Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Chương 4: "Tình nhân" tìm đến nhà



Edit & Beta: Yuuki

- --

Nắm tay tức phụ kéo vào trong nhà, Thẩm Nghiên Bắc vui vẻ không thôi.

Thẩm Nghiên Bắc hắn sống cũng hơn hai mươi năm, nghiên cứu không ít cái thứ gọi là nhi đồng không nên xem, nhưng ngay cả tay mãnh nam cũng chưa sờ bao giờ, chứ đừng nói đến việc thân thiết với đàn ông. Không nghĩ tới hắn vừa mới xuyên việt đã được tặng ngay một tức phụ cơ bắp! Tức phụ của hắn không những có dáng người quyến rũ, tính cách lại còn tốt vô cùng!

Nam nhân nhìn tay hai người vẫn nắm chặt, nhiệt độ trên mặt không cách nào giảm.

Còn chưa kịp đi đến cửa nhà, một âm thanh nũng nịu đã vang lên: "Thẩm Yến ca ca, ngươi có ở đây không? Thẩm Yến ca ca!"

Thẩm Yến ca ca! Đang gọi hắn ấy hả? Thẩm Nghiên Bắc run lên, da gà da vịt gì đó trên người đều nổi hết cả.

Mà nam nhân nhìn sau khi nhìn thấy nữ tử đứng ở trước cổng, bước chân cứng lại, sắc mặt khẽ biến.

Kêu vài tiếng cũng không được người để ý tới, nữ tử oán hận dậm chân, lẩm bẩm vài câu xoay người đi mất. Nhưng vừa quay đầu đã thấy Thẩm Nghiên Bắc, lập tức lật mặt, thay bằng nụ cười.

"Thẩm Yến ca ca!" Nữ tử thân mật gọi một tiếng, bước nhỏ đi về phía Thẩm Nghiên Bắc, ánh mắt hờn dỗi mà trách móc nhìn hắn: "Ngươi đi đâu thế? Ta ở đây gọi ngươi nửa ngày rồi!"

Nữ tử này tên Lâm Uyển Như, qua năm rồi đã mười sáu tuổi, là mỹ nhân của Thẩm gia thôn. Lâm Uyển Như tự nhận xinh đẹp, thường xuyên cậy đẹp mà lên mặt. Miệng nàng lúc nào cũng ngọt sớt làm nũng, khiến mấy tiểu tử trẻ tuổi trong thôn u mê cưng chiều nàng. Mà Thẩm Yến chính là một trong số đó.

Là một người có gia cảnh không tồi lại còn đọc sách, tất nhiên Thẩm Yến lại càng muốn có thêm mấy bông hoa đào vây quanh. Tuy rằng gia cảnh không còn giàu như trước nhưng cũng không cản được Thẩm Yến mơ mộng.

Thẩm Yến tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, là độc nhất vô nhị trong thôn. Được mọi người trong thôn khen ngợi không ngớt, Thẩm Yến không khỏi lâng lâng, cảm thấy ngày sau bản thân nhất định sẽ đề danh bảng vàng.

Nhận định bản thân nhất định sẽ làm quan, tất nhiên Thẩm Yến sẽ không tự ti vì gia cảnh nghèo khó trước mắt, thậm chí cho rằng tài văn chương của mình hơn người, người khác đều phải tán tụng. Ở điểm này hành động của Lâm Uyển Như lại vô cùng hợp tâm ý của Thẩm Yến.

Nữ nhân này mỗi lần nghe hắn ngâm thơ đều bày ra bộ dáng sung bái ngạc nhiên, lại còn nói bao lời hay tâng bốc khiến Thẩm Yến sướng rơn. Vì vậy hắn cho rằng Lâm Uyển Như đối với mình và người khác không giống nhau, càng nghĩ lại càng cảm thấy đúng, sau đó hắn đối với Lâm Uyển Như càng thêm dung túng.

Hiện giờ Thẩm Yến biến thành Thẩm Nghiên Bắc, trong lòng Thẩm Nghiên Bắc lại chẳng có tâm tư kia, ho nhẹ nói: "Ngươi tới tìm ta có chuyện gì sao?" Hắn hiện tại chính là người đã có gia thất, phải phân rõ giới hạn với người khác.

