Trăng Đêm

Quyển 4 - Chương 5: Thăm bệnh, trói buộc linh hồn



Tiểu Trinh mượn cớ đi bệnh viện thăm nom mẹ, đi trước một bước rồi, ta nghi ngờ, cô ấy có phải là bị ánh mắt sát nhân xua đuổi của Tiểu Ly dọa chạy mất không? Ta vừa mới định cùng Tiểu Ly về nhà lại nhận được điện thoại của Dĩ Tiên, giọng nói của cô ấy nghe có vẻ rất trầm trọng.

“Tiểu Phong, đến bệnh viện một chuyến đi!”

“Ai xảy ra chuyện vậy?”, bọn họ đã tìm được Âu Ngưng trước cả Ảo Nguyệt và Ti Ti sao? Đã đưa đến bệnh viện rồi? Không, nếu Âu Ngưng xuất hiện, Ảo Nguyệt chắc chắn sẽ biết, hơn nữa sẽ lập tức nói cho ta biết.

“An Trác”, đầu dây bên kia im lặng mấy giây, từ từ nói ra.

Cậu ta? Ta cẩn thận nghĩ lại, hai ngày trước bộ dạng khi cậu ta xông ra ngoài đi tìm Âu Ngưng đã không bình thường rồi.

Trong phòng bệnh, Nghiêm Tuấn và Dĩ Tiên đều có mặt, hai người vô cùng lo lắng, mà chàng trai nằm trên giường bệnh hôn mê, khuôn mặt ưu thương đó, như thể không muốn tỉnh lại vậy.

Dĩ Tiên thấy Tiểu Ly cũng cùng đến, có chút ngạc nhiên, cậu em này liền không vui vẻ gì hất hất cằm lên với ta: “Tôi không rỗi hơi thừa tình cảm như chị ấy”.

“Tình hình Tiểu Trác thế nào?”, ta nhìn bệnh nhân đang ngủ sâu trong lòng đột nhiên nảy sinh nghi hoặc, trước đây chưa từng chú ý, linh hồn của cậu ấy…

“Từ lúc tìm thấy cậu ấy đến bây giờ đã nằm hai ngày rồi, chưa hề tỉnh lại, bác sĩ không tìm ra được nguyên nhân”, Nghiêm Tuấn nói, “Cơ thể không có bất kỳ tổn thương nào, các mặt sinh lý đều bình thường, cũng không phải là trạng thái sốc mang tính tạm thời vì tinh thần phải chịu kích thích quá độ gây ra, ngủ rất an lành, nhưng cho dù bọn tôi gọi thế nào cũng không tỉnh lại”.

“Tôi đã hoài nghi liệu có phải là cậu ấy đụng phải con yêu tinh kia, trúng yêu pháp không, đã dùng giải chú thử rồi, nhưng không có chút hiệu quả nào”, Dĩ Tiên tiếp lời, “Nhưng mà tôi cũng không uổng công, trên người cậu ấy phát hiện ra chỗ rất kỳ quái, linh hồn của cậu ấy”.

Nghe thấy vậy, ta bất giác hơi giật mình, vị âm dương sư này, phải rửa mắt mà nhìn cô ấy rồi. Hậu duệ của gia tộc tinh anh thuộc Thu Mộc Viên, năng lực của cô ấy vượt xa âm dương sư bình thường có trình độ tương đương với Iris ngự linh sư cao cấp của Cục Đặc phái.

“Linh hồn của cậu ta?”, Tiểu Ly nhíu mày, chắc là có chút bất ngờ đối với việc cô ta có thể phát giác ra.

“Đúng, linh hồn của cậu ấy”, Dĩ Tiên khẳng định lặp lại, “Giống như bị cưỡng ép phong tỏa ở bên trong thân thể, và bảo vệ rất tốt, bất luận thế giới bên ngoài tác động thế nào, linh hồn cũng sẽ không rời khỏi cơ thể, càng sẽ không chịu tổn thương, giống như một loại thuật trói buộc, chôn giấu đến mức cực kỳ cẩn mật. Nếu không phải An Trác xảy ra chuyện như thế này, tôi căn bản không thể phát hiện nổi”, cô ấy thuận theo ánh mắt nhìn xuống người con trai đang ngủ say, “Có lẽ… đây là nguyên nhân khiến cậu ấy không tỉnh lại”.

“Nói thế nào?”, chính xác, không sai, suy đoán của cô ấy không tồi. Tầng sâu ý thức của Đỗ An Trác ngẫu nhiên khuấy động thuật trói buộc, như một con chuồn chuồn khẽ điểm một cái lên mặt nước phẳng lặng như gương, khơi lên những gợn sóng lăn tăn, quấy nhiễu sự phõi hợp vốn có, khiến chúng ta phát giác ra sự khác thường.

“Cân bằng… bị phá hoại rồi”, Dĩ Tiên nhập tâm suy nghĩ nửa phút, nghiêm túc chỉ ra.

