Trăng Gió Nơi Đây

Chương 31



Editor: Gió

Beta: Bảo Trân



Ba năm nay Nguyễn Sương không hề gặp lại Trần Cương Sách. Nhưng có vài lần trùng hợp, cô có gặp mẹ anh. Đó là vào đầu năm 2021, Nguyễn Sương đến viện quản lý của trường làm chút công việc, đúng lúc ấy chương trình EMBA có mở lớp.

Dưới ánh đèn led sáng chói có một người giới thiệu người diễn giảng chính ngày hôm nay chính là chủ tịch công ty Phương Chí nổi tiếng toàn quốc, bà Lưu Bạch. Nguyễn Sương từng nghe Trần Cương Sách nhắc qua về mẹ. Anh nói khi được sinh ra bố mẹ bà rất nghèo, vậy nên trong tên của bà mới có chữ Bạch.

Cửa trước và sau giảng đường đều mở, sinh viên của học viện quản lý đều biết cô, vì vậy mở cửa đẩy cô vào. Từ thư viện đi ra, cô vẫn cầm máy tính xách tay, mặt còn đeo kính. Vì vậy cho dù có ngồi ở hàng ghế phía sau nhưng Nguyễn Sương vẫn nhìn rõ diễn giả Lưu Bạch. Bà mặc bộ đồ công sở, dáng cao, cả người đều toát ra vẻ của một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ, khí thế nổi trội. Năm tháng để lại vết nhăn trên gương mặt bà, Trần Cương Sách nói hồi trẻ bà rất mạnh mẽ, một lòng muốn xây dựng sự nghiệp, 33 tuổi kết hôn, đến 36 tuổi mới sinh con, độ tuổi ấy cũng đã là sinh con kết hôn muộn.

Nguyễn Sương bỗng nhớ đến người phụ nữ mà cha Trần Cương Sách ngoại tình. Cô ta mới đầu ba mươi, ngoại hình xinh đẹp, vóc dáng mỹ miều. Đó là cái đẹp của tuổi trẻ, là vẻ đẹp mà dù cho mỹ phẩm đắt tiền cũng không thể làm ra được. Nhưng Lưu Bạch ở trên khán đài rất ung dung, bĩnh tĩnh, lời nói đầy tính logic. Bà kiên nhẫn và khiêm tốn trả lời câu hỏi của mọi người, đây cũng là món quà mà tháng năm trôi qua đã tặng cho bà. Nguyễn Sương không ở lại lâu, chỉ một lát là rời đi. 

Lần gặp thứ hai là vào nửa năm sau, hôm ấy là sinh nhật của Quý Tư Âm. Năm 2021 trong nước vẫn khá hỗn loạn, bình thường ra ngoài phải đeo khẩu trang, bắt xe buýt cũng phải xuất trình mã xanh. Dù cho là như vậy thì định vị trong vòng bạn bè của Quý Tư Âm vẫn cứ thay đổi liên tục. Có rất nhiều người bạn cùng đi chơi với cô ấy, nhưng về việc tổ chức sinh nhật, cô một mực muốn Nguyễn Sương có mặt bên mình. Quý Tư Âm đặt một nhà hàng Michelin tại Nam Thành.

Nhà hàng dựa theo ý tưởng [Con đường tơ lụa] để xây dựng những món ăn Pháp đặc sắc. Thế nhưng điểm đặc sắc duy nhất của nhà hàng chính là lên món rất chậm. Đã ăn một tiếng nhưng vẫn còn vài món chưa được đưa lên. Nguyễn Sương đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, lúc quay lại cô phát hiện hai chỗ trống cạnh lối đi đã có thêm hai người. Cô liếc qua có chút giật mình, người ngồi đó chính là mẹ của Trần Cương Sách, Lưu Bạch.

Lưu Bạch đi cùng một người phụ nữ nữa đến, hai người ngồi nói chuyện phiếm trong lúc đợi món. Giọng họ không lớn, nhưng lại đủ để khiến Nguyễn Sương ngồi ở bên cạnh nghe thấy được.

