Trăng Đêm

Quyển 9 - Chương 2: Phong ấn đồ đằng



“Hừ, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt”, Ảo Nguyệt tiến lên mấy bước, bảo vệ ta ở phía sau.

Ta nâng tay đặt lên sau vai của anh ta, ra hiệu cho anh ta tránh ra, nhìn sang người đàn ông trong không trung, cười nhàn nhạt: “Muốn làm bia đỡ đạn như vậy, ta thành toàn cho ngươi”.

“Dạ Lạc, loại nhân vật phụ cỏn con này không cần ngài phải động thủ”.

“Cỏn con cũng là nhân vật, không có lá xanh làm nền làm sao có thể thấy hoa tươi kiều diễm được? Không có những nhân vật nhỏ, một trò chơi làm sao có thể hoàn chỉnh? Vạn vật sinh linh, dù có thấp hèn hơn nữa cũng có giá trị tồn tại, có giá trị thì sẽ không… bi ai”, ta đi ra, tìm chuẩn vị trí tốt nhất, chầm chậm bay lên, “Ngay cả một con ruồi nhỏ bé, cũng sẽ ôm hy vọng và trông mong về tương lai, thử bay vào một nồi canh đặc. Giá trị của sự cứng đầu bướng bỉnh, giá trị của chân thành tự diệt, có thể xem nhẹ sao?”, dưới chân lóe hiện lục mang tinh pháp trận lóa mắt, trong ngân hoa lưu quang, mái tóc dài đen nháy bay lất phất, một chiếc trường bào màu đen rộng rãi, mép cổ áo có khảm hoa văn đỏ nhỏ trong màu trắng, eo thắt một dải lụa mềm màu đỏ, không có thêm bất cứ trang sức gì, màu đen thuần, màu trắng thuần và màu đỏ thuần.

Dưới gầm trời tĩnh lặng, không chút huyên náo, chúng yêu ngưng tụ, trong biểu cảm không thể tin được đó toát lên sự kinh sợ từ đáy lòng, mỗi một tấc không khí đều lan tràn linh khí của Thần, trong đó cất giấu áp chế khí tức tử vong.

“Bạch Hạc, làm thế nào đây?”, một con chim yêu cuống quýt hỏi người đàn ông tóc trắng.

“Thi Quỷ đại nhân sẽ không vứt bỏ chúng ta”, Bạch Hạc bình thản nói, một quả ma tinh đỏ tím hiện ra trước mắt, không ngừng chảy ra vân quang nồng đặc, muốn vây bọc cả bầu trời đêm…

“Linh hồn khóc lóc, dừng sự bi thương lại đi”, ta duỗi tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên, khẽ niệm, “Hoa phiêu tuyết, tịnh tịch, vô số phi hoa màu trắng bắn ra từ trong ngân quang, hình thành từng sợi tơ sáng lững lờ tràn ra màn đêm đen như mực, nhanh chóng tản ra, rải rác như hoa tuyết trắng tinh bay lất phất, mây đỏ tím lưu tán tựa gió nhẹ thổi tan sương dày, trả lại sự hắc ám vốn có của không gian đêm.

Không gian đột nhiên cuộn lên, tiếng kêu thảm hỗn tạp vang khắp trời đêm, yêu vật bị những cánh hoa cuốn quanh đang gào rống gầm rít, từng mảnh thấm vào thân thể, chúng yêu hóa tác thành chim thú bình thường bay tản rồi hủy diệt.

“Dạ Lạc đại nhân, xin hạ thủ lưu tình”, một đạo lưu hỏa gạt đi những cánh hoa xung quanh Bạch Hạc, trong ngọn lửa có một người đàn ông áo đỏ phóng khoáng tươi sáng, mặt mày sáng sủa, hơi khom người, “Tại hạ Viêm Đạc Hương, đã từng gặp Dạ Lạc đại nhân”.

“Viêm Đạc Hương? Viêm Ma?”, Ảo Nguyệt ngữ khí lạnh lùng.

“Vâng”, người đàn ông áo đỏ thi lễ, “Bạch Hạc đã đắc tội, hy vọng Dạ Lạc đại nhân và U Minh sứ đại nhân bỏ quá cho. Thi Quỷ đại nhân của Ma Vực đã nói rõ, chúng tôi không hề muốn làm kẻ địch của ngài. Đêm nay làm phiền đến nhã hứng của ngài, thực sự là hiểu nhầm. Mong ngài có thể khoan dung đại lượng, đừng trách phạt”.

