Trăng Gió Nơi Đây

Chương 33



Editor: Đá bào

Beta: Bảo Trân



Khách sạn nơi tổ chức tiệc đính hôn có tên là Liễu Oanh Lý, trước đây từng là ngự hoa viên thời Nam Tống. Vị trí này vô cùng đắc địa, khu vực ghế cho khách nằm dọc bên bờ sông, có thể ngắm nhìn hồ nước xanh rộng lớn bên ngoài.

Bàng Tiện đưa Nguyễn Sương đến bãi đậu xe của khách sạn, sau đó thì đi nghe điện thoại, cậu ta lấy tay che ống nghe thấp giọng hỏi cô: “Một mình cậu đi vào đó có được không? Tôi phải đi đón người.”

“Được.” Nguyễn Sương nói: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi tới đây.”

Sự khách sáo và lạnh nhạt này tạo thành rào cản ngăn cách giữa hai người họ.

Trước đây họ gặp nhau khá tự nhiên và thoải mái, chẳng cần biết là nơi riêng tư hay chốn đông người vẫn có thể trêu chọc đối phương…nhưng giờ đã không còn nữa.

Bàng Tiện nhìn bóng dáng đang xa dần của Nguyễn Sương, ấn tượng của cậu ta về cô trong quá khứ rất đơn giản – cô là loại người mà cậu ta ghét phải ở cùng nhất. Cô che giấu cảm xúc của mình rất sâu, dù vui hay buồn cũng không bao giờ biểu lộ cảm xúc. Cậu ta cũng khá đề cao năng lực cá nhân của cô, nếu không cũng không hợp tác với nhau nhiều lần như vậy. Chính vì đã nhiều lần hợp tác và tiếp xúc, Bàng Tiện mới nhận thức sâu sắc được rằng một người phụ nữ như Nguyễn Sương, nếu có thể nói chuyện công việc với cô thì không nên dây vào chuyện cá nhân. Tốt nhất chỉ nên nói chuyện với cô về tiền bạc và cần tính toán rõ ràng. Khi nói chuyện tình yêu với cô, cô có thể hào phóng trao đi cả tấm lòng nhưng cũng có thể rút lại toàn bộ chỉ trong chốc lát. Cậu ta cũng từng nói, những người muốn có tình yêu là những người đáng sợ nhất vì nếu không có được họ sẽ trở nên điên loạn. Dĩ nhiên Nguyễn Sương không phải kẻ điên, tình yêu của cô biết tiến biết lùi, còn về phần kẻ điên đó là ai thì?

Gió xuân như lụa, cậu ta nhìn về phía giao lộ của bãi đậu xe, có hai chiếc ô tô đang chậm rãi tiến đến. Một chiếc có sợi dây đỏ treo trên gương chiếu hậu, trên kính chắn gió có dán một chữ G to màu đen cùng với chữ “囍 (HỶ)”. Chiếc xe còn lại là chiếc Audi A8L Horch màu xám đậm trông có vẻ khiêm tốn nhưng thực chất lại rất sang trọng. Trong đầu Bàng Tiện chợt nhớ đến một câu, Sáu hàng ngang mười hai hàng dọc, giúp tôi đạt được giấc mộng tình đầu, mua Audi A8 Horch, theo đuổi mối tình đầu.

[Nguyên gốc: 旁羡脑海里突然想起一句话来,六横十二纵,圆我初恋梦,买霍希,追初恋.]

Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy ý nghĩa của nó cũng khá thú vị.

Chiếc Audi màu xám đậm dừng lại bên cạnh cậu ta, cửa sổ ghế sau hạ xuống một nửa lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm của Trần Cương Sách. Anh hơi ngước mắt lên nhìn Bàng Tiện đang cười ngốc nghếch, cau mày nói: “Đừng có cười ngốc nữa, nước miếng của cậu đang chảy kìa.”

Nghe vậy, Bàng Tiện vô thức đưa tay lau khóe miệng, thấy đầu ngón tay khô khốc cậu ta mới chợt nhận ra mình đang bị trêu liền tức giận: “Trêu em vui lắm à?”

“Không vui chút nào.” Trần Cương Sách xuống xe với vẻ mệt mỏi không hào hứng.

Cửa tài xế của chiếc xe có gắn chữ G to lớn màu đen mở ra, Trần Cương Sách và Chu Hoài An nhìn nhau, chào hỏi một tiếng.