“Dạo này Cương Sách đang bận gì vậy?”

“Còn bận gì được chứ? Ngân hàng nhiều việc, bố thằng bé lại chẳng làm gì, chuyện gì cũng đến tay cả.”

“Cậu ấy không còn nhỏ tuổi nữa, cũng nên tìm người phù hợp. Tôi thấy cô nhóc nhà họ Tư cũng không tồi, học thạc sĩ ở Oxford, xinh đẹp mà tính cách cũng rất tốt.”

Lưu Bạch cười nhạt, “Hai đứa có ăn cơm chung vài lần rồi, nói là điều kiện đối phương khá tốt, tiêu chuẩn cao, không vừa mắt thằng bé.”

“Sao có thể chứ? Tôi nghe nói rồi, cô bé ấy thích Cương Sách lắm.”

“Vậy à? Thằng nhóc thối lại lừa tôi rồi.” Lưu Bạch ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chuyển đổi chủ đề.

Trong không gian với ánh đèn tối mờ, Quý Tư Âm vểnh tai nghe rất chăm chú, hai mắt nhìn Nguyễn Sương chằm chằm, mong muốn có thể tìm được chút thay đổi từ trên biểu cảm gương mặt cô. Nhưng cuối cùng lại thất vọng. Biểu cảm của Nguyễn Sương rất bình tĩnh, bộ dáng giống như chuyện không hề liên quan đến bản thân mình.

Quý Tư Âm cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Nguyễn Sương.

Cô ấy hỏi: [Cậu vẫn ổn chứ?]

Cô trả lời: [Rất không ổn, lòng tớ rướm máu rồi.]

Quý Tư Âm trợn mắt: [Cạn lời.]

Nguyễn Sương cười: [Tớ đã nói rồi, đối với tớ mà nói, bạn trai cũ chỉ là người lạ.]

Vì vậy do dù hôm nay có là đêm tân hôn của anh ấy, hay thân phận anh bại lộ, đều không liên quan đến cô.

Nguyễn Sương cười, cầm ly rượu lên cụng ly với Quý Tư Âm, chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ, sau đó tặng cô ấy món quà mình đã mất thời gian để lựa chọn tỉ mỉ. Hộp quà màu quýt có in hình logo của thương hiệu bên ngoài, sau khi nhìn thấy Quý Tư Âm chớp chớp mắt, cho dù bây giờ đồ cô ấy mua đều là những đơn đặt hàng đặc biệt, nhưng khi thấy chiếc mini Kelly vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ. 

Khi nào con người ý thức được bản thân mình bị thời gian bao nuôi đây? Nguyễn Sương nghĩ, thời cấp ba sắp đến sinh nhật của Quý Tư Âm, cô đã tiết kiệm tiền tiêu vặt cả tháng cũng mới chỉ đủ để mua một sợi dây chuyền tặng cô ấy. Mười năm trôi qua, món quà cô tặng là chiếc túi cùng thương hiệu, cô không còn phải ăn uống tiết kiệm từng đồng một nữa rồi. Mọi việc đều đã thay đổi, nhưng lại như không có gì thay đổi cả. Giống như việc dù Nguyễn Sương có tặng gì Quý Tư Âm cũng đều thích, giống như khi cô ấy nhận được quà, nụ cười trên mặt nở rộ, tươi tắn.

Còn về lần gặp thứ ba, là sau nửa tháng ngày công ty chuyển đến khu mới. Hôm đó đúng vào ngày làm cuối trước kỳ nghỉ lễ lao động. Nam Thành là một thành phố đầy tình người ấm áp, ở ngã tư không có đèn giao thông, khi xe nhìn thấy người đi bộ cách khoảng mười mét đã giảm tốc độ xuống, đợi người đi bộ qua đường mới đi tiếp. Dù cho có gai góc thì cũng bị những camera dày đặc được lắp đặt xung quanh mài mòn. Nguyễn Sương trời sinh không gai góc, cô kiên nhẫn đợi người đi đường đi qua, kiên nhẫn đợi xe phía trước rẽ vào cổng tiểu khu.

