Thứ hai thể dục buổi sáng, Lục Giai Ý lại nửa sống nửa chết, thở hổn hển tụt xuống cuối cùng. Sau đó còn bị đau sốc hông suýt rơi khỏi đội ngũ, cuối cùng vẫn là Giang Triều kéo cậu về.
Bởi vì nếu cậu cứ tiếp tục tụt thêm nữa sẽ rơi hẳn vào đám con gái ban 7.
Sau khi thể dục buổi sáng Lưu Hồng Dân lại nói chuyện khẩu hiệu: “Mọi người mấy ngày nay đã nghĩ ra những khẩu hiệu gì, chúng ta tiết này sẽ bỏ phiếu bầu chọn.”
Y để lớp trưởng Tất Nhiên đi lên bục giảng viết. Đầu tiên hỏi cậu ta đã nghĩ ra khẩu hiệu gì hay ho rồi.
“Chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến bộ.” Tất Nhiên nói.
Dưới lớp bắt đầu cười lên, nói cái này cũ quá rồi, bây giờ làm gì còn ai hô nữa. Mọi người bắt đầu hăng hái phát biểu, cuối cùng giơ tay bỏ phiếu, xác định ba câu khẩu hiệu mới.
Cái nào cũng rất sáng tạo, vừa đáng xấu hổ lại mới mẻ, phân biệt là:
“Chân trái Thanh Hoa, chân phải Bắc Đại, Thanh Hoa Bắc Đại, cả hai đều đỗ!”
“Cảm xúc dâng trào, ban 6 bất bại, chiến đấu không ngại, ban 6 mạnh nhất!”
“Tốt!” Lưu Hồng Dân nói, “Ba câu này đều rất có khí thế. Đến, chúng ta trước tiên diễn tập một lần. Lớp trưởng, hô bắt nhịp!”
Tất Nhiên mặt đỏ rực, tay nắm hờ hô: “Chân trái Thanh Hoa, chân phải Bắc Đại. Thanh Hoa Bắc Đại, cả hai đều đỗ!”
Mọi người theo sát phía sau cùng hô một lượt. Có thể vì mới mẻ, lại được Thanh Hoa Bắc Đại khuyến khích, hô lên vang dội chỉnh tề. Tất Nhiên lại bắt nhịp hô câu thứ hai, kết quả vừa hô “Cảm xúc dâng trào” liền nghẹn, đám thanh niên choai choai đều bò ra cười.
Lục Giai Ý cũng bò ra bàn cười khe khẽ. Cái khẩu hiệu không có thể diện này, cậu không biết buổi chạy bộ ngày mai mình có hô nổi không.
Cậu là một học bá trung học, đề xuất khẩu hiệu cũng được viết lên bảng đen, nhưng chỉ có Từ Lâm và Triệu Tư Tư bỏ phiếu, là “Thiên đạo thù cần, hằng giả năng thắng*”, chỉ tiếc người trẻ tuổi bây giờ không thích kiểu như vậy.
(Lẽ trời đền đáp sự chăm chỉ, người bền gan vững chí mới có thể chiến thắng)
Thực ra khẩu hiệu Chu Dương Liễu đề xuất cậu cũng rất thích: “Ưng chuẩn thí dực, phong trần hấp trương, kiền tương phát hình, hữu tác kỳ mang.*”
(Chim ưng thử cánh, phong trần hé mở, người tài đem mài dũa thì mới thành mũi nhọn)
Chu Dương Liễu quả thực làm cậu thay đổi con mắt, suýt thì tưởng là đụng phải người cùng thời đại nữa chứ. Câu hay như vậy, cậu vội vàng đem bút chép xuống.
Sau khi đám Giang Triều tập luyện xong trở về nghe nói chuyện khẩu hiệu, bảo: “Đệt, cái đó mẹ nó hô ra được sao?”
“Thực ra cũng tốt mà”, Tống Từ nói, “Tớ nghe khẩu hiệu ban 5, gọi là: “Cười nhìn chiến trường, trời sao tắt sáng, 11 ban 5, độc nhất vô nhị!”
So một cái, dường như đúng là không có quá mất thể diện như vậy.