“Viêm Đạc Hương, Huyết Ma có phải là đã từng nói với ngươi, đối với ta chỉ cần lấy lễ đối đãi, thì chuyện gì cũng dễ giải quyết không?”, ta cười hỏi.

Người đàn ông cứng lại một chút rồi tiếp tục ứng đối: “Đó là bởi vì Dạ Lạc đại nhân, chúng tôi chỉ đành lấy lễ đối đãi, kết cục của việc trái ý, ngài vừa rồi đã đưa ra cảnh cáo rất rõ rồi”.

“Nếu Ma Vực đối địch với ta, kết quả sẽ chỉ là cả hai bên cùng thương tổn, vừa khéo cho Ngự linh sư loài người cơ hội lợi dụng, huống hồ các người còn muốn ta làm Ma Vương, thì càng không dễ dàng thu vén… bạn học Viêm, ngươi nói xem ta đoán có đúng không?”

“…Không hổ là Thần đại nhân, dù sao ngài đã thông suốt như vậy vì sao không vào trong Ma Vực của bọn tôi ngay từ bây giờ? Theo tại hạ được biết, nơi ở của ngài… không phải là tốt lắm?”, hắn ta chẳng để tâm nhìn lên bầu trời.

“Hóa ra, người muốn đến xem chuyện cười của ta?”

“Đâu có”, hắn ta cười khiêm tốn, “Dạ Lạc đại nhân nếu không còn huấn thị gì khác, tại hạ xin phép cáo từ trước”, ngọn lửa quét đi, màn đêm khôi phục lại sự tĩnh lặng.

Nhưng mà, chớp mắt cái, kết giới liền bay lên, dự báo một vòng không an định mới lại đến rồi. Ta câm lặng thở dài: Tại sao từng kẻ đều đến gây phiền phức?

“Linh hồn dự định của Tử Thần, vốn dĩ phải chết ở trong tay của Viêm Ma, so với chết không toàn thây, chẳng thà để ta đưa các ngươi một chặng”, ta đứng ở bên cạnh lan can, nhìn xuống bóng hình đang nhảy trên mấy con đường.

“Dạ Lạc”, Ảo Nguyệt ngăn ta lại, “Trước khi Phong Linh vẫn chưa hoàn toàn biến mất trên thế giới này, tôn nghiêm của ngài, để tôi bảo vệ”.

Hú một tay giữ lấy cô gái đang hôn mê, bảo vệ trong lòng, một tay khác nắm ngang nghịch ma trượng, thái độ ôn văn trang nhã: “Thạch yêu, xuống tay nặng như vậy đối với tiểu thư Iris xinh đẹp tội không nhỏ đó, ta sẽ thay cô ấy trừng phạt ngươi, đừng có oán thán”.

“Ngài là một trong những U Minh sứ giả, thuộc hạ của Dạ Lạc đại nhân?”, Cửu Mục cảnh giác.

“Lời cầu xin buông tha đối với đại nhân nhà ta thì có tác dụng, với ta đây thì vô hiệu rồi”, Hú dịu dàng cười, một chùm ánh sáng mạnh màu đỏ ngưng tụ lại trước ma trượng, phóng thẳng về phía Thạch yêu.

“Đợi chút, U Minh sứ đại nhân, chúng tôi…”, Cửu Mục cấp thiết hét, muốn tránh đi, nhưng lại phát hiện ra thân thể không cử động được…

Trúng vạn trượng hồng quang, đại vật khổng lồ liền hóa thành dung dịch màu đỏ thẫm, cùng với ánh sáng hội nhập vào trong Lục Mang Cấp Tinh rực rỡ như quả cầu thủy tinh ẩn hiện ở một đầu lục xích ma trượng.

Một giọt dung dịch lặng lẽ rơi xuống, biến thành viên đá nhỏ lăn vào bụi cỏ…

Ánh mắt Hú hơi trùng xuống, phát giác ra một chút dị thường, nhưng không làm gì nữa, khóe miệng nhếch lên ý cười nhàn nhạt, đưa Iris ẩn thân rời đi.

Trong thư phòng nho nhỏ của dinh thự, Hoa Liên đang ngồi thiền điều tức, từ từ mở mắt ra, hỏi: “Kẻ nào vậy?”.