Chu Hoài An nói: “Không ngờ lại gặp được cậu ở đây, cậu có họ hàng với Quý Tư Âm à?”

Trần Cương Sách không trả lời, Bàng Tiện thay anh giải thích: “Chúng tôi không phải họ hàng, là chú Quý đặc biệt mời anh Cương Sách tới đây. Dù sao hôm nay cũng là một ngày trọng đại, nhiều người náo nhiệt cũng tốt.”

Chu Hoài An cười nói: “Thì ra là vậy.”

Ba người cùng nhau bước vào khách sạn. Bên trong sảnh tiệc có tấm biển hướng dẫn ghế ngồi dành cho khách, Trần Cương Sách và Bàng Tiện ngồi ở bàn số 2 dành bên phía nhà gái còn Chu Hoài An ngồi ở bàn số 5 bên phía nhà trai. Thế là họ cứ như vậy mà tản ra.

Đối với tiệc đính hôn kiểu Trung Quốc thì phong cách của sảnh tiệc cũng mang phong cách truyền thống quý phái. Tông màu tổng thể là đen trang nhã, vàng cổ điển và màu đỏ trang trí tinh tế. Hồng trần cuồn cuộn, niềm vui vô tận.

Sau khi Trần Cương Sách ngồi xuống thì bố của Quý Tư Âm cũng đi tới, cúi chào với vẻ lấy lòng và cảm ơn anh vì đã đến tham dự. Được đối xử như khách quý với anh là chuyện hết sức bình thường nên cho dù được trưởng bối lấy lòng như vậy nhưng Trần Cương Sách cũng chỉ cười nhạt.

Đợi đến khi bố của Quý Tư Âm rời đi, Bàng Tiện ở bên cạnh mới hỏi anh: “Sao hôm nay anh lại nể tình tới tham dự tiệc đính hôn của Quý Tư Âm vậy?”

Trần Cương Sách nói: “Người của Ủy ban Điều tiết Chứng khoán đã hẹn buổi tối dùng bữa ở đây. Hôm nay tôi cũng không có việc gì khác nên tới thôi.”

Bàng Tiện lẩm bẩm: “Em còn tưởng anh đang nghĩ đến việc có thể gặp được Nguyễn Sương ở đây.”

Nghe được lời này, sắc mặt Trần Cương Sách không có chút thay đổi nào, cũng không đáp lại. Hôm nay anh mặc một bộ vest được may riêng, sang trọng và thanh lịch, trên môi luôn nở nụ cười lười biếng kiểu xã giao. Ý cười nhàn nhạt lộ ra vẻ thờ ơ khiến cho người đối diện cảm giác như anh đang dạo chơi xuống chốn thế tục.

Đột nhiên Bàng Tiện đưa tay giật giật ống tay áo của Trần Cương Sách làm lộ ra phần cổ tay trống trơn bên trong.

Trần Cương Sách ngước mắt lên, không kiên nhẫn nói: “Bớt động tay động chân với tôi, tôi không có hứng thú với đàn ông đâu.”

“Em cũng không có hứng thú với đàn ông.” Bàng Tiện xì khẽ một tiếng, “Bảo vật gia truyền của anh đâu rồi?”

Vật gia truyền mà Bàng Tiện nói đến là một chiếc đồng hồ. Trần Cương Sách sưu tập vô số đồng hồ nổi tiếng nhưng trong số đó có một chiếc đồng hồ khá đặc biệt vì nó cực kỳ rẻ. Ban đầu Bàng Tiện cũng không để ý đến chiếc đồng hồ trên cổ tay anh vì đồng hồ mà Trần Cương Sách đeo luôn là loại mới nhất và không bao giờ bị trùng. Nhưng sau vài lần thấy nó thì ngay cả người giàu có thô kệch như Bàng Tiện cũng nhận thấy điều bất thường. Cậu ta vốn nghĩ đó là một chiếc đồng hồ đắt tiền nhưng khi kiểm tra mới phát hiện ra rằng nó có giá chưa đến 20 vạn nhân dân tệ.

Cậu ta không khỏi tò mò hỏi: “Sao anh hay đeo chiếc đồng hồ này thế? Nó có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

Trần Cương Sách trả lời cho có lệ: “Bảo vật gia truyền.”

Bàng Tiện trợn mắt: “Anh nghĩ em tin sao?”

Trần Cương Sách cười nói: “Không tin thì thôi.”

