“Anh tránh ra…”, hai bàn tay trắng nõn của cô gái khua khoắng lung
tung, “Tôi cảnh cáo anh, đừng chạm vào tôi, bản cô nương không dễ đụng
vào như vậy đâu, mau đi ra…”, gò má xinh đẹp càng đỏ ửng hơn.
“Cô có thể yên tĩnh chút không?”, thấy cô gái cảm xúc càng lúc càng
mất khống chế, ta vốn chẳng có ý định làm gì cô ta cả, giờ lại thấy phải đánh giá cô ta một chút. Khuôn mặt quen thuộc, ta bất giác nhớ đến bóng dáng của Anh Hàm Nhi.
Ta chẳng biết bản thân mình muốn gì nữa, chỉ muốn bảo cô ta ngậm
miệng lại, đừng ồn ào nữa. Trời xui đất khiến thế nào, ta cúi đầu phủ
lên bờ môi anh đào đỏ mọng như ngọc kia, rất mềm mại, mang theo hương vị thơm tho, ngọt ngào, rất giống nàng ấy.
Cô gái đôi mắt đang nhắm chặt bỗng như chạm phải điện, kinh hoảng trừng to cặp mắt đẹp ra.
Mục đích đã đạt được, ta liền thả cô ta ra, cười cười nhìn khuôn mặt đỏ ửng ấy.
“Anh…”, cô ta vừa thẹn vừa giận, hung hăng phẫn nộ, “Lưu manh, cầm
thú… đáng ghét!”, nhân lúc ta không để ý, cô ta nhanh như bay kéo cửa
chạy ra ngoài.
“…? !”, lần đầu tiên ta bị người ta mắng chửi thậm tệ như vậy, cô ta
chỉ có vẻ ngoài giống với Anh Hàm Nhi thôi, tính cách bên trong lại khác biệt hoàn toàn.
Ta hồi tưởng lại cô gái trước đây thường xuyên tìm những lý do cổ
quái kỳ lạ để tiếp cận mình, luôn lấy bảy người bọn Tiểu Ly, Ảo Nguyệt
ra làm cái cớ, cuối cùng lại thường xuyên đi theo ta, chẳng có cách nào, nàng ấy đành nói mình thích hoa trà my, rồi thường xuyên đến chơi ở
Lăng Hoa điện, lấy cớ là đến ngắm hoa…
Mà cô gái này lại đang cự tuyệt ta.
Rõ ràng còn có rất nhiều biện pháp khác, vì sao điều ta nghĩ đến đầu tiên lại hôn cô ta? Ta không biết nữa.
Ta có thể lý giải được tâm trạng của Đỗ An Trác khi cứ coi Phong Linh là Đinh Linh rồi, ta đối với Anh Hàm Nhi… không, đau lòng chỉ vì nàng
ấy khiến người ta thương tiếc, từ xưa đến nay, trong vạn năm trường kỳ,
Dạ Lạc cao ngạo, cô độc, lạnh lùng không thể nào nảy sinh ra loại tình
cảm đó với bất cứ ai.
“Cô ấy là em gái của Doãn Kiếm, không phải là Ngọc Thần mà ngài tận tay mai táng đâu, Ảo Nguyệt ở cửa lạnh lùng nhắc nhở.
“Ta biết, cô ấy không phải Anh Hàm Nhi”, ta nhún nhường nói, chớp mắt cái biến lại thành Phong Linh, cơn đau thấp thoáng trong trái tim bỗng
chốc khuếch đại lên nhiều lần, cảm giác đau đớn đến tê dại toàn thân, ta không chút dấu hiệu ngã nhào về phía trước.
“Đừng miễn cưỡng như vậy, nếu thân thể của Phong Linh bị tổn hại,
ngài sẽ vĩnh viễn chìm sâu vào giấc ngủ”, Ảo Nguyệt vững vàng đỡ lấy ta, “Chúng tôi tuyệt đối không cho phép việc này xảy ra, nhất định sẽ bất
chấp thủ đoạn tìm một thân thể thích hợp cho ngài, nhưng thân thể có thể chứa đựng được linh hồn và năng lượng của ngài vốn hiếm hoi ít ỏi sẽ
phải có thêm bao nhiêu sinh mệnh vô tội bồi táng, chắc ngài hiểu rõ”.
