Tầm giờ sáng tại cổng lớn trường học, quân số đã đủ, vốn dĩ muốn mời cả Hy Nhi, nhưng cô ấy có việc khác không đến được.
Ba chiếc xe lái băng băng trên đường cao tốc đều do Doãn đại thiếu
gia tài trợ. Ta ngồi bên ghế phụ chiếc Porsche của anh ta, chiếc xe mui
trần hóng gió, không khí không mấy trong lành. Nếu không phải đang làm
người chỉ đường, ta tình nguyện đổi chỗ cho Tiểu Trinh, ngồi ở phía sau
nói chuyện với Giai Dĩnh.
Cả quãng đường anh ta không nói chuyện với ta, ta cũng lười chẳng
buồn mở miệng. Ngoài mấy từ đơn âm tiết chỉ phương hướng ra, hai người
bọn ta như thể biến thành xa lạ, đây là những gì ta mong muốn… Vì còn
một Thi Quỷ, dắt theo ma vực sau lưng ta.
Giai Dĩnh hưng phấn nhất, miệng nói không ngừng, không khí nhờ có cô ấy mà giảm bớt sự trầm buồn.
Xe ra khỏi nội thành, cô ấy hứng chí ngời ngời: “Tiểu Phong, nhà cậu ở ngoại thành à?”.
Đi vào đến con đường quanh núi, hai bên cây lớn rậm rạp che phủ trời
đất, thấp thoáng mang đến một luồng âm khí lạnh lẽo. Xung quanh tĩnh
lặng không một chút hơi người, cho dù là giữa ban ngày, vẫn khiến người
ta hoảng lòng. Giai Dĩnh không kìm được ôm cánh tay, đùa rằng: “Tiểu
Phong, chỗ nhà cậu ở thật kỳ quái, không phải là quỷ trạch đấy chứ?”.
“Phong Sơn ở ngoại thành Cốc Giang, truyền thuyết nói, nơi đây có tòa hung trạch, là một dinh thự thương nhân giàu có do nhà họ Trương xây
vào thời kỳ Quốc Dân. Trương thị gia đình hòa hảo yên ấm, nhưng vào một
đêm mưa cuối thu, mười bảy người trên dưới trong dinh thự bất hạnh bị
giết toàn bộ, trở thành vụ án đẫm máu đặc biệt lớn trấn động Cốc Giang
khi đó. Cho đến nay vẫn chưa giải quyết được. Tất cả dấu vết đều bị trận mưa lớn đó rửa sạch sẽ. Nghe nói đêm đó, khu nhà thành đầm máu, máu
chảy thành sông, tràn ra khỏi khu nhà xối lên con đường núi…”, Tiểu
Trinh nặng nề nói.
“Ý?”, hai cánh tay Giai Dĩnh càng ôm chặt hơn, “Cậu kể chuyện ma quỷ
còn giỏi hơn cả mình. Hung trạch này mình cũng có nghe ngóng rồi, nghe
nói không lâu sau đó, có mấy người thân thích nhà họ Trương lên chia
buồn, buổi tối ở lại trong khu nhà, đã nhìn thấy quỷ vây quanh bọn họ
kêu oan, toàn thân ướt sũng máu. Trong đó có một người ngủ đến nửa đêm
mới phát hiện bên cạnh mình thừa ra một vật thể lạnh băng lờ đờ, dọa anh ta sợ muốn chết, một thi thể mặt đầy máu, còn thối rữa một nửa. Sau này chỉ có người này may mắn chạy ra được, nhưng cũng nhanh chóng bị chết,
mấy người khác một đi không trở lại. Từ đó về sau, không có ai dám đến
gần nữa, đều nói người nhà họ Trương chết quá oan uổng, oán khí quá
nặng. Pháp sư muốn làm phép cho bọn họ cũng bị dọa cho phải bỏ chạy
không ít, thế là dinh thự của Trương thị liền trở hành hung trạch nổi
tiếng số một của thành phố Cốc Giang”.
“Điều này… mình lại chưa từng nghe nói…”, ta cười khan, trong lòng
hiểu rõ, bọn họ đang nói đến nhà ta, Dạ gia, nhưng bây giờ, trăm phần
trăm nó không còn là hung trạch nữa.
