Trăng Đêm

Quyển 2 - Chương 6: U linh hung thủ – biểu tượng



Một tòa nhà bỏ hoang cũ nát đang bị mấy chiếc xe cảnh sát vây quanh, bên ngoài dây cảnh giới có không ít người tụ tập hóng chuyện. Iris mặc bộ đồ bó sát cơ thể lộ rõ vẻ lão luyện, phong thái đĩnh đạc. Đám đông nhìn thấy một thi thể đang được khiêng ra, trên giá khiêng, tấm vải trắng thấm đẫm màu đỏ tươi, hiện trường có người đã không thể chịu đựng được, cứ thế nôn ọe.

Iris chú ý đến một lọn tóc nhỏ màu đỏ lộ ra dưới tấm vải máu liền liên tưởng đến cô gái ăn chơi ở Dạ Minh Châu đêm hôm qua. Cô ta quét mắt một cái, hai thanh niên đang sợ hãi kia ngơ ngác ngồi phệt xuống cạnh đống phế thải, bị cảnh sát bám kéo đi cùng.

Cô ta vuốt chiếc nhẫn thạch đỏ trên ngón giữa tay trái, khóe mắt lóe lên một tia ánh sáng mẫn cảm sau đó ra khỏi đám đông, đi đến bên cạnh một chiếc ô tô màu đỏ, mở cửa xe ngồi vào, bám theo xe cảnh sát đang hú còi phía trước.

Trong đồn cảnh sát, hai thanh niên kia khai báo, tối qua bọn họ sau khi ra khỏi Dạ Minh Châu liền không thấy cô gái say rượu đâu nữa, tìm cả một đêm, đến sáng mới nghe tin trong tòa nhà cũ ở khu A xảy ra án mạng. Hai người vội vàng chạy đến đó thì thấy đám đông vây kín ở bên ngoài tòa nhà nên không dám vào nữa, vừa lúc ấy thì cảnh sát đến, phát hiện ra một thi thể người con gái đã rời rạc vỡ nát ở bên trong.

Cảnh sát không loại trừ khả năng hiềm nghi hai người, vì kết quả giám định thi thể cho thấy, thời gian người bị hại gặp nạn là khoảng từ một đến hai giờ đêm, thời gian này hai thanh niên kia không có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa, sự việc xảy ra trong quán rượu trước đó không ít người tận mắt chứng kiến, một trong hai người đã xảy ra tranh chấp với nạn nhân, còn chửi nhau gay gắt.

Hai người bị tạm giữ, một tên ôm đầu uể oải ngồi xổm ở góc tường, một tên đi đi lại lại thấp giọng chửi rủa, lời lẽ thô tục bẩn thỉu.

Iris lạnh lùng nhìn bọn họ qua song sắt.

“Nhìn gì mà nhìn, cút!”, gã thanh niên giận dữ quát.

“Nếu như các anh muốn ra ngoài thì ngoan ngoãn trả lời thành thật câu hỏi của tôi”, Iris dửng dưng.

“Cô có thể nói cảnh sát thả chúng tôi ra?”, gã thanh niên ngồi xổm ở góc tường nghe thấy có một chút cơ hội.

“Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, chủ yếu phải xem các anh có chịu hợp tác hay không.”

“Được, chỉ cần có thể thả chúng tôi ra, có câu hỏi gì cô cứ hỏi tự nhiên”, gã thanh niên hung ác hai tay nắm chặt song sắt, thái độ mềm mỏng hơn rất nhiều.

“Nạn nhân Joyo trước khi xảy ra chuyện, lời nói hành động có gì khác thường không? Hoặc là có điều gì các anh cho rằng không bình thường không?”, Iris vào thẳng chủ đề.

“Không có”, thanh niên đó suy nghĩ một chút, “Nếu có, cũng chỉ là tối qua tôi đi bao gái bị cô ta bắt được, sau đó cảm xúc mất khống chế, say rượu nổi điên, tình huống khi đó người trong quán rượu đều biết.”

