Thực ra Nguyễn Sương có trải qua vài ngày bình đạm.
Nhưng điện thoại trong nhà giống như một thứ đồ cồng kềnh, nhắc nhở rằng cuộc sống của cô không nên bình lặng như vùng nước chết được. Mùa hè đã ghé qua ngọn núi, vũng bùn bị đóng băng chắc đã được mùa hạ làm tan chảy rồi.
Mãi cho đến ngày hôm đó khi lái xe về nhà, đúng lúc giờ tan tầm cao điểm, kẹt xe thành một hàng dài. Ánh mắt cô vô tình nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, nhìn thấy một ngân hàng. Trong kí ức từng có người chỉ ngân hàng này rồi nói với cô, bố Trần Cương Sách là chủ tịch ở đây. Trong ba năm nay, cô có nghe về Trần Cương Sách. Bố bị cách chức, anh lên thay thế vị trí của ông, trở thành chủ tịch trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Cô nhấn vào mục bình luận, mọi người đã phê phán chỉ trích cũng như không đánh giá cao anh, nói anh quá trẻ tuổi không có đủ kinh nghiệm, sợ rằng khó mà đảm đương được chức vụ cao như vậy. Đó là một năm sau ngày họ chia tay.
Nguyễn Sương vốn là con người ôn hoà hờ hững như thế, nhưng lúc này lại sảy lời, cầm bàn phím lên cãi nhau mới mấy người trên mạng. Cho đến tận bây giờ khi nghĩ lại thì vẫn chẳng thể tin được, lúc đó chắc cô bị ma nhập rồi. Có lẽ mọi chuyện có liên quan đến anh đều khiến cô không thể tỉnh táo suy nghĩ.
Nguyễn Sương ngồi trong phòng làm việc, nhìn ra ngoài bầu trời xanh không một gợn mây, đột nhiên thở dài một tiếng rồi cầm điện thoại lên gọi cho chi nhánh chính của ngân hàng.
Người nhấc máy là tiếp tân, sau khi biết cô không có hẹn trước, cô ấy trả lời bằng câu khách sáo thường dùng, “Phiền cô để lại tên để chúng tôi gửi cho Trần tổng.”
“Điện thoại của anh ấy rơi ở chỗ tôi.” Nguyễn Sương rói ra ý của mình.
Tiếp tân ngân người, “Điện thoại của Trần tổng sao?”
Nguyễn Sương ừm một tiếng.
Tiếp tân: “Thật xin lỗi, chúng tôi phải xác nhận với Trần tổng trước, xin hỏi tên cô là gì ạ?”
“Nguyễn Sương.” Cô nhàn nhạt đáp.
Không đến năm phút sau, Nguyễn Sương nhận được cuộc gọi đến, giọng tiếp tân vô cùng ngọt ngào, “Cô Nguyễn Sương, Trần tổng đi công tác vừa về đến Nam Thành, vì không thoải mái nên dạo gần đây không đến công ty, anh ấy hỏi cô có thể đưa điện thoại đến nhà anh ấy được không?”
“Địa chỉ nhà anh ấy ở đâu?”
Tiếp tân không biết trả lời sao, ngây người nói: “…Anh ấy không nói, chỉ bảo tôi chuyển lời rằng phiền cô đưa qua đó giúp, nhưng không bảo địa chỉ cụ thể.”
Nói xong Nguyễn Sương như nghe thấy được tiếng cô ấy nhờ sự giúp đỡ của mọi người xung quanh, vì đã che ống điện thoại đi nên âm thanh khá nhỏ nhưng vẫn nghe thấy rõ.
“Trần tổng ở đâu vậy?”
“Tôi không biết, hay là hỏi trợ lý Hà xem?”
“Trợ lý Hà cũng xin nghỉ rồi, lúc này làm phiền anh ấy thì không tốt cho lắm.”
“…Vậy phải làm sao đây?”
“Không phải, lúc nãy cô không hỏi Trần tổng sao?”
“Không kịp hỏi, hơn nữa giọng Trần tổng rất khàn, lúc nói chuyện lại ho liên tục nên tôi không dám hỏi thêm.”
