Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Chương 48: Mùng năm tháng năm (*)



Chuyện gấu đen xuất hiện tấn công những thôn dân xung quanh đều nghe nói, ban đầu còn không ai tin, cũng bởi rằng mọi người sống cạnh núi bao năm chưa từng thấy tình huống bị dã thú tập kích bao giờ. Người Lý gia thôn mắng Thẩm gia thôn bụng dạ khó lường, cố tình tung tin đồn, mục đích ngăn mọi người lên núi, để độc chiếm tài nguyên, lại bảo người khác đừng bị lừa! Tốt bụng nhắc nhở còn bị xem như lòng lang dạ sói, Thẩm Đức Trung tức giận đến tới mức suýt nữa chửi ầm cả lên, trực tiếp ném cái tay gấu được phân cho nhà mình đến trước mặt gã kia, người Lý gia thôn mới ngậm miệng. Nhưng bọn họ vẫn bán tín bán nghi.

Đối với vấn đề này Thẩm Nghiên Bắc chẳng muốn nói gì, người khác không gặp phải, nhưng hắn lại gặp, trách hắn nướng gà quá thơm ngon hay sao, hay là trách con gấu đen kia quá tham ăn?

Tin cũng được mà không tin cũng chả sao, dù sao cũng đã nhắc nhở rồi, hắn làm vậy coi như đã tận tình tận nghĩa!

Chỉ hai ngày nữa thôi là mùng năm tháng năm, phong tục nơi này ngoại trừ gói bánh ú, trong ngày đó còn phải đeo túi thơm có dây được bện từ năm loại màu sắc khác nhau, uống rượu hùng hoàng, đây là cách để ngươi ta trừ tà tiêu tai, tránh vận xui cầu may mắn.

Thẩm Nghiên Bắc thân là một tên đàn ông thực thụ tất nhiên sẽ không làm túi hương bện dây năm màu, nhưng người trong thôn lại chuẩn bị cho hắn. Mấy đại thẩm đại nương ở trong thôn bảo là tức phụ hắn bị thương không tiện làm túi thơm, cho nên mọi người thay phiên nhau tới tặng cho hắn, còn an ủi nói đại nạn không chết sẽ hạnh phúc mạnh khỏe tới cuối đời, dặn dò tức phụ hắn nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt.

Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy kỳ quái sao thôn dân đột nhiên trở nên nhiệt tình như thế, Thẩm Đức Trung vừa hút thuốc là vừa nói: "Bọn họ cảm kích các ngươi giết gấu trừ hại." Dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông, người trong thôn việc nào chả phải lên núi, từ nhặt củi, hái thuốc, tới hái rau củ dại, Cố Trường Phong cả người đầy máu được nâng trở về, mọi người đều giật mình kinh hãi, sống an nhàn quen rồi khiến cho bọn họ quên mất thật ra trên núi vẫn sẽ có dã thú ăn thịt người.

Thẩm Nghiên Bắc hiểu rõ, mang bánh ú ra: "Đây là bánh ú ta tự làm, Trung thúc ngài nếm thử xem." Bánh ú mọi người bao thường có nhân là mứt táo hoặc đỗ xanh, nhưng hắn gọi lại là loại bánh ú phiên bản siêu cấp sa hoa, bánh ú nhân đậu xanh thịt heo, trứng muối.

Biết rằng bánh ú mà Thẩm Nghiên Bắc gói không giống bình thường, Thẩm Đức Trung cũng chả thèm khách khí, trực tiếp nhận lấy.

"Còn có chuyện ta muốn thương lượng với Trung thúc." Thẩm Nghiên Bắc lấy ra mọt vò đậu que muối chua. "Đây là đậu que ta muối, trời mà nóng lên khẩu vị mọi người cũng không còn như trước, khá thích hợp để ăn mấy món chua, bình này cho ngài nếm thử trước."

"Đậu que muối chua?" Thẩm Đức Trung nhận bình, ông vừa mới mở nắp ra thôi, mùi chua nồng đậm đã lan ra.