“Tối qua tôi cũng ở quán rượu, đã thấy rồi”, Iris nhẹ nhàng cho qua, tiếp tục truy vấn, “Anh cẩn thận suy nghĩ lại xem, trên người cô ta có chỗ nào khác thường không…”.

“Trên người cô ta…”, thanh niên đó hồi tưởng lại, “Trên người cô ta, cũng không…”, đột nhiên anh ta dừng lời, ngập ngừng nói, “Không biết cái đó có coi là không bình thường không, mấy ngày trước trên lưng cô ta đột nhiên lại có một ấn ký màu đen to bằng nửa bàn tay, tôi tưởng cô ta nhất thời nổi hứng đi xăm nên không hỏi”.

“Ấn đen đó trông như thế nào?”, Iris tập trung.

“Không rõ ràng lắm, nhìn rất phức tạp, hình dáng giống như hình tam giác, bên trên hình như còn có hai chữ cái, Y và cái gì…”

“Y.L, hình tam giác, thiên chú văn?”, Iris thấp giọng tự nói tự nghe.

“Cô nói cái gì?”, gã thanh niên thấy sắc mặt cô ta không bình thường, có vẻ sự việc rất nghiêm trọng.

“Cô ấy không phải do hai người giết.”

“Khi nào chúng tôi có thể ra ngoài?”, hai thanh niên không hẹn mà đồng thanh hỏi, vô cùng khẩn thiết.

“Vài ngày nữa”, Iris ném lại ba chữ ấy rồi quay người đi ra khỏi phòng tạm giam, nhẫn thạch đỏ trên ngón tay lấp lánh rực rỡ, một đôi mắt phượng ánh lên sự lạnh lẽo: “Dạ – Lạc(1) .”

Trong khu biệt thự thanh nhã yên tĩnh, tòa nhà xa hoa màu trắng hiện lên vô cùng bắt mắt, Doãn Kiếm gãy gọn nói rõ mục đích đến, cửa tự động chầm chậm mở ra…

Bước vào đại sảnh sang trọng, sàn nhà lót thảm lông cừu mềm nhẹ rất dễ chịu, trần nhà treo chiếc đèn chùm thủy tinh toát lên vẻ cao quý tầng lớp thượng lưu, trong sảnh được bài trí trang nhã hào nhoáng, mang đến cho người ta cảm giác lóa mắt.

Một người phụ nữ cao quý, diện mạo xinh đẹp đang ngồi trên chiếc sofa bằng da thật màu nhạt, đó chính là người ủy thác hôm đó. Lúc này bà ta càng hiện rõ khí chất quý phái quy phạm. Bà ta nhìn như mới ba mươi tuổi, dáng vẻ mệt mỏi, còn mang chút ưu sầu. Sau khi mời bọn ta ngồi xuống, người phụ nữ gắng gượng nở một nụ cười: “Hai người là bạn của Tiểu Đỗ và Nghiêm Tuấn ư? Lúc nãy bọn họ nói c có một người nữa lát sau sẽ đến”.

“Chúng tôi cùng nhóm với An Trác, bây giờ bọn họ ở đâu?”, Doãn Kiẽm đối đáp tự nhiên.

“Trong phòng của con gái tôi.”

“Vậy cô Đại Mỹ đâu?”

“Ở phòng đàn trên lầu”, quý phu nhân buồn bã thở dài, “Con bé thường xuyên ở phòng đàn luyện piano, thời gian rất lâu, cho dù bệnh nặng đến mức không nhận ra ai với ai nữa nhưng vẫn duy trì thói quen đến phòng đàn. Đứa trẻ đáng thương này, cả ngày không ăn không uống, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, lại cứ nhốt chặt bản thân ở trong phòng nói năng điên khùng, khóc gào ầm ĩ, không chịu mở cửa…”, bà ta nghẹn ngào rơi nước mắt.

“Tôi có thể đi thăm cô ấy một chút không?”, ta lên tiếng hỏi.

