Tại Trúc Nguyệt Đình ở bên bờ Tây Hồ.
Liên Thành mặc một bộ y phục trắng tinh, dưới góc tay áo trái bị rách một mảng, còn trên tay phải đang cầm chắc một thanh trường kiếm kề lên cổ, giọng khàn đục hét lớn:
“Đừng qua đây! Nếu không ta sẽ tự sát.”
Người đứng trước mặt hắn sắc mặt trầm tĩnh, chỉ khẽ nhướn một bên chân mày tỏ ý không hài lòng hỏi: “Liên nhi, ngươi muốn giở trò gì?”
“Sở Tu Nhiên, ta mệt mỏi rồi, ta thật sự đã rất mệt mỏi.
Ta van xin ngươi, ngươi tha cho ta một đường sống.
Ngươi thả ta đi được không?”
Khóe môi sắc lẻm của Sở Tu Nhiên chợt nhếch lên một chút: “Không thể!”
“Tại sao chứ? Người ngươi yêu rốt cuộc đâu phải là ta? Ta chẳng qua là có khuôn mặt giống với người kia trong lòng ngươi, ngươi liền đày đọa ta suốt ba năm qua.
Sở dĩ ta cắn răng chịu đựng ngươi bấy lâu là vì mẫu thân ta mà thôi.
Nay mẫu thân đã tạ thế, ta không còn gì phải sợ nữa rồi.
Ngươi yêu người kia thì tự đi mà tìm hắn, muốn giày vò thế nào thì giày vò thế ấy.
Ta chỉ là một người ngoài cuộc, chẳng liên quan gì đến chuyện các ngươi cả, cớ sao ngươi phải khiến cuộc đời ta thê thảm thì mới vừa lòng? Hôm nay ta đã quyết ý, nếu ngươi không thả ta đi, ta sẽ chết tại đây.
Ngươi đừng nghĩ ta là một thư sinh chỉ dám nói không dám làm.
Ngươi nên biết ta đối với ngươi đã ghê tởm cùng cực rồi, thà chết chứ quyết không muốn sống bên cạnh ngươi thêm ngày nào nữa.”
Ánh mắt của Sở Tu Nhiên co rút lại, cơ trán giật giật mấy cái: “Lá gan được lắm.
Cứ xem như hôm nay bản vương để ngươi đi, ngươi nghĩ chân trời góc biển có thể trốn thoát bản vương cả đời sao?”
“Ta không cần biết.” Liên Thành điên loạn thét lên.
“Ta chỉ biết nếu không thể rời khỏi đây, ta sẽ để lại cái xác này cho ngươi.
Lúc đó ngươi muốn chặt tay chặt chân hay lột da thì tùy ngươi.”
“Được, muốn đi thì bản vương để cho ngươi đi, xem ngươi đi được bao xa.” Sở Tu Nhiên cười gằn rồi quay lưng lại phía hắn.
Hắn ý thức được y đã bỏ mặc mình, bèn cầm kiếm chạy ra ngoài đình, cưỡi lên ngưa gấp gáp phóng đi.
Sở Tu Nhiên nghe được tiếng vó ngựa đi xa thì quay trở ra, nhìn con ngựa của y còn đứng trơ trọi lại một mình, không xót xa, không đau lòng, chỉ rít đầy giận dữ qua kẽ răng: “Liên Thành, ngươi giỏi lắm.
Bản vương sẽ nhớ thật kỹ chuyện hôm nay, đợi ngày bản vương bắt được ngươi, bản vương cho ngươi chết không toàn thây.”
Sáu năm sau ở Bộc Châu, trong thư viện Cận Minh.
Viện trưởng Lý Trọng thúc giuc đám viện sinh nhanh tay nhanh chân ôm sách chất lên các ngăn kệ cao.
Con trai duy nhất của ông Lý Hoài vừa ôm đống sách cao hơn nửa mặt vừa hỏi: “Phụ thân, thư viện của chúng ta trước nay vẫn bề bộn vậy mà.
Mấy lần con bảo cần tu sửa này nọ người còn chả thèm để ý.
Sao nay tự dưng vừa sáng sớm lại lôi hết mọi người trong viện ra làm khổ sai vậy?”
Lý Trọng cầm cây thước bảng nhỏ hẹp đập nhẹ lên tay: “Con thì biết gì chứ? Sáng nay vừa có thánh chỉ của bệ hạ truyền đến, nói rằng thư viện chúng ta được sắc phong là thư viện cổ xưa nhất của bản triều, sắp tới còn cử Đoan vương đến trùng tu lại một số nơi bị hư hại.
Trước kia muốn lộn xộn thế nào cũng được, dù sao cũng chỉ có ta và đám ranh các con, giờ đích thân Đoan vương đến xem qua, sao có thể để ngài ấy chứng kiến cảnh mất mặt này được? Xếp sách ngay ngắn xong còn phải đi quét dọn khắp viện nữa, treo thêm mấy bức tranh chữ tươm tất một chút.”