"Lấy mà xào với thịt hoặc ăn kèm với cháo, không thì để mà làm nhân bánh bao, đều được cả." Thẩm Nghiên Bắc nghiêm mặt nói, "Nếu có thể bảo tồn tốt thì giữ được cả năm, ta muốn thu mua đậu que từ mọi người trong thôn để làm đậu que muối chua." Đậu que muối chua dù làm món ăn kèm hay để chế biến đều ngon, quan trọng nhất chính là rẻ và dễ làm, bên chỗ tửu lâu Lưu chưởng quỹ đã nói, món mới đẩy ra được rất nhiều khách hàng hưởng ứng.

Thẩm Đức Trung bảo vợ mình lấy một cái muỗng sạch múc một miếng ăn thử, vị chua kích thích khiến cho ông nheo cả mắt: "Rất chua đấy!" Đậu que muối chua này khác với dưa chua, nhưng đều kích thích vị giác.

"Đậu que này chế biến có khó không? Muối bao lâu mới có thể ăn?"

"Không phiền lắm, ngắn thì hai ba ngày có thể ăn, lâu thì mười ngày nửa tháng." Cách làm dưa chua ở nơi này mất công lại tốn thời gian, phải đặt trong bình đợi lên men tới cả tháng, so sánh đi so sánh lại thì đậu que chiếm ưu thế hơn nhiều.

"Được, để ta nói với mọi người một tiếng." Thẩm Đức Trung đồng ý, hỏi Thẩm Nghiên Bắc việc học gần đây thế nào rồi, Thẩm Nghiên Bắc đáp Lý Trí Viễn vẫn đang chỉ điểm cho hắn, Thẩm Đức Trung vui cực, vỗ vai hắn, nói: "Huyện lệnh thái gia là người giỏi giang, khó lắm mới được hắn dạy dỗ, ngươi đừng làm hắn thất vọng đó!"

Thẩm Nghiên Bắc liên tục bảo vâng. Trước khi đi, Thẩm Đức Trung nhắc nhở hắn: "Nhớ khi uống rượu hùng hoàng, phải ngậm ở trong miệng đi dọc tường ngoài nhà phun ra thì mới có thể trừ tà."

"Vâng." Thẩm Nghiên Bắc cười nhẹ. Khi còn nhỏ hắn ở nông thôn đón tết Đoan Ngọ cũng không phải chú ý nhiều tới thế, nhưng ngoài cửa vẫn cắm vài cây ngải thảo, bà ngoại sẽ lên núi hái ngải thảo, xương bồ,... về nấu nước tắm cho hắn. Nước tắm kia có mùi khá nồng lại mang theo hương thảo dược, hắn vẫn nhớ mãi.

Nhân ngày trở về ăn tết cùng với gia đình, Tô Thanh Trạch và Minh An mang theo mấy món quà mà Thẩm Nghiên Bắc đã chuẩn bị —— một vò đậu que muối chua, một rổ trứng vịt muối và mấy cặp bánh ú.

Biết được chuyện Tô Thanh Trạch bị gấu đen tấn công, Tô Vãn Tình sợ tới mức làm vỡ cả ly trà, Lý Trí Viễn còn sợ hơn, tim gần như ngừng đập. Nhưng thiếu niên dường như chả sợ hãi chút nào, ngược lại còn kể cho hai người tình huống lúc đó ra sao, hung hiểm thế nào, sinh động y như thật, Cố Trường Phong anh dung chiến đấu với gấu đen, làm cho hai người bọn họ không biết nên khen y có dũng khí, hay là trách y chạy loạn khắp nơi.

Tóm lại người không có việc gì, nhưng đối phương lại vì bảo vệ đệ đệ nhà mình mà bị thương, mày liễu Tô Vãn Tình hơi chau lại: "Phu lang nhà Thẩm tú tài bị thương có nặng không?"

"Thấy tinh thần của Cố đại ca không tồi, nhưng đệ thấy Thẩm đại ca lo lắng đút cơm cho y ăn, có vẻ là bị thương không nhẹ." Trong mắt Tô Thanh Trạch toàn là phiền lo. Lúc Cố Trường Phong ngất xỉu chảy bao nhiêu là máu, sắc mặt Thẩm Nghiên Bắc âm trầm như nước, bộ dáng người sống chớ tới gần khiến cho y vừa xúc động vừa hâm mộ.