Thái độ lãnh đạm của Thẩm Nghiên Bắc khiến Lâm Uyển Như nhíu mày, trong lòng có chút không vui, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, Lâm Uyển Như cắn môi, ánh mắt hồng hồng nói: "Thẩm Yến ca ca dịu dàng như vậy sao giờ lại tỏ ra xa lạ, ngươi vẫn còn đang trách Uyển Như sao?"

Nói xong trong mắt cũng nhiễm lên tầng hơi nước: "Không phải Uyển Như không chịu đáp ứng, mà do cha ta không chịu đồng ý!"

Mỹ nhân khóc hoa lê vũ đái trông cũng đẹp mà thôi cũng kệ, Thẩm Nghiên Bắc trực tiếp mở miệng nói: "Được rồi, ngươi đừng khóc, ta không có trách ngươi."

Lâm Uyển Như nghe vậy càng khóc khổ khóc sở: "Nếu Thẩm Yến ca ca không trách Uyển Như, vậy Uyển Như đợi ở đây lâu như thế, chân đều mỏi cả, Thẩm Yến ca ca không mời Uyển Như vào uống một chén nước sao? Uyển Như có chuyện muốn nói với ngươi!"

Thẩm Nghiên Bắc cạn lời, Lâm Uyển Như quả thật không có liêm sỉ, một nữ tử chưa gả mà lại trực tiếp mở lời muốn vào nhà nam nhân khác, nàng không sợ hỏng danh tiếng sao?

"Ờm, Lâm cô nương, nếu ngươi khát nước, ta không ngại đưa ngươi một chén, nhưng đi vào ngồi thì không cần thiết, ngươi muốn nói gì thì nói luôn đi!" Thẩm Nghiên Bắc không kiên nhẫn, nắn lòng bàn tay nam nân.

Sau khi Lâm Uyển Như xuất hiện nam nhân vẫn luôn nghiêm mặt, nghe thấy Thẩm Nghiên Bắc cự tuyệt Lâm Uyển Như, sắc mặt mới hòa hoãn lại, phát hiện động tác của Thẩm Nghiên Bắc, sắc mặt mất tự nhiên hồng lên.

Lâm Uyển Như nghe vậy kinh ngạc trừng lớn mắt, Thẩm Yến luôn cưng chiều nàng bây giờ lại cự tuyệt nàng?

Chuyện quái gì xảy ra vậy?

"Thẩm Yến ca ca, ngươi muốn Uyển Như làm gì mới có thể tha thứ cho Uyển Như?" Lâm Uyển Như đến gần Thẩm Nghiên Bắc, duỗi tay muốn bắt cánh tay hắn, chuẩn bị làm nũng như trong quá khứ.

Thẩm Nghiên Bắc vội vàng lui về phía sau, né tránh Lâm Uyển Như. "Lâm cô nương, xin tự trọng!"

"Thẩm Yến ca ca..." Sắc mặt Lâm Uyển Như tái nhợt, điềm đạm cắn môi nhìn Thẩm Nghiên Bắc, trong lòng lại mắng Thẩm Yến như chó.

Thẩm Nghiên Bắc cũng chả buồn giải thích, nghiêm mặt nói: "Lâm cô nương không làm gì có lỗi với Thẩm mỗ, ngày sau cũng không cần nói những lời này."

"Nếu trước đó Thẩm mỗ đã làm gì khiến Lâm cô nương hiểu lầm, vậy lúc này Thẩm mỗ xin đính chính lại!" Thẩm Nghiên Bắc cúi đầu làm lễ, tiếp tục nói: "Trước tiên Thẩm mỗ đã là người có gia thất, không tiện mời cô nương vào phòng. Cô nương có việc cứ nói đừng ngại."

Ba người đứng ở trước của nhà Thẩm Nghiên Bắc nói chuyện, hơn nữa trong đó còn có một người là thôn hoa, rất nhanh đã có người chú ý đến bên này. Vì thế Thẩm Nghiên Bắc cố ý thoải mái nói ra những lời đó, tránh cho ngày sau có người bàn tán chuyện Thẩm Yến và Lâm Uyển Như.

Lâm Uyển Như ngẩn ra, lúc này mới ý thức được không ổn.

Hình như Thẩm Yến thay đổi? Nàng nhịn không được mà đánh giá nam tử trước mắt, vẫn là bộ dáng thư sinh như trước, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt xa cách vô cùng.

Tầm mắt Lâm Uyển Như dừng ở hai bàn tay đang nắm chặt của Thẩm Nghiên Bắc và nam nhân, ánh mắt hơi lóe.