Đó là một chiếc xe bình thường, từ biển xe hay vẻ ngoài đều rất bình thường. Vậy nên Nguyễn Sương không ngờ được rằng người ngồi trong ghế lái lại là nhân vật truyền kỳ tạo nên thương hiệu trị giá hơn hai mươi tỷ, Lưu Bạch. Ngày thường bà mặc rất giản dị, bộ đồ nhã nhặn, chiếc túi bà xách là thứ duy nhất có thể nói lên được giá trị con người bà.

Khuôn viên ở đây rộng khoảng ba nghìn mẫu, diện tích quá rộng, Nguyễn Sương lại không phải là người quá để ý đến xung quanh. Vì vậy mặc dù đã ở đây nửa tháng nhưng vẫn không biết có những công ty nào ở trong cùng tòa nhà này. Nhưng hôm đó cô đã biết rồi, cách hai tầng với công ty cô, là công ty của Lưu Bạch. 

Bọn họ cùng vào chung một chiếc thang máy. Sau khi xuống xe điện thoại của Lưu Bạch vang lên, bà mở túi cầm máy lên nghe.

Sau khi Nguyễn Sương ấn số tầng, cô thấp giọng hỏi bà ở tầng nào, Lưu Bạch đáp, “Tầng tám, cảm ơn cô.”

“Không cần khách sáo.” Cô thấp giọng nói.

Cửa thang máy mở ra, cô đi ra ngoài trước. Nguyễn Sương đến phòng làm việc, ngồi xuống chiếc ghế êm ái. Kí ức lại cuồn cuộn ùa về, chuyện cũ như đã phủ một lớp bụi dày lại ùa về trong tim. Đã từng tưởng rằng bản thân vĩnh viễn sẽ không mò kim đáy bể, nhưng lúc này cô lại trở thành người bước xuống sông, mò mẫm kí ức về người mình yêu. Cho dù có tìm kiếm thế nào cũng giống như những tấm ảnh cũ đã cất từ lâu, gương mặt đối phương cũng trở nên mơ hồ. Cô đã không còn nhớ rõ gương mặt, giọng nói, cũng như cụ cười của anh nữa. Chỉ nhớ rằng lúc yêu anh, cô luôn coi những khoảnh khắc bên anh là vĩnh hằng.



Cùng lúc đó tại tầng tám, cũng là văn phòng độc lập của công ty, nhưng diện tích văn phòng công ty ấy to gấp ba lần công ty Nguyễn Sương.

Lúc Lưu Bạch bước vào văn phòng, nhìn người nằm trên sô pha không giữ lấy chút hình tượng nào kia. Anh dáng cao chân dài, một chân gác lên sô pha. Hai cúc trên cùng áo sơ mi trắng đã được cởi mở, cổ áo vô cùng loạn, nhìn thấy được lồ ng ngực phập phồng. Cả người cao quý, nhưng lúc này cũng thật vật vờ, tuỳ tiện. Đầu bị áo khoác tây trang che đi mất. Lưu Bạch không nhìn nổi nữa, đi qua kéo áo lên.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt, Trần Cương Sách chói mắt mà tỉnh, mơ màng nhìn bốn chung quanh. Sau khi nhìn rõ được người đi đến, giọng khàn khàn cười, “…Mẹ? sao cách mẹ gọi con dậy vẫn thô bạo vậy?”

“Con không có chỗ nào ngủ à? Sao lại chạy đến chỗ mẹ?” Giọng Lưu Bạch không dễ nghe chút nào.

“Đừng nhắc nữa, tối qua vừa ăn với người ở Cục đất đai có gặp cháu ngoại mẹ, cậu ta một mực kéo con đến tham quan công ty.”

