Nhìn chầm người chú vừa ra tay với ba mẹ mình, cô bé gái khuôn mặt lạnh lùng. Sự sợ hãi không thể đánh lùi vẻ cao ngạo, sắc sảo được dậy bảo từ ngày cô biết suy nghĩ. Cô điềm nhiên nhìn ông và chờ đợi điều tồi tệ nhất đến với mình, ở bên góc tủ Vũ khóc nghẹn, chỉ biết ngồi đó nhìn em gái đối mặt với nguy hiểm. Cây đũa trong tay chạm nhẹ giữa trán Linh, cô đỗ gục xuống nền nhà lạnh lẽo, mái tóc vốn màu bạch kim bỗng đen nhánh. Lũ bướm chập chờn trong ngôi biệt thự ven biển rơi tự xuống đất, đó là biểu tượng sức mạnh của cô. Tất cả quyền năng của cô đã bị người đàn ông phong ấn. Nhìn cô cháu gái ông bế xốc lên đặt xuống giường, trừng nhìn Vũ rồi bước đi rời khỏi đó và mất hút trong màn đêm tối.
o0o
Khang đã từng thấy Linh, đã biết Huy yêu cô nhưng lại không biết đó là Hồng tiểu thư, là người đã cùng thề nguyền với anh. Nhưng giờ đây khi đối diện với cô, nỗi đau đến vặn lòng, bao nhiêu nỗi nhớ dâng trào nghẹn lại khi nhớ đến Huy. Hai người là bạn thân, nhưng trớ trêu thay lại yêu cùng một cô gái. Phải chăng anh nên để kí ức về cô chìm trong quên lãng và chúc phúc cho họ? Sau lúc lâu lặng trầm cô gái lên tiếng, cái giọng yếu ớt như bị gió cào xước.
"Sao anh biết em ở đây?"
"Anh đến tìm Huy."
Anh cười nhạt, gương mặt khắc khổ làm Linh phải mủi lòng. Trái tim cô đã không thuộc về anh nữa rồi và cô cảm thấy mình có lỗi. Cả hai lặng trầm một lúc thật lâu, anh mới lên tiếng, giọng trầm lắng.
"Họ nói em đã chết."
Linh im lặng, khuôn mặt trùn xuống hiện nét đau thương, chua xót. Thật mỉa mai, thật tội nghiệp khi kẻ ra tay với cô là người chú cô một lòng kính trọng và yêu mến chính là người đã ra tay với cô. Sự im lặng ấy làm anh hiểu ra rằng anh vừa hỏi một chuyện không nên hỏi. Chợt một tiếng thốt gọi đầy sốt sắn làm hai người xoay nhìn.