Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 2: Anh đẹp trai chơi bóng rổ kia thật lợi hại



Lần chuyển chỗ này, vui mừng nhất là Tống Từ, người ngồi trước Thích Dương.

Ngồi cùng bàn với Thích Dương một tháng khiến y buồn bực muốn chết. Tính tình hắn quá tệ, ngày nóng nực ngồi cạnh cũng có thể làm người ta chết cóng.

Y cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào không thích nói chuyện đến thế.

Bạn cùng hắn nói chuyện hắn liền “ừ” một tiếng. Không nói, hắn cũng cả ngày không chủ động để ý đến bạn. Điểm chết người đều cùng là con trai, trời lại nóng, lôi thôi một chút cũng là bình thường. Thế nhưng Thích Dương rõ ràng là thể dục sinh, lại luôn luôn thơm tho sạch sẽ. Hắn từ thành phố chuyển đến, biết cách ăn mặc, ngầu chết người. Ngồi cùng hắn khiến người ta bị áp lực tâm lý đặc biệt lớn. Hôi hám bẩn thỉu tự mình cũng thấy ngại. Sao ngồi cùng bàn chung đụng thôi mà cũng khó vậy nha. Vậy nên lần này thi xong đi lên vài bậc, y liền tranh thủ ngồi lên phía trên, trước Giang Triều kia rồi.

Chỉ tiếc cho Lục Giai Ý, vốn là học sinh mũi nhọn bỗng biến thành người thứ nhất từ dưới đếm lên không nói, còn rơi xuống ngồi cùng bàn với ngọn núi băng kia. Hai người đó còn có thù! Thời điểm Lục Giai Ý mang theo mấy tên côn đồ chặn đường Thích Dương cũng vừa lúc y đi ngang qua đầu hẻm, đã nhìn thấy hết!

Ban nãy Giang Triều và Thích Dương đều ở đây, y không dám nói. Chờ hai người vừa rời khỏi, y bật người quay lại, nói với Lục Giai Ý: “Cậu phải cẩn thận đấy.”

Nhìn Lục Giai Ý không quá cao, bộ dạng yếu ớt tay nhỏ chân nhỏ, Thích Dương thật muốn đánh cậu, động đầu ngón tay là đem cậu bẽ gãy.

Lục Giai Ý ngẩng đầu lên, làn da trắng nõn, mặt mày sáng lạn: “Cẩn thận cái gì?”

Tống Từ thấy vậy ngẩn người, nói: “Cẩn thận Thích Dương trả thù cậu đó. Hắn rất xấu, tính tình hung dữ, ra tay ác độc. Ở đội bóng rổ thường xuyên đánh nhau.”

“Hắn vì sao muốn trả thù tôi chứ?”

“Không phải cậu từng đắc tội hắn đấy à?” Tống Từ thấy dáng vẻ kia của Lục Giai Ý, thật hoài nghi cậu bị mất trí nhớ. Bởi vậy liền đem chuyện y chứng kiến buổi tối hôm đó nói cho cậu. Nhấn mạnh lúc đó cậu chống nạnh hung hăng chỉ vào Thích Dương nói: “Mau cho hắn đẹp mặt đi!”

Lục Giai Ý nghĩ đến bạn cùng bàn mới tay dài chân dài, trên cánh tay còn lồ lộ bắp thịt, nuốt nước bọt.

Qua ngày mùng 1 tháng 10 (ngày quốc khánh Trung Quốc) lịch học tập nghỉ ngơi trường Nhất Trung đã chuyển sang thời khóa biểu mùa đông. 5 giờ 10 phút chiều bọn họ sẽ tan học, ăn bữa tối. Trường bọn họ thi hành quản lý khép kín, bất kể là trọ ở trường hay ngoại trú, một ngày ba bữa đều phải ăn ở đây. Lục Giai Ý từ trong ngăn bàn lấy cà mên ra, chuẩn bị ra căng tin. Từ Lâm chạy đến nói: “Lát nữa bọn mình vẫn ăn cơm chung chứ?”

Lục Giai Ý cười cười, nói: “Tất nhiên.”

Thực ra, từ lúc cậu đến trường phát hiện dường như nhân duyên của Lục Giai Ý này không tốt lắm. Đến cả mấy người ngồi gần cậu ta cũng không ưa. Chỉ có bạn cùng bàn Từ Lâm, tính tình thật thà, quan hệ tương đối tốt.

