Suy nghĩ một hồi, Thẩm Nghiên Bắc thật muốn lôi nguyên chủ ra đánh một trận. Hai người đã thành thân, trên lý thuyết xưng hô của hai người phải là phu quân nương tử, nhưng Thẩm Yến lại vẫn coi y như nô lệ, bắt y gọi mình là gia chủ. Lấy đó mà nhắc nhở thân phận của nam nhân, mà hắn lại gọi nam nhân là... tên xấu xí?
Thẩm Yến, đ* má nhà ngươi!
Thẩm Nghiên Bắc hít sâu một hơi, áp xuống lửa giận trong lòng, nở một nụ cười với nam nhân: "Vừa rồi ta nói không để ngươi đi bến tàu làm việc không phải muốn trách cứ ngươi."
Nam nhân nghe vậy ngẩng đầu, khó tin nhìn Thẩm Nghiên Bắc.
"Việc kia vừa nặng vừa mệt, ngươi là một song nhi không thích hợp làm." Thẩm Nghiên Bắc tận lực khiến nụ cười của bản thân không tới mức cứng đờ, "Ta là trụ cột trong nhà, nuôi cả nhà là việc của ta."
"Gia chủ..." Nam nhân ấp úng gọi một tiếng, nghe có phần nghẹn ngào.
"Ngươi gọi sai rồi." Thẩm Nghiên Bắc đưa tay ra xoa lấy khuôn mặt không được nhẵn nhụi của y, nghiêm mặt nói, "Chúng ta đã chính thức bái đường thành phu phu, ngươi phải là gọi ta phu quân mới đúng."
Nam nhân mở lớn mắt, khiếp sợ không đáp.
Thẩm Nghiên Bắc đau lòng muốn chết, dỗ dành: "Gọi một tiếng cho ta nghe, đừng gọi sai."
Môi nam nhân mấp máy, cảm giác yết hầu có chút nghẹn, nửa ngày mới gọi ra hai chữ kia. "Phu, phu quân."
Hốc mắt nam nhân đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Làm sao vậy? Thẩm Nghiên Bắc dán lại gần nhìn, phát hiện trong mắt y đã nhiễm một tầng hơi nước, hắn tức khắc hoảng hốt.
"Làm sao vậy? Ta làm gì khiến ngươi không vui ư?" Thẩm Nghiên Bắc vội vàng nâng đầu y lên. Hắn cũng chưa từng yêu đương, không biết phải dỗ dành người yêu thế nào.
Nam nhân ngượng ngùng qua loa lau mặt, giọng nói khàn khàn: "Không có việc gì."
Thẩm Nghiên Bắc ngốc ngốc: "Không có việc gì vậy tại sao ngươi khóc?" Sau khi thấy tai nam nhân hơi phiếm hồng, hắn lại cười ngu. Hóa ra tức phụ nhà hắn ngượng ngùng!
"Tức phụ ơi!" Thẩm Nghiên Bắc vui vẻ gọi.
Nam nhân quay đầu lại, đối diện với đôi mắt ánh lên ý cười, lỗ tai càng đỏ.
Tức phụ của ông đây sao lại có thể đáng yêu thế nhỉ! Thẩm Nghiên Bắc cười tủm tỉm nắm lấy tay y.
Nam nhân cứng đờ, giật giật tay, ý muốn rút tay về.
"Làm gì đó?" Thẩm Nghiên Bắc dùng sức nắm lấy, mở bàn tay y ra.
"Xấu!" Biểu tình nam nhân khẩn trương, bàn tay còn lại yên lặng siết chặt. Những song nhi khác đều trắng trắng mềm mềm, y vừa xấu lại vừa đen, đôi tay khô ráp này sao có thể lọt vào mắt người khác.
"Xấu ở chỗ nào nào?" Xương cốt ngón tay nam nhân rõ ràng, thon dài hữu lực. Hoàn toàn ngược lại với một thân trắng mềm được chăm nhiều năm của nguyên chủ, bàn tay nam nhân khô ráo ấm áp, trên tay cũng có nhiều vết chai.
Không tính là đẹp, nhưng Thẩm Nghiên Bắc lại rất thích. Thế này mới gọi là tay của đàn ông! Tay như thế này cầm mới sướng!
Thẩm Nghiên Bắc nghĩ là làm. Bàn tay trắng nõn gầy gõ của hắn đan lấy bàn tay của nam nhân, cùng y mười ngón tay khăng khít.