Trước đây nàng từ chối lời cầu hôn của Thẩm Yến, Thẩm Yến cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, có phải vì thế mới lạnh nhạt với nàng không?

Quét mắt khuôn mặt lạnh lùng thô tục của nam nhân, Lâm Uyển Như càng thêm kiên định với suy đoán ở trong lòng.

Ánh mắt Thẩm Yến cao hơn đầu làm sao có thể để ý tới một người xấu xí như thế, nhất định là muốn chọc tức nàng.

Nghĩ như thế, Lâm Uyển Như không đặt lời của Thẩm Nghiên Bắc ở trong lòng.

Lâm Uyển Như ai oán nhìn Thẩm Nghiên Bắc, làm bộ oan ức nói: "Thẩm Yến ca ca không muốn mời Uyển Như vào nhà vậy thì quên đi, vậy chúng ta có thể nói chuyện riêng không?"

Ánh mắt đầy nước nhìn Thẩm Nghiên Bắc, bộ dáng đáng thương vô cùng khiến người thương tiếc, nếu Thẩm Yến còn ở đây, đã sớm tiến lên an ủi giai nhân, nhưng người hiện tại lại là Thẩm Nghiên Bắc.

Sao nữ nhân này mãi không nghe hiểu tiếng người vậy? Một hai cứ đoi dây dưa với đàn ông có vợ? Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày, nhưng nghĩ đây là bản tính của Lâm Uyển Như, quay đầu lại thấy nam nhân vẫn luôn cúi đầu, vỗ tay y, cười nói: "Ta nói mấy câu với nàng ta rồi trở về ngay."

Nhiều người nhìn như vậy, hắn cũng không sợ Lâm Uyển Như chơi trò tâm cơ.

Nam nhân khiếp sợ, gia chủ muốn báo trước với y sao? Y ngẩng đầu, thấy Thẩm Nghiên Bắc đang nhìn y, tựa như đang đợi y trả lời, ngơ ngác gật đầu.

Thấy nam nhân đáp lại, lúc này Thẩm Nghiên Bắc mới đi về phía trước hai bước, đi đến rào tre bên cạnh nhà mình theo lời Lâm Uyển Như. Lâm Uyển Như nhìn khoảng cách giữa hai người, xác nhận lời nàng nói sẽ không bị ai nghe thấy, mới tha thướt dẹo dặt đi qua.

"Ngươi có cái gì muốn nói thì nói đi." Ngữ khí của Thẩm Nghiên Bắc không tốt lắm. Lão tử còn vội vàng về nhà làm nóng tình cảm với tức phụ, có chuyện mau nói!

"Thẩm Yến ca ca, ngươi đừng giận Uyển Như!" Lâm Uyển Như hờn dỗi nói, "Uyển Như biết sai rồi." Khí sắc hiện tại của Thẩm Yến không tồi, giống như việc xung hỉ có tác dụng. Thời gian này Thẩm Yến không chết được, nàng bèn dùng lời hay dụ Thẩm Yến.

"..." Lão tử muốn nói chính sự với ngươi, ngươi lại còn làm nũng với lão tử? Mặt Thẩm Nghiên Bắc trầm xuống.

Nhìn sắc mặt hắn trở nên khó coi, Lâm Uyển Như còn tưởng rằng hắn nổi nóng, do dự một chút nói: "Nếu ngươi thật sự thích Uyển Như, muốn Uyển Như gả cho ngươi, cũng không phải là không được!"

"Chỉ cần ngươi thi đậu cử nhân, cha nhất định sẽ đồng ý cho chúng ta thành thân!"

Nhà Thẩm Yến tuy rằng có chút nghèo, nhưng chỉ cần hắn thi đậu cử nhân, thân phận chắc chắn thay đổi! Đến lúc đó Thẩm Yến muốn cưới nàng, cũng có thể suy xét xem!

Thẩm Nghiên Bắc trợn trắng mắt, lạnh lùng nói: "Nếu Lâm cô nương không có điều gì khác muốn nói vậy mời trở về." Nói xong hắn xoay người muốn đi.

Thẹn thùng trên mặt Lâm Uyển Như biến mất sạch sẽ, vội vàng kéo hắn: "Thẩm Yến ca ca!"

Thẩm Nghiên Bắc đen mặt rút tay mình ra: "Nam nữ thụ thụ bất thân, lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì nữa!"