Chiếc đồng hồ này như được hàn chặt trên cổ tay trái của Trần Cương Sách, điều này khiến mọi người cũng hoài nghi liệu đây có là bảo vật gia truyền của gia đình Trần Cương Sách hay không? Kết quả lên mạng tra một hồi thì biết đó là sản phẩm của năm 2020. Năm 2020, một năm đặc biệt. Bàng Tiện cân nhắc một lúc, trong đầu mơ hồ đã có câu trả lời nhưng sau đó lại lập tức phủ nhận.

——Nguyễn Sương là một sinh viên bình thường, chỉ mới yêu đương thôi thì làm sao có thể sẵn sàng tặng một món quà đắt tiền như vậy cho bạn trai được? Bản thân cô ấy cũng không có nhiều đồ giá trị trên người.

Sau mấy lần hỏi Trần Cương Sách vẫn luôn cười nói: “Là bảo vật gia truyền.”

Bàng Tiện biết có hỏi thêm cũng không được gì nên cũng dứt khoát coi nó như một báu vật. Mà khi gán cho nó cái danh bảo vật thì ý nghĩa của nó cũng chính là như vậy. Nhìn thấy một đồ vật như vậy rất gây chú ý. Lúc không nhìn thấy thứ rẻ tiền ấy nữa thì dù anh không nói nhưng cậu ta cũng tự cảm thấy khó chịu. Trần Cương Sách nhìn chằm chằm vào xu hướng thị trường chứng khoán trên điện thoại di động, khi nghe thấy điều này trên mặt cũng nở một nụ cười, trả lời với giọng điệu lãnh đạm và thản nhiên: “Tôi đi tắm nên đã cởi nó ra rồi quên không mang theo.”

Bàng Tiện không nói nên lời: “Bảo vật gia truyền mà anh cũng có thể quên mang được à? Sao không thấy anh quên điện thoại trong nhà vệ sinh?”

“Tôi cũng quên rồi.” Trần Cương Sách lắc lắc di động trong tay, “Vừa mới mua trên đường tới đây.”

“…”

Cũng khá là thuyết phục.

Trong ánh sáng lập lòe, khóe mắt cậu ta thoáng thấy bóng người liền dùng cùi chỏ đẩy đẩy Trần Cương Sách, hất cằm về phía xa xa để ra hiệu cho anh nhìn: “Nguyễn Sương tới rồi.”

Trần Cương Sách thậm chí còn không ngẩng đầu lên, giọng điệu bình thản chỉ ừ một tiếng.

“Em nói…” Bàng Tiện ghé vào tai anh nói từng câu từng chữ rõ ràng, “Bạn gái cũ của anh đang ở đây.”

“Bạn gái cũ nào?” Cuối cùng anh cũng ngẩng mặt lên, vẻ mặt đầy phong lưu.

Sẽ tốt hơn nếu anh thẳng thắn thừa nhận đó là Nguyễn Sương nhưng chính sự mơ hồ không rõ ràng này mới khiến mọi người có chỗ cho sự mơ mộng.

Bàng Tiện giả vờ nói: “Còn có thể là bạn gái cũ nào nữa? Là bạn gái cũ mà anh đã dành ra cả một tầng làm văn phòng cho cô ấy thuê. Không nói những cái khác thì bạn gái cũ của anh rất xinh đẹp, ba năm không gặp lại càng xinh đẹp hơn là sao nhỉ? Hơn nữa hôm nay cô ấy cũng mặc một bộ sườn xám, trước sau lồi lõm đủ cả, dáng người cũng rất đẹp.”

Lúc đưa cô tới đây, Nguyễn Sương ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh khiến cậu ta sửng sốt đến mức không dám nhìn cô. Dáng người cô rất đẹp, đến mức khiến cậu ta ngây ngất. Bàng Tiện nhớ trước đây Nguyễn Sương thường xuyên tới công ty tìm cậu ta, cũng bởi vậy mà thái độ của Trần Cương Sách đối với cậu ta cũng không được tốt lắm. Vì vậy, cậu ta càng không dám có chút ý đồ gì không tử tế với Nguyễn Sương, thậm chí ánh mắt còn trở nên nghiêm túc, có thể nhìn trời nhìn đất nhìn mây nhưng tuyệt nhiên sẽ không nhìn cô.

Trần Cương Sách nhìn qua với ánh mắt ngả ngớn.