“Không ngờ rằng các cô lại biết chuyện thú vị thế này, điều này rất
hiếm thấy ở những cô gái trẻ tuổi”, Doãn Kiếm vẫn trầm mặc giờ mới lên
tiếng, “Tôi đại khái có thể đoán ra được nguyên nhân các cô làm bạn với
Tiểu Phong rồi”.
“IQ của Doãn đại thiếu gia, chúng tôi chưa từng hoài nghi”, Giai Dĩnh lập tức thay đổi, trong mắt tràn đầy sự sùng bái đối với anh chàng đẹp
trai.
“Anh muốn nói là ngưu tâm ngưu mã tầm mã đúng không?”, ta ngẩng mặt
ra sau, nhìn những tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá điểm chiếu xuống.
“Em chịu nói chuyện với anh rồi?”, anh ta không đáp mà hỏi ngược lại.
Ta mím môi không nói, chú ý đến sắc mặt Tiểu Trinh phía sau đã trắng bệch, bị câu chuyện vừa rồi dọa rồi sao? Hay là…
Công trình kiến trúc cổ kính u thâm vừa bị bọn họ nói kia, ta cũng
càng lúc càng cảm thấy giống hung trạch rồi. Ta dẫn bảy người đi vào
trước sân, Giai Dĩnh luôn luôn là người phát biểu bình luận đầu tiên:
“Oa, bên ngoài nhìn chẳng ra làm sao, bên trong lại không tồi! Vừa xuống xe, mình còn thật sự cho rằng bản thân đã đến quỷ trạch trong truyền
thuyết rồi”.
“Đây chính là quỷ trạch trong truyền thuyết”, Lương Dĩ Tiên nói một
câu kinh người, “Bảo trì phong cách kiến trúc của thời kỳ Dân Quốc,
tường vách có niên đại không nhỏ, hơn nữa…”.
“Cái gì?”, người kinh nhạc nhiều hơn là kinh sợ.
Cửa lớn mở rộng, A Mục đi ra, vô cùng lịch sự nghênh đón.
Ta toát mồ hồi, mở đầu không tồi, hy vọng lát nữa đừng xảy ra điều gì không như mong muốn.
“Chú đẹp trai quá!”, Giai Dĩnh lại tái phát bệnh đa tình, “Tiểu Phong, ông ấy là ai vậy?”.
“Quản gia, A Mục”, ta giới thiệu cho mọi người.
“Oa, nhà cậu lớn thật đó!”, Giai Dĩnh nhảy nhót tung tăng trong phòng khách.
A Mục đi chuẩn bị cơm trưa rồi, sức khỏe Tiểu Trinh không được tốt
lắm, ta đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi trước, sau đó xuống lầu đón tiếp
những người còn lại.
“Tiểu Phong, chỉ có cậu và quản gia ở nhà sao? Em trai cậu đâu?” Âu Ngưng hiếu kỳ.
“Tìm tôi?”, Tiểu Ly vừa khéo xuất hiện ở tầng trên, mặc một chiếc áo phông đen, chậm rãi thong thả đi xuống lầu.
“Hi, Dạ Ly”, Giai Dĩnh tích cực chào hỏi.
Tiểu Ly không buồn để ý, ánh mắt nhìn sang Doãn Kiếm, một trận đao
quang kiếm ảnh kịch liệt diễn ra trong không trung, duy trì được mấy
giây, cậu ấy liền kiên cường bất khuất ra khỏi nhà.
“Này, em cậu lạnh lùng quá, cậu ấy đi đâu vậy?”, Giai Dĩnh bặm miệng.
“Ngắm mây trời”, ta khẽ thốt ra ba chữ.
“Ngắm… ngắm mây trời?”
Đi qua phòng khách, hậu viện hoa nhiêu như gấm, bươm bướm bay lượn,
trong khóm hoa tươi, một mỹ nhân thân hình quyến rũ, động tác duyên
dáng, nâng tay ngắt hoa cười, khuynh quốc khuynh thành.
“Mỹ nữ!”, Giai Dĩnh hai mắt sáng lên, “Tiểu Phong, nhà cậu không chỉ có trai đẹp, còn có cả đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy à?”.
