Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 25: Sự kiện ẩu đả



Trận mưa này vừa đổ xuống liền không ngừng nghỉ. Ngày hôm sau lúc thức dậy cảm nhận được nhiệt độ tụt xuống rõ ràng.

Mưa mùa thu khiến người ta thèm ngủ hơn. Lục Giai Ý ôm chăn ngồi trên giường một lúc lâu mới bắt đầu mặc quần áo. Sắc trời còn chưa sáng, có thể nghe thấy tiếng mưa lộp bộp. Hoa cúc dại cậu bày trên bàn học đã bắt đầu héo rồi.

Đại khái là vẫn chưa cách nào hoàn toàn thích ứng với cuộc sống hiện đại, cậu vẫn luôn mơ. Trong giấc mơ từ trước đến nay đều không phải Lục Giai Ý mà là Phương Thanh Diệm. Thế nên mỗi ngày từ trong mộng tỉnh lại đều mất một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn.

Trời mưa, thừa dịp trời chưa sáng là thời cơ tốt để làm chuyện xấu.

Lần trước đánh nhau với Thích Dương, Xuyên ca vẫn chưa hồi phục, hai ngày nay bụng còn có vấn đề. Hắn có chút e sợ nhưng trong lòng cũng cay. Vừa giận vừa sợ, lại càng để bụng. Đây đã là lần thứ hai rồi, không báo cái thù này hắn còn mặt mũi nào với đám anh em nữa. Lúng túng thật. Xuyên ca quyết định cược vố lớn, nhất định phải khiến Thích Dương quỳ xuống dập đầu.

Nếu Thích Dương đã quỳ xuống dập đầu với hắn rồi, vậy Nhất Trung còn có ai dám không sợ hắn! Anh em còn ai không phục hắn!

Vậy nên lần này hắn mang theo tất cả đám đàn em, một đám lưu manh cùng nhao đến.

Đao kiếm bị cấm bọn hắn không dám mang nhưng mà gậy gộc thì không thành vấn đề đi.

Đã làm chiến trận lớn như vậy, anh em trong nhà đều mang đi hết rồi, Xuyên ca lại cảm thấy chỉ thu thập mình Thích Dương quá lỗ vốn. Cho nên mang cả bang phái, thuận tiện ở trên đường có nhiều học sinh ngoại trú nhất thu phí bảo kê.

Phí bảo kê, Phú Xuyên Nhất Trung vốn không thu.

Huyện Phú Xuyên có 4 trường cấp ba, trong đó Nhất Trung là trường trọng điểm, có thể thi vào đều là những học sinh ưu tú nhất các thị trấn, tố chất chỉnh thể đều rất cao, trường họ không có đại ca.

Chức Cao có phong cách trường học kém nhất, trái ngược với Nhất Trung, thuộc một nhóm không thi nổi cấp ba, học tra chiếm đa số, đương nhiên lưu manh côn đồ cũng nhiều hơn. Hai trường vốn cách rất xa. Bầu không khí Chức Cao truyền không tới cấp ba trọng điểm. Nhưng từ năm ngoái, Chức Cao chuyển đến khu mới, địa chỉ cách Nhất Trung chỉ mấy con phố.

Sau đó có một ngày, đại ca của Chức Cao phát hiện chuyện thu phí bảo kê, học sinh Nhất Trung cực kỳ dễ ăn hiếp!

Một đám mọt sách tay trói gà không chặt, chỉ biết học, chỉ cần ngậm điếu thuốc chặn đường dọa mấy câu, đám mọt sách đều phải ngoan ngoãn giao tiền tiêu vặt ra.

Xuyên ca bởi vì “phát tài”, dưới tay thu bảy tám anh em, đa số là học tra Chức Cao, còn có vài người là lưu manh vô công rồi nghề ngoài xã hội.

Đại ca trường học so với lưu manh ngoài xã hội, lưu manh không nguy hại lớn như thế, nhưng cũng bởi càng khó quản lý, chuyện phạm pháp nói lớn không lớn, mà lớn thì đều là học sinh, bắt được cũng chỉ phê bình giáo dục mấy câu là xong chuyện. Cho nên cấm không được.

Bọn họ thu phí bảo kê tùy người, không thể làm quần chúng phẫn nộ nên không phải ai cũng ra tay. Chọn một đám nhìn là biết có tiền lại dễ nắn bóp. Tiền tiêu vặt của học sinh đều là chín mười khối, hơn trăm thì phải xem vận khí. Nhưng tích tiểu thành đại, người nhiều thu một lượt cũng có thể đến ngàn khối.

Xuyên ca mang anh em đến, bảy tám thằng cao to lực lưỡng cầm ô chặn một con đường. Dưới bóng tối trông rất dọa người.