Tô Vãn Tình sửng sốt, nói: "Vậy gọi đại phu tới khám cho hắn một chút, lúc đệ quay lại thì đưa cho y mấy món bồi bổ thân mình."

"Vâng!" Tô Thanh Trạch chỉ vào bình muối chua và trứng vịt ở trên bàn nói: "Đây là đồ Thẩm đại ca bảo đệ mang về, đều là tựu tay làm. Bình này là đậu que muối chua, dùng để xào thịt ăn kèm cơm! Còn đây là trứng vịt muối, ăn với cháo bao ngon, đệ ăn được tận ba chén luôn!"

Lý Trí Viễn khẽ nhíu mày, lễ vật không quý trọng lại nhiều tâm ý, nhưng mà tâm tư để đâu toàn đặt vào thức ăn, liệu...

Tiếp theo Tô Thanh Trạch lấy ra một xấp giấy "Đây là bài là Thẩm đại ca nhờ đệ đưa cho tỷ phu xem, tỷ phu huynh đọc đi?"

Lý Trí Viễn nhận bài, càng xem càng vừa lòng. Trong lòng âm thầm gật đầu, thế này coi như Thẩm Nghiên Bắc vẫn đặt tâm trí vào việc đọc sách...

"Cậu ơi, bế bế!" Cháu ngoại tiến tới nắm lấy vạt áo của Tô Thanh Trạch, đôi mắt đen láy vui mừng khôn xiết.

"Ây, được!" Tô Thanh Trạch bế bé con lên, mang bé đi chơi xếp gỗ.

Tô Vãn Tình lắc đầu thở dài: "Cái tính nghịch ngợm quá mức này khi nào mới sửa lại được đây?" Nếu không phải đệ đệ nhà mình cứ đòi lên núi chơi, mấy người cũng không gặp phải gấu, may mắn bình an không có việc gì.

"Thiếu niên vui đùa nghịch ngợm có gì không tốt đâu?" Lý Trí Viễn thuận miệng đáp một câu.

Tô Vãn Tình trừng hắn một cái: "Tốt cái gì mà tốt? Tóm lại sẽ phải gả đi, cái tính này gả đi nhà chồng thích sao nổi?"

"Phu quân của hắn thích là được mà?" Lý Trí Viễn thầm nghĩ, sở dĩ vị kia quan tâm tới em vợ hắn như thế, không chừng chính là thích điểm này ở y!

Ngữ khí hắn nghe có vẻ chắc chắn quá mức, Tô Vãn Tình nghi hoặc hỏi: "Có phải chàng biết được cái gì hay không?"

"Ha ha, phu nhân nàng nghĩ nhiều ghê, ta làm sao biết được gì chứ?" Lý Trí Viễn sờ mũi không dám nói thêm lời nào. Nhạc phụ nhạc mẫu đã có lời dặn không thể nói chuyện này cho phu nhân nhà mình, cũng chả rõ ngày sau phu nhân biết được rồi có nhốt hắn ngoài cửa hay không.

Hừ lạnh một tiếng, Tô Vãn Tình gọi nha hoàn bảo phòng bếp chuẩn bị yến tiệc, Lý Trí Viễn cầm bài làm của Thẩm Nghiên Bắc đi thư phòng để phê chữa, đợi cơm được rồi, mọi người rửa tay cùng nhau dùng bữa.

Thẩm gia thôn bên này, bởi vì Tô Thanh Trạch không ăn cùng nên không kiêng kỵ, Thẩm Nghiên Bắc nấu luôn một bàn ăn ngon: Gà hấp hành lá, tôm nướng muối ớt, thịt nhồi khoai môn, canh vịt nấu miến, đậu phụ thối, nộm dưa chuột.(*)

Chu Dục cũng về nhà ăn tết với Dư bà, trong nhà chỉ còn Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong. Khó lắm mới được hưởng thụ thế giới hai người, Thẩm Nghiên Bắc cười tủm tỉm rót cho Cố Trường Phong một ly rượu hùng hoàng: "Ăn đi, ăn xong ta với em đi rừng trúc nhìn một chút." Mười mẫu rừng trúc, hắn nuôi rất nhiều gà, tính thời gian một chút, mấy con gà con này cũng sắp thay lông tới nơi rồi.