“Tớ nghĩ cậu lần này thi không tốt, nhất định là do lần trước sinh bệnh.” Bạn cùng bàn này của y từ khi bị ốm một trận xong rất lâu sau đều không bình thường. Từ Lâm sợ cậu buồn vì thi không tốt, cho nên cứ an ủi mãi. “Lần sau cậu thi tốt rồi, chúng ta lại được ngồi cùng nhau. Tớ chẳng thích Chu Dương Liễu, cậu ta chính là cố tình cướp chỗ của cậu!”

Thực ra mỗi lần đổi chỗ, thay đổi nhiều nhất là đám người xếp giữa và cuối lớp, mười người đứng đầu rất ít khi đổi. Bởi vì chỗ của bọn họ vốn là vị trí hoàng kim, ngồi quen rồi, chuyển đi chỉ thêm phiền. Chu Dương Liễu vốn cũng ngồi hàng thứ ba chính giữa giống Lục Giai Ý, không cần chuyển đi. Kết quả y đi vào, đầu tiên liền ngồi xuống chỗ của Lục Giai Ý.

Từ Lâm vừa nói xong liền nghe thấy bên cạnh có người “hừ” một tiếng. Hai người quay đầu lại liền thấy Chu Dương Liễu từ bên cạnh như một cơn gió lướt qua. Từ Lâm thoáng cái đỏ bừng mặt, không biết vừa nãy Chu Dương Liễu có nghe thấy không.

Nhìn dáng vẻ kia là muốn đi tranh cơm của phòng ăn dành cho giáo viên.

Căng tin Nhất Trung có 2 cái, lớn là phòng ăn của học sinh, là một dãy nhà 2 tầng. Ngay sát phía nam là một nhà ăn nhỏ hơn, chỉ có bốn cửa, là phòng ăn của giáo viên. Nhưng các thầy cô trong trường đều về nhà ăn cả, phòng ăn dành cho giáo viên này biến thành nhà ăn của học sinh. Món ăn đắt một chút nhưng so với cơm tập thể của học sinh thì ngon hơn nhiều, cũng rất ít. Nếu muốn ăn thì vừa hết tiết là phải chạy tới rồi, chậm thì không đến lượt.

Chu Dương Liễu gia cảnh khá giả, tất nhiên là thường ăn ở phòng ăn cho giáo viên. Cơm tập thể ở nhà ăn cho học sinh y nuốt không trôi.

Lục Giai Ý và Từ Lâm đến nhà ăn học sinh. Hết một bữa cơm, Lục Giai Ý vừa nóng vừa mệt, đầu toàn mồ hôi.

Bởi vì nhà ăn học sinh chỉ có bàn, không có ghế, tất cả mọi người đều đứng ăn. Người đông không khí nóng nực, quạt trên đầu gần như là không có tác dụng. Cậu có bao giờ phải chịu qua khổ sở như vậy? Trước đây ăn cơm trong phòng luôn đặt băng, còn có nha hoàn chuyên môn đứng hầu quạt.

Ăn xong bữa tối, Lục Giai Ý và Từ Lâm đi ra bồn nước ngoài phòng ăn rửa cà men. Rửa xong thuận tiện lấy nước lạnh rửa mặt, nghe tiếng hoan hô từ sân bóng đằng sau vọng tới. Cậu nghiêng đầu nhìn, thấy bên ngoài sân bóng có rất nhiều người vây quanh, đang hoan hô ầm ĩ.

Từ Lâm nói: “Thích Dương đang đánh bóng rổ đó, đi xem không?”

“Thích Dương?”

“Bạn cùng bàn mới của cậu đấy.” Từ Lâm nói.

Lục Giai Ý vừa sực tỉnh đã bị Từ Lâm lôi đi. Sân bóng nho nhỏ bị người vây quanh chật như nêm cối. Ở nơi này, chơi bóng rổ là chuyện rất bình thường, nhưng vây quanh nhiều người như thế vẫn rất ít thấy. Đặc biệt là có nhiều nữ sinh như thế.

Từ Lâm tìm chỗ ít người kéo Lục Giai Ý vào. Lục Giai Ý đang cầm cà mên, liền nhìn thấy một đám bóng rổ sinh (học sinh chơi bóng rổ giỏi) cao lớn đang đánh bóng rổ. Cậu ở trong đám người nhìn một cái liền trông thấy Thích Dương. Kẻ cao lãnh biếng nhác đó bây giờ lại giống như động vật hung mãnh, toàn thân tràn đầy sức sống.

Lục Giai Ý không thấy bóng rổ mà chỉ cẩn thận quan sát bạn cùng bàn mới của mình.