Cả người nam nhân run lên, màu da bánh mật cũng ửng đỏ. Lòng bàn tay mềm mại giống như dòng điện chạy dọc người y, khiến da đầu y tê dại. Lồng ngực nhảy nhót không ngừng, giống như con thỏ vậy.
Loại cảm giác xa lạ này khiến khuôn mặt nam nhân đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh không dám nhìn thẳng Thẩm Nghiên Bắc.
Thật đáng yêu, thật muốn cắn một cái! Thẩm Nghiên Bắc liếm môi, cảm giác trong lòng có một ngọn lửa đang bùng cháy. Lại nghĩ đến thân thể mình gầy yếu, Thẩm Nghiên Bắc đành tự an ủi.
Tương lai còn dài, trước tiên hắn phải dưỡng thân thể này tốt hơn mới có thể tính đến những việc khác. Thân thể này cũng đã hai mươi tuổi rồi, vậy mà mới chỉ cao đến cằm của nam nhân, cũng không biết nếu chăm sóc tốt có thể cao lớn cường tráng thêm hay không.
Mặt khác, hắn phải gánh trách nhiệm là một đương gia, kiếm tiền nuôi vợ.
Nhìn tức phụ hắn cao lớn như vậy, trên người lại chỉ mặc một tấm y phục ngắn ngủi, đã thế còn vá tới vá lui!
Vợ mình đến y phục hẳn hoi còn không có, sao có thể như thế được?
Nuôi gia đình là quan trọng nhưng có một việc còn quan trọng hơn!
Thẩm Nghiên Bắc dùng sức nắm chặt tay nam nhân, thành khẩn nói: "Nhiều ngày nay ta bệnh hồ đồ rồi, làm rất nhiều việc không tốt đối với ngươi, hiện tại ta xin lỗi ngươi nha, ngươi đừng để trong lòng!"
Ánh mắt nam nhân chợt lóe, không nói gì.
Thẩm Nghiên Bắc gấp gáp: "Ngươi đừng im lặng như thế, nếu ngươi tức giận, ta cho ngươi đánh hai cái nha?" Nói xong, hắn kéo tay nam nhân đập lên người mình.
Nam nhân hoảng sợ, cuống quít thu tay, ồm ồm nói: "Ngươi là nam nhân của ta, làm sao ta có thể hận nam nhân của mình!"
Trời ạ, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy lòng mình cũng mềm thành bãi nước rồi.
"Không tức giận thì tốt, nếu ta đã xin lỗi ngươi cũng đã tha thứ, thì việc này chúng ta cho nó qua nhé?" Thẩm Nghiên Bắc nhìn chằm chằm vào y.
Nhìn thấy ánh mắt chân thành của Thẩm Nghiên Bắc, nam nhân không có chút do dự gật đầu, Thẩm Nghiên Bắc thở phào nhẹ nhõm, trịnh trọng tuyên bố, "Ta thề, về sau nhất định sẽ đối với ngươi thật tốt!"
Nam nhân vẫn tiếp tục gật đầu, không nói gì.
Thẩm Nghiên Bắc cũng không vội, cười nói: "Lời này tuy không có sức thuyết phục, nhưng tương lai còn dài, sau này ngươi có thể nghiệm chứng."
Ngay lúc Thẩm Nghiên Bắc tưởng nam nhân vẫn không đáp, y lại khó khăn nói rằng.
"Ta tin ngươi."
Tuy rằng không biết vì sao gia chủ lại thay đổi như vậy, nhưng trong tâm y mách bảo, lời người này nói là sự thật.
Hú! Thẩm Nghiên Bắc hò hét trong lòng một tiếng, kìm lòng không đặng hôn một cái lên khuôn mặt y: "Tức phụ, ngươi đáng yêu quá à!"
Nam nhân giống như bị sét đánh, ngây ngốc đứng im một chỗ, qua một lúc lâu mới sờ đến chỗ vừa được hắn hôn.
Độ ấm của đôi môi Thẩm Nghiên Bắc vẫn còn lưu lại, cộng thêm lời hứa hẹn phía trước, khiến cả người y đều nóng lên, tim đập loạn giống như con ngựa hoang.
Nhìn hắn cười vui vẻ, nam nhân cảm thấy tâm y nổi lên gợn sóng.