Hồ nước khuấy động như thủy triều, bị hút vào vực tối của trung tâm
xoáy nước, như hố đen của vũ trụ tham lam nuốt chửng tất cả những vì
sao, mảnh vỡ của các vật thể và những đám bụi xung quanh, thu nạp triệt
để, không buông tha một chút nào.
Một thân hình từ từ bay ra khỏi động đen nơi đáy hồ, sóng nước mở ra, giống như đang giẫm lên bậc thang mây vô hình. Trên mái tóc búi cao gài một chiếc trâm bạch ngọc điêu khắc hình hoa, mấy lọn tóc dài rủ xuống,
chiếc sườn xám làm tôn lên những đường cong cơ thể một tư thế duyên
dáng, mấy ngón tay trái nhàn nhã gá vào thắt lưng, cô gái mỉm cười đối
diện với ba người, dụ hoặc tán phát ra hơi thở nguy hiểm khiến người ta
không thoải mái.
Mặt hồ khôi phục lại bình yên, tỉnh tại như thời gian.
“Không… không phải sự thật… không thể nào…”, Ti Ti cảm thấy khó tin,
bịt chặt miệng, trên mặt lộ rõ sự kinh ngạc và… vui mừng cực độ, “Tỷ ấy? Thật sự… là tỷ ấy?”, đôi mắt lục bảo thạch bị một vòng hoa nước long
lanh che phủ, lóe sáng màu xanh bích trong suốt.
Ảo Nguyệt hơi nghiêng mặt, quan sát tiểu cô nương dựa sát vào bên
cạnh mình, biểu cảm khác thường, không nói lời nào, trong lòng không kìm được nghi hoặc.
“Này, cô gái, gan của ngươi không nhỏ, dám đơn thương độc mã ra
ngoài”, Dạ Ly khiêu khích, “Nhưng mà, bọn ta đã tìm thấy ngươi rồi,
ngươi muốn chạy trốn cũng chỉ uổng phí tâm sức, ngoan ngoãn bó tay chịu
trói, có lẽ ta sẽ không khiến ngươi chết quá khó coi”.
“Dạ Vương điện hạ hiểu nhầm rồi, tiểu yêu tự biết thân phận thấp hèn, nào dám làm bẩn tay của ngài”, cô gái điệu đà như đóa hoa thẹn thùng,
giọng nói trong như tiếng hoàng anh, không có chút sợ hãi nào, “Tiểu yêu thấp hèn như loài kiến, sao lọt được vào nhãn pháp của Dạ Thần đại nhân và U Minh sứ đại nhân, hai vị giết tôi chẳng phải còn dễ dàng hơn giết
một con kiến sao?”. Một chuỗi lời tâng bốc nghe không thấy nịnh hót,
trái ngược lại tràn đầy vẻ ngẩng cao đầu ưỡn nguc, vô cùng tự tin.
“Bớt phí lời đi, Âu Ngưng là do ngươi đưa đi?”, Ảo Nguyệt trực tiếp hỏi thẳng luôn.
“Đúng, nhưng cô ấy bây giờ không ở đây, cụ thể đã đi đâu rồi, tôi cũng không biết”, cô gái đáp rất lưu loát.
“Nói dối cũng phải có chừng mực, người bị ngươi đưa đi, ngươi lại nói không biết cô ấy ở đâu, hừ, ta thấy ngươi có lòng muốn tự tìm cái
chết”, Dạ Ly nhấc tay lên, bắn ra mấy sợi hồn tỏa, trói chặt cô gái còn
chưa kịp có hành động gì kia.
“Không…”, Ti Ti hét lên thất thanh, muốn xông lên phía trước, bị Ảo Nguyệt ngăn lại.
“Hử?”, Dạ Ly theo hướng giọng nói nhìn sang tiểu cô nương, thấy một khuôn mặt lo lắng bất an.
“Dạ Vương điện hạ, tiểu yêu không phải là đến để động thủ với ngài,
cũng không muốn ngăn ngài đi tìm Âu Ngưng”, cô gái gắng hết sức bình ổn
giọng nói run rẩy, “Bắt cô ta là phụng mệnh hành sự, tiểu yêu biết được
không nhiều, hiện thân ở đây, chỉ là muốn đưa muội muội của mình đi… Ti
Ti”, cô ta nhìn thẳng vào cô gái bên cạnh Ảo Nguyệt.
“Điện hạ!”, Ti Ti rời khỏi Ảo Nguyệt nhảy đến trước mặt cô gái, mở
hai cánh tay ra bảo vệ cô ta ở sau người, “Điện hạ, cầu xin ngài buông
tha cho tỷ ấy, U Mỵ tỷ tỷ… U Mỵ tỷ tỷ sẽ không làm chuyện xấu, tỷ ấy
nhất định có ần tình khó nói… cầu xin Điện hạ đừng làm tỷ ấy bị
thương…”.