Xích quang nhạt dịu rơi xuống sau người anh ta, Hú đi đến bên một chiếc ghế, đặt Iris xuống đó, thấy người đàn ông đẹp trai gầy muốn bệnh như Tây Thi đứng dậy đi đến, khóe miệng hơi cong lên, dịu giọng cười: “Cứu người”.

“Cảm ơn!”, Hoa Liên cụp mắt nhìn cô gái đang hôn mê ở trên ghế, nâng cánh tay trái lên nhè nhẹ để lên trên vầng trán trắng trẻo của cô ta, bảo thạch xanh da trời lóe ra ánh sáng yếu ớt, “May quá, cứu được kịp thời, không có trở ngại lớn gì, lại nói với người đàn ông dịu dàng nho nhã anh tuấn mặc chiếc áo choàng trắng bạc nói, “Anh không phải là loài người, cũng không giống yêu ma”.

“Vì sao?”

“Năng lượng trên người anh… rất ấm áp, giống như chính anh.”

Hú đáp lại bằng nụ cười mỉm, giống như gió nhẹ trong ngày xuân ấm áp lướt qua, không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn anh ta khẽ cười một cái, không cần nói rõ, hai bên đã có thể thông hiểu được tâm ý của nhau. Anh ta lại nhìn dáng ngủ an lành của cô gái một cái nữa rồi nghiêng người ẩn đi…

Một thiếu nữ từ giữa giá sách đi ra, nhìn thấy Iris bị thương, trong mắt tràn ra một tia bi phẫn, lập tức bình ổn cảm xúc, người đàn ông cứu Iris, là Hú mà cô ấy nhắc đến?

“A Tân, tại sao cô lại ra ngoài rồi?, Hoa Liên thắc mắc.

“Anh và anh ta rất hợp nhau?”

“Đại khái vậy, chúng tôi là cùng một kiểu người…”, trong ánh mắt mang theo chút tươi sáng khiến người khác nhìn không hiểu.

“Cho nên vừa gặp mà như đã quen?”, Mạc Tân cụp mi mắt xuống, di chuyển ra phía cửa, “Ra bên ngoài xem sao nhé!”.

“A Tân, cô không thể ra ngoài”, một đường sáng màu chàm bay ra, bàn tay nhỏ đang để trên tay nắm mở cửa rụt lại như chạm phải điện.

Mạc Tân u ám quay đầu: “Người đó ở bên ngoài, sẽ rất an toàn”, không biết vì sao, cô có sự tin tưởng kỳ lạ…

Một bên mặt nước cuộn lên nghìn tầng sóng lớn, sóng dữ cuộn trào, rồng lớn phi thẳng lên bầu trời, câu tỏa cuộn quanh, cùng đan vào nhau, quang ảnh quét ngang, khiến người ta hoa mắt rối loạn. Thủy Long, Thổ Long hiệp lực, trảm diệt rồi lại phục sinh, vô cùng vô tận, tình hình chiến cuộc duy trì cứng ngắc như vậy, khó phân thắng bại.

Không có ai chú ý đến một người đàn ông nhàn nhã đứng trên chiếc cầu dài nhỏ hẹp, tay giữ pháp trượng, chỉ thấy Lục Mang Cấp Tinh tuôn chảy ánh sáng rực rỡ, một trận ánh sáng hoa lệ mà đầy màu sắc phủ khắp trời đất…

Mạc Tân và Hoa Liên đi trên ban công bị ánh sáng tuyệt vời hoa mỹ rực rỡ như ban ngày này làm cho kinh hãi, trong chớp mắt vạn vật đều yên tĩnh, ánh hoàng hôn sót lại dần dần tiêu tan. Thấp thoáng, như có một luồng sáng đỏ nhỏ bé thâm nhập vào Âm Dương Đồ Đằng ở giữa nước, phủ lên một tầng Lục Mang Tinh màu bạc, lóe lên rồi biến mất ngay tức khắc, chớp mắt cái khôi phục lại bình thường giống như chưa hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Mấy đôi mắt lần lượt nhìn sang hướng kẻ chủ sự, người đàn ông tuấn nhã thân mặc chiếc áo choàng trắng, nhàn nhã yên tĩnh, cười nhạt tự nhiên, giống như là người trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.