“Hello!”, Toàn Cơ vặn chiếc eo mềm dẻo, xách một làn hoa nhỏ, phong
tình vạn chủng lướt đến, “Mọi người là bạn học của Tiểu Phong à? Hoan
nghênh, hoan nghênh, Tiểu Phong ở trường may mà có mọi người chăm sóc,
lại đây ngồi đi! Tôi pha cho mỗi vị một cốc trà hoa Tiểu Phong nhà tôi
thích uống nhất nhé”, cô ta nhìn sang cây bạch quả lớn, dưới cây có
chiếc bàn dài đã trải khăn trắng sạch sẽ, mấy chiếc ghế sắp xếp ngay
ngắn.
Trong kế hoạch không có màn này. Cô ta là kẻ cần phải tránh đi nhất,
tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn huênh hoang phách lối như vậy!
“Chúng ta đã từng gặp nhau ở Dạ Minh Châu, cô là?”, Doãn Kiếm hơi nhíu mày.
“Ồ, ha ha…”, cô ta che mặt cười, “Tôi là…”.
“Cô ấy là bà con xa của tôi, tạm thời sống cùng với chúng tôi”, ta vội vàng cướp lời, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta.
“Đúng, tôi là bà con xa của Tiểu Phong, Toàn Cơ. Anh là Doãn Kiếm, A
Kiếm nhỉ?”, Toàn Cơ đưa bàn tay ngọc nhỏ nhắn chạm lên mặt anh ta, dịu
dàng lướt qua, môi son hơi hé lên, hệt như trái đào chín mọng, rất dụ dỗ người khác.
Nhưng ở nơi công cộng đông người này lại dám trêu chọc trai đẹp?
“Tự trọng một chút”, Doãn Kiếm cực kỳ không vui túm lấy cổ tay của cô ta, lạnh nhạt hất đi.
“Ồ, tính tình lạnh lùng quá! Nhưng mà tôi không để tâm đâu”, Toàn Cơ
mỉm cười âu yếm, “Người tôi để ý là Tiểu Phong, tôi sẽ không dễ dàng để
người khác lừa mất cô ấy đâu!”.
“Mọi người đừng ngẩn ra đó, mau qua đó ngồi đi!”, ta vội cân bằng cục diện, còn tiếp tục chắc chắn sẽ lộ bí mật.
Nguy hiểm do Toàn Cơ mang đến tạm cắt được một lúc.
Dưới gốc cây, mấy người bề ngoài có vẻ như đang yên tĩnh uống trà,
nhưng xem ra trong lòng mỗi người đều đang suy nghĩ: “Người trong gia
đình này rất kỳ quái!”.
“Tiểu Phong, Dạ Ly đi ngắm mây trời ở đâu?”, Giai Dĩnh cứ bám riết hỏi về Tiểu Ly không buông.
“Nóc nhà.”
“Lên nóc nhà ngắm mây trời, thật là lãng mạn quá! Đưa mình đi xem đi?”
“Cậu có hứng thú với em trai mình vậy sao?”
“Ai có hứng thú với cậu ta? Mặt mày luôn cau có”, cô ấy lập tức phủ
nhận, thấp giọng nói, “Chỉ cảm thấy cậu ta nhìn có chút hơi giống với Dạ Lạc, muốn đi nhìn mà thôi. Đã mấy ngày nay mình chưa gặp anh ấy rồi,
cũng không biết khi nào có thể gặp lại nữa”.
“Tôi đi cùng”, Lương Dĩ Tiên đột ngột nói một câu.
Ta có thể từ chối được sao? Cùng bọn họ đi vào trong phòng khách,
Giai Dĩnh nhìn thấy cô nữ sinh đi xuống cầu thang: “Tiểu Trinh, cậu khỏe hơn rồi à? Ý? Mèo?”.
Ta kinh ngạc, Ti Ti sao lại chạy đến nằm trong tay của Tiểu Trinh?
Lại còn rất hưởng thụ rúc trong cánh tay của cô ấy, Ảo Nguyệt đâu?
“Ừm, ngủ một lát đỡ hơn nhiều rồi”, Tiểu Trinh cười đáp.
“Con mèo này từ đâu đến?”, Lương Dĩ Tiên tiện miệng hỏi.
“Lúc tôi vừa mới ngủ dậy, phát hiện thấy nó ở cửa, là thú cưng của
Tiểu Phong sao!”, Tiểu Trinh dịu dàng vuốt ve con vật nhỏ mềm mại, chăm
sóc chu đáo, chẳng trách Ti Ti lại thích được cô ta ôm.