Tay giấu trong áo nắm chặt, Lâm Uyển Như hít sâu một hơi áp lửa giận trong lòng xuống, mềm giọng nói: "Thẩm Yến ca ca, ngươi nghe ta nói!"

"Nói." Thẩm Nghiên Bắc tức giận hừ một tiếng, quay đầu muốn đi xem tức phụ nhà mình. Phát hiện nam nhân không chớp mắt nhìn về phía hắn, tầm mắt vừa lúc chạm nhau, Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, nam nhân lập tức ngượng ngùng dời mắt, vành tai cũng nhiễm đỏ.

Thẩm Nghiên Bắc mừng rỡ huýt sáo ở trong lòng.

"Năm trước mùa màng không tốt, phụ thân ta bệnh nặng, mỗi ngày đều phải tốn rất nhiều tiền thuốc, trong nhà thật sự khó khăn..." Lâm Uyển Như nói vô cùng bi thương, "Thẩm Yến ca ca, địa tô lần này có thể giao muộn hơn không?"

Địa tô? Địa tô gì? Thẩm Nghiên Bắc vội vàng xem xét ký ức nguyên chủ. Vừa mới thấy, thiếu chút nữa hắn bị nguyên chủ làm tức chết.

Nhà Lâm Uyển Như mãi sau mới chuyển đến Thẩm gia thôn, không ruộng không đất nên muốn thuê mấy khối. Khi đó cha mẹ Thẩm Yến còn sống, tuy rằng Thẩm gia không còn phú quý như trước, nhưng đất còn không ít. Thẩm phụ Thẩm mẫu tuổi lớn không làm nổi, Thẩm Yến còn là một người đọc sách không để ý nhiều, đất trong nhà đều cho người khác thuê. Lâm gia tìm đến, muốn thuê hai mẫu ruộng nước.

Vừa mới bắt đầu Lâm gia đều đúng hạn giao tiền thuê, nhưng sau khi Thẩm phụ Thẩm mẫu mất rồi, tiền thuê thường xuyên bị khất, Thẩm Yến cũng không thúc giục trả nợ. Chờ sau khi Lâm Uyển Như trổ mã duyên dáng yêu kiều, Lâm gia bèn bắt nữ nhi đến nói lời hay với Thẩm Yến, để cho tiền thuê có thể kéo dài. Lâm Uyển Như người đẹp lại biết nịnh, dỗ cho Thẩm Yến lâng lâng, chưa gì đã ném vụ tiền thuê ra sau đầu.

Chờ đến khi Thẩm Yến trở nên khốn khổ tuyệt vọng, Thẩm Yến mới nhớ tới Lâm gia còn thiếu mình không ít tiền thuê. Da mặt dày tới cửa muốn đòi tiền, bị cha Lâm Uyển Như mắng cho như chó, nói người đọc sách sao có thể dính mùi tiền. Thẩm Yến xấu hổ không có chỗ chui, nhưng không có chả nhẽ phải hít gió Tây Bắc, xấu hổ buồn bực nói mấy câu, nếu không trả địa tô thì sẽ thu lại ruộng đất, không đồng ý sẽ đi tìm thôn trưởng phân xử!

Lâm gia lại là người ngoài đến, Thẩm Yến còn là tú tài của Thẩm gia thôn, về sau còn có hi vọng thi đậu cử nhân, nếu thật sự muốn tìm trưởng thôn phân xử, nhà bọn họ không có chỗ đứng trong thôn. Lúc này Lâm gia mới đồng ý trả tiền địa tô đã khất nợ trước đó. Cũng không phải trả hết một lần, mà là trả theo kỳ!

Tiền thuê mỗi lần Lâm Uyển Như giao tới tay Thẩm Yến, số lượng đều không đúng! Nhưng mà chỉ cần Lâm Uyển Như làm nũng, Thẩm Yến sẽ mềm lòng, cũng không truy cứu! Bởi vì lý do của Lâm Uyển Như rất có sức thuyết phục!

Trong thôn ai đẹp như vậy, lại dùng dây buộc tóc đẹp như kia để búi tóc, dùng hương phấn thơm này nọ lọ chai.

Mỹ nhân khẽ cắn môi đỏ, hốc mắt rưng rưng, bộ dáng đáng thương làm Thẩm Yến thương tiếc không thôi, vội vội vàng vàng không ngừng an ủi nói: Đừng khóc, ca ca mua cho ngươi!