Cố Trường Phong "Ừm" một tiếng đáp lại, gắp cho Thẩm Nghiên Bắc một cái đùi gà. Món gà này vừa thơm vừa mềm, chỉ nhìn thôi cũng đã nhộn nhạo cả người. Y chưa từng ăn qua món gà nào ngon như vậy, cũng không biết vì sao trong đầu Thẩm Nghiên Bắc lại có nhiều thực đơn như thế, chỉ là con gà thôi cũng có thể chế ra bao món lận!

Mọi người Thẩm gia thôn đều vô cùng vui vẻ hào hứng ăn tết, nhưng người nào đó ở Lý gia thôn cách vách lại nuốt không trôi.

Bọn họ cũng đã liên hệ với đội thi công chọn luôn giờ hoàng lịch để bắt đầu xây dựng học đường, nhưng ai ngờ bên trên lại không phê duyệt cho bọn họ!

Lý Dật đen mặt, nặng nề đập mạnh một cái lên tay vịn, trong mắt là tia không cam lòng: "Không phải nói là đã khơi thông được rồi sao? Vì sao đến thời điểm này rồi còn hỏng chuyện hả!"

Thôn trưởng của Lý gia thôn Lý Chính Nguyên vuốt chòm râu dê, sắc mặt cũng không đẹp nổi: "Ngài nói liệu có người ở giữa gây khó dễ hay không?"

"Ngươi nói đến?" Lý Dật chau mày, ánh mắt phẫn nộ.

"Tô tiểu công tử là bạn tốt của hắn, Huyện lệnh thái gia sẽ cho hắn mặt mũi phần nào." Hai thôn Thẩm Lý ghét nhau đã lâu, muốn xây học đường ở Lý gia thôn, Thẩm gia thôn sẽ là người đầu tiên không vui! Tìm mọi cách để ngăn cản là hết sức bình thường!

Lý Dật cắn răng: "Buồn cười! Dám làm hỏng chuyện tốt của ta!"

"Lần trước ngài suýt chút nữa làm hắn muối mặt ở lễ đội mũ, hắn còn ghi hận ngài ấy!" Lý Chính Nguyên trấn an nói, "Việc xây dựng học đường còn phải bàn bạc lại kỹ hơn."

"Còn muốn bàn bạc thế nào nữa? Muộn quá rồi!" Lý Dật tức giận nói, hận ý trong lòng cứ quay cuồng. Vì sao vận khí người này tốt như thế? Trong lễ cập quan có quý nhân giúp đỡ không nói đến, gặp phải gấu còn có thể sống sót trở về! Vì sao con gấu kia không giải quyết luôn hắn đi?

"Lưu đại nhân ở bên kia không thể thư thả hơn ư?"

"Chỉ có một cái ghế ấy thôi, bỏ lỡ lần này thì chả thể gặp được chuyện tốt như thế nữa! Lưu đại nhân bảo ta nhanh chóng đưa bạc qua!" Lý Dật siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói, "Việc kia béo bở vô cùng!"

"Vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi." Lý Chính Nguyên bất đắc dĩ.

Lý Dật nổi trận lôi đình: "Còn có cái biện pháp nào nữa? Số bạc lớn như thế ta cướp ở đâu ra?"

"Mượn Lý viên ngoại trước?"

"Mượn được thì đã mượn rồi!" Lý Dật tức muốn hộc máu, "Lần trước Lý Thăng bị Lý Trí Viễn răn dạy một trận, lão già kia sợ mất cả mật, cấm túc Lý Thăng ở trong nhà, nói muốn Lý Thăng tu tâm dưỡng tính không cho phép hắn ra ngoài gây sự nữa! Mà gần đây tửu lâu Trường Thịnh bị tửu lâu Đồng Phúc cướp sinh ý, lão đau lòng muốn chết rồi, còn có lòng giúp đỡ ta sao?"

Có vay có trả là chuyện thường tình, viện cớ làm cái gì? Lý Chính Nguyên chửi thầm, nhưng trên mặt vẫn bày ra nét mặt lo lắng vì Lý Dật: "Không bằng chúng ta lại mời các trưởng thôn tới đây thương lượng, bắt Thẩm gia thôn góp tiền?"