Lục Giai Ý cầm ô đi đến trường, trên đường thỉnh thoảng quay đầu nhìn một cái, nghĩ có khi nào trùng hợp gặp Thích Dương hay không.

Lúc đi qua Phồn Hoa Lí, bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Chu Dương Liễu.

Chu Dương Liễu cũng nhìn thấy cậu, vốn có chút uể oải trong nháy mắt liền ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ bộ dáng kiêu ngạo.

Chu Dương Liễu nhìn chằm chằm Lục Giai Ý, thấy đối phương cũng không có vẻ muốn chào hỏi liền hừ lạnh một tiếng.

Hôm qua cậu ta bởi vì Lục Giai Ý chịu nhiều cực khổ, cả người ướt đẫm bị bố mắng một lúc lâu.

Mưa rất to, hoa hải đường bên ngoài Phồn Hoa Lí bị tạt không còn hình dạng gì. Hai người ai cũng không thèm để ý đến ai. Lúc đang bước vội đến trường, rẽ sang một khúc ngoặt Lục Giai Ý nhìn thấy phía trước có một đám người đang chặn hai ba học sinh, xô xô đẩy đẩy.

Dưới đèn đường cậu liếc một cái thấy Xuyên ca, ấn tượng quá sâu, Cậu vội vàng quay lưng lại dùng ô che phân nửa người. Chu Dương Liễu ở đằng sau bực bội nhìn cậu.

“Ê hai thằng kia, ra đây!” Đối phương mắt rất tinh, lập tức hướng bọn họ hô lên một câu.

Nếu thấy rồi còn để chạy mất thì bọn họ còn thu phí cái rắm: “Nói hai đứa mày đấy, còn muốn chạy?”

Chu Dương Liễu định chạy tới phía trước nhưng thấy Lục Giai Ý đứng nguyên tại chỗ chẳng hề nhúc nhích.

“Cậu muốn bị đánh à?” Chu Dương Liễu nói.

Tim Lục Giai Ý đập thình thịch, liếc Chu Dương Liễu một cái liền ù té chạy.

“Đệt mợ chúng mày…” Có thằng chửi một câu lập tức đuổi theo.

Phí bảo kê có hai loại hình, một là định người định thời gian định địa điểm định hạn mức, trước tiên dọa nạt kẻ đó rồi giao hẹn lúc nào thì mang bao nhiêu tiền ra nộp. Không nộp thì tẩn, nộp không đủ cũng tẩn.

Còn một loại tương đối “có nhân tính” là đột kích bất ngờ, không đặc biệt nhắm vào ai, đứa nào đụng phải coi như xui xẻo.

Bọn họ là thuộc về kiểu thứ hai.

Bọn họ không phải lần đầu tiên thu phí bảo kê ở Nhất Trung. Đám học sinh Nhất Trung đều biết quy củ, có tiền thì thành thành thật thật móc ra, không có tiền thì khám xét một lượt rồi cũng cho qua. Tuy là phí bảo kê nhưng hòa khí sinh tài*, mọi người đều có nhận thức chung rồi. Muốn chạy, vậy chỉ có phần bị đánh thôi.

(đại ý là giữ không khí hòa thuận thì dễ kiếm tiền hơn)

“Còn chạy thì ông đánh gãy chân!”

Mưa không nhỏ, gió cũng lớn, Lục Giai Ý nghe thấy chạy càng nhanh. Cậu cảm thấy lần trước Thích Dương đem đám người này đánh thê thảm, bọn họ thấy mặt cậu nhất định không tha.

Thế nên cậu không dám ngừng, càng chạy càng nhanh, nhưng lại cảm thấy đám người phía sau càng ngày càng gần. Bỗng mông bị đạp một cái làm cậu ngã thẳng ra đất, ô trong tay cũng rơi gãy văng ra một góc.

“Mày chạy nữa đi!” Đám người xách áo cậu kéo lên, vừa nhìn liền mừng rỡ: “Đệt mẹ, Lục Giai Ý đây mà.”

Người này rất phấn khởi, túm cổ áo Lục Giai Ý lôi qua: “Đại ca, xem em bắt được ai này.”

Cả đám nhìn sang, rất nhanh mưa xối ướt tóc Lục Giai Ý. Xuyên ca “Ai da” một tiếng, nhìn ra phía sau cậu một cái, nói: “Chỉ mình mày?”

Lục Giai Ý hơi sợ, không nói gì. Có người lúc túi cậu kết quả một đồng cũng không thấy, lại cướp cặp sách trong tay cậu. Lục Giai Ý giữ lấy nói: “Bên trong chỉ có sách thôi.”

Đối phương tất nhiên không tin, giằng lấy kiểm tra một lượt, không có tiền, liền xóc hai cái đổ hết ra đất. Kết quả dính nước. Lục Giai Ý muốn cúi đầu nhặt nhưng bị người giữ không cúi xuống được. Có tên tóc vàng nói: “Đại ca, Thích Dương lần trước là vì nó mà ra tay.”

