Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 2



1.

Sau trận động đất ở Đảo Nam của New Zealand, tổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Christchurch đã điều động toàn bộ nhân viên đi đón từng du khách Trung bị mắc kẹt tại thị trấn Kaikoura. Trong đó có một đoàn làm phim điện ảnh ở lại đến cuối cùng mới lên máy bay, nguyên nhân là vì tối qua người trong đoàn bọn họ đã lái xe rời đi tới giờ vẫn chưa trở lại.

Người đàn ông trẻ tuổi đầu nhễ nhại mồ hôi không ngừng thử gọi vào dãy số điện thoại căn bản chẳng có tín hiệu, bởi vì Kaikoura hỗn loạn, cắt điện cắt nước còn kéo theo dư chấn nên dưới sự thuyết phục của mọi người, anh ta quyết định rời khỏi thị trấn, trước khi lên máy bay, Văn Kỳ hỏi anh ta thông tin về người mất tích, trong tiếng cánh quạt xoay vù vù, người đó hét lên: “Là Vưu Hạ, cô ấy đi về hướng con đường nhỏ của bán đảo rồi.”

“Vưu Hạ là ai?” Câu hỏi của Văn Kỳ bị chìm trong tiếng trực thăng rời đi, anh lặp lại cái tên này lần nữa, cảm thấy có chút quen thuộc.

Tiểu Lục, người đồng nghiệp cùng ở lại liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Anh không xem TV à?”

Văn Kỳ tùy tiện nói: “Xem.”

Anh không nói thì Tiểu Lục cũng biết anh xem những gì, chẳng có gì khác ngoài mấy kiểu chương trình như tiếp sóng tin tức, tin tức quốc tế, bèn nói: “Một nữ minh tinh cực kỳ nổi tiếng.”

“Có đặc điểm gì?” Văn Kỳ hỏi.

“Xinh đẹp, chân dài, tóc dài gợn sóng.” Tiểu Lục chuẩn bị đi hỏi từng nhà xem còn đồng bào nào sót lại không, nếu vận may tốt có lẽ sẽ gặp được nữ minh tinh chạy loạn kia, Văn Kỳ đi về một hướng khác, trong mắt anh cơ hồ tất cả những nữ minh tinh ấy đều trông như vậy.

Văn Kỳ tìm thấy Vưu Hạ là vào hai tiếng sau, cô buông xoã mái tóc dài gợn sóng mà Tiểu Lục miêu tả sau lưng, ngồi trên nóc xe ô tô đỗ bên đường, đung đưa đôi giày cao gót trong tay như một đứa trẻ ngu ngốc, tựa đang nhàm chán vô cùng.

Văn Kỳ đứng trên đồi, nhìn xuống hỏi: “Chinese?”

Vưu Hạ đứng phắt dậy trên nóc xe, cô mặc áo bóng chày croptop và váy ngắn, đón lấy ánh hoàng hôn nhìn về phía anh, trong mắt ngập tràn ánh sáng màu cam, gió biển thổi mái tóc cô tung bay.

Văn Kỳ gần như lập tức xác định cô gái trên nóc xe chính là Vưu Hạ, mặc dù trong trí nhớ anh chưa từng gặp nữ minh tinh này.

Ánh chiều tà phía bên kia bầu trời thoáng vụt qua, trong mắt Vưu Hạ loé lên một tia nước lấp lánh mơ hồ, hẳn là đã bị doạ chết khiếp rồi.

“Đừng sợ, người của lãnh sự quán.” Văn Kỳ vẫy vẫy tay: “Lên đây.”

Vưu Hạ đưa tay lên gạt đi một giọt nước mắt, cô mỉm cười, như trút được gánh nặng, lại giống như chợt hiểu ra.

“Cool!” Cô trượt từ trên nóc xe xuống, rồi lại leo lên đồi: “Đại sứ à? Hay tham tán? Hay là thư ký?”