Lý Hoài bĩu môi: “Cổ xưa nhất à? Ý nói là tồi tàn nhất phải không?”
Lý Trọng cầm cây thước đánh vào mông y, một đám viện sinh cười nhan nhản ra.
Lý Hoài bức xúc quay sang chỗ một viện sinh mặc áo trắng vẫn đứng im re xếp sách tự nãy giờ: “Tiểu Đỗ, ta nói không đúng sao? Ngươi xem phụ thân lại thừa dịp ức hiếp ta kìa.”
Viện sinh áo trắng quay lại mỉm cười, không nói gì.
Lý Trọng hướng hắn nói: “Tiểu Đỗ, con là người có học thức uyên bác nhất trong cái đám ranh này.
Đợi khi Đoan vương đến, con đi cùng ta tiếp đón ngài ấy.”
Viện sinh áo trắng lắc đầu: “Con không giỏi ăn nói đâu.”
Lý Trọng cương quyết nói: “Đừng lo.
Đoan vương rất hiền từ thân thiện.
Ta từng gặp qua ngài ấy mấy lần.
Ngài ấy đặc biệt thích những người văn chương nho nhã như con.
Tài năng của con nếu cứ chôn vùi ở thư viện này sẽ rất uổng phí.
Chỉ cần được ngài ấy tiến cử một chút, nói không chừng con sẽ có cơ hội bình bộ thanh vân.”
Lý Hoài chen vô: “Phụ thân, con mới là con trai ruột của người mà, sao người thiên vị cho Tiểu Đỗ hơn con vậy?”
Lý Trọng lại giơ cao cây thước, Lý Hoài tinh mắt nên chạy trước.
Lý Trọng nói: “Con xem con bao nhiêu tuổi đầu rồi hả? Đến cả tứ thư còn chưa đọc thuộc lòng hết mà muốn ta giới thiệu với ai? Giới thiệu để mất mặt ta à?”
Đám viện sinh lại cười ầm lên.
Tiểu Thu đang cầm cây chổi lông phủi bụi trên kệ cũng nhịn không được lên tiếng: “Lý Hoài, ta so với ngươi còn nhớ nhiều hơn vài chữ.
Nếu muốn được giới thiệu với Đoan vương, ngươi còn phải xếp sau ta nữa nha.”
Lý Hoài gân cổ lên liếc y: “Ngươi không lên tiếng chẳng có ai bảo ngươi câm đâu, đồ trứng thối!”
Ồn ào cả buổi, đến giờ ăn cơm trưa, Tiểu Thu và Lý Hoài tranh nhau gắp thức ăn, viện sinh áo trắng ngồi giữa họ chỉ nhai cơm trắng, trong khi đôi mắt lại hướng sang đâu đâu suy nghĩ mông lung.
Lý Hoài gắp được đồ rồi nên le lưỡi trêu Tiểu Thu gắp chậm, nhìn lại thấy viện sinh áo trắng đang ngậm cục cơm trong miệng quên nhai, bèn đem đồ vừa gắp bỏ sang chén hắn:
“Tiểu Đỗ, ăn nhiều một chút.
Phụ thân nói rồi, Đoan vương rất thân thiện, ngươi không cần vì sắp gặp được ngài ấy mà sợ vậy đâu.”
Tiểu Thu cười cười: “Không trách Tiểu Đỗ được, dân thường chúng ta quanh năm có gặp được ai quyền quý đâu? Đừng nói là vương gia, ngay đến quan phủ còn có thể dọa chúng ta sợ rét run một trận.
Nhưng mà, ta cũng nghe nói Đoan vương khá là tốt tính.
Đoan vương là đệ đệ ruột của hoàng thượng, rất thích giao kết với văn nhân mặc khách.
Còn nghe nói trạng nguyên bị mất tích Liên Thành chính là bạn thân nhất của Đoan vương.”
Yến Can ngồi gần đó xen vào: “Này thì chưa chắc đâu.
Ta cũng nghe nói sau khi Liên Thành mất tích, Đoan vương không hề đi tìm kiếm y.
Mấy chuyện như tình yêu tình bạn gì đó, người hoàng tộc không có nghĩ đơn giản như chúng ta đâu.”
Ai nấy nghe xong cũng thấy bẽ bàng.
Lúc này viện sinh áo trắng mới lên tiếng: “Đoan vương là người tốt.
Nếu ngài ấy không tìm Liên Thành, thì chắc chắn là vì muốn tốt cho y thôi.”
Lý Hoài trố mắt: “Ta không hiểu a.”
Viện sinh áo trắng cười nhẹ cúi đầu ăn tiếp.
Hai hôm sau, lại có nội giám đến thư viện gặp riêng Lý Trọng nói gì đó.
