Nhìn nhân viên công ty đi đi lại lại, mặc đồ công sở, tác phong năng
động trong tòa nhà, ta rất ngưỡng mộ, những khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống, tích cực hăng hái, đây mới là hy vọng tương lai của giới tài
chính!
Ta đang ở trong một căn phòng tiếp khách nhìn ra ngoài cửa sổ, một nữ nhân viên xinh đẹp đi vào, áo sơ mi cách điệu trắng thuần khiết, bên
ngoài khoác một chiếc áo vest màu tro thẫm, bên dưới phối hợp với chiếc
váy kiểu Âu dài đến đầu gối cùng màu, giầy cao gót màu đen lộ ra mu bàn
chân trắng mịn, vóc dáng rất đẹp, toát lên khí chất thanh tân trang nhã, trí thức thanh cao.
“A Tân”, ta mỉm cười nghênh đón, đưa ra một chiếc nhẫn, “Cô nhìn xem có phải là cái này không?”.
Cô ta nhìn chiếc nhẫn, lại nhìn nhìn ta, đưa tay ra đón lấy rồi cẩn
thận xem xét một hồi, nở nụ cười vui mừng: “Đúng, là nó, cảm ơn. Tôi đã
nói chỉ cần cô giúp đỡ, chắc chắn có thể tìm được, Phong Linh, cảm ơn!
Cô ở đây đợi một chút, tôi đem khoản tiền còn lại đến cho cô”.
“Không cần, không cần”, ta vội kéo cô ta lại “Nhà tôi không thiếu tiền, thật sự không cần”.
“Cô giúp tôi tìm nhẫn, tôi trả thù lao cho cô là chuyện rất hợp lý mà!”, Mạc Tân lý lẽ hiển nhiên, chớp chớp đôi mắt đẹp.
“A Tân, không phải cái gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết” đạo lý ấy, đến trẻ con cũng hiểu, người lớn như cô ta lẽ nào không hiểu?
“Nhưng nếu như cô không nhận, tôi sẽ luôn cảm thấy mình thiếu nợ,
trong lòng sẽ không yên”, cô ta ngẫm nghĩ, đầu óc lóe sáng, “Có rồi, cô
có việc làm không?”.
“Chưa, tôi là sinh viên, học năm hai”, vừa mới nghĩ đến, cơ hội đã đến rồi?
“Chuyên ngành gì?”
“Tài chính.”
“Như thế này đi! Tôi giới thiệu cô đến thực tập, trong trường đại học chẳng phải đều yêu cầu phải có báo cáo thực tập sao? Bộ phận khác có lẽ khó xử lý hơn một chút, cô cứ đến làm cấp dưới của tôi đi, cũng có thể
học được nhiều điều hữu ích đó!”, Mạc Tân ra vẻ nhiệt tình… và dẫn dụ.
Giấc mộng đẹp trong truyền thuyết đã trở thành hiện thực! May mắn quá!
Ta không nói gì, cũng không từ chối, lại nghe cô ta nói: “Buổi chiều
tôi sẽ đi chào hỏi mấy người ở phòng nhân sự, cố gắng nhanh hết mức có
thể để sắp xếp cho cô đến, muộn nhất là tuần sau, đợi tin tức của tôi”.
Đi thang máy xuống đại sảnh tầng trệt, ta lưu luyến không nỡ rời khỏi tòa nhà, trong lòng ôm đầy những mong ngóng cho tương lai. Ta chưa đi
ra khỏi chiếc ma kính xoay đã bị một giọng nói mạnh mẽ phía sau gọi lại: “Phong Linh tiểu thư, xin dừng bước”.
Một người đàn ông mặc Âu phục màu đen đang đi về phía ta, ước chừng
khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng rất cao, khuôn mặt vuông kiên nghị
khắc sâu vẽ lão luyện và tinh nhanh của việc lăn lộn nhiều năm trên
thương trường.
“Anh… gọi tôi?”
“Đại thiếu gia của chúng tôi muốn gặp cô.”
Ta đi cùng với người đàn ông xuyên qua đại sảnh, đến một chiếc thang
máy riêng, anh ta chỉ đưa đến đây rồi bảo ta tự đi lên trên. Đây là một
chiếc thang máy cá nhân chuyên dụng, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Ra khỏi thang mảy, không cần tìm kiếm, trước mặt chỉ có một cánh cửa
phòng làm việc lớn đang đóng chặt. Sau mấy tiếng cắt gọt rõ ràng, cửa mở ra, không đợi ta phản ứng, cánh tay vẫn dừng ở giữa không trung bị túm
lấy, kéo mạnh vào bên trong.
“Cạch”, cửa khóa lại, cơ thể ta đập ra sau, sống lưng nặng nề đè lên
cánh cửa. Đầu ta choáng váng, phương thức gặp mặt thô bạo này… cho dù
rất lâu chưa gặp, tâm trạng ta vẫn kích động…
Ta vừa định nói chuyện, miệng đã bị bịt chặt, một luồng hơi thở nóng
phả vào mặt. Ta không phản ứng, cũng không đáp lại, yên tĩnh nhìn… kẻ
bàng quan ấn thân bên cạnh chiếc bàn làm việc hình tròn trong phòng. Ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào ta, có chút kinh ngạc, giống như phát hiện ra, ta có thể nhìn thấy nó.
Còn ta, cũng phát hiện ra một vấn đề, rất khó hô hấp! Nụ hôn sâu gấp
như thể một loại khát khao mãnh liệt, lại giống như sự trừng phạt ác ý.
Tối qua trêu đùa người khác, hôm nay lại bị người khác trêu đùa, những
chuyện xấu không thể nói rõ.