Rất nhanh sau đó, giọng tiếp tân truyền đến, “Cái kia…”
Nguyễn Sương ngắt lời cô ấy, “Không sao, không cần phải hỏi anh ấy đâu.”
Tiếp tân sửng sốt, “Dạ?”
Cô đáp, “Tôi biết địa chỉ nhà anh ấy.”
Tiếp tân càng sửng sốt hơn: “Dạ?”
Trong âm thanh hoang mang của tiếp tân, Nguyễn Sương lặng lẽ cúp máy.
Sau khi cúp máy, cô lại ngồi trong phòng làm việc thật lâu. Không nói rõ được cảm xúc lúc này trong cô là gì, chỉ đột ngột cảm khái, rốt cuộc thời gian đã buông tha cho ai? Tình yêu đã buông tha cho ai đây?
Cô chậm rãi hoàn thành công việc xong rồi mới xuống lầu, ngồi lên xe của mình.
Vừa lên xe điện thoại đã khẽ vang lên, hệ thống tự động chỉ đường trong xe nhắc nhở cô con đường đang đi cách đường về nhà bao xa, mất khoảng ba mươi lăm phút. Cô xóa lời thông báo ấy đi, mở ứng dụng chỉ đường ra gõ một địa chỉ khác vào.
Vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc. Con đường xưa vẫn dài như vậy, hàng cây xanh mượt được trồng hai bên đường, ánh tà dương vẫn thật rực rỡ, thỉnh thoảng có chiếc xe buýt đi qua. Trước giờ Nguyễn Sương vẫn luôn thích thành phố này, có sự lãng mạn của tình người. Chiếc xe đi đến đền Độn có mã số 1314, trên đường con người ta đi cầu tình yêu, thứ họ nhìn thấy đều có liên quan đến ái tình. Nhưng cô sớm đã không còn chút hy vọng gì về tình yêu nữa.
Cô chỉ…không muốn nợ Trần Cương Sách mà thôi.
Nửa tiếng lái xe, những đám mây đỏ bên chân trời bị màn đêm nuốt chửng. Lúc Nguyễn Sương đến cửa khu, trời đã tối mịt, bảo vệ chặn cô lại ở bên ngoài.
“Tôi đến tìm chủ nhà toà 24.” Nguyễn Sương giải thích, “Anh Trần Cương Sách, có thể phiền anh nói với anh ấy một tiếng giúp tôi được không?”
Lời nói trống rỗng không cảm xúc, bảo vệ mỉm cười, đã quen với nếp cũ nhiều năm, “Cô phải bảo anh Trần nói với chúng tôi, chúng tôi mới có thể để cô vào được.”
Nguyễn Sương không có cách nào khác, cô không có số điện thoại công việc của Trần Cương Sách.
Có lẽ cứ như vậy đi, kết thúc tại đây.
Có lẽ đến tìm anh chính là một sai lầm.
Cô quay đầu định rời đi, nhưng một giây sau lập tức có hai bóng đèn chói mắt chiếu đến, chiếc đèn xe ngày càng đến gần, chủ xe bật đèn pha, hoàn toàn không nghĩ đến người đi đường. Lúc chiếc xe đi ngang qua chỗ cô thì dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, gương mặt kinh ngạc của Bàng Tiện hiện lên: “Nguyễn Sương? Sao cô lại ở đây?”
“Đưa đồ gì?” Bàng Tiện lẩm bẩm một câu, đột nhiên lấy chiếc túi từ ghế lái phụ rồi xuống xe, nhét chiếc túi màu trắng vào tay Nguyễn Sương, “Nếu cô đã vào đưa đồ thì có thể giúp tôi việc này được không? Người quen, cô cũng biết, anh Cương Sách, chắc cô cũng nhớ nhà anh ấy, toà 24.”
Nguyễn Sương: “Còn cậu…”
Bàng Tiện: “Tôi phải đến quán bar!”
Cậu ta quay đầu nói với nhân viên bảo vệ, “Cô ấy đến tìm Trần Cương Sách, hãy để cô ấy vào.”