Tiễn nội giám đi rồi, Lý Trọng mặt mày xanh xao tập hợp tất cả viện sinh lại nói:
“Ngày mai đoàn ngựa xe của vương gia sẽ đến thư viện chúng ta.”
Lý Hoài hớn hở: “Sớm vậy sao? Con còn tưởng người của hoàng tộc đi đâu cũng phải tốn cả tháng trời chuẩn bị chứ.”
Lý Trọng thở dài, lại nói: “Ngày mai sợ rằng sẽ rất khó qua.”
Viện sinh áo trắng nghi ngờ hỏi: “Viện trưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vốn là hoàng thượng muốn cử Đoan Vương đến, nhưng Đoan vương lại bị bệnh vào ngay lúc này, cuối cùng lại đổi thành Kính Vương đến.
Từ kinh thành đến cái nơi thôn dã này của chúng ta đúng là phải mất cả tháng, nhưng Kính vương vừa dẹp xong phản loạn ở Đông Bắc, đến đây chẳng mất bao nhiêu ngày đi đường.”
Viện sinh áo trắng đứng chết trân, tự đưa một tay ôm lấy cơ thể bắt đầu run lên.
Lý Hoài không hiểu hỏi: “Đoan vương với Kính vương thì có khác gì nhau?”
Lý Trọng xua tay không muốn nói và bỏ đi.
Lý Hoài quay sang Tiểu Thu, thấy sắc mặt Tiểu Thu cũng khá hốt hoảng.
Trong đám viện sinh ở đây, Tiểu Thu là người thích hóng chuyện nhất, tin chắc đã biết được ít nhiều.
Tiểu Thu giải thích với cả đám bọn họ: “Kính vương là nhân vật cực kỳ ghê gớm.
Nhân vật này không nhắc thì thôi, nhắc đến liền thấy sởn cả da gà.
Kính vương là hoàng thúc trẻ tuổi nhất của hoàng đế, năm nay chắc ngoài ba mươi một chút thôi.
Hoàng đế đăng cơ lúc còn nhỏ, nội loạn ngoại xâm đều không rành chút gì, là do một tay Kính vương bình ổn hết.
Bên ngoài đồn đại Kính vương mặt mày lạnh lẽo như sắt thép, giết người nhanh hơn cả tia chớp, mà sở thích trên giường cũng rất kỳ dị.”
Lý Hoài hơi sợ hãi hỏi: “Kỳ dị thế nào?”
Tiểu Thu nói tiếp: “Kính vương này chỉ nhằm vào nam nhân, mà một khi y đã nhìn trúng nam nhân nào thì từ kẻ quyền quý đến bậc hầu tước có muốn chạy đằng trời cũng chạy không khỏi.
Hoàng đế cũng không dám ý kiến gì.
Có lẽ vì được Kính vương trông nom từ nhỏ, cho nên đối với Kính vương vừa nể vừa sợ, chưa từng thấy hoàng đế ra mặt làm trái ý Kính vương bao giờ.
Còn nữa nha, những người theo hầu Kính vương không sớm thì muộn đều đoản mệnh.
Có lời đồn là Kính vương ở trên giường rất bạo ngược, cũng có lời đồn là hầu hạ không tốt nên bị Kính vương ban chết, hoặc là do vương phi ghen tuông âm thầm giết hại.”
“Trời! Nói vậy thì ở gần vị vương gia này đường nào cũng là đường chết sao?” Tam Lang chen khỏi đám đông lú đầu ra trước hỏi.
Yến Can gật đầu: “Đúng vậy.
Kính vương nắm giữ trong tay toàn bộ binh lực hùng hậu nhất của bản triều, đến hoàng đế còn không dám chọc vào, thì liệu có ai dám thay ngươi ra mặt cầu tình? Đắc tội với Kính vương chính là tự tìm con đường chết, trước giờ đều không có ngoại lệ.”
Lý Hoài thắc mắc: “Người đáng sợ vậy mà vẫn có nữ nhân nguyện ý gả cho y làm vương phi sao?”
Yến Can nói: “Chắc gì người ta tự nguyện? Có thể cũng là bị ép buộc.”
Lý Hoài quay sang viện sinh áo trắng, thấy sắc mặt hắn tím tái, vội la lên: “Thôi không nói nữa, các ngươi dọa Tiểu Đỗ sợ rồi kìa.
Mấy người hoàng tộc mắt mọc trên đỉnh đầu ấy dù có nhắm trúng ai cũng không đời nào nhắm trúng bình dân như chúng ta đâu.
Tiểu Đỗ, ngươi không cần lo.”
“Ta muốn về nhà nghỉ ngơi, xin với viện trưởng hộ ta.” Viện sinh áo trắng nói rồi vội vàng rời khỏi.
Cả đám viện sinh nhìn nhau ngạc nhiên.
Tuy rằng trong lòng ai cũng có chút bất an nhưng chuyện vẫn chưa đến đâu mà đã run rẩy thế kia thì thật làm quá rồi..