Trong đám thể dục sinh, Thích Dương vẫn là dạng chỉ cần dựa vào bóng lưng cũng có thể phân biệt. Vừa cao gầy lại rắn rỏi, vừa khôi ngô lại cân xứng. Màu da so với các thể dục sinh khác trắng hơn một chút. Khí chất cùng phần lớn học sinh nông thôn khác biệt rõ ràng. Sắc mặt dù âm trầm nhưng lớn lên thật sự là… siêu cấp đẹp trai.

Thuộc dạng…

“Hả? Cô gái tôi thích lại đi thích hắn?… Thôi, cảm giác ai thích hắn cũng không ngoài ý muốn…”

Huống hồ hắn còn biết chơi bóng rổ.

Lục Giai Ý cuối cùng phát hiện ra, nam sinh nữ sinh trường Nhất Trung đều vô cùng nhiệt tình với bóng rổ.

Thích Dương đang cùng hai nam sinh còn cao hơn cả hắn giằng co, ngón tay thon dài có ánh nước, đập bóng bang bang vang dội, nét mặt ác liệt, bước chân mạnh mẽ. Nghiêng mình một cái liền vòng qua hai nam sinh kia, thân thể cũng thẳng tắp nhảy một cái. Người xem lập tức phát ra tiếng kinh hô.

Lục Giai Ý chẳng hiểu gì về bóng rổ, hô lên chỉ là vì, nhảy thật cao a.

Thân thể cao lớn mạnh mẽ nhảy vọt lên không trung, cánh tay dài lấp lánh ánh nước, nhẹ nhàng ném một cái, bóng từ trong không trung vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, lộp bộp một tiếng đáp vào giỏ. Vào!

“Hay!” Đám đông lại nổi lên một trận hò reo, có người còn lấy tay gõ cà mên kêu loong coong.

Bên cạnh có nữ sinh giậm chân kêu “ai ai ai”, nửa muốn hô nửa không muốn hô, nghẹn đến mức mặt đỏ hồng.

Giang Triều cười chạy tới vỗ một cái lên vai Thích Dương. Nhìn ra được cả đội đều rất hưng phấn, duy Thích Dương hờ hững, chỉ quay người đi trở về, giơ tay lau mồ hôi trên cằm. Trên người hắn ướt đẫm mồ hôi, đồng phục bóng rổ dán lên người, lờ mờ lộ ra đường cong cơ bắp. Lúc hạ tay xuống rơi ra hai giọt mồ hôi. Một nữ sinh bên cạnh vừa hưng phấn vừa kìm nén khẽ nói: “Đẹp trai quá! Đẹp trai quá! Đẹp trai quá!”

Giống như hai giọt mồ hôi kia không phải nhỏ xuống mặt đất mà là nhỏ lên người cô, vẩy ướt cô vậy.

Lục Giai Ý từ trên xuống dưới quan sát đám nam sinh, trong lòng nghĩ: “Mặc ít như vậy…”

Ngược lại, cậu thấy đám nam sinh trước mặt mọi người lộ cánh tay bắp đùi, cảm thấy rất chướng tai gai mắt. Đặc biệt là các cô gái. Nghĩ đến đó, cậu vội vàng sờ cúc áo trên cùng của mình, ống tay áo vừa mới cuộn lên lúc rừa cà mên cũng mau mau tháo xuống.

Dáng vẻ hợp quy củ, là nho sinh phải có phép tắc.

Cậu không thấy bóng rổ có cái gì thú vị, xem không hiểu liền nói với Từ Lâm: “Cậu xem đi, tớ về trước.”

“Hay thế này phải xem đi chứ!”

Lục Giai Ý lắc đầu, cầm cà mên muốn đi. Từ Lâm thấy vậy chỉ đành theo sau. Đúng lúc này, phía sau bỗng nổi lên một trận kinh hô. Y quay lại nhìn liền thấy một quả bóng đập tới. Mọi người cuống quýt chạy đi, Từ Lâm sợ đến mức ôm cà mên ngồi xụp xuống. Quả bóng kia đập thẳng vào cánh tay Lục Giai Ý làm cà mên của cậu bị đánh bay, văng thật xa lăn lóc trên mặt đất.

Cậu bị đập đến bối rối, lúc phản ứng lại vội vàng nhặt đũa và cà mên lên. Lúc định giúp nhặt bóng, có người liền trực tiếp dùng năm ngón tay bắt lấy quả bóng kia, bụi đất dính lên ngón tay thon dài. Cậu ngẩng đầu liền thấy Thích Dương từ trên cao nhìn xuống, trên mặt có mồ hôi, toàn thân bao bọc nhiệt lượng nóng kinh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.