“Chị Ôn”, người phụ nữ gọi một người giúp việc đến, dùng khăn tay khẽ lau nước mắt, “Đưa bọn họ lên lầu thăm Đại Mỹ một chút”.

Người phụ nữ trung niên được gọi là chị Ôn vâng lời, đưa bọn ta đi lên cầu thang rồi mở cửa phòng đàn ra, đầu hành lang bên kia, Đỗ An Trác và Nghiêm Tuấn đi ra, nhìn thấy ta, hai người hơi kinh ngạc, có lẽ không ngờ rằng ta sẽ đến.

“Linh Linh”, Đỗ An Trác bước nhanh đến gần, “Doãn Kiếm, tại sao cậu lại đưa cô ấy đến?”.

“Tôi thấy để cô ấy ở bên cạnh mình thì sẽ an toàn hơn, đề phòng giống như lần trước, cô ấy tự xông đến nhà thờ, khiến người khác lo lắng”, Doãn Kiếm tràn đầy lý lẽ biện giải.

“Ha ha…”, trong phòng đàn truyền ra tiếng cười lảnh lót, cô gái gầy như cây sậy đứng ở cửa phòng, tuổi tác cũng xấp xỉ ta, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa trắng, mái tóc xoăn tự nhiên dài đến eo để xõa rối tung, tròng mắt đen lớn, ánh mắt vô hồn, trông như quỷ.

Cô ta nhìn chằm chằm Doãn Kiếm si dại rồi lại cười ngốc nghếch, bộ dạng rất kỳ quái, vừa nhìn thấy ta, nụ cười lập tức tắt ngấm, đổi thành oán hận cực độ, hung ác đến mức khiến người là kinh hãi trong lòng. Ta còn chưa kịp hiểu gì, cô ta liền giận dữ duỗi hai cánh tay da bọc xương ra túm lấy ta, bị Doãn Kiếm và Đỗ An Trác mỗi người một bên kịp thời ngăn cản. Cô ta điên cuồng gào thét, đôi mắt hung ác như muốn ăn thịt người nhìn thẳng vào ta.

Ta được Nghiêm Tuấn bảo vệ, Doãn Kiếm và Đỗ An Trác thì giữ chặt cô ta. Chị Ôn sợ đến mức hồn bay phách tán, bà Trình vội vàng lên lầu, tình cảnh trước mắt khiến bà ta đau đớn thấu tim.

“Mau đi tìm dây thừng”, Doãn Kiếm hét lên với chị Ôn, “Mau lên!”.

Chị Ôn sực tỉnh, luống cuống chạy đi.

Trong căn phòng ngủ màu hồng như phòng của công chúa, cô gái bị trói chặt ở trên giường, giống như bị ma nhập, gào thét xé gan xé phổi. Chị Ôn dìu nữ chủ nhân đang đau lòng quá độ đi nghỉ ngơi, bốn người bọn ta ở lại trong phòng trông chừng.

“Cô ta như thế này e là trúng tà thật rồi”, Nghiêm Tuấn trầm tư.

“Linh Linh”, Đỗ An Trác khá lo lắng cho ta, “Em bị kinh sợ rồi, quay về trước đi! Doãn Kiếm, anh đưa cô ấy về đi”.

“Không cần” ta từ chối, nhìn cô gái bất tỉnh nhân sự trên giường, “Tôi không sao, việc của Đại Mỹ cần giải quyết càng nhanh càng tốt, tội nghiệp cô ấy”.

“Nha đầu này luôn nghĩ cho người khác, đến khi nào mới có thể nghĩ cho bản thân mình đây?”, Doãn Kiếm khẽ cười, giúp ta vén mấy lọn tóc bên cạnh ra sau, ánh mắt dịu dàng, “Vừa rồi bị sợ hãi không nhẹ nhỉ! Tim không khỏe thì đừng cố tỏ ra mạnh mẽ”.

Ta vờ như chẳng để tâm, quay sang Nghiêm Tuấn, cự tuyệt sự quan tâm của Doãn Kiếm, đổi chủ đề: “Tiểu Tuấn, trong tay cậu đang cầm gậy huỳnh quang ư?”.