“U Mỵ?”, khóe mắt Ảo Nguyệt hiện lên một tia sáng lạnh. Hôm đó, khi
Diệu Âm đưa y phục cho cô ta, cô ta từng khóc lóc nói với Dạ Lạc, Đinh
Linh và U Mỵ đều đã chết rồi, chết trong tay của loài người.
“Ta căm ghét phí lời với kẻ không thành thật, mau tránh ra, đừng cản trở ta”, Dạ Ly hơi nổi nóng rồi.
“Đừng… đừng mà…”, Ti Ti ôm chặt lấy cô gái, dùng thân thể của mình
bảo vệ cô ta, “Đừng làm U Mỵ tỷ tỷ bị thương, đừng mà… tỷ ấy là người
tốt, U Mỵ tỷ tỷ đã cứu tôi, tốttôi, chăm sóc tôi… tỷ ấy là tỷ tỷ tốt cầu xin hai người đừng giết tỷ ấy, khó khăn lắm tỷ tỷ mới sống lại được…
đừng làm bị thương tỷ ấy nữa, đừng giết tỷ tỷ tôi…”.
“Ti Ti?”, U Mỵ cảm động đau lòng, bất lực bị trói chặt, hai tay không cử động nổi, chỉ dịu dàng nhìn sang tiểu muội ở trước mặt, trên mặt có
chút vui mừng lướt qua.
“Hừ, phụ nữ chính là phiền phức”, Dạ Ly bị cô gái khóc lóc làm cho bực mình, “Ảo Nguyệt, xách con mèo đó ra”.
“Đợi chút…”, Ti Ti ngừng tiếng khóc, quay đầu lại hét lớn, nôn nóng
khuyên cô gái, “U Mỵ tỷ tỷ, tỷ mau nói cho bọn muội Âu Ngưng ở đâu đi,
như vậy Điện hạ sẽ không giết tỷ nữa, U Mỵ tỷ tỷ đôi mắt lóe lên tia
hưng phấn, “Muội đã tìm thấy ngài ấy rồi, Điện hạ là em trai của ngài
ấy, chỉ cần tỷ giúp bọn muội tìm được Âu Ngưng, cùng muội đi gặp ngài
ấy, ngài ấy sẽ không tính toán gì đâu. Giống hệt như tỷ đã nói, ngài ấy
thật sự rất lợi hại, rất dịu dàng, U Mỵ tỷ tỷ, đi cùng với bọn muội đi,
ngài ấy nhất định sẽ bảo vệ tỷ…”.
“Ti Ti”, U Mỵ lắc đầu, khẽ than, “Tỷ cũng tìm thấy rồi, ở nơi đó, tỷ
sống rất tốt, dưỡng thương hơn một tháng, lần này đến tìm muội, là muốn
đưa muội đi, đi đến thế giới thật sự thuộc về chúng ta, nơi có thể bảo
vệ được chúng ta, nơi đó mới là chốn trong mơ chúng ta muốn tìm kiếm. Ti Ti, đi theo tỷ tỷ, được không?”.
“Chỗ nào… là chỗ nào?”, Ti Ti kinh ngạc, lo sợ, “U Mỵ tỷ tỷ… tỷ, tỷ
lừa muội, tỷ cũng bị lừa rồi, bị lợi dụng rồi… tỷ tỷ, tỷ mau chóng tỉnh
ngộ lại đi, cùng muội đi gặp ngài ấy, chỉ cần gặp được ngài ấy, thì tỷ
sẽ tin những điều muội nói là thật, ngài ấy…”.
“Ti Ti, ai đối xử tốt với ta, đối xử không tốt với ta, trong lòng ta
rất rõ, trái lại mu٩ ngây thơ ngờ nghệch, không hiểu thế gian hiểm ác,
lòng người khó lường, phải tỉnh táo lại chính là muội, đừng để tiếp tục
bị lừa gạt nữa, tỷ tỷ sẽ không làm tổn hại muội, tin tưởng tỷ tỷ rời
khỏi bọn họ, đến chỗ tỷ tỷ.”
“Đã nói hết lời rồi, là bản thân cô ta mê muội không tỉnh ngộ, Ti Ti, mau tránh ra”, Dạ Ly lạnh lùng cảnh cáo, “Nếu không thì ta cũng chẳng
nể mặt đại ca đâu”.
“Điện hạ?”, Ti Ti kinh hoảng, thấy sắc mặt phẫn nộ của Dạ Ly, tình huống khó xử, ánh mắt cầu cứu hướng sang Ảo Nguyệt.
“Nghe lời, quay lại đi”, sự lạnh giá trong khẩu khí của người đàn ông giảm đi không ít.
“Dạ Vương Điện hạ anh minh thần võ, hà tất phải làm khó một đứa trẻ”, U Mỵ cất cao giọng nói, mang theo mấy phần khinh thường, “Ti Ti là muội muội của ta, nhưng không biết bị các người dùng phương pháp gì mê hoặc
muội ấy. Ta thừa nhận dung mạo của của Dạ Vương Điệnhạ và U Minh sứ đại
nhân có thể dễ dàng bắt giữ được nghìn vạn trái tim thiếu nữ, nhưng cũng chẳng thể chuyện gì cũng đều nghe theo mệnh lệnh của hai ngài, chí ít
là cho Ti Ti một cơ hội lựa chọn đi”.