Nghe được đáp án như trong dự kiến, Lâm Uyển Như lập tức nín khóc mỉm cười, hờn dỗi nói, ta biết Thẩm Yến ca ca thương ta! Dùng tiền của Thẩm Yến mua hoa đội đầu, để Thẩm Yến cài lên cho nàng.

Hoa đẹp xứng với mỹ nhân, mỹ nhân khẽ cười với hắn, hồn Thẩm Yến sắp bay lên cả rồi, làm gì còn so đo mấy đồng tiền này!

Dây dưa nửa ngày hóa ra là muốn trốn thuế? Thẩm Nghiên Bắc nhìn xiêm y trên người Lâm Uyển Như, trong lòng trào phúng. Tức phụ nhà hắn mặc quần áo ngắn vải thô lại vá khắp nơi, trên người nữ nhân mặc loại vải mượt mà, nhìn còn là y phục mới, hẳn là làm không lâu. Còn bảo trong nhà không có tiền? Chỉ có thằng ngu mới tin!

Thẩm Nghiên Bắc càng nhìn càng không muốn nói, đã thuê đất nhà nguyên chủ lại còn khất nợ, nhưng cha mẹ Thẩm Yến ngoài ý muốn qua đời, Thẩm Yến căn bản không biết tình huống địa tô trong nhà thế nào. Chỉ là một người đọc sách, Thẩm Yến không để ý đến chuyện ngoài rìa. Mà Thẩm phụ Thẩm mẫu cũng chưa bao giờ để hắn lo lắng chuyện trong nhà, chỉ để hắn yên tâm đọc sách, vậy mới nuôi hắn thành bộ dáng cơm đưa đến mồm mới há miệng.

Khi tin dữ chợt tới, Thẩm Yến ngu luôn, cảm thấy trời đất sụp xuống.

Củi gạo mắm muối không biết không nói, nhưng đến của cải nhà mình hắn cũng không rõ. Ngày xưa đều là Thẩm mẫu chưởng quản tài chính trong nhà, nhưng đm tiền giấu đâu hết rồi?

Lục tìm một hồi, mãi mới tìm được hơn mười hai đồng bạc vụn, nhưng sau khi lo xong hậu sự cho cha mẹ, cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Không rõ là ai thuê ruộng nhà mình, mà dù có biết cũng không biết được tiền thuê là bao nhiêu. Mà Thẩm Yến tự cao tự đại cũng không dám vất mặt mũi người đọc sách đi hỏi, chính hắn không biết làm ăn, cuộc sống càng ngày càng nghèo!

"Lâm cô nương, tiền thuê lần này không thể kéo dài thêm. Trước đó ta chỉ có một người, ăn uống không đủ không nói, hiện tại ta mới thành thân, cũng không thể để tức phụ bị đói."

Lời lẽ của Thẩm Nghiên Bắc đường đường chính chính, nhìn khuôn mặt không thể tin của Lâm Uyển Như, nghĩ rồi nói, "Vậy đi, ngươi nói cho nhà ngươi, tiền thuê này ta không lấy nữa, ruộng đất ta muốn thu hồi." Nguyên chủ ngày ngày dính thành một cục với Lâm Uyển Như, vụ này trước giờ vẫn không tính rõ. Lúc này cách lễ Thanh Minh còn hơn nửa tháng, không bằng trực tiếp thu hồi ruộng đất, gieo giống ươm mạ, trước tiên có thể cấy mạ.

Lâm Uyển Như sững sờ, không ngờ lời đó sẽ xuất ra từ miệng của Thẩm Yến. Thẩm Nghiên Bắc cũng không hề để ý tới nàng, ánh mắt nhìn sang nam nhân, đi về phía cửa nhà: "Tức phụ ta đói bụng, chúng ta về nhà nấu cơm ăn."

Nam nhân vẫn luôn chú ý Thẩm Nghiên Bắc, nghe hắn nói như vậy, vội vàng đuổi theo.

Lâm Uyển Như nhìn Thẩm Nghiên Bắc vui vẻ hớn hở nói chuyện với nam nhân, sắc mặt hết trắng lại đỏ.

Thẩm Yến bệnh xong ngu luôn rồi? Thế mà dám thu hồi ruộng đất nhà nàng? Giờ về nhà phải nói thế nào? Đúng là tức xỉu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.