"Đừng bao giờ quên mình có thân phận như thế nào. Quy tắc là quy tắc, nếu muốn hại chết anh ấy cô cứ việc công khai tình cảm của hai người đi."
Lơ đi câu hỏi của anh họ, Sam ghé sát tai Vân thầm thì. Từng lời từng chữ vang lên chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa đây hâm dọa.
"Anh nên biết chừng mực."
Quay người bước đi và Sam không quên nhắc nhở anh họ. Vân cúi mặt trầm tư, bên má vừa bị đánh đã đỏ ửng, nước ươn ướt ở khoé mi.
"Vân."
Chàng trai khẽ gọi, cô quay bước đi, trái tim tan nát vì tình yêu bị ngăn cách. Cô là một tiểu yêu, là thuộc hạ của anh nhưng cô đã yêu anh và quên mất thân phận của mình. Cô gái bước đi nhanh, nước mắt tuôn rơi. Chàng trai lặng người đứng đó nhìn theo bóng cô khuất sau khúc rẽ trái. Anh tự trách bản thân thật ngốc nghếch, thật ích kĩ và cũng thật vô tâm. Rõ ràng biết nếu hai người bất chấp ở bên nhau thì sẽ phạm vào điều cấm thứ sáu. Phù thuỷ và tiểu yêu không thể thành cặp nếu không cả hai sẽ bị lửa địa ngục thiêu sống. Anh chết thì không sao nhưng còn cô, cô không đáng phải có kết quả như thế.
"Huy."
Vân thốt gọi khi thấy chàng trai trẻ đứng ở ngưỡng cầu thang trầm tư. Cậu đã nghe và chứng sự việc vừa xảy ra. Cậu biết rõ qui tắc đó nhưng cậu muốn giúp họ, tác thành cho họ. Phải làm sao khi mà đến người mình yêu cậu không thể níu giữ. Với Linh, Khang là vị hôn phu hờ, một mối tình đầu, một sự tiếc nuối không bao giờ nguôi. Vậy còn anh? Anh có thể làm cô quên đi những đau thương, mất mát đó không? Chàng trai cười nhạt nhìn cô, giọng nhỏ nhẹ hỏi khẽ.
"Linh thế nào rồi?"
"Ổn."
Cô gái nói gọn, hơi ngập khi định nói điều gì đó. Mắt dồn nhìn cô gái, anh nhận ra vẻ mặt lưỡng lự ở cô, anh im lặng chờ đợi. Nhưng mãi thấy cô yêu lặng, chàng trai đành lên tiếng trước.
"Linh nói gì hả?"
"Gì? ... À, cậu ấy muốn gặp cậu."
Vân nói và không hề đề cập về vấn đề liên quan đến sợi dây chuyền trong lòng bàn tay mình. Chàng trai gật nhẹ đầu rồi đi lướt qua tiến đến gần phòng Linh. Nắm chốt cửa, nhẹ nhàng mở ra và ...