Lục Giai Ý cười nghiêng đầu nhìn Thích Dương bên cạnh. Hắn vừa tắm xong, tóc còn ướt nhẹp, dung mạo càng có tinh thần hơn. Thấy Lục Giai Ý cười híp mắt nhìn mình, khuôn mặt cương nghị hơi động động.
Đối với Lục Giai Ý Thích Dương bây giờ đã không giống một tuần trước rồi, cậu đã nhận định hắn là bạn mình, sáp lại hỏi: “Các cậu bây giờ vẫn còn tắm nước lạnh sao?”
Thích Dương “ừ” một tiếng. Cậu lại nói: “Không lạnh hả?”
“Ừ.”
Không biết xảy ra chuyện gì, Lục Giai Ý bỗng cảm thấy một Thích Dương lãnh lãnh khốc khốc thế này rất thú vị, liền chọc hắn: “Ừ? Ừ là ý gì, lạnh hay không lạnh?”
Kết quả không đợi Thích Dương trả lời, Giang Triều quay lại nói: “Cậu như thế không phí lời sao, lạnh sun cả vòi ấy chứ.”
Lục Giai Ý: “…”
Sun…
Cậu mím mím môi, không dám hỏi nữa.
Cái cậu Giang Triều này, không hiểu cái gì gọi là “phi lễ chớ nói” à.
Nhưng mà thời tiết này còn tắm nước lạnh đối với cậu mà nói đều là người kiên cường. Cậu thực sự ngưỡng mộ những người khỏe mạnh, không giống cậu, chạy mấy bước cũng thở ra đằng mũi rồi.
Lần này sau kỳ thi tháng, cơ bản thời gian tiết tự đọc sáng mỗi ngày Lưu Hồng Dân đều sẽ gọi một hai người lên văn phòng nói chuyện. Gọi chủ yếu là mười cái tên đầu, còn có vài người là trong lần thi này biểu hiện tiến bộ hoặc thụt lùi rất nhiều. Sau khi Từ Lâm từ văn phòng trở về liền từ cửa sau đi vào gọi cậu một tiếng.
“Thầy Lưu tìm cậu đấy.”
Lục Giai Ý đứng lên, có chút khẩn trương.
Không phải cậu đã nói chuyện với thầy một lần rồi sao, lại gọi nữa làm cái gì.
Đến văn phòng cậu mới biết, Lưu Hồng Dân nói với cậu biểu hiện trong một tuần này.
“Từ phản ánh của các thầy cô bộ môn, em gần đây bài tập đều không nộp, có giao thì cũng tùy tiện viết hai câu. Xảy ra chuyện gì vậy? Thi kém, tâm trạng vẫn chưa điều chỉnh tốt à?”
Lục Giai Ý không biết nên nói thế nào với Lưu Hồng Dân.
“Em là hạt giống các thầy cô xem trọng nhất đó. Thứ tư tuần trước học chính trị, hiệu trưởng còn đặc biệt tới tìm thầy, hỏi chuyện thành tích thi tháng lần trước của em.” Lưu Hồng Dân nói, “Có phải là thời gian trước xin nghỉ ốm cho nên em không theo kịp bài giảng? Nếu là như vậy thầy tìm đồng học bổ túc cho em?”
Lục Giai Ý cũng cảm thấy chính mình nên tìm người bổ túc. Nhưng kiến thức cậu muốn bổ sung cũng không phải chỉ là bài học thời gian gần đây. Cậu phải học từ đầu abcd. Cậu phải nói thế nào đây.
“Các thầy cô vẫn rất tin tưởng em.” Lưu Hồng Dân nói, “Nhưng mà sau này giao bài tập, em vẫn phải cố gắng hoàn thành. Nếu không ưu ái một mình em các thầy cô cũng không thể ra yêu cầu với các bạn khác có đúng không? Em là học sinh mũi nhọn của các thầy, càng phải làm tấm gương tốt cho các bạn khác noi theo nha.”
Lục Giai Ý vô cùng xấu hổ, gật gật đầu.
Cậu cảm thấy thật ủ rũ, tuy rằng ý chí sục sôi, cũng tin tưởng bản thân có thể học thật tốt, nhưng vạn sự khởi đầu nan.