"Không," Lý Dật chớp mắt một cái, "Việc này phải giải quyết từ gốc!"

Gì cơ? Lý Chính Nguyên không hiểu ra sao.

Lý Dật xua xua tay: "Nguyên thúc ngươi về trước đi!"

Lý Chính Nguyên ngượng ngùng: "Vậy thì, nếu có việc ngài lại gọi ta nhé."

Lý Dật không mặn không nhạt đáp một tiếng, ngồi một chỗ như đang nghĩ gì đó. Lý Chính Nguyên thấy thế, đành phải lui đi ra ngoài.

Một lát sau, Lý Dật đứng lên gọi tên người hầu vào, phân phó nói: "Đi, tìm Lâm Uyển Như đến đây."

"Vâng, thưa lão gia!" Tên người hầu nhận mệnh.

"Cẩn thận một chút, đừng để cho người khác nhìn thấy ngươi." Lý Dật dặn dò nói.

***

(*)Theo Wikipedia: Tết Đoan Ngọ hoặc Tết Đoan Dương (ngày mùng 5 tháng 5) là một ngày Tết truyền thống tại một số nước như,,,, và. Tết Đoan ngọ tồn tại từ lâu trong văn hóa dân gian và có ảnh hưởng đến sinh hoạt văn hóa. Đoan nghĩa là mở đầu, ngọ là khoảng thời gian từ 11 giờ sáng tới 1 giờ chiều, và ăn tết Đoan ngọ là ăn vào buổi trưa.[]Đoan ngọ lúc mặt trời bắt đầu ngắn nhất, ở gần trời đất nhất trùng với ngày.[] Tết Đoan ngọ còn được gọi là Tết Đoan dương. Theo triết lý y học Đông phương thì hỏa khí (thuộc dương) của trời đất và trong cơ thể của con người trong ngày Đoan ngọ đều lên đến tột bậc.

Đua thuyền rồng và đeo túi thơm

Người Trung Quốc có tập tục đua thuyền vào ngày Tết Đoan ngọ hàng năm. Đua thuyền rồng là một hoạt động náo nhiệt nhất của người Hoa. Theo tích xưa, khi nghe tin Khuất Nguyên (vị trung thần của nước Sở vào thời Chiến Quốc) khi trên đường bị đi đày nghe tin nước mất đã trầm mình xuống sông Mịch La, người dân ngay lập tức tổ chức đội thuyền chèo ra sông để cứu ông nhưng bất thành. Sau này, mỗi năm vào ngày Tết Đoan Ngọ của người Trung Quốc, họ đều tổ chức đua thuyền rồng để tưởng nhớ đến ông.

Ngoài ra, họ còn đeo túi thơm. Đây là loại túi dùng vải và chỉ ngũ sắc để may và được may thành hình quả cầu, chú cọp,... bên trong đựng các loại hương liệu như,, và một số loại hương liệu khác dùng để đuổi rắn rết, sâu bọ làm hại trẻ em. Người Trung Quốc quan niệm đeo túi thơm vào Tết Đoan ngọ có thể chống bệnh tật và xua đuổi tà ma.

Ăn bánh ú

Tương truyền, sau khi Khuất Nguyên nhảy sông Mịch La tự vẫn, người dân yêu mến ông sợ cá tôm rỉa xác của ông nên đã dùng nếp và lá để gói thành bánh đem thả xuống sông cho cá ăn để bảo vệ thân xác của ông. Và từ đó xuất hiện tập tục ăn trong ngày Tết này. Tùy mỗi vùng khác nhau mà nhân bánh nếp có thể là thịt, đỗ xanh, long nhãn, trứng mặn hay hạt dẻ nhuyễn, hạt tiêu,...

Uống rượu

Đây là loại rượu được nhiều người sử dụng trong dịp tết Đoan Ngọ, "hùng hoàng" (theo sách Bản Thảo Cương Mục) là một vị thuốc có thể giết sâu bọ và tiêu độc, dùng để pha rượu uống. Rượu hùng hoàng được làm bằng cách lên men lúa mạch với hùng hoàng, một khoáng vật màu vàng. Ngoài ra, rượu này còn được dùng để xức lên mặt, lòng bàn tay của trẻ em hoặc rưới lên các góc tường để trừ sâu độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.