“Thú cưng?”, Giai Dĩnh như suy nghĩ gì đó, “Hình như… mình cảm thấy quen tai! Mèo?”.
“Một người họ hàng tạm thời nhờ mình chăm sóc”, ta cười đáp lấy lệ
đột nhiên lại thấy cậu nhóc nhàn nhã ngồi đọc sách trên sofa, “Tinh
Hà!”, không nằm trong phòng giả bệnh, tại sao lại chạy ra ngoài rồi?
Không đúng chút nào với sắp xếp ban đầu của ta.
“Oa, cậu ấy, cậu ấy… đáng yêu quá! Đáng yêu chết mất”, Giai Dĩnh
không kìm nén được cất bước như bay, duỗi tay ra định véo lên khuôn mặt
đó, “Là thật đó, không phải búp bê… trời ơi trời ơi! Quá thần kỳ!”.
“Cô xấu quá”, Tinh Hà không biểu cảm nói.
“Hả?!”, cô gái bất lương hóa đá.
“Cậu ấy cũng là họ hàng xa của cậu?”, Dĩ Tiên bình tĩnh hỏi.
Ta cười ha ha lấp liếm, “Hử?”, trong phòng tắm tầng dưới có tiếng nước!
Tiểu Trinh và Dĩ Tiên cũng chú ý.
A Mục, Tiểu Ly, Toàn Cơ và Ti Ti, Tinh Hà đã lần lượt xuất hiện, Diệu Âm đi đón bạn học chưa quay về, Hú ở quán bar, chỉ còn lại Ảo Nguyệt!
Đang nghĩ vậy, tiếng nước chợt dừng lại, mấy cặp mắt đồng loạt nhìn
về phương hướng đó. Ảo Nguyệt khoác một chiếc áo tắm màu trắng rộng rãi
xuất hiện, bóng dáng mờ ảo trong hơi nước mông lung, vừa đi vừa cầm một
chiếc khăn mặt trắng lau đầu, một bức tranh mỹ nam vừa tắm rửa xong
tuyệt mỹ.
Ta choáng váng, loạn rồi, loạn rồi, tất cả loạn hết rồi, đám này muốn làm cái gì đây? Những điều ta nhắc nhở dặn dò tối qua, sáng nay chẳng
lọt tai một câu nào.
“Ý?” Giai Dĩnh khó khăn lắm mới hoàn hồn được từ trạng thái hóa đá, lại một lần nữa bất hạnh trở thành anh hùng mất hồn.
“Anh… anh là…”, Tiểu Trinh vô cùng kinh hãi, mèo con trượt xuống, “Là…”.
“Còn người đàn ông này thì là ai?”, bạn học Dĩ Tiên với sự bình tĩnh
nổi tiếng cũng bị tình trạng xuất hiện liên tục này làm cho phát nghẹn
rồi, “Họ hàng xa của cậu?”.
Phí lời, có thể có nhiều họ hàng xa như vậy sống ở nhà ta không?
“Họ hàng xa? Anh ta?”, Tiểu Trinh lại kinh ngạc, “Chính là người đã đưa Tiểu Phong đi?”.
“Làm sao nào?”, Ảo Nguyệt giống một kẻ rỗi việc.
“Không sao, không sao”, ta dùng thời gian ngắn nhất nhanh chóng đẩy
anh ta vào trong nhà tắm, đóng cửa lại, quệt mồ hôi lạnh, “Ta nói này,
vì sao người chạy xuống lầu tắm rửa?”.
“Câu này nên là ta hỏi ngài. Đem con mèo đó ném cho ta, bản thân mình lại ra ngoài tiêu diêu tự tại, hại ta toàn thân đầy mùi mèo hôi hám,
tắm rửa cũng là chuyện là rất bình thường”, Ảo Nguyệt lớn tiếng.
“Tắm trên lầu không được sao?”, ta thấy là anh ta cố ý gây sự.
“Bị mèo chiếm rồi”, cho nên mới phải chia ra.
“Hạn cho ngươi trong vòng một phút thay xong quần áo và đi lên nóc nhà”, ta trầm giọng hạ lệnh.