Cậu cẩn thận phân tích: ngữ văn, lịch sử, chính trị, sinh học, chủ yếu là học bằng cách ghi nhớ. Dựa vào bản lĩnh cậu đọc qua liền không quên của cậu, muốn học những cái đó không thành vấn đề. Đau đầu là tiếng anh và toán lý hóa.
Học sinh khoa học tự nhiên thương không nổi!
Cậu thực sự không hiểu nổi, ở thời đại của cậu, có tài, chú trọng bồi dưỡng văn thơ mới là quan trọng nhất. Xuất khẩu thành thơ, đi đến đâu cũng được người mời chào. Nhưng Nhất Trung ngược lại, truyền thống của Phú Xuyên Nhất Trung từ trước đến nay trọng lí khinh văn. Trường học thiên lệch, học sinh cũng kỳ thị khác khoa.
Từ Lâm nói cho cậu biết, lúc khối 11 phân lớp, trừ những người học lệch rất nghiêm trọng, chọn văn khoa, đều là nhóm học sinh kém nhất. Hơn nữa bọn họ cho rằng khoa xã hội không có triển vọng: “Sau này cùng lắm là làm văn bí thôi.”
“Văn bí là cái gì?” Cậu hỏi Từ Lâm.
“Chính là thư ký đấy. Giúp ông chủ soạn tài liệu gọi điện thoại, không có chuyện gì thì phụ trách bưng trà, quét dọn.”
Đúng là nghe ra chẳng có tí tiền đồ nào.
Lục Giai Ý cảm thấy bản thân tiến bộ không chậm rồi. Sau khi xuyên đến thế giới mới, tất cả đều mông lung, xa lạ. Đến cả chuyện nhỏ nhặt như làm thế nào kéo khóa cũng phải học. Phải biết trong hơn hai tháng này, cậu có thể sinh hoạt như một người hiện đại bình thường, đã rất không dễ dàng. Vậy mà cậu cũng làm được rồi.
Cậu hạ quyết tâm bắt đầu học tập cũng chỉ mới một tuần nay mà thôi. Ăn một miếng không mập ngay được. Khoảng cách đến lúc thi tốt nghiệp còn hai năm nữa, cậu lý trí phân tích, quyết định đi từng bước từng bước. Trước tiên dùng nửa năm giải quyết lịch sử, chính trị, sinh học; còn dư một năm rưỡi, lại chủ công toán lý hóa.
May là cậu học được một chiêu của Giang Triều, chính là chép bài. Có thể đối phó với bài tập của thầy cô.
Cậu định chép bài của Từ Lâm.
Từ Lâm kinh ngạc, nói: “Cậu chép bài tập của tớ á?”
Cậu cảm thấy Lục Giai Ý bây giờ trở nên lười biếng rồi, bài tập cũng không thèm làm.
Có điều Lục Giai Ý chính là Lục Giai Ý, là Lục Giai Ý đại danh đỉnh đỉnh đó. Cậu không cần làm bài tập, chép bài cũng có thể thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại.
Chỉ là cậu rất lo lắng Lục Giai Ý còn tiếp tục sa ngã đến độ nào. Phía cuối lớp quả nhiên là môi trường thích hợp để sa ngã, Lục Giai Ý chỉ ngồi mấy ngày liền bắt đầu không muốn tự làm bài tập rồi.
“Cậu phải học cẩn thận vào, tranh thủ lần tới xếp lại chỗ ngồi trở về phía trước lớp,” Từ Lâm nói, “Bọn minh lại ngồi cùng nhau.”
Hai người các cậu lúc trước đã hẹn nhau cùng thi vào Thanh Hoa mà.
Lục Giai Ý rất muốn nói với y, e là tớ nhất thời không về được rồi.
Lục Giai Ý sau khi lập xong kế hoạch, lập tức bắt đầu hành động. Cậu trước tiên học vẫn là ngữ văn.
Cơ sở học tập khoa học, là văn tự.
Cậu đem tất cả sách ngữ văn từ tiểu học đến bây giờ vẫn cất trong hòm dưới đáy giường lấy ra, định học từ sách lớp 1.