Bảo vệ nhận ra Bàng Tiện, cười nói: “Được.”
Bàng Tiện giao phó xong nghênh ngang rời đi. Bộ dáng không để ai vào mắt cùng tính cách thích sai bảo người khác của cậu ta vẫn không hề thay đổi. Giống như cả thế giới này, người duy nhất kiểm soát được cậu ta cũng chỉ có Trần Cương Sách.
Để lại Nguyễn Sương đứng đó, tiến thoái lưỡng nan.
Nhân viên bảo vệ vẫn mỉm cười, “Để tôi nâng thanh chắn lên.”
Giục Nguyễn Sương mau tiến về phía trước.
Tứ chi của Nguyễn Sương giống như máy móc không có tình cảm, hoạt động theo lập trình được đặt trước, lên xe, thắt dây an toàn, nhấn ga, dựa theo con đường đã được cài đặt mà lái về phía trước.
Sau đó, đến trước cửa nhà Trần Cương Sách.
Ánh mắt cô tìm kiếm cây Catalpa theo phản xạ, cành lá xum xuê cùng thân cây thẳng tắp đứng giữa đêm hè, ánh đèn trắng chiếu xuống một mảnh yên tĩnh. Bên cạnh cây Catalpa là cửa sổ từ trần xuống sàn. Cô nhìn thấy Trần Cương Sách đang ngồi trên sô pha cạnh sửa sổ, bàn trà trước mặt chất đầy giấy tờ, anh ngồi bắt chéo chân, tư thế nho nhã, mắt đeo gọng kính vàng, đang cúi đầu nhìn văn kiện trên tay. Nhìn từ phía xa, áo mũ chỉnh tề, lạnh lùng quý phái.
Nguyễn Sương xót xa nhận ra rằng, cho dù là lần đầu hay lần cuối gặp mặt, cô đều không thể rời mắt khỏi anh. Trong lúc thơ thẩn, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên đụng phải đôi mắt đang như cười như không. Cách một lớp cửa kính dày, ý cười trong mắt anh không nhạt đi, thậm chí còn rõ hơn.
Nguyễn Sương không lên tiếng mà lặng im đứng đó, đợi anh đi ra. Rất nhanh sau đó, Trần Cương Sách đứng dậy mở cửa.
Nguyễn Sương mở miệng trước, đưa đồ của Bàng Tiện nhờ đưa cho anh, một túi thuốc ho thật lớn, “Tôi có gặp Bàng Tiện ở cửa tiểu khu, cậu ta vội đi uống rượu, nhờ tôi đưa thuốc cho anh.”
Sau đó tay lấy điện thoại của anh ra, “Điện thoại của anh rơi ở khách sạn, tôi có nói với tiếp tân của ngân hàng, tôi nghĩ cô ấy đã báo với anh rồi.”
Trần Cương Sách hơi nheo mắt, khẽ cười một tiếng, lúc anh cười có không nhịn được mà ho vài tiếng, giọng khàn đặc, “Vào ngồi một lát?”
Giống như trăng hoa trên mặt nước, giấc mộng đẹp tan vỡ.
“Trần Cương Sách! Có phải là anh đã ném quần áo của em đi rồi không!”
Giọng người phụ nữ ở rất xa, nghe có vẻ truyền đến từ tầng hai.
Nguyễn Sương cảm thấy thương hại cho chút do dự ban nãy của mình, ánh mắt cô vụt qua ý cười lạnh, nhét đồ vào tay Trần Cương Sách. Cô nói rất nhanh và dứt khoát, “Đã đưa đồ cho anh rồi, tôi còn có việc nên đi trước đây.”
Lúc xoay người, cổ tay bị đối phương giữ lại.
Trần Cương Sách nói khá chậm, thậm chí đang cười, “Đi gì chứ? Đó là em ruột tôi, căn nhà này chỉ từng có duy nhất một nữ chủ nhân. Em không vào ngồi lát sao, ít nhất cũng ngắm cây Catalpa một lát, mùa hoa cũng đã qua rồi, sao giờ em mới tới?”