Trái tim truyền đến cơn đau thấp thoáng, thân thể cũng trở nên vô
lực, ý nghĩ duy nhất của ta là: “Doãn Kiếm, ngươi muốn mưu sát Phong
Linh sao?”.
Anh ta như phát hiện ra ta đang khó chịu, từ từ chuyển thành liếm mút dịu dàng, cho đến khi lưu luyến không nỡ rời khỏi bờ môi hơi sưng của
ta. Có lại được hô hấp, ta hít từng ngụm khí lớn, suýt nữa mất mạng rồi!
“Em rất không tập trung?”, anh ta hơi giận dữ.
Ta không có sức đáp lại, gắng sức giơ tay lên, chỉ sang hướng kẻ ẩn
thân kia, động tác chưa kịp thực hiện, thân thể đã bị giữ lấy chặt chẽ,
trong lời nói cứng rắn của Doãn Kiếm có mang theo chút thỉnh cầu: “Nói
cho anh, em là ai?”.
“Tôi là… Phong Linh.”
“Phong Linh? Ha…”, anh ta cười khùng khục, chăm chú nhìn vào mắt ta,
“Em còn muốn giấu anh không chịu nói?”, ý cười nhạo báng toát ra mấy
phần tà khí.
“A Kiếm, đừng tiếp xúc với tôi quá gần…”, ta lặp lại lời thoại dứt
khoát. Một khoảng thời gian không gặp, anh ta thay đổi rất nhiều do ảnh
hưởng của tinh thạch sao? Vốn muốn giúp anh ta, xem ra, cuối cùng lại
thành hại anh ta.
Em chỉ biết nói câu này sao? Lần này anh không đi gây sự với em, là
em tìm đến trước. Đừng có nói một đằng làm một nẻo với anh. Anh hận nhất là người khác lừa anh, bề ngoài thì nhiệt tình chào đón, sau lưng lại
đâm anh một đao”, anh ta trợn mắt, nghiến răng, trong mắt tràn đầy căm
ghét thù hận, “Phong Linh, đừng giày vò anh”.
“Tôi không biết, anh… đang làm việc ở đây sao?”
“Bớt tìm mấy cái cớ vô dụng đó đi”, khẩu khí của anh ta nặng hơn một
chút. “Lần đầu tiên gặp mặt, anh nói, nụ cười giả của tôi rất giống thật anh nhìn ra được sao?”
“Đúng, anh nhìn ra được, đó chẳng qua chỉ là ngụy trang, sự ngụy
trang rất cố ý, ha, thật đáng cười, anh cũng biết, giả vờ bình thường,
giả vờ không bận tậm, nhưng không tìm ra được lý do, vì sao cười? Vì sao ở nơi này? Vì sao lại sống? Vì sao… phải ngụy trang?”
“Thuận theo tự nhiên đi, không có ai ép anh, càng không cần tự ép chính mình.”
“Hừ, ha ha…”, anh ta cười rất thờ ơ, “Cho nên nói, nụ cười của em rất giống thật đó!”, mặt Doãn Kiếm tiến gần đến ta, có thể nghe được hơi
thở của cả hai, “Em biết không? Cô gái thú vị giống như em đây… khiến
người ra rất muốn nuốt trọn”, ánh mắt lóe lên sự hung ác nham hiểm, tay
anh ta ghì chặt đầu ta, từng bước xâm phạm.
Ta nghiêng mặt đi, có cảm giác anh ta đánh mất chính mình từ khi nào
rồi, càng đi càng xa trong mê đồ Võng Lương . Có lẽ, ta lại phạm phải
một sai lầm rồ i .
“A Kiếm, sợi dây chuyền lam thạch kia đâu?”
“Nụ hôn rơi trên vành tai dừng lại, anh ta nhìn thẳng vào ta, nửa cười nửa không: “Em muốn đòi lại?”.
“Không phải đồ của anh, không cần miễn cưỡng.”
“Miễn cưỡng?”, anh ta khinh miệt lạnh lùng nói, “Nói đi nói lại em
vẫn là người thắng cuối cùng, em cho rằng anh sẽ tiếp tục để em trêu
đùa?”, anh ta cố ý nhấn mạnh trọng âm đọc ra hai chữ, “Dạ Lạc”.
Trong cặp đồng tử trong trẻo, ta nhìn thấy được khuôn mặt bình tĩnh
không gợn sóng của mình, không nổi lên bất cứ gợn sóng nào, bị ánh nhìn
trước mắt găm chặt lại.
“Đúng”, ta chầm chậm lên tiếng, “Tôi là Dạ Lạc”, rồi đột nhiên cười,
“A Kiếm rất thông minh đó! Phát hiện ra tên thật của tôi rồi… còn biết
được gì nữa?”.
“Đừng dùng ánh mắt tự cho rằng mình biết tất cả không sót thứ gì này
để nhìn anh, em có tư cách gì hiểu được người khác?”, anh ta bực bội túm lấy hai vai của ta,” Thu lại nụ cười giả không có ý nghĩa đó của em,
anh không cần sự thương hại rẻ tiền tự cho rằng mình đúng đó, anh không
cần em thương xót. Phong Linh…”, ngữ khí hơi mềm xuống, “Mặc kệ em là
Phong Linh hay là Dạ Lạc, ở lại đây, bên cạnh anh…”.
“A Kiếm…”, từng cơn đau đớn tấn công, ta giữ chặt lấy trái tim mình,
thân thể tê dại giống như cây khô mục nát trong gió, đột nhiên đổ xuống…
Anh ta ôm lấy ta, rất lâu không nói gì, cho đến khi hơi thở gấp rút
của ta dần bình ổn, anh ta mới khẽ gọi nói: “Ngày kia… là trăng đầu
tháng”.
Trăng đầu tháng? Lại nhắc đến từ này, anh ta đã chú ý đến rồi?