Văn Kỳ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Vưu Hạ?”

Vưu Hạ thoáng sửng sốt, Văn Kỳ hỏi cô sao thế, cô khẽ cười: “Chỉ là cảm thấy anh gọi tên tôi nghe rất hay.”

Văn Kỳ quay đầu nhìn chiếc xe đỗ trên con đường sụt lún cách đó không xa, bước đi: “Cô ở đây cả đêm à?”

“Tôi sợ trên đường gặp phải người xấu, cướp sắc còn dễ bàn, cướp tiền thì thảm rồi.” Vưu Hạ đi theo anh, giải thích lý do vì sao mình không đi nhờ sự giúp đỡ.

Văn Kỳ khẽ cười một tiếng.

Sau khi đi tới đường cái, Vưu Hạ mới phát hiện ra mà sửa lại lời: “Hình như tôi nói ngược rồi.”

Bởi vì đường bị sụt lún nghiêm trọng, không thể lái xe nên họ chỉ có thể đi bộ trở về, Vưu Hạ hỏi anh: “Anh đi bao lâu rồi? Chỉ để tìm tôi sao?”

“Không phải.” Văn Kỳ nhìn đồng hồ, cảm thấy với tốc độ này của bọn họ, muốn đến được trung tâm thị trấn trước khi trời tối hơi khó.

“Có phải anh đang vội không, chờ chút nhé.” Vưu Hạ nói xong liền cởi giày cao gót ra, đập mạnh gót giày xuống đường nhựa, cô thành thạo biến đôi giày cao gót thành giày bệt có tạo hình lạ lùng, sau đó cười tủm tỉm nhìn anh: “Văn tiên sinh, có thể đi nhanh chút rồi.”

Văn Kỳ nhướng mày nhìn cô hồi lâu, chỉ chỉ vào eo cô: “Không lạnh à?”

Hoàng hôn hôm ấy, Vưu Hạ mặc chiếc áo vest của Văn Kỳ, cùng anh đi dọc theo bờ biển, chậm rãi đi bộ bên vách núi dựng đứng gần hai tiếng. Thị trấn Kaikoura sau động đất vẫn đẹp như cũ, ánh chiều tà chiếu xuống mặt biển toả ra một màu đỏ cam rực rỡ, gió biển mang theo cơn sóng vỗ vào đá ngầm, từ xa vọng lại tiếng chim biển lượn quanh, mênh mông mà trải dài. Đi mệt rồi họ lại ngồi trên băng ghế, quay lưng về phía mặt trời lặn nghỉ ngơi, dọc đường cũng chẳng gặp được người nào, Vưu Hạ nghĩ, Văn Kỳ không phải đi tìm cô mới là lạ, làm gì có ai rảnh mà đi trên con đường hoang vắng không một bóng người này xa như vậy.

Nếu không phải không đúng thời điểm thì tình cảnh này của hai người thật sự có chút giống một cặp đôi đi du lịch, người đàn ông văn nhã tuấn tú với người phụ nữ xinh đẹp mê người, đi trên bờ biển dài vô tận, đẹp như một bức tranh.

Văn Kỳ cũng không còn liên tục nhìn đồng hồ nữa, bước chân bất giác thả chậm lại rất nhiều, nhưng vẫn tích chữ như vàng.

Trên đường đi họ bắt gặp một con hải cẩu báo nhỏ mập mạp, Vưu Hạ kêu lên một tiếng rồi chạy tới: “Trời ạ, dễ thương quá, có phải lúc động đất bị trôi dạt vào bờ rồi không, chúng ta đưa nó trở về biển đi.”

Hải cẩu báo tựa như nghe hiểu, trừng mắt với cô một cái rồi lắc lắc thân hình mũm mĩm lê từng bước về phía biển, cúi đầu lao xuống nước bơi đi. Văn Kỳ nở nụ cười hiếm có, anh hỏi: “Cô là diễn viên hài đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.