Cậu ta giơ chiếc gậy dài khoảng ba tấc lên: “Đây không phải là gậy huỳnh quang, nó là công cụ thăm dò từ trường dạng ẩn đặc thù, là một loại kỹ thuật đỉnh cao, bọn tôi dùng nó để tìm kiếm, kiểm tra sự tồn tại của dị thể”.

“Hử?”, có thể thăm đò được sự tồn tại phi nhân loại?

“Nói đơn giản, trên thế giới, mỗi loại sinh mệnh đều hình thành từ trường của riêng mình, con người, động vật, thực vật… năng lượng từ trường đều không giống nhau, ngoại trừ nhóm này ra còn có u linh, yêu quái,… và một vài dị thể khác. Những thứ này, người bình thường không thể nhìn thấy được, biểu tượng năng lượng của bọn chúng rất yếu, nhưng từ trường dạng ẩn lại vô cùng mạnh, ví dụ”, cậu ta giơ gậy huỳnh quang lên phía trước, làm mẫu cho ta, “Ánh sáng xanh da trời biểu thị bình thường”, bên trong phát ra tia sáng màu xanh da trời yếu ớt, “Nếu như biến thành màu đỏ, chứng tỏ nó đã phát hiện được dị thể, ánh sáng càng mạnh, năng lượng của dị thể càng mạnh, cũng càng nguy hiểm”.

“Thật lợi hại”, ta tán thưởng tự đáy lòng, “Tiểu Tuấn, cậu hiểu biết nhiều thật, có thể làm ra thứ đồ kĩ thuật cao như vậy!”, ta mà đụng phải nó chắc sẽ không có vấn đề gì nhỉ!

“Cậu không cần bận tâm”, cậu ta vênh mặt lên rồi quay đầu đi.

Lẽ nào cậu ta trộm được ở đâu đó? Vốn dĩ có thể tìm ra được đáp án trong ký ức của cậu ta, nhưng sau khi phong ấn một phần sức mạnh, việc này đối với ta rất khó khăn.

“Nghiêm Tuấn và một người bạn mượn từ chỗ chị họ của cậu ấy”, Đỗ An Trác tốt bụng giải thích.

Mượn? Ta hiểu rồi, người bạn kia của cậu ta chắc chắn không đơn giản, chị họ của Nghiêm Tuấn? Có được thứ đồ hiếm thế này, có thể thấy cô ta cũng không phải nhân vật đơn giản.

“Kết quả thăm dò ở chỗ này thế nào?”, Doãn Kiếm hỏi vào chuyện chính.

Hai người kia đều lắc đầu.

“Thử một chút trên người cô ta”, Doãn Kiếm nhìn Đại Mỹ đang dần ngừng thở.

“Cô ta là người, không cần thiết…”, Nghiêm Tuấn chau mày.

“Cô ta vẫn coi là người bình thường sao?”, Doãn Kiếm nhẹ nhàng phản vấn.

“Nghiêm Tuấn, thử một chút xem”, Đỗ An Trác biểu thị đồng ý, “Bà Trình nói cô ta thường xuyên nhốt mình trong phòng, nói lời điên dại, căn phòng đã không có vấn đề, thế nên vấn đề có khả năng chính là ở trên người cô ta…”, cậu ta im lặng một lát rồi lại chầm chậm thêm một câu, “Vừa rồi còn vô duyên vô cớ tấn công Linh Linh”.

Nghiêm Tuấn do dự một lát, đi gần tới bên giường, nhìn hai đường ánh sáng yếu ớt rời rạc chiếu ra, từng tia sáng nhỏ màu xanh lam, thời khắc chạm đến thân thể của cô ta liền phát ra ánh sáng mạnh chói mắt, chớp mắt lại biến mất, không có bất cứ phản ứng nào nữa.

Ghi chú: 1. Dạ Lạc, phiên âm tiếng Trung là Ye Luo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.