Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Chương 35: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng



Loại người như Lý Dật mà cũng muốn xây học đường ư? Chuyện cười gì vậy? Thẩm Nghiên Bắc không khỏi nhíu mày.

"Trung thúc, chuyện này rốt cuộc là sao?"

Thẩm Đức Trung rít một hơi thuốc lá, mặt nhăn cả lại: "Sáng sớm ngày hôm nay, có người gọi ta đến Lý gia thôn bàn chuyện. Khi đến nơi, lý chính và trưởng thôn mấy thôn xung quanh đều đang ở đó. Lý cử nhân ngồi trên cao thong thả uống trà, thôn trưởng Lý gia thôn liếc ta một cái, ngoài cười mà trong không cười nói cho ta biết chuyện này, bảo ta về nói cho người trong thôn biết, thu tiền dâng lên!"

Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc trở nên sắc lạnh: "Những thôn khác đều đồng ý rồi hả?" Mấy thôn xung quanh bọn họ đều không có học đường, tư thục lại càng không có. Mãi mới có một vị có công danh trên người, mà giờ đã tạ thế, thế hệ này chỉ còn nguyên chủ và Lý Dật. Cha mẹ của nguyên chủ ngoài ý muốn bỏ mình, nguyên chủ lại cao ngạo không bao giờ có ý định mở học đường, mà Lý Dật một lòng muốn khảo công danh, cũng chẳng còn ai có tâm tư suy tính việc này. Không ngờ sau khi Lý Dật đậu cử nhân gã lại có ý đấy.

Nói gã muốn trở thành thầy, Thẩm Nghiên Bắc là người thứ nhất không tin.

"Cũng không phải!" Thẩm Đức Trung càng nghĩ càng thêm tức giận, "Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên (*)! Bây giờ có ai mà không một lòng thờ vị Lý cử nhân kia?" Nói là nghị sự, kết quả là đã bàn bạc xong từ lâu rồi, gọi ông đến chỉ để báo một tiếng! Nếu không phải muốn có lấy tiền, người ta khéo còn chẳng nhớ tới ông!

(*)一人得道鸡犬升天: (NHẤT NHÂN ĐẮC ĐẠO, KÊ KHUYỂN THĂNG THIÊN) một người làm quan cả họ được nhờ; một người đắc đạo, chó gà thăng thiên (Theo truyền thuyết vào thời Hán Hoài Nam Vương Lưu An tu luyện thành tiên, cả gia đình đều về trời, ngay cả gà chó ăn tiên dược cũng được về trời. Sau này dùng "nhất nhân đắc đạo, kê khuyển thăng thiên" để ví một người có thế lực, bạn bè họ hàng của anh ấy cũng được thơm lây.)

Bực nhất chính là, dù trong lòng không hề thoải mái cũng phải cắn răng, mỉm cười dâng tiền lên!

Những trưởng thôn khác đều nói, xây dựng học đường, có học đường là chuyện có lợi cho dân, là chuyện tốt! Học đường truyền thụ học thức, đào tạo nhân tài, thay đổi vận mệnh nghèo khó của bọn họ! Mọi người rất muốn cùng nhau đồng tâm hiệp lực xây dựng học đường, để cho thế hệ sau mở được con đường xán lạn!

Thẩm Đức Trung ông còn có thể nói cái gì nữa?

Chả nhẽ lại nói Thẩm gia thôn và Lý gia thôn có hiềm khích, nếu học đường xây ở trong Lý gia thôn, người Lý gia thôn sẽ gây khó dễ với đệ tử của Thẩm gia thôn ư? Khéo lại bị người ta đổ cho người Thẩm gia thôn có thành kiến, lại không tận tâm dạy dỗ? Cũng có thể đổ cho Thẩm gia thôn không muốn ra tiền xây học đường?

Lời này mà nói ra, người khác chắc chắn sẽ nói bên Thẩm gia thôn hẹp hòi ích kỷ, Lý gia thôn lại được dịp dẫm lên, cô lập bọn họ!

"Trung thúc đừng tức giận, việc này có lẽ vẫn còn chỗ để linh động." Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày nói. Không giống với tư thục, tùy tiện tìm một tú tài thi rớt hoặc đồng sinh cũng có thể đảm nhận vị trí lão sư. Vào thời điểm này, yêu cầu về vấn đề quản lý học đường vô cùng nghiêm khắc, học đường nào cũng phải có một thầy dạy văn, một thầy dạy võ.