“Tao biết.” Xuyên ca duỗi chân đạp Lục Giai Ý một cái làm cậu lảo đảo, đằng sau có người túm cổ áo cậu, lại đem cậu đẩy về.

“Cậu ấy nghèo lắm.” Chu Dương Liễu đứng một bên bỗng nói, “Con nhà đơn thân không có tiền. Các người thả cậu ấy đi.”

“Đồng chí, việc không liên quan đến mày, tốt nhất là đừng xen vào.”

Chu Dương Liễu không dám nói nữa, lưng đeo cặp sách, liếc nhìn Lục Giai Ý. Cậu một mình đứng trong mưa, tóc ướt sũng dính lên trán, trên mặt đều là nước mưa, ánh mắt hoảng hốt nhìn lại y.

Xem ra là Lục Giai Ý chọc tới đám người này.

Y không quản được.

Chu Dương Liễu cầm ô bước đi. Vừa được mấy bước thì nghe thấy Lục Giai Ý kêu lên một tiếng. Y vội quay đầu nhìn liền thấy cậu bị đè ra đất và đám người vây lấy đá đạp. Tiếng kêu rên của Lục Giai Ý trong cơn mưa và bóng tối nghe vô cùng thê lương.

Chu Dương Liễu nắm chặt cây dù nuốt một ngụm nước bọt, tim đập thình thịch. Bỗng y xoay người đem ô trong tay gập lại, chạy tới đám người khua loạn xạ. Có lẽ ô đập trúng kẻ nào hét thảm một tiếng. Lục Giai Ý thừa cơ bò dậy. Chu Dương Liễu kéo cậu: “Chạy mau!”

Nhưng y vừa dứt lời đùi bỗng ăn một gậy, Chu Dương Liễu ngã nhào ra đất. Còn chưa kịp bò lên lưng đã ăn một gậy nữa.

“Đừng đánh!” Lục Giai Ý vội che cho Chu Dương Liễu: “Không liên quan đến cậu ấy, không liên quan đến cậu ấy!”

Lập tức có người đem cậu xốc lên. Bên cạnh học sinh vây xem càng lúc càng đông, mọi người đều kinh hãi nhìn đám người bọn họ. Có mấy nữ sinh bạo gan cầm ô chạy đến, trong đó có Triệu Tư Tư ban 6. Chu Dương Liễu cùng Lục Giai Ý bị đẩy chung một chỗ, đứng cạnh tường.

“Đứa nào nhiều chuyện, để tao biết tao đập chết!” Xuyên ca còn dọa đám học sinh xung quanh.

Cả lũ đùn đẩy nhau liền chạy mất, tầm nhìn thoáng cái trống trải hẳn. Bọn họ liền nhìn thấy một nam sinh rất cao, cầm ô đi tới.

Lục Giai Ý vừa bị đánh vào mắt, mắt phải sưng vù. Cậu cũng thấy có người nhưng không rõ là ai nhưng nghe thấy tóc vàng bên cạnh hô lên: “Đại ca, là Thích Dương!”

Những người này đều mang vũ khí, Thích Dương chỉ có một mình chắc chắn không phải đối thủ của bọn họ. Bọn họ đối với mình còn hung ác như vậy huống chi là Thích Dương lần trước đã đem bọn họ đánh thảm.

Lục Giai Ý lập tức hô to: “Thích Dương chạy đi!”

Nhưng năm sáu tên đã cầm gậy gộc đi tới, Xuyên ca quay đầu nói: “Không cần quan tâm hai đứa này, lên hết cho tao. Hôm nay nhiệm vụ chính là xử lý thằng nhãi kia!”

Giọng điệu hơi run, hiển nhiên là vẫn còn sợ hãi.

Hai tên vốn giữ Chu Dương Liễu và Lục Giai Ý lập tức buông lỏng ra, đem gậy gộc đi theo Xuyên ca vây lại. Lục Giai Ý cúi đầu nhìn một cái lập tức khom lưng nhặt ô dưới đất lên. Chu Dương Liễu kéo cậu lại: “Cậu định làm gì?”

“Bọn họ muốn đánh Thích Dương.”

“Cậu lại không giúp được.”

“Thích Dương vì cứu tớ mới gây thù với bọn họ.” Lục Giai Ý nói, “Cậu mau chạy đi, tìm xem ở trường có ai quản chuyện này không.”

Cậu nói xong liền cầm ô chạy ra, Chu Dương Liễu khập khiễng chạy về trường. Quay đầu nhìn có hai người đang vây đánh Lục Giai Ý.

Cậu liền biết gà bệnh Lục Giai Ý chẳng giúp được gì rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.