“Đối với một con yêu sắp chết, ngươi không thể trở thành một lựa chọn khác được, mèo con chỉ có thể đi cùng với bọn ta”, trong lúc Dạ Ly nói, đã chú vào trong hồn tỏa bảy phân linh lực.
Ánh sáng chói lòa rải rác phân tán bao quanh cô gái mặc sườn xám,
từng tiếng kêu thảm đau đớn vỡ nát trái tim của Ti Ti, máu từng giọt
liên tiếp chảy xuống: “Đừng mà… tỷ tỷ… đừng mà…”. Cô ta bị ánh sáng bắn
ra, nhìn cô gái trước mắt giống như đang bị thiêu cháy trong liệt hỏa,
tiếng hét xé lòng, gần như gào vỡ cả cổ họng: “Tỷ tỷ… tỷ tỷ…”, bất chấp
thân mình lao vào chỗ mấy sợi hồn tỏa, muốn giằng đứt chúng ra.
Ảo Nguyệt nhanh chóng câu lấy cô gái đang lao vào đó, mặc cho cô ta đấm đá giãy giụa trong lòng, khóc lóc đau đớn.
Trong hồ nước đột ngột sinh ra vô số sợi râu dài màu đen quẫy động,
nhanh chóng chuyển hướng lên trên, vặn thành hình trạng thân cây to thô, các nhánh cây tản ra bao bọc lấy cô gái trong ngọn lửa. Dạ Ly dùng lực
kéo chặt hồn tỏa, vừa giơ tay, sợi xích liền vỡ thành những điểm sao tan biến. Trong không trung, một con “hắc xà” nhanh chóng rơi xuống, chìm
xuống nước.
“Tỷ tỷ…”, một bàn tay nhỏ cô độc không nơi bám víu treo trong không
trung, Ti Ti gào thét tuyệt vọng với những gợn sóng lăn tăn nổi lên
không ngừng trên mặt nước.
“Cô ta được cứu đi rồi”, Ảo Nguyệt bình tĩnh cất tiếng nói, không biết có coi là an ủi không.
“Hừ, bệ đỡ vững thật, trốn cũng thật nhanh”, Dạ Ly lửa giận khó tan,
“Tưởng rằng có thể chạy trốn từ trong tay của ta ư? Thật là hết sức kỳ
cục”, cậu ta mở lòng bàn tay ra hướng xuống, tích tụ ánh sáng mờ, rắc
đầy vào trong thủy vực rộng không bờ bến.
“Điện hạ, kẻ thù cùng đường chớ đuổi nữa, chúng ta nên đi thôi” Ảo Nguyệt ôm lấy cô gái bi thương quá độ.
“Tay không quay về, không sợ không có gì để giao cho đại ca sao?”
“Không phải tay không, còn có một bất ngờ.”
“Hử?”, Dạ Ly ổn định lại một chút, thu tay, chuyển phẫn nộ thành cười nhạo, “Hừ, gần đây thời tiết càng ngày càng ấm, muỗi cũng nhiều hơn
rồi, o o bay đến, đuổi cắn người ta, thật là phiền phức, quay về thôi!”, tạm thời buông tha cho các ngươi, nếu như còn dám xâm phạm đến Dạ
trạch, chắc chắn sẽ được chiêu đãi tử tế. Bên miệng thiếu niên lóe qua
một đường cong khát máu…
Bóng dáng nhanh nhẹn xuyên qua những ngôi nhà cao san sát, vượt qua
nóc những mái nhà thấp lùn, bay ngang qua một hàng đèn đường u ám, bước
chân như bay, đến bên hồ tĩnh lặng không bóng người, viên lục bảo thạch
tổ mẫu sáng chói lòa trên ngón giữa tay trái mất đi màu sắc, bốn bề tử
khí nặng nề, mặt hồ mênh mang giống như một khối sương mê, khiến người
ta không hiểu.
Một khuôn mặt trẻ trung cứng rắn lạnh cứng như như đao, đôi mắt sắc
bén bắn ra ánh sáng lạnh bức ép nguời ta, bên mặt trái một đường sẹo
thẳng trơn từ khóe mắt kéo dài đến dưới hàm, chiếm trọn vẹn nửa khuôn
mặt, người đàn ông vốn dĩ anh tuấn, vì vết sẹo này mà bị hủy mất dung
nhan, trái ngược, lại khiến cho anh ta có thêm mấy phần ngang ngược,
khiến kẻ mạnh phải thán phục vì nó, kẻ yếu thì phải sợ hãi nó.
“Vừa rồi rõ ràng có phản ứng dị thể vô cùng mãnh liệt, vì sao chớp
mắt cái đã biến mất rồi?”, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm nặng nề, đó không phải là năng lượng loài người có thể đối phó, lời dự
báo của hai mươi năm trước, bắt đầu ứng nghiệm rồi sao?