Thẩm Đức Trung xua tay, trong lòng đã cam chịu rồi. Triều đình đề xướng việc dạy học trồng người, đã từng đưa xuống chiếu chỉ, yêu cầu quan chức địa phương phải hỗ trợ việc học đường. Việc này Lý gia thôn dám công khai làm, hẳn là đã nắm chắc trong tay.

Hiện tại ông đang đau đầu không biết phải làm cách nào, mới có thể kiến thôn mình gom tiền đưa lên.

Thẩm Nghiên Bắc trầm mặc. Việc này trăm phần trăm bất lợi với Thẩm gia thôn, nhưng bọn họ không có quyền phản đối!

Thẩm Đức Trung cũng không trông cậy vào hắn có thể nghĩ ra biện pháp gì, chỉ là tình cờ hắn hỏi thăm, lòng ông bực nên mới lải nhải dăm ba câu. Nhớ lại thiếu niên và quản sự vừa mới tới cửa, ông tò mò hỏi: "Ngươi từ lúc nào mà lại quen biết được thiếu gia nhà giàu vậy?" Thiếu niên kia trắng trắng mềm mềm, nhìn đã thấy phúc khí!

Thẩm Nghiên Bắc cũng không dám bô bô ra là y thèm muốn cơ thể cường tráng giống tức phụ hắn nên chạy đến xin phương pháp, cười nói: "Ở trấn trên tình cờ gặp được, gặp lại hai lần thì thành quen biết ấy mà."

Thẩm Đức Trung đã hiểu, nghiêm mặt nói: "Quản sự kia để ít bạc lại đây, nhờ ta tìm chỗ cho hai người bọn họ ở một thời gian, ngươi tính xem chúng ta phải sắp xếp thế nào?"

Y phục Tô Thanh Trạch nhìn không phú cũng là quý, nhưng y lại không có tính tình kiêu căng như mấy thiếu gia nhà giàu khác, hơn nữa lần này tới đây cũng không mang theo tỳ nữ, nhìn là biết chuẩn bị chịu khổ chịu cực. Thẩm Nghiên Bắc lập tức nói: "Thức ăn không cần chuẩn bị, nhà ta thêm hai cái bát hai đôi đũa là được rồi. Còn chỗ ở, Trung thúc ngài cứ xem trong thôn có nhà nào thích hợp thì đưa bọn họ đến đó." Tô Thanh Trạch là một song nhi chưa cưới gả, sắp xếp ở nhà hắn hay nhà trưởng thôn cũng không hợp lý, tốt nhất là tìm một nhà chỉ có song nhi không có hán tử.

Thẩm Đức Trung cũng nghĩ tới điểm này, nghĩ rồi nói: "Được rồi, để ta đi hỏi thăm một chút." Nói xong nhìn Thẩm Nghiên Bắc tiếp: "Vậy lễ cập quan của ngươi thì sao?"

"Ta đang muốn thương lượng chuyện này với ngài đây." Thẩm Nghiên Bắc đem lời của nam nhân kia thuật lại, cuối cùng, hỏi Trung thúc: "Ngài xem xét cần mời những người nào?" Nguyên chủ bị bệnh lâu như vậy, cũng không rõ mấy vị trưởng bối trong thôn ốm khỏe thế nào.

Thẩm Đức Trung chau mày: "Những người khác không nói, có một người ngươi chắc chắn phải mời."

Thẩm Nghiên Bắc hơi kinh ngạc.

"Lý cử nhân." Sắc mặt Thẩm Đức Trung cũng không tốt, "Dù chúng ta và Lý gia thôn có mâu thuẫn thế nào, hắn là cử nhân, ngươi là tú tài, ngươi không mời hắn là không hợp lý."

Phắc diu! Phân chia tầng lớp thật khốn nạn! Đáy lòng Thẩm Nghiên Bắc thầm mắng một câu.

Thẩm Đức Trung còn không biết hai người đã gây sự trở mặt, lại còn thân thiết nói với Thẩm Nghiên Bắc thêm một câu: "Thiệp mời này ngươi còn phải tự viết."