“Cân bằng?”, Tiểu Ly hơi nhướn mày lên, hứng thú rất sâu.

“Thêm vào thuật trói buộc bên trong cơ thể An Trác tương đương với phong ấn linh hồn của cậu ấy, hai mươi năm nay sóng yên biển lặng, lần này ấn chú vô tình phải chịu sự tấn công của tiềm thức, tạo thành rối loạn năng lượng cố định của linh hồn. Đổi một cách nói khác, khi người đang yên tĩnh sẽ có lý trí, cảm xúc mất khống chế sẽ mất đi lý trí, rơi vào điên cuồng, đầu óc không tỉnh táo. An Trác bây giờ chính là đang ߠvào trạng thái linh hồn mất khống chế, do phong ấn của thuật trói buộc, hồn phách không chạy trốn ra khỏi cơ thể được, lại không hoàn toàn dung nhập với thân thể, đang phiêu du ở trong một vùng chân không nào đó”, Dĩ Tiên giải thích tường tận cho bọn ta.

“Vậy làm thế nào bây giờ? Phải giúp cậu ấy giải trừ thuật gì đó kia phải không?”, ta giả bộ lo lắng hỏi.

“Giải trừ thuật trói buộc trước nay có hai phương pháp, một là do người hạ thuật tự giải, hai là dựa vào người bị hạ thuật tự mình công phá, cách thứ nhất rõ ràng không được, cách thứ hai gần như không có hy vọng, người hạ thuật đạo hạnh rất cao, tính chặt chẽ của thuật trói buộc không gì so sánh được”, Dĩ Tiên trầm giọng xuống, giống như có chút an ủi, “Nhưng mà, cũng may mà giải không được…”.

“Dĩ Tiên, cậu nói như thế này thật quá không có tình người rồi”, Nghiêm Tuấn chằm chằm nhìn cô ấy lạnh lùng nói, “An Trác dù sao cũng coi cậu là bạn bè, đến giờ cậu ấy có khó khăn, cậu lại vui mừng trên tai họa của người khác?”.

“Không phải là vui mừng trên tai họa của người khác”, Dĩ Tiên cậy lý phản bác, “Phía sau đạo phong ấn đó ẩn giấu cái gì chúng ta chẳng biết được, trước tiên chưa nói đến chuyện tôi không có cách nào giúp đỡ, cứ coi như giải được rồi, nếu như trước khi tìm hiểu rõ ràng tình hình, sơ ý lỡ giải thuật trói buộc ra rồi, vạn nhất xảy ra chuyện, hậu quả chẳng ai gánh vác nổi cả”.

“Nha đầu này nói rất có lý, các người tốt nhất đừng có khinh suất làm bừa”, Tiểu Ly nhàn tản chen vào một câu.

“Có bản lĩnh anh làm cho cậu ấy tỉnh đi, đừng chỉ biết ở bên cạnh nói lời dễ nghe”, Nghiêm Tuấn đau xót nhìn sang người bạn giống như người thực vật, lời nói ba phần giận dữ bảy phần châm biếm.

“Nhóc con nhà cậu…”, Tiểu Ly lập tức nghiến răng kèn kẹt.

Ta ngăn cản đệ ấy, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng gây chuyện”, hỏi sang Dĩ Tiên đang trầm mặc, “Tiên Tiên, cậu có cách nào cứu Tiểu Trác không?”.

“Có một biện pháp mà cũng chẳng phải là biện pháp”, nghe khẩu khí của cô ấy, dường như chẳng nắm chắc được bao nhiêu.

“Mặc kệ là phương pháp gì, có thể thử thì cứ thử đi!”, ta độ lượng nói ra, chuẩn bị tốt tâm lý.

“Được thôi” thái độ của Dĩ Tiên ổn định lại, An Trác biến thành thế này có liên quan rất lớn đến chuyện mất tích của Tiểu Ngưng, cậu ấy đã đau đớn mất đi Đinh Linh, mất đi Âu Ngưng nữa là sự đả kích quá lớn đối với cậu ấy, trong lúc đau đớn cực độ, ý thức va chạm loạn lên, dẫn đến cục diện thế này. Âu Ngưng trong chốc lát sẽ không tìm về được, bây giờ có thể an ủi cậu ấy nhất, chỉ có cậu, Phong Linh, từng bị cậu ấy nhầm tưởng rằng là Đinh Linh”.

“Tôi?”, “Chị ấy?”, ta và Tiểu Ly đồng thời kinh ngạc, cậu em mặt mày khó chịu, cho dù trong lòng biết ta có thể cứu được cậu ta, dưới tiền đề là không phá hoại phong ấn, để linh hồn cậu ta yên ổn về chỗ cũ.

“Tiểu Phong?”, Nghiêm Tuấn đột nhiên ngộ ra, “Dĩ Tiên, cậu gọi cô ấy đến là…”.