Nguyễn Sương mặc một bộ sườn xám màu hồng mềm mại tao nhã, trông rất dịu dàng và duyên dáng. Sườn xám được may vừa vặn và làm nổi bật được các đường nét trên cơ thể cô. Nhìn từ góc độ của Trần Cương Sách vừa đúng lúc thấy được Nguyễn Sương đang nghiêng người lộ ra đường cong cơ thể nhấp nhô như đồi núi. Tư thế cô ngồi thẳng tắp càng khiến bộ ng ực trông đầy đặn hơn. Chiếc áo ngực cô mặc là nội y kiểu Pháp có một lớp mỏng kèm miếng đệm bên trong nhưng cô thấy nó vướng víu nên thường hay vứt vào thùng rác. Trên người da thịt đầy đặn nhưng khung xương nhỏ khiến cô trông vẫn gầy gò.

Trần Cương Sách đã chạm qua từng tấc da thịt của cô nhưng chỗ anh thích nhất vẫn luôn là hai thứ tròn trịa đó. Thực ra Trần Cương Sách không hiểu vì sao Bàng Tiên cứ luôn nói Nguyễn Sương là cô gái ngoan. Cô ngoan ngoãn chỗ nào vậy? Lúc còn ở với anh, khi thời tiết trở nên nóng nực, quần áo bên trong đều bó sát lấy người. Anh tự nhận h@m muốn tình d*c của mình không phải quá mãnh liệt nhưng khi cúi đầu xuống trông thấy bộ ng ực săn chắc đang ưỡn lên của cô, trong cơ thể anh lại bùng lên một ngọn lửa vô hình. Có một lần anh lái xe đi đón cô ở nhà, họ dự định đi hẹn hò ăn tối ở bên ngoài nhưng lúc đó cô mặc một chiếc áo gió gọn gàng, sau khi lên xe cô leo qua ghế phụ, chân vòng qua người anh. Qua vạt áo hơi hé mở, anh mơ hồ có thể thấy được khối tròn trắng nõn và mềm mại kia. Sau nụ hôn triền miên nồng nhiệt, anh không tự chủ được mà c ởi quần áo của cô mới phát hiện ra bên trong cô chẳng mặc gì cả.

Trần Cương Sách rất ít khi nghĩ tới phương diện kia, nhất là sau khi chia tay với cô, không đúng, nói chính xác là sau khi anh bị cô bỏ rơi. Có gì để nghĩ vậy? Một người phụ nữ máu lạnh, bạc tình bạc nghĩa. Mọi nơi trên cơ thể cô đều mềm mại, chỗ nào có thể bóp đều có thể bóp ra nước. Chỉ có trái tim là cứng rắn, lạnh lẽo như băng không bao giờ tan chảy.

Bàng Tiện ở bên cạnh còn đang nói: “Cô ấy thật xinh đẹp, so với cô dâu còn đẹp hơn.”

Trần Cương Sách khẽ mỉm cười: “Thích sao?”

“…Em có thể thích không?” Bàng Tiện thăm dò hỏi.

Anh liếc nhìn cậu ta: “Từ khi nào mà việc cậu theo đuổi một người lại phải hỏi ý kiến của ​​tôi vậy?”

“Đây không phải là bạn gái cũ của anh sao?”

“Đã là bạn gái cũ,” Trần Cương Sách nhẹ nhàng giễu cợt, “Tôi lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh đi quan tâm chuyện của bạn gái cũ vậy?”

Bàng Tiện muốn nói, anh rất rảnh. Cô ấy khởi nghiệp suýt thất bại, bị nhiều người ở trong tối ngáng chân cản đường, nếu không có anh nhúng tay vào thì studio của cô ấy có lẽ sẽ không thể mở được vào năm sau. Còn mấy diễn viên nhỏ kia rõ ràng là người cậu ta đã nhìn trúng nhưng anh lại khiến họ chạy đến phòng làm việc của Nguyễn Sương. 

Tất cả những gì anh làm đều vì bạn gái cũ – người đã bỏ rơi anh.

Im lặng hồi lâu, Bàng Tiện hỏi thẳng anh: “Anh Cương Sách, anh có ý định theo đuổi lại cô ấy không?”

Trong khung cảnh ồn ào Trần Cương Sách cười khẽ: “Tôi đâu có rảnh đến khùng?”



Tiệc đính hôn diễn ra sôi nổi và ồn ào, bạn bè, người thân của nam nữ chính đều ngồi chung bàn. Nguyễn Sương được sắp xếp ngồi ở chiếc bàn nhỏ cạnh Quý Tư Âm, tất cả bạn bè của Quý Tư Âm đều nhận ra cô, gọi cô một cách trìu mến và dịu dàng rồi họ trò chuyện với nhau câu được câu không.