Thẩm Nghiên Bắc: "..."

Chưa kịp vui vẻ vì cái lễ cập quan vì được dùng tên mình thì lại thêm cái phiền phức này?

Thẩm Nghiên Bắc đầy bụng tức về tới nhà, vừa thấy được tức phụ, lập tức đi qua tựa đầu lên vai y.

"Làm sao vậy?" Để thanh niên đặt hết trọng lượng lên người mình, Cố Trường Phong thấp giọng hỏi.

"Tức phụ, từ ngày mai ta phải đọc sách thật chăm chỉ, em phải giám sát ta." Thẩm Nghiên Bắc ấm ức nói.

Cố Trường Phong mỉm cười đáp: "Được."

"Tức phụ, ta đã suy nghĩ kỹ rồi." Thẩm Nghiên Bắc nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh, nghiêm túc nói, "Thế đạo ngày nay người hiền lành dễ bị ức hiếp, ngựa dễ bảo thường bị người cưỡi.(*). Tuy ta không để ý tới người khác, nhưng cũng không muốn bị coi thành một con ngựa."

(*)人善被人欺,马善被人骑: (NHÂN THIỆN BỊ NHÂN KHI, MÃ THIỆN BỊ NHÂN KỴ) Câu thành ngữ này khuyên chúng ta thật thà quá là một khuyết điểm, đối đãi với người xấu tuyệt đối không thể biểu hiện sự thật thà, yếu đuối, nếu không sẽ dễ bị ức hiếp

Ánh mắt Cố Trường Phong nghi hoặc, Thẩm Nghiên Bắc nói tiếp: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ta đã nghĩ rồi, chúng ta vẫn nên tiếp tục hướng lên trên mà đi đi."

"Huynh muốn làm thì làm thôi." Hiện tại khuôn mặt thanh niên tuy không có biểu cảm, nhưng lại mang theo phần lạnh lẽo. Cố Trường Phong không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy thanh niên hiện giờ càng làm cho y thêm động lòng.

"Cố đại ca!"

Thanh âm Tô Thanh Trạch từ xa truyền tới, lúc này Thẩm Nghiên Bắc mới nhớ tới nhà y tặng sách cho hắn, vội vàng chạy đi xem.

Vừa mới thấy, Thẩm Nghiên Bắc trực tiếp ngẩn cả người.

Đúng là buồn ngủ gặp được chiếu manh(*)! Đối phương đưa cho hắn không phải sách vở linh tinh mà là tổng hợp đề thi trước kia, bên cạnh còn có giải thích và chú ý.

(*)刚想瞌睡就有人送枕头过来: (CƯƠNG TƯỞNG KHẠP THỤY TỰU HỮU NHÂN, TỐNG CHẨM ĐẦU QUÁ LAI) Có ý nghĩa: gặp được những điều đang cần, đang mong đợi, đúng dịp. Giống câu "buồn ngủ gặp được chiếu manh" mà bên mình hay nói.

Đối phương tặng sách này cho y là có ý gì? Là muốn hắn chiếu cố tốt cho Tô Thanh Trạch hay sao?

Thẩm Nghiên Bắc sâu sắc hoài nghi.

Trong sương phòng biệt viện Huyện nha, một nữ tử vẻ mặt dịu dàng đang ôm một đứa bé tầm một tuổi trong lòng, đứa bé khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm vào con hổ bông trong tay nam nhân trước mặt, đôi tay nhỏ mập mạp cố gắng với đến: "Muốn! Muốn!"

Lý Trí Viễn cố tình đưa hổ bông lên trên cao, đứa bé cũng hớn hở đưa tay theo. Nữ tử trừng hắn một cái, trực tiếp cướp lấy hổ bông đưa cho bé con.

Bé con ôm hổ bông, ngoác miệng cười vui vẻ, lộ ra hai cái răng trắng sáng.

"Còn tức giận à?" Lý Trí Viễn ngồi xuống bên cạnh nữ tử, nàng hừ một tiếng dịch sang bên cạnh.

Lý Trí Viễn sờ mũi, bất đắc dĩ nói: "Thanh Trạch không phải tiểu hài tử, chúng ta phải tôn trọng ý kiến của nó."