So với lúc cậu vừa bắt đầu đọc chữ giản thể, cậu bây giờ đã tiến bộ rất nhiều. Cậu phát hiện trung văn là nhất mạch tương thừa*(đều cùng một gốc rễ), ý nghĩa từ ngữ cổ kim biến hóa không nhiều. Đôi khi trong một câu thành ngữ hoặc một câu nói có một hai chữ không biết, chiếu theo hiểu biết của cậu cũng hiểu thông suốt. Ví dụ như hôm nay cậu đề xuất câu khẩu ngữ: “Thiên đạo thù cần, hằng giả năng thắng.” Phồn giản trong đó, cũng liền “thắng” (胜) “hòa” (和) đồng bối hôi hoang huyền タ sở ba ぁtệ chích khúc can cai viện bàng quái thị cố ai phạt thoan hiện tiển chuẩn sở.*
(câu cuối này có lẽ là các chữ mà LGY nhận định là có gốc rễ liên quan đến nhau)
Nhận mặt chữ không phải là vấn đề quan trọng nhất, cái cậu muốn làm là quen thuộc tất cả những chữ phồn thể không giống nhau kia và có thể viết được.
Cái này đòi hỏi cậu phải đem tất cả chữ giản thể từ cổ đến kim không đồng nhất đều nhận thức, sau đó sửa lại hàm nghĩa cổ kim.
Kỳ thực tình huống này, tìm Từ Lâm dạy là cách nhanh nhất. Nhưng cậu cảm thấy bản thân không có cách nào giải thích với y, vì sao một học bá như cậu, bỗng dưng không nhận thức nổi cả những chữ giản thể cơ bản nhất.
Cậu nhận chữ dựa vào cách ngu ngốc nhất, học vẹt.
Nhìn thấy một chữ giản thể không nhận ra, cậu liền tìm trong bài khóa, thông qua từ ngữ trong bài khóa cậu liền có thể đoán được đại khái ứng với chữ phồn thể nào, sau đó dần dần học được nó.
Nhưng mà cậu rất nhanh phát hiện ra một phương pháp càng hay, càng thuận tiện để nhớ chữ.
Cậu có một cuốn “1000 BÀI thơ Trung Hoa cổ” siêu dày!
Lục Giai Ý cảm thấy may mắn không gì sánh được vì chính mình đọc nhiều sách. Cậu lật một hồi, thơ bên trong cậu cơ hồ đều có thể học thuộc, hơn nữa còn hiểu được nghĩa. Một học sinh trung học bình thường có thể nhận thức 3 đến 4 nghìn chữ liền đủ dùng, mà có thể nhận thức hoàn toàn 1000 bài thơ cổ, nhất định có thể đọc thông suốt sách giáo khoa trung học.
Cậu dựa vào bộ não siêu đẳng, một ngày có thể nhớ 20 – 50 bài. Có lúc cả bài thơ cậu không biết một chữ giản thể nào, có lúc một bài có thể xuất hiện mười chữ. cậu tính một chút, đại khái một tháng có thể học xong.
Mở đầu rất tốt, cậu vô cùng kích động.
Thích Dương phát hiện Lục Giai Ý cả ngày không học hành gì. Bên trên thầy giáo giảng bài cậu cũng không nghe. Từ sáng đến tối đều ngồi thẳng tắp tại chỗ chép chữ hán.
“Nhật chiếu hương lô sinh tử yên…*” Cậu nghe Lục Giai Ý dùng một loại phương thức nửa ngâm nửa xướng mà thì thầm, sau đó viết một hàng “lô” (炉 lư hương) lại viết một hàng “yên” (烟 khói).
(dịch nghĩa: ánh mặt trời chiếu vào lư hương bốc lên khói tím)
Mà ở hai hàng cuối cùng, phân biệt viết hai chữ “t” và “hòa (和)”.
Ở bên lề, dùng chữ phồn thể viết nhị thập lục (贰拾陆), chắc là trang 26.
Hắn cho rằng Lục Giai Ý đang học chữ phồn thể.
Phương pháp học của học bá thật là đặc biệt.
Một người lạnh tim lạnh phổi như Thích Dương, đều bị Lục Giai Ý câu ra hứng thú rồi. Rất muốn hỏi một câu, cậu đang làm gì vậy?