Thật ra người trưởng thành có một công thức cố định khi nói chuyện phiếm là: nói về công việc và tình yêu. Mà việc nói chuyện phiếm với những người không mấy thân quen này cũng là cho có lệ, trò chuyện xong ai cũng thấy thở phào nhẹ nhõm. Nguyễn Sương hàn huyên với bọn họ vài câu sau đó giả vờ bận rộn mở điện thoại di động. Họ cũng quay người tiếp tục nói chuyện nhỏ, giọng nói không vang nhưng mọi người cùng bàn đều nghe rõ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười.

Cho đến khi có người nói: “Này – các cô có biết người đàn ông ngồi cạnh Bàng Tiện kia không?”

Đó không phải người Nam Thành nhưng hôm nay lại đích thân đến đây dự tiệc đính hôn của cô ấy. Bàn tiệc mười người mà đến chín người không nhận ra Trần Cương Sách. Người còn lại đương nhiên là Nguyễn Sương, cô đã phát hiện ra ngay khi anh bước vào phòng tiệc. Ba năm không gặp, khí thế của anh càng mạnh mẽ hơn, khí chất nổi bật, ánh mắt đa tình ngả ngớn, giữa đầu lông mày mơ hồ thoáng thấy làn gió xuân thổi qua. Thời gian không làm mất đi khí chất tản mạn của anh mà còn tô thêm chút gợi cảm làm tăng phần quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành hơn. Nguyễn Sương không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, cũng không ngẩng đầu nhìn ai, lặng lẽ cầm đũa lên ăn.

“Anh ấy thật đẹp trai.”

“Nhưng cười lên trông xấu xa.”

“Yêu đương với kiểu người này, nhất định rất thú vị.”

“Thú vị chỗ nào?”

Họ đều đã là người trưởng thành, hiểu được ý nghĩa đằng sau những lời nói bóng gió nên càng cười lớn hơn. Chọc ghẹo được một hồi lại thấy có người buồn bã thở dài: “Ừm, lúc người đó bước vào các cô có thấy thái độ của bố Quý Tư Âm không, không những nghênh đón mà còn cúi đầu cảm ơn người đó đã nể mặt mà đến tham dự. Tôi đoán địa vị của anh ấy không phải dạng tầm thường, yêu đương với kiểu người này thì về cơ bản họ quan tâm đ ến thận chứ không phải trái tim.”

Sau một lúc im lặng, một giọng nói yếu ớt vang lên.

“Nhưng có ai muốn trái tim của anh ấy đâu? Yêu đương đơn thuần không phải tốt rồi sao?”

Nguyễn Sương không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ nên cảm giác tồn tại của cô rất thấp. Không ai để ý khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt như có sương mù nhìn về phía cô gái vừa lên tiếng. Một mảnh ký ức nào đó trong hồi ức của cô dường như lại đang cọ xát vào máu thịt, bị người ta dùng con dao vô hình cứa đi cắt lại nhiều lần để khoét mở khiến trái tim cô đau nhói. Tầm nhìn trở nên mơ hồ, cô như được thấy lại dáng vẻ của bản thân ngày trước. Trong không khí vui vẻ này, cô không có cách nào làm tâm trạng mình thoải mái được.

Nguyễn Sương buông dao nĩa trong tay xuống, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Khi đi ra đã gặp một người. Rõ ràng đây không phải là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên. Anh nghiêng người sang một bên, đứng thẳng và đối mặt với Nguyễn Sương.

“Em có thời gian không? Nói chuyện một lúc.”

Vẻ mặt Nguyễn Sương rất lạnh nhạt: “Bây giờ giữa chúng ta không có gì để nói cả.”

“Cứ coi như là cuộc gặp gỡ với bạn học cũ, không phải bạn trai cũ.”

“Tôi cũng không nói chuyện phiếm với bạn học cũ, huống chi là một người bạn trai cũ đã từng lừa dối tôi.”

Ánh mắt Chu Hoài An trở nên đau nhức giống như bản thân anh ta mới chính là người bị lừa gạt, giọng nói cũng dịu xuống, thanh âm trong trẻo mang theo vẻ thâm tình chết người, anh ta gọi tên cô: “Miên Miên——”

“Nguyễn Sương,” cô thờ ơ nói, “Anh vẫn nên gọi tôi là Nguyễn Sương thì tốt hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.