"Tôn trọng là ném nó đến nông thôn để nó làm xằng làm bậy à?" Mày liễu nữ tử nhăn cả lại, thanh âm lạnh lùng.

Lý Trí Viễn ôn nhu dỗ dành: "Thẩm tú tài kia có nhiều ý tưởng, khéo thật sự có thể khiến Thanh Trạch gầy xuống đấy."

Nàng không đáp lời, chỉ là trong mắt hạnh hiện lên tia lo lắng.

"Ta đã dặn dò Minh An, nếu thấy không ổn thì lập tức đưa Thanh Trạch trở về." Lý Trí Viễn bổ sung nói, "Thẩm tú tài ta cũng đã bàn giao lại rồi, hắn sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Trạch."

"Bàn giao tốt rồi? Dùng mấy quyển sách kia á?" Nữ tử bị chọc tức cười, "Chàng là con sâu trong bụng người ta hả, người ta còn có thể đọc sách mà hiểu ý chàng?"

Lý Trí Viễn cười nói: "Hắn là người thông mình, hắn sẽ tự rõ."

"Hắn có hiểu hay không ta không biết, ta chỉ biết hiện tại chàng phải sang thư phòng ngủ một đêm." Nữ tử tức giận liếc hắn một cái, ông bé con ra khỏi phòng, Lan Lăng và Hồng Nhụy nhanh chóng chạy theo.

Lý Trí Viễn dở khóc dở cười, nhìn thấy nàng đi xa rồi khuôn mặt cũng thu lại ý cười.

"Không phải ta yên tâm để cho y một mình, mà ta sợ nếu y tiếp tục như vậy sẽ..."

Nhớ lại bức thư ngày ấy, ánh mắt Lý Trí Viễn trở nên phức tạp.

Bề ngoài tuy đẹp đẽ, nhưng cũng chỉ thế thôi, cuối cùng con người cũng thích đồ đẹp. Hắn cũng không dám đánh cuộc!

Tô Trạch Trạch được nhớ thương lúc này đang theo chân trưởng thôn đến một hộ thôn dân.

"Địa phương nhỏ có phần đơn sơ, mong thứ lỗi."

"Không sao!" Tô Thanh Trạch một chút cũng không ngại, ngược lại còn rất vui vẻ hứng thú đánh giá nhà nhỏ nhà lớn xung quanh. Trên đường gặp được mấy ánh mắt tò mò đánh giá y cũng không giận, trên khuôn mặt tròn tròn luôn treo nụ cười, khiến cho các thôn dân kinh ngạc không thôi.

Một song nhi áo lam đang đợi trước cửa nhà, thấy trưởng thôn dẫn người lại đây, lập tức lộ ra nụ cười thân thiện: "Xin chào, ta là Thẩm Thu Quy."

"Xin chào, ta tên Tô Thanh Trạch. Thời gian tới làm phiền rồi!" Tô Thanh Trạch lễ phép mà trả lời.

"Không phiền, không phiền đâu! Ta dẫn ngươi đi xem phòng ở!" Thẩm Thu Quy cười càng thêm tươi tắn. "Ngươi xem còn thiếu cái gì không, ta để người lấy thêm cho!" Trưởng thôn nói có một thiếu gia trong huyện muốn tới ở nhờ nhà hắn, còn đưa cho hắn tiền thuê nhà nữa, khiến hắn hoảng sợ không thôi. Hỏi kỹ mới biết y là bằng hữu của Thẩm tú tài. Thẩm tú tài tính cách cao ngạo cũng kết giao bằng hữu sao? Trong lòng hắn tò mò, nhớ tới trong nhà còn có hai gian phòng để không nên đồng ý. Không ngờ tới đối phương lại là một song nhi ngoan ngoãn hiền lành, trắng trắng mềm mềm như bông muốn nắn bóp!

Phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, gối đệm chăn trên giường đều đã được đổi thành cái mới, tuy rằng màu sắc và hoa văn trông hơi già, nhưng Tô Thanh Trạch cũng không mấy để ý, lập tức dọn hành lý lại đây.

Cuối cùng cũng thu xếp xong, Tô Thanh Trạch lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Lần sau gặp lại A Hành, nhất định sẽ khiến cho hắn bất ngờ không thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.