn đi thăm dò tình hình một chút. Giấu các anh là vì tôi muốn thể hiện bản thân. Khi đến được tháp chuông thì bệnh tim bỗng nhiên tái phát, sau đó xảy ra chuyện gì tôi không nhớ rõ lắm. Trong lúc mơ hồ tôi chỉ biết Hạ Đinh tưởng tôi là Đinh Linh, câu chuyện của tôi kể xong rồi.”

“Em không thấy rõ người đó?”

“Ai?”

“Bọn anh bị vây trong kết giới của nhà thờ, lúc bọn An Trác đi đến tháp chuông thì mọi việc đã kết thúc. Nếu như không phải có người đứng phía sau giải quyết, bọn anh cũng sẽ không thoát. Khi đó ở hiện trường ngoại trừ Âu Ngưng và Lâm Hy Nhi đang hôn mê, cùng Hạ Đinh đã chết ra, chỉ còn lại em.”

“Rất xin lỗi…”, ta cười, muốn giấu đến cùng.

“Nụ cười giả tạo của em rất biết cách lấp liếm người khác”, anh ta ấn ấn vào trán, ngồi cách xa ta ra một khoảng.

Lại là nụ cười giả tạo?! Đó chỉ là mỉm cười theo thói quen thôi mà, đúng là có chút giả tạo, ta không phủ nhận.

“Cho nên, nếu như anh đề xuất muốn qua lại với em, em cũng sẽ dùng nụ cười giả tạo này để lấp liếm”, anh ta hơi nheo mắt lại, ánh mắt nghiêm túc lạnh thấu xương.

“Ừm, anh có thể hiểu rõ thì còn gì tốt hơn.”

“Lý do thì sao?”

“Không có”, ta nhìn ra ngoài cửa sổ, những cành cây đã điểm đầy chồi xanh, “Nếu như buộc phải có lý do, có lẽ, tôi không phải là một người thực sự tồn tại, giống như ở một mặt khác của tấm kính”, ta chỉ chỉ vào cửa sổ kính.

“Ý em là, giữa em và anh cách nhau một tấm kính, anh chỉ có thể nhìn thấy được, nhưng không chạm được vào em?”

“Không phải với anh, là với tất cả mọi người.”

“Em đang lo lắng về căn bệnh của mình?”, đột nhiên tâm trạng anh ta trở nên rất tốt, xoa xoa đầu ta nói, “Tình hình nghiêm trọng nhất cũng chỉ cần làm phẫu thuật thay tim là có thể được, đừng bi quan như vậy trời có sập được đâu em cứ tiếp tục mỉm cười như thế này, cho đến khi khỏi bệnh là được”.

Anh ta cười rất chân thành, đối với người như anh ta, ta có thể làm được gì đây? Đường đi là do anh ta tự mình lựa chọn, ta chỉ là khách qua đường trong thế giới này, chỉ có thể nhìn, không thể can thiệp.

Ta tự chế nhạo bản thân, đã đến lúc này rồi, ta vẫn còn ngu ngốc tuân thủ quy tắc cấm giới không được can thiệp vào nhau sao? Được định cho cái danh là Tà Thần, quy tắc đối với ta, vốn đã không còn tác dụng.

Vô Thương, trò chơi của ngươi, ta cũng muốn tham gia!

Suy nghĩ quay lại đêm hôm đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.