“Tôi không có cách nào chắc chắn An Trác có thể nghe thấy giọng nói của cô ấy, sau đó dựa vào ý chí của mình để tỉnh lại không”, Dĩ Tiên thuận theo ý trời thở đài, “Thử chút đi?”.

“Các người thật to gan, dám tính toán đến đại…”, Tiểu Ly bỗng chốc như bánh pháo bị châm lửa.

“Tiểu Ly”, ta kịp thời quát, cắt ngang đệ ấy, “Ra ngoài”.

“Này, chị… bọn họ…”, Tiểu Ly phun ra, hỏa khí phừng phừng bốc lên, “Dạ…”.

“Ra ngoài”, ta càng lạnh lùng cắt ngang cái tên suýt nữa đệ ấy nói ra khỏi miệng.

Nghiêm Tuấn và Dĩ Tiên mặt đầy kinh hãi, chưa từng thấy ta nổi giận, nói một cách nghiêm khắc cũng không phải là nổi giận, là cố ý làm ra để áp chế Tiểu Ly mà thôi.

“Hừ”, cậu ấy cực kỳ không cam chịu văng ra một âm mũi, “Đánh nhanh thắng nhanh, sớm xong việc sớm về nhà”, một ngọn núi lửa nham thạch bắn tứ tung đã lùi ra khỏi phòng bệnh.

“Tôi cũng ra ngoài, An Trác giao lại cho cô”, Dĩ Tiên bình tĩnh bám theo cậu ấy ra khỏi cửa.

“Dĩ Tiên…”, Nghiêm Tuấn ý thức được điều gì đó, quay lại nhìn ta một cái đầy ẩn ý, cũng không nghĩ nhiều, vội đuổi theo cô nữ sinh kia đi ra khỏi phòng bệnh.

Nhân lúc sự chú ý của Dĩ Tiên đặt ở chỗ Tiểu Ly, ta nâng một ngón tay lên, đầu ngón tay có một sợi sáng bạc điểm vào trước ngực Đỗ An Trác, sợi tơ bạc di chuyển thăm đò đến chỗ linh hồn nhảy nhót không yêu kia, cảm nhận được phong ấn của thuật trói buộc. Ta không kìm được rùng mình một cái, giống với dấu hiệu kinh người ở sau lưng Trình Đại Mỹ ở biệt thự Hương Vy, hình vẽ đầu lâu hình tam giác, chỉ không có hai chữ cái.

Ấn chú tán phát ra khí lạnh u ám, từng hố đen trống rỗng giống như thiên quân vạn mã đang thị uy với ta. Sự lo lắng của Dĩ Tiên là chính xác, bên dưới ẩn giấu sự hắc ám không gì so sánh được, băng lạnh, tuyệt vọng… với linh lực hiện tại của ta, đối kháng với nó thì giống như nước lửa bất dung, e là sẽ hủy diệt cả hai bên.

Ta không hề sợ hãi hắc ám, như Thi Ma từng nói, ta vốn bắt nguồn từ hắc ám, Thần giới không có chỗ dung.

Nhưng mà Đỗ An Trác…

“Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng…”, người trong mộng mê sảng, cuối cùng cũng có động tĩnh rồi, anh ta nhíu chặt mày lại, giống như rất đau đớn, bi thương, không nơi bấu víu, “Đừng… đừng có làm tổn thương cô ấy… đừng mà, Tiểu Ngưng…”, rồi đột ngột choàng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt sũng toàn thân.

Nghiêm Tuấn và Dĩ Tiên nghe thấy tiếng nói bên trong, vội vàng chạy vào.

“An Trác, cậu thật sự tỉnh rồi!”, Nghiêm Tuấn không giấu được vui mừng.

“Xem ra tôi đã hạ đúng chú rồi, cậu có thể gọi cậu ấy tỉnh lại”, Dĩ Tiên thở phào một hơi, trong ánh mắt nhìn sang ta có một loại thăm dò không dễ phát hiện ra.

“Mình cũng chẳng làm gì cả”, ta khiêm tốn uyển chuyển nói.

“Lôi thôi dài dòng, xong rồi thì mau đi thôi!”, Tiểu Ly rất thiếu nhẫn nại thúc giục, lão đại lại không vui rồi.

“Không vội”, còn có vấn đề cần làm cho rõ ràng.

“Nghiêm Tuấn… mình… mình làm sao vậy?”, Đỗ An Trác bình phục tâm trạng, ngồi ở đầu giường chẳng hiểu điều gì xảy ra.

“Cậu đã ngủ hai ngày rồi”, Nghiêm Tuấn nói đúng sự thực, đùa bỡn đập lên vai của An Trác, “Tiểu tử cậu mạng lớn, đến Quỷ Môn Quan dạo một vòng rồi lại quay về đó, may là có Tiểu Phong gọi cậu tỉnh lại”.

“Tiểu Phong?”, ánh nhìn của An Trác hướng sang ta, dừng lại mấy phút rồi chầm chậm cúi đầu không nói, tay túm chặt lấy mép chăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.