Cháu ngoại của Lưu Bạch là em họ của Trần Cương Sách, 23 tuổi, không chịu học hành nghiêm túc, học trường nghề được một nửa thì bỏ học bước vào xã hội, dựa vào gương mặt với đầu lưỡi mềm mỏng bất ngờ lại nổi tiếng trên mạng. Thời đại quả thực đang thay đổi, trong quan niệm truyền thống suy nghĩ chỉ có học mới thành công đã dần không còn đúng nữa. Sau khi nổi tiếng có mở một công ty thương mại điện tử, hai tầng lầu có gần năm mươi phòng phát trực tiếp, đều đang phát trực tiếp (livestream) bán hàng.

Tối qua cậu ta kiêu ngạo dẫn Trần Cương Sách đi tham qua đến tận mười hai giờ đêm, nhưng tinh thần vẫn rất hưng phấn, một mực kéo anh vào phòng làm việc uống với cậu ta vài ly. Trần Cương Sách không dẫn theo tài xế, sau khi uống xong cũng lười gọi tài xế lái thay. May là công ty của Lưu Bạch ở trong cùng một khu, anh tùy ý ở văn phòng bà ngủ một đêm. Rõ ràng hơn nửa khu này đều làm về phát sóng trực tiếp, đèn sáng 24/24, taxi gọi lúc nào cũng được.

Mấy năm gần đây Trần Cương Sách xử lý công việc cũng trở nên trầm ổn hơn, mỗi lần Lưu Bạch định khen, anh thường sẽ có những hành động khó mà hiểu được khiến bà không nhịn nổi mà mắng.

“Khách sạn Hilton cách đây cũng chỉ có hai mươi phút lái xe, con lười đến mức không cả muốn ngồi xe hai mươi phút sao?”

“Lúc đó gần ba giờ sáng rồi, mẹ, con trai mẹ không còn trẻ rồi, không có nhiều tinh lực như vậy.”

Lưu Bạch bật cười, “Nói như con đã bốn mươi, năm mươi rồi ấy.”

Anh cũng mới có hai mươi chín.

“Nếu đã không còn trẻ, vậy phiền con hãy suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự giúp mẹ, được không?”

“Mẹ, trước kia ông bà ngoại giục mẹ kết hôn thế nào mẹ còn nhớ chứ?” Ngay cả mẹ mình Tr ần Cương Sách cũng chọc, “Mẹ thấy hai mẹ con mình có giống nhau không?”

Lưu Bạch ngây người, sau đó nổi giận, “Cút ra khỏi văn phòng mẹ ngay.”

Trần Cương Sách xoa đầu tóc rối bời, trông anh rất lười lại tuỳ hứng. Trước khi rời đi cũng không quên một câu, “Mẹ đừng quên là cả tòa nhà này đều là địa bàn của con.”

Gần như chỉ lẩm bẩm một mình, nhưng lại để Lưu Bạch nghe thấy được, “…Không cả trả tiền thuê nhà.”

“Con có nhiều nhà cửa như vậy, ai trả ai không trả, chẳng lẽ còn đều nhớ rõ à?” Lưu Bạch không tin.

Trần Cương Sách nghiến răng, “Đương nhiên đều nhớ rồi, đặc biệt là toà nhà này, rõ không thể rõ hơn được. Cho ai thuê, cho thuê lúc nào, tiền thuê mỗi năm là bao nhiêu, con đều nhớ rõ hết.”

Nghe vậy, Lưu Bạch hừ một tiếng, “Thôi đi, mẹ ở đây cả ba năm rồi mà giờ con mới biết.”

Trần Cương Sách đẩy mở cửa ra, đôi mắt lười biếng hiện lên ý cười. Anh không đáp lại, giống như bị vạch trần xong không biết nói gì. Đi ra khỏi tòa nhà, bên ngoài ánh sáng tĩnh mịch, bầu không khí khá mát mẻ. Trần Cương Sách cầm điện thoại lên xem, chưa đến tám giờ.