“Đúng, ta hiểu rất rõ, nhưng đêm nay, đã đến nơi này, ta không thể
nào để Phong Linh vô duyên vô cớ biến mất được”, ta gắng sức nói, “Đưa
ta xuống dưới nhảy một điệu”.
Ta dựa vào cánh tay Ảo Nguyệt đang mặc bộ lễ phục màu đen, chẳng nói
tiếng nào đi xuống lầu. Các khách mời phần lớn đều vây quanh hai anh em
Doãn Kiếm và Hoắc Nhàn Nhân, hiếm có người phát hiện ra bọn ta.
“Cô ấy là Doãn Điệp sao?”, ta khẽ giọng nói, Doãn Kiếm từng nhắc đến chuyện anh ta có một cô em gái thân yêu nhất, Doãn Điệp.
Tiểu cô nương thần sắc bình thường, nhưng che giấu không nổi tia kinh hoảng thỉnh thoảng lại lóe qua trong mắt, gò má hơi ửng đỏ, giống như
đánh phấn hồng đáng yêu, càng toát lên vẻ đẹp động lòng người ủa cô ta.
Cô ta đột nhiên bịt miệng lại, biểu cảm rất khó tin nhìn sang hướng
ta và Ảo Nguyệt đang bước xuống bậc thang cuối cùng, có phải là đang
nghĩ, trên lầu tại sao lại thừa ra hai người lạ không?
“Ảo Nguyệt?”, đồng tử của Doãn Kiếm ngưng tụ lên ánh sáng lạnh mang theo sự ngạc nhiên.
Sự xuất hiện của Ảo Nguyệt làm kinh ngạc tứ phía, bản thân anh ta lại mặt không gợn sóng, không thèm nhìn đến những tiếng xuýt xoa khắp hội
trường. Ta nhìn quanh mọi người, không thấy Tiểu Trinh đâu.
“Lần trước chỉ vội vàng nhìn qua một lần, lần này anh đã không mời mà đến”, Doãn Kiếm khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cầm một ly rượu lên nói với Ảo Nguyệt, “Vừa hay đêm nay chúng ta làm quen một chút”.
Hoắc Nhàn Nhân diễm lệ ở phía sau anh ta hiểu ý mang đến một ly rượu vang, đưa cho Ảo Nguyệt.
“Không sao, uống đi!”, ta thầm chỉ thị cho Ảo Nguyệt, cơ thể vừa
không có chỗ dựa bèn dựa lên người anh ta, để anh ta đỡ phần lớn trọng
lượng của mình.
Ảo Nguyệt biết rõ phải đưa ta rời đi nhanh nhất có thể, chậm trễ một
khắc cũng không được, anh ta lạnh lùng trấn định mấy giây, quyết đoán
nhận lấy ly rượu.
“Doãn Kiếm”, anh ta nhìn ta một cái, “Bạn của Tiểu Phong”.
“Ảo Nguyệt”, một câu đáp lạnh băng, “Là…”, Ảo Nguyệt dường như đang
cân nhắc để tìm một từ ngữ thích hợp, chầm chậm nói, “Người bảo vệ của
cô ấy”.
Hai chiếc ly khẽ chạm vào nhau, phát ra tiếng vang gần như không thể
nghe thấy, giống như thần sắc không lộ thanh sắc của hai người.
“Người bảo vệ?”, Hoắc Nhàn Nhân mắt đẹp rực sáng, “Cách gọi rất đặc
biệt đó! Kỵ sĩ bảo vệ của công chúa, trung trinh không đổi, nguyện vì
tình yêu mà vứt bỏ tất cả, Ảo Nguyệt tiên sinh không những là một người
đàn ông lãng mạn, tình cảm đối với Phong tiểu thư cũng đặc biệt sâu sắc
đó!”.
Sắc mặt Doãn Kiếm hơi sầm lại, thoáng cái liền biếnmất, nhanh đến mức ta cứ tưởng rằng mình bị hoa mắt, anh ta thong thả nâng ly lên nhấp một ngụm, thần thái tự nhiên, bỏ ngoài tai câu nói kia.
“Tiểu Phong”, Tiểu Trinh mất tích từ nãy tới giờ đang xuyên qua những khách mời, cô ấy đi cùng một người con trai trẻ tuổi điển trai sáng
sủa, khuôn mặt mang theo vẻ anh tuấn, trang nhã và thông minh của con
lai.
“Jerry!”, Doãn Điệp nhảy lên, cơ thể nhẹ như một con bướm nhỏ.
Thấy bọn họ thân thiết chào hỏi lẫn nhau, trái tim ta dập dềnh. Ta
cười với Tiểu Trinh, chẳng còn sức mà nói, lại nhìn người con trai bên
cạnh cô ấy, tỏ ý nghi vấn.
“Ồ, vị này là Thẩm Kiệt Duệ, Thẩm tiên sinh, bạn của Doãn đại thiếu
gia và Hoắc tiểu thư”, Tiểu Trinh chu đáo giới thiệu, “Một nghệ sĩ
violin thiên tài, từng tu nghiệp nhiều năm ở Vienna, bây giờ đang đi lưu diễn trong nước”.
“Mới một thời gian ngắn ngủi như vậy, Hàn tiểu thư và Ierry đã như bạn bè quen biết đã lâu vậy?”, Hoắc Nhàn Nhân trêu đùa.
“Có lẽ tôi và Tiểu Trinh thuộc cùng một tuýp người, nói chuyện với
nhau khá thoải mái, có thể nhanh chóng hiểu suy nghĩ của nhau, Thẩm Kiệt Duệ phóng khoáng nói.
“Jerry, câu này của anh dễ khiến người ta hiểu nhầm đó!”, Doãn Điệp
nghịch ngợm chớp mắt với anh ta, lại nhìn nhìn Tiểu Trinh, giống như một chú quỷ tinh nghịch.
Nhóc con lanh lợi, bị đại thiếu gia của chúng ta nuông chiều đến mức
càng ngày càng chẳng biết phép tắc gì rồi”, Thẩm Kiệt Duệ chĩa mũi nhọn
sang kẻ “đầu sỏ tội đồ” đang trầm mặc, “Doãn Kiếm, quản giáo nha đầu nhà cậu cẩn thận, đừng quá nuông chiều, nếu không, đợi đến lúc cô bé cưỡi
lên đầu lên cổ cậu, thì hối hận cũng chẳng kịp đâu!”.
“Lưu lại để trị cậu chẳng phải rất tốt sao?”, Doãn Kiếm bình tĩnh
thong thả buông ra một câu, ánh nhìn vô thức lại chuyển sang ta.
“Cậu đúng là biết đùa”, Thẩm Kiệt Duệ chỉ cười trừ cho qua chủ đề
này, “Tiểu Trinh, vừa rồi cô chỉ giới thiệu tôi, vẫn chưa giới thiệu bạn của cô cho tôi”, lời vừa buông xuống, mấy người đồng loạt nhìn sang.
“Cô ấy là Tiểu Phong, Phong Linh”, Tiểu Trinh nhanh nhẹn đáp khi nhìn sang Ảo Nguyệt thì chần chừ một chút, “Anh ấy…”.
“Kỵ sĩ bảo vệ của Phong tiểu thư, Ảo Nguyệt”, Hoắc Nhàn Nhân cười, giúp Tiểu Trinh đáp nốt.
“Kỵ sĩ bảo vệ?”, Thẩm Kiệt Duệ nhắc lại, “Kỵ sĩ trung thành bảo vệ
công chúa xinh đẹp, xem ra tầm quan trọng của Phong tiểu thư đối với Ảo
Nguyệt tiên sinh không hề bình thường rồi!”.
“Đúng là như vậy”, ngữ khí của Ảo Nguyệt không có chút độ ấm nào.
Ta cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, sắc mặt Doãn
Kiếm bình tĩnh trầm xuống, mấy người dường như ngửi thấy được mùi vị
khác thường trong bầu không khí, không hẹn mà cùng lựa chọn tránh đi.
“Em vào nhà vệ sinh một lát, xin lỗi nhé”, Hoắc Nhàn Nhân tìm cớ lui đi rất đúng lúc.
Cũng với nhịp bước rời đi của cô ta, âm nhạc của vũ hội vang lên.
Doãn Điệp ngoắc tay người đàn ông bên cạnh, nhõng nhẽo yêu cầu: “Jerry,
nhảy với em”, Thẩm Kiệt Duệ chưa kịp đáp, đã bị cô ta cưỡng ép kéo đi.
“Ảo Nguyệt”, ta ám thị một tiếng, rồi lại nhìn bóng dáng tung tăng nhảy nhót như chú bướm bay lượn kia một cái.
Trái tim đau đớn kịch liệt không ngừng, giống như thủy triều cuộn
trào, sóng sau cao hơn sóng trước, ta chỉ cảm thấy bản thân mình sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, thân thể và đại não gần như tê liệt, hoàn toàn không còn tri giác, Ảo Nguyệt dẫn bước cho ta.
Mấy vị khách nữ thấy Hoắc Nhàn Nhân đi rồi, nhắm trúng cơ hội lũ lượt chạy đến trước mặt Doãn Kiếm ân cần mời mọc, hy vọng có thể nhảy cùng
anh ta một điệu.
“Xin lỗi, tôi có bạn nhảy rồi”, anh ta cực kỳ lịch sự đưa tay về phía Tiểu Trinh đang kinh ngạc mời nhảy, khóe mắt quét qua ta và Ảo Nguyệt,
có ý vị không thể hiểu nổi.
“Tôi, tôi không biết lắm”, Tiểu Trinh khó xử, nhỏ giọng nói.
“Tôi dạy cô, rất dễ”, Doãn Kiếm dìu cô ấy đi, “Chú ý theo tiết tấu của tôi”.
Trước đây hồi cấp ba, cô ấy từng học qua một số bước nhảy cơ bản,
cũng có nền tảng, lại có khả năng lĩnh ngộ cao, dưới sự nhẫn nại chỉ dẫn của Doãn Kiếm, chẳng mấy chốc, cô ấy đã dần dần hòa nhập được còn phối
hợp với anh ta vô cùng hoàn mỹ.
Âm nhạc mới được một nửa, sự gò bó của Tiểu Trinh đã được gỡ bỏ, hai
người phối hợp nhuần nhuyễn, tự do bay nhảy, khuôn mặt cô ấy nở nụ cười
ấm áp như ngày xuân, tự nhiên thuần khiết, rất đẹp. Tư thế nhảy uyển
chuyển chiếc váy bay bay, Tiểu Trinh giống như đóa phù dung trên mặt
nước duyên dáng đẹp đẽ, đầy vẻ ngây thơ thuần khiến thanh tao cao quý.
Từng cặp, từng cặp đôi đang khiêu vũ dường như tự thấy mình kém cỏi
mà lùi đi, ngạc nhiên ngưỡng mộ tư thế nhảy toát lên khí chất cao quý
của bọn họ, phối hợp với nhau hoàn hảo không chút sai sót, như một sự
kết hợp trời sinh, sàn nhảy rộng lớn, hai người chuyển động không ngừng, giống như trong trời đất, chỉ có bọn họ, những hạt tinh thạch màu xanh
da trời đeo trên cổ cô gái long lanh, lấp lánh, chiếu vào đôi đồng tử
sạch sẽ của chàng trai…
Ta cùng Ảo Nguyệt lặng lẽ lùi đi, trước khi rời đi, ánh mắt ta quét
thấy tiểu thiên sứ mặc váy liền màu trắng đang không phục lườm mắt, vì
bất bình cho Hoắc Nhàn Nhân, chị dâu tương lai của cô ta sao?
“Ngài lại giao mạng của mình cho người khác”, khẩu khí của Ảo Nguyệt lạnh lẽo.
“Không phải là người khác mà là bạn bè”, ta bình tĩnh nói, biết anh
ta đang bận tâm chuyện ta cho Tiểu Trinh tinh thạch, không hiểu rõ cũng
chẳng sao, ai bảo Doãn Kiếm là bạn của Phong Linh.
Ta nhìn ra bầu trời đêm đen kịt, như một tấm màn khổng lồ nặng nề đang chầm chậm kéo ra.