Điện thoại hiện lên dự báo thời tiết, hôm nay trời sẽ mưa. Lúc sắp về đến nhà, có vài giọt nước mưa hắt vào cửa xe, cái nồm ẩm của mùa xuân vẫn còn đó. Anh đỗ xe trước sân nhà, bước vào đi tắm thay quần áo, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, cây Catalpa đã nở đầy hoa, những cánh hoa màu hồng rơi xuống, nhuộm đầy những hạt mưa. Là một bữa tiệc xuân rực rỡ nhưng đơn độc. Căn phòng với gam màu lạnh, không khí thật trầm, giống như giấc mộng cũ đã phai màu, chẳng đợi được ngày trở lại. Đôi mắt Trần Cương Sách như có một tầng nước, lại một năm nữa trôi qua, anh vẫn thưởng hoa một mình.



Nguyễn Sương chỉ đi đến phòng trà pha cà phê thôi nhưng khi quay lại đã thấy văn phòng cô đầy người vây quanh. Thực ra tuổi tác của nhân viên trong phòng làm việc cũng cùng độ tuổi cô, tính tình cởi mở phóng khoáng, cho dù lúc họp cũng sẽ hi ha cười gọi cô một tiếng “Sương đại mĩ nữ”. Không ai gọi cô là Nguyễn tổng, cũng không có người gọi Miên Miên. Một tiếng ‘Sương đại mỹ nữ’ vang lên, bọn họ tự động nhường ra lối đi.

Lúc này Nguyễn Sương mới nhìn rõ, vừa rồi họ cách một khung cửa kính, đứng ngắm nhìn hoa hồng trong phòng làm việc của cô. Một bó hoa hồng rất lớn, sắc hoa tươi thắm. Nhân viên nhìn cô bằng ánh mắt đầy ái muội, giống như đang muốn hỏi rằng, là bạn trai tặng cô sao? Hay là người đang theo đuổi?

Sắc mặt Nguyễn Sương không chút phiếm hồng, cô cười nhạt, hài hước nói: “Thời gian làm việc mà không ai ngồi tại chỗ, chạy đến chỗ tôi làm gì? Có tin là tôi trừ hết lương hay không?”

Từng người giả bộ oan ức rời khỏi, ánh mắt vẫn ngoái về bó hoa tươi kia.

Nguyễn Sương kéo rèm cửa sổ lại, che đi ánh nhìn của mọi người bên ngoài. Sau đó mới cầm điện thoại lên, không cần đoán cũng biết là ai tặng. Nhưng lúc cô định gửi tin nhắn cho Quý Tư Âm thì mới phát hiện ra nửa tiếng trước cô ấy đã gửi vài tin cho cô rồi.

Một tin nhắn là: Tớ có tặng một bó hoa, cậu nhớ nhận nhé Sương Sương.

Còn một tin là: Mùng 1 tháng 5 này tớ định sẽ đính hôn, nếu ngày đó cậu không có việc gì, kể cả có việc thì cũng phải huỷ. Xin cậu đấy, bạn thân nhất kết hôn sao có thể không đến?

Sau khi Quý Tư Âm và Trần Bạc Văn chia tay, cô ấy có quen một người bạn trai nữa, cũng là đối tượng đính hôn bây giờ. Nguyễn Sương chúc mừng, nói bản thân nhất định sẽ đi chứng kiến ngày quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy.

Gửi tin nhắn xong, đôi mày cô vẫn nhíu lại. Trên chiếc tủ trong văn phòng có đặt những bộ kịch bản phim ngắn cô từng viết, có bìa kịch bản, gương mặt nam nữ chính được in lên trên đó. Có rất nhiều ảnh của Trần Bạc Văn. Ánh mắt cô hiện lên sự lo lắng chưa từng có, mắt nhìn Trần Bạc Văn.

Thực tế chứng minh, điều cô lo lắng là đúng. Hơn 8 giờ tối, Quý Tư Âm đăng bài mới lên vòng bạn bè, là một tấm ảnh. Hai bàn tay đan lại vào nhau, trên tay hai người có một điểm giống nhau, đó là ngón giữa đều đeo nhẫn. Sau khi nhấn thích xong Nguyễn Sương đặt điện thoại xuống, tiếp tục viết kịch bản. Lúc gần viết xong cô nhận được cuộc gọi từ quản gia nhà Trần Bạc Văn, sau đó cô gấp máy tính lại, vội vàng xuống lầu, đi ra bãi đỗ xe.

Lúc Nguyễn Sương đến bệnh viện, Trần Bạc Văn đã được đưa vào phòng cấp cứu, đang nằm trên giường bệnh. Trong phòng bệnh với gam màu trắng làm chủ đạo, Trần Bạc Văn tĩnh lặng nằm trên đó, giống như rong biển tàn lụi, cũng giống như đống bùn bị sương tuyết phủ lấy. Nguyễn Sương không lên tiếng, sự tĩnh lặng kéo dài.

Trần Bạc Văn nói: “Có phải chị thấy tôi rất ngốc không?”

Nguyễn Sương nhìn ra thế giới ẩm ướt dưới cơn mưa bên ngoài cửa sổ, nói: “Dù thế nào thì cậu cũng không được lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa.”

“Trái tim tôi sớm đã cho cô ấy rồi.” Mượn ánh trăng mờ, Nguyễn Sương nhìn thấy giọt nước nơi khóe mắt anh, giống như mặt biển không bến bờ, “Rõ ràng là cô ấy trêu chọc tôi trước, sao cô ấy có thể thoát ra nhanh như vậy được?”

Nguyễn Sương không thể cho Trần Bạc Văn một câu trả lời. Cô chỉ không hiểu được rằng, Trần Bạc Văn và Quý Tư Âm mới ở bên nhau bao lâu chứ? Sao anh ấy lại có thể thích cô ấy đến vậy? Thích đến mức nhìn thấy tấm ảnh hai người họ đính hôn đeo nhẫn đã cắt cổ tay tự sát.

Nguyễn Sương đứng đó hỏi: “Cuộc đời này cậu chỉ yêu một người sao?”

Trần Bạc Văn: “Tình yêu của tôi cũng chỉ có một chút ấy, đều đã cho cô ấy rồi.”

Lòng Nguyễn Sương khẽ lạc đi. Trong kí ức, có người cũng từng nói với cô câu gần như vậy.

“Tình yêu của anh không nhiều, vừa đủ chỉ yêu mình em.”

Sao ký ức lại có thể cùng cơn mưa đi vào đầu cô vậy? Là cô đã quên lại nhớ ra, hay căn bản cô không nỡ quên đi? Ngày hôm ấy Nguyễn Sương không hề bị dính mưa, nhưng trái tim lại vô cùng ẩm ướt.

Nguyễn Sương không giỏi an ủi người khác, huống hồ đây còn là bạn trai cũ của bạn thân. Cô ở lại phòng bệnh một lát, đảm bảo anh ấy không có ý định tự sát nữa rồi mới rời khỏi bệnh viện.

Ngày xuân ở Nam Thành thường mưa không ngừng, Nguyễn Sương từng tưởng rằng mình thích ngày mưa, nhưng dần dần cô lại trở thành người ghét nó. Mưa gió không ngừng, thổi lạnh cả lòng người. Nguyễn Sương ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn sáng đường lên trong đêm, đây là ánh đèn duy nhất chiếu sáng thế giới tăm tối này. Mà ánh đèn chiếu sáng cuộc đời cô, hình như cũng chỉ có mình cô.

Trước kia theo đuổi ngọn lửa ấy, cũng bị chính cô dập tắt. Cô nhớ đến bản thân năm hai mươi tư, cho rằng cuộc đời này sẽ yêu thật nhiều người cũng cho rằng sẽ có người tiếp tục đến yêu cô, còn cô, sẽ yêu người tiếp theo. Nhưng giờ đây khi đã hai mươi bảy, tình yêu của cô không còn là giấc mộng đẹp, cũng chẳng còn là ác mộng. Cô không hề mơ một giấc mơ nào liên quan đến tình yêu, cũng